HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 105: Người khác – Sa thải




Soprano Brian đều dự thính tất cả các lớp học, cầm bút lông viết không ngừng. Giáo sư McGonagall đối với vị trưởng ban kiểm sát này trước sau đều bảo trì thái độ không màng đến, Soprano Brian rất muốn nói với nàng vài câu, nhưng lúc nào cũng đụng phải sự thất vọng.

Khi đến lớp Sinh vật Huyền bí, Sirius liên tục cười lạnh với Soprano Brian – y là người được chọn làm chủ nhiệm văn phòng Thần sáng, một trưởng ban kiểm sát nho nhỏ muốn đến giám sát y? Nằm mơ đi! Soprano Brian cũng biết quan hệ gay gắt này, nhưng lại dị thường thành thành thật thật, cũng không dám làm loạn chuyện gì.

Đến lớp Ma Dược, vì cơn tức với Harry và Snape, Soprano Brian muốn hạ uy tín Snape một lần.

Vừa vào lớp, Snape vẫn như ngày thường rất khí thế bước lên bục giản, vung trường bào, búng tay một cái, toàn bộ cửa sổ đều ‘ba ba ba’ đóng lại, trong phòng học đều yên lặng. Mắt Harry thiếu chút nữa bốc lên tim hồng phấp phới: Sev hảo tuấn tú nga

“Trước khi vào bài học hôm nay…” Snape liếc góc tường một cái, thanh âm y trầm thấp khinh miệt nói, “Mọi người hẳn đã chú ý thấy, lớp chúng ta hôm nay có một vị… khách…” Không ít học trò đều liếc nhìn góc hầm âm u kia, Soprano Brian nhất thời bị những lời nói này chọc cho tức điên lên.

Snape cũng mặc kệ vẻ mặt y có bao nhiêu biến hóa phong phú, tiếp tục giảng: “Hôm nay, chúng ta tiếp tục nghiên cứu dược Tăng Cường, các ngươi sẽ nhận lại dược các ngươi đã phối lưu lại từ tuần trước; nếu phối chính xác, cuối tuần sau hẳn sẽ chế tạo thành công – phương pháp –“ y lại vẫy ma trượng lần nữa, “- trên bảng. Tiếp tục làm đi.”

Học trò lập tức động thủ, Harry tiếp tục nhỏ máu của thằn lằn lửa, khuấy năm vòng ngược chiều kim đồng hồ. Ma dược của Neville biến trở lại thành màu xanh biếc, Dean đứng bên cạnh y tay chân luống cuống. Nhóm Draco và Blaise Zabini thuận lợi, dược đã chuyển sang màu đỏ thẫm…

“Khụ khụ!” Soprano Brian đột nhiên ho khan, tỏ ý rằng y muốn nói suy nghĩ của mình.

Snape nhìn y một cái: “Cổ họng ngươi có gì không thoải mái sao, Brian tiên sinh?”

“Không!” Soprano Brian Brian đứng lên, “Ta… có thể hỏi một câu không?”

“Thỉnh nói.” Snape nhướn mày.

“Ngươi thường xuyên dạy ma dược nguy hiểm như vậy trong lớp sao?” Soprano Brian nói, ánh mắt y dừng lại trên người Neville, vạc của Neville đã bốc lên hơi nước, Hermione vội vàng bước qua cứu vãn muộn màng.

“Nguy hiểm?” Snape cười giả lả, “Như vậy… thỉnh ngài nói cho ta biết, chế tác ma dược nào không nguy hiểm?”

“Ân…” Soprano Brian suy nghĩ trong chốc lát, “Ví dụ như… thuốc mụt ghẻ… chế tác đơn giản, hơn nữa nhanh và tiện.”

“A, thuốc mụn ghẻ? Nếu người không có đầu óc một chút… đem lông nhím bỏ vào sớm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của y sẽ không còn đẹp nữa…” Snape cười lạnh nói.

“Cái đó…” Soprano Brian nhất thời nghẹn họng.

“Nếu muốn chế tác ma dược, phải đoán trước những hậu quả sinh ra, cũng chuẩn bị sẳn sàng.” Snape cao giọng nói, “Trên đời này… cũng không có ma dược ‘không nguy hiểm’ nào…” Nói xong, y trừng mắt nhìn học trò, “Nhìn cái gì? Muốn vạc thuốc của các ngươi nổ hết sao? Tiếp tục đi!” Học trò sợ đến mức cứng đờ người, tiếp tục cúi đầu nấu ma dược.

“Cho đến giờ, ngươi đã dạy ở Hogwarts bao nhiêu năm?” Soprano Brian bắt đầu hỏi những câu theo quy định.

“Mười bốn năm.” Snape nói, biểu tình y sâu sắc khó lường.

