HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 107: Kinh ngạc – Trêu chọc




Tom Riddle thập phần tuân thủ lời hứa, sáng sớm trước ngày Giáng Sinh, y đến đón Draco. Trước đó Tom Riddle đã nói trước với Draco, Draco đã đem tất cả hành lý thu dọn hảo, nên vào sáng sớm, đã chờ y đến đón mình trong phòng sinh hoạt chung Slytherin. Cũng may, hôm nay trong phòng sinh hoạt chung không có ai, Draco cũng không sợ sẽ có người thấy y. Sau khi Harry và Tom Riddle liên lạc với nhau, rất có hứng thú đi vào lễ đường chuẩn bị xem kịch vui.

Tom Riddle cũng không hề báo trước với Dumbledore – y biết, tự Hogwarts sẽ báo rằng chính y đã đến. Nếu đã quyết định đến, Tom Riddle nghĩ, thì cứ đến thôi! Y đặc biệt ngồi trên xe ngựa của gia tộc Malfoy tiến vào Hogwarts.

Vì thế sáng nay, nhóm tiểu động vật Hogwarts liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ xuất hiện ở cổng tòa lâu đài. Thân xe được tạo thành từ dây thường thanh đằng (thường xuân) cùng dây tường vi đan xen nhau, được kéo bởi tám bạch mã, khí thế bức nhân a Tất cả mọi người đều có chút tò mò, người ngồi trong chiếc xe ngựa hoa lệ như vậy là ai a? Nhóm tiểu xà Slytherin đều kiêu hãnh mà ngẩng cao đầu: vừa nhìn đã biết là quý tộc Slytherin chúng ta! Cho các ngươi một đám nhìn để mở rộng tầm mắt!

Đến khi Tom Riddle mở cửa xe, nhóm tiểu động lại phát ra một trận kinh hô. Trên gương mặt tuổi trẻ anh tuấn của Tom Riddle mang theo nụ cười tao nhã cao quý, y thanh nhã mà tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, giống như đối với tất cả mọi vật đều xem thường, nhưng lại dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người. Sau khi y hướng tất cả lịch sự mà cẩn thận gật đầu ra hiệu, bước xuống xe ngựa, bước chân vững chãi trầm ổn, thân hình cao mạnh mẽ kiêu ngạo bướng bỉnh bước vào trong tòa lâu đài…

Tất cả tiểu động vật đều há miệng, người có khí thế như vậy là ai? Vẻ mặt nhóm tiểu xà càng thêm kinh ngạc: người anh tuấn tao nhã như vậy… sao mình chưa bao giờ gặp qua? Cho đến bây giờ trong giới quý tộc cũng đều chưa thấy qua người này a!

Tom Riddle rất hài lòng với khung cảnh do mình tạo ra, y bước vào cửa chính, nhưng không trực tiếp đi vào lễ đường, mà chọn một mật đạo thông với phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Cùng lúc, trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore ngồi trên ghế, hiếm khi thấy không ăn đồ ngọt, khuôn mặt nghiêm túc, trong đôi mắt màu lam của y đang giấu sự tức giận. Ngồi đối diện với y, là một quý phu nhân, tóc nàng uốn thành từng lọn được chải tỉ mỉ và xịt keo cứng ngắt, chiếc cằm hơi lớn, đặc biệt kỳ đị. Nàng đeo chiếc kính mắt khảm đầy ngọc. Móng tay dài khoảng hai phân, sơn đỏ thẫm. Đôi bàn tay mập mạo xiết chặt lấy ví bằng da cá sấu của nàng – đích thị là Rita Skeeter.

“Đây là cái gì?” Dumbledore chỉ vào tờ ‘Nhật báo Tiên tri’ số mới nhất trên bàn, “Skeeter tiểu thư, ngươi đã quên ước định giữa chúng ta sao?”