“Theo ta được biết, ban đầu ngươi xin vào dạy môn Phòng ngự Hắc Ma pháp.” Soprano Brian hỏi.

“Đúng vậy.” Snape bình tĩnh trả lời.

“Ngươi có thành công không?”

Snape cong môi: “Không phải đã rõ ràng sao?”

“Ngươi có biết vì sao Dumbledore vẫn từ chối bổ nhiệm chức vụ này cho ngươi?” Soprano Brian hỏi.

“Ta đề nghị ngươi đến hỏi chính y!” Snape cười lạnh, “Hay đây cũng là nội dung điều tra?”

“Úc, đương nhiên.” Soprano Brian nói, “Ma Pháp bộ muốn biết hoàn toàn về – ân, hoàn cảnh của từng giáo sư.”

“Ngươi có thể đến chỗ hiệu trưởng lấy tư liệu hoàn cảnh từng giáo sư.” Snape nói, “Cam đoan đầy đủ.”

“Ta sẽ đến.” Soprano Brian tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Ngươi cho rằng, có thể vì ngươi là Thực Tử đồ, cho nên Dumbledore mới từ chối giao ngươi chức vụ này hay không?”

“Harry!” Hermione kinh hô, tay hắn đột nhiên run lên, nửa bình nước lựu toàn bộ đổ vào.

Harry căn bản không nghe nàng nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Soprano Brian: chết tiệt, y dám đề cập đến chuyện này! Không ít học trò nghe thấy những lời đó, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, thì thầm nho nhỏ. Soprano Brian còn mang vẻ mặt đắc ý, tựa hồ đối với việc mình vừa tạo nên không khí quỷ dị như vậy có chút hài lòng.

Snape trầm mặc một lúc, sau đó lộ ra nụ cười ngoan độc: “Brian… tiên sinh, ngươi nói ta là Thực Tử đồ, có gì chứng minh không?”

“Cáp, hảo! Tội danh của ngươi vẫn còn hải hảo nằm trong phòng hồ sơ ở Ma Pháp bộ a!” Soprano Brian cười chế nhạo, “Một lần ngươi bị kêu lên tòa, tất cả đều có ghi lại a!”

“Vậy tại sao Ma Pháp Bộ không đem ta nhốt vào Azkaban? Mà lại để cho ‘Thực Tử đồ’ ta bình yên vô sự dạy học ở Hogwarts, ân?” Snape cười lạnh.

“Cái này…” Soprano Brian nhất thời nghẹn họng.

“Nếu ngươi hảo hảo xem… ghi chép về ta, hẳn có thể biết, ta là được Dumbledore bảo lãnh, y đã hùng hồn mạnh mẽ chứng minh ta không phải là một ‘Thực Tử đồ’, không phải sao?” Snape nói mấy câu liền đem mấy lời buộc tội bắt bẻ hết.

Soprano Brian lập tức một trận trắng một trận đỏ, y bối rối nắm chặt bút lông, nặng nề viết mấy chữ: “A… Đúng vậy, ân, đúng vậy… Ta hiểu rồi, ta sẽ báo cáo như thế…” Nói xong, hắn chật vật mà chuồn đi.

***** Ta là bắt đầu cơn bão sa thải phân cách tuyến *****

Có lẽ những lời Snape nói khiến Soprano Brian cảm thấy y bị vũ nhục, cho nên, y lập tức đối với đội ngũ giáo sư Hogwarts tiến hành chấn chỉnh.

Vì vậy, bữa tối hôm nay vừa bắt đầu, học trò chợt nghe giáo sư Trelawney la hét, thanh âm từ đại sảnh truyền đến. Học trò đều nhào đi xem náo nhiệt, nhóm giáo sư cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ thấy giáo sư Trelawney đứng giữa đại sảnh, cầm trong tay ma trượng, tay kia cầm chai rượu Bordeaux trống rỗng, nhìn qua phi thường điên loạn. Tóc nàng loạn thất bát tao, kính mắt lệch qua một bên, một bên mắt nhìn bự hơn so với bên kia. Áo choàng và khăn lụa của nàng lê lết dưới đất, khiến người ta cảm thấy hư hại hoàn toàn. Hai rương lớn nằm trên đất bên cạnh nàng, một cái còn lật ngửa, tựa hồ là rớt từ trên lầu xuống. Đôi mắt nàng trợn trừng, hiển nhiên là sợ hãi.

“Không!” Nàng hét lớn, “Điều này là không thể, điều này là không thể, ta không chấp nhận!”

“Chuyện này ta phi thường tiếc nuối,” Soprano Brian vui sướng khi người gặp họa, “Ngươi ngay cả một lời tiên đoán tình hình thời tiết đơn giản nhất cũng không thể, năng lực bình thường như vậy còn chưa đủ để ngươi bị sa thải sao?”