“Dumbledore tiên sinh, ta chỉ là một phóng viên, phóng viên đương nhiên sẽ phải đăng những tin mà độc giả cảm thấy hứng thú nhất.” Rita Skeeter đẩy kính mắt lên một chút, “Hiện tại, độc giả đối với chuyện của Ngài đều phi thường hứng thú…”

“Ta có thể kiện ngươi!” Trong mắt Dumbledore tràn ngập phẫn nộ, “Ngươi cũng không biết bí mật của ngươi bị tiết lộ đi.”

“Bí mật của ta?” Rita Skeeter cười đắc ý, “Quên nói với ngài, sáng nay ta vừa mới nhận được giấy chứng nhận Hóa thú sư mà tháng trước ta đã đăng ký, nói cách khác, hình thái hóa thú của ta đã chính thức đăng ký với Ma Pháp bộ, là hợp pháp.” Dù sao, cho dù chuyện này bị đại độc giả biết, cũng không ai chăm chăm đi chú ý một con bọ nho nhỏ, nếu không thì không phải là quá mệt mỏi sao! Dù sao côn trùng trên thế giới này thật sự quá nhiều, chung quy bọn họ cũng không có khả năng chỉ đi để ý đến một con đi!”

“Ngươi!” Dumbledore tức giận mà không thể xả được, hiện tại trong tay mình căn bản đã không còn nắm được nhược điểm của nàng! Lúc này, ngân khí trên bàn y bắt đầu rung lên ông ông, Dumbledore thoáng liếc quá, cả kinh: y như thế nào lại đến đây! Sao hôm nay lại bất thuận như vậy!

Rita Skeeter không hổ là phóng viên chuyên nghiệp, thập phần am hiểu việc quan sát ngôn sắc (sắc mặt, ngôn ngữ), nàng liếc nhìn y một cái: “Xem ra ngài hiện đang có việc khác, ta đây không quấy rầy, hiệu trưởng Dumbledore!” nàng gật gật đầu, cầm lấy ví da cá sấu đứng lên.

“Ngươi đi đi.” Dumbledore lạnh lùng nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái – hiện tại trong đầu y đều là nghĩ đến lý do Tom Riddle đột nhiên đến đây, khiến y trở tay không kịp.

Rita Skeeter hừ lạnh một tiếng, tuy nàng cũng rất ngạc nhiên về thân phận của vị khách mới đến, nhưng tốt hơn nàng cứ giữ sự hiếu kỳ đó lại. Nàng mở cửa ra, cũng không quay đầu lại mà bước đi.

Khi Tom Riddle thông qua mật đạo bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, Draco đang dựa vào sofa đọc sách, vừa nhìn thấy y cực ký cao hứng nhào vào trong lòng y: “Riddle.”

Tom Riddle ôm lấy Draco, hôn lên trán y, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy ôn nhu, y nói: “Nhớ ta?”

“Ân.” Draco gật gật đầu, “Phụ thân nhượng ngươi đến? Ngài khỏe không?”

Tom Riddle đối với những lời đầu tiên của tiểu ái nhân cư nhiên lại nhắc đến cấp dưới mà cảm thấy có chút ghen tuông, y nhíu nhíu mày, đương nhiên, không thể để cho Draco nhìn thấy mình giận dỗi, tốt xấu gì Lucius cũng là cha Draco! Y tận lực dùng ngữ khí bình thản nói: “Y rất khỏe, hiện tại hẳn là đang xử lý văn kiện… Hành lý của ngươi thu thập hảo chưa?”

“Xong rồi.” Draco nói, “Ngươi chờ ta một chút!”. Nói xong, y chạy về phòng ngủ mình lấy hành lý.

***** Ta là hai người tiến vào lễ đường phân cách tuyến *****

Hai người bước vào lễ đường, trang trí bên trong lễ đường thật sự náo nhiệt, đâu đâu cũng được trang hoàng bằng những vòng hoa cùng dây tầm gửi, cùng một đám học trò đang hưng phấn thảo luận việc chuẩn bị quà tặng trong dịp lễ. Tom Riddle rất hoài niệm nhìn xung quanh Hogwarts, không biết đã bao nhiêu năm không trở lại nơi