“Không – Ngươi không thể!” Giáo sư Trelawney gào to, nước mắt từ sau mắt kính trào ra, “Ta đã ở đây mười sáu năm! Hogwarts là nhà của ta!”

“Đã từng.” Soprano Brian cười lạnh, “Một giờ trước, Ma Pháp bộ đã gửi cho ngươi quyết định sa thải. Bây giờ, thỉnh ngươi ly khai nơi này.” Y cười mỹ mãn, “Yên tâm, ngươi sẽ không phải là người duy nhất, còn vài vị…” Ánh mắt y dừng lại trên người Snape, “Sẽ gia nhập hàng ngũ với ngươi…”

Giáo sư Trelawney khóc lóc, run rẩy, lắc lư lảo đảo bước về phía mấy cái rương của nàng. Lúc này giáo sư McGonagall từ trong đám người đứng xung quanh bước thẳng đến cạnh giáo sư Trelawney, vỗ vỗ nhẹ lên lưng nàng một chút, từ trong trường bào của mình rút ra chiếc khăn tay.

“Đừng khóc, Sibyll, đừng khóc, ngươi sẽ không phải rời khỏi Hogwarts.” Nàng cười lạnh.

“Ngươi có quyền gì nói như vậy?” Soprano Brian gắt gao nhìn nàng chằm chằm, “Ta nghĩ ngươi không rõ hoành cảnh hiện tại. Ta có…” Y rút một xấp giấy da, “Chữ ký của ta và Ma Pháp bộ đồng ý sa thải. Căn cứ vào pháp lệnh giáo dục số mười hai, trưởng ban kiểm sát cao cấp có quyền tiến hành điều tra, cũng căn cứ vào kết quả, ta sẽ sa thải giáo sư không phù hợp yêu cầu của Ma Pháp bộ. hiện tại, ta cho rằng giáo sư Trelawney hoàn toàn không đủ tư cách, ta đã đuổi nàng.”

“Đương nhiên ngươi nói đúng, Brian tiên sinh. Là trưởng ban kiểm sát, ngươi có quyền đuổi việc giáo sư. Nhưng, ngươi không có quyền đuổi bọn họ ra khỏi tòa lâu đài.” Thanh âm Dumbledore từ ngoài cửa truyền vào, “Chỉ có hiệu trưởng mới có quyền này, mà ta hy vọng giáo sư Trelawney tiếp tục ở lại Hogwarts.” Nói xong, y gật đầu với giáo sư McGonagall một cái.

Giáo sư McGonagall làm bay cái rương lên, giúp giáo sư Trelawney đi lên lầu.

Soprano Brian vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, gắt gao trừng trừng nhìn Dumbledore, qua một lúc, mới mở miệng: “Như vậy…” Y thấp giọng nói, mọi người trong đại sảnh đều nghe, “Về báo cáo sa thải Severus Snape, ngươi cũng đã nhận?”

“Đương nhiên.” Dumbledore mỉm cười, “Nhưng, ta đã bác bản báo cáo kia…”

“Ngươi nói cái gì?” Soprano Brian quát.

“Vì, Severus xứng đáng giảng dạy, hơn nữa năng lực của y đã được mọi người biết rõ, ta nghĩ ngài không có lý do gì sa thải y.” trong mắt Dumbledore xẹt qua một tia hàn ý, Snape chính là cấp dưới quan trọng nhất của y, một khi mất đi y, ai sẽ làm gián điệp? Soprano Brian cư nhiên dám ngang nhiên sa thải y!

“Y là Thực Tử đồ!” Soprano Brian hét.

“Y từng là gián điệp trong kế hoạch của ta.” Dumbledore lạnh lùng nói, “Về chuyện của y, ta đã viết báo cáo gửi cho Fudge, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa… về bản báo cáo chọn giáo sư Tiên Tri khác, cũng không nhọc ngươi quan tâm, ta đã chọn một vị thích hợp.” Nói xong, y quay mặt ra ngoài cửa.

Một tiếng hí truyền đến, người đứng ở cửa đại sảnh lập tức khe khẽ nói, khi gần đến cửa, những người đó sợ đến mức lui ra sau, vài người vội vàng tránh đường. Trong sương mù hiện ra một khuôn mặt, tóc màu ngân bạch, đôi mắt xanh thẳm, nửa người trên là một nam nhân, nửa người dưới của một con ngựa.

“Đây là Firenze,” Dumbledore nói với Soprano Brian đang vô cùng sợ hãi, “Ta nghĩ ngươi sẽ phát hiện rằng y cực kỳ thích hợp, dù sao, năng lực Tiên Tri của nhân mã mọi người đều đã biết.”

Cứ như vậy, quyền lực nguyên bản nằm trong tay Soprano Brian lại một lần nữa bị Dumbledore cướp đi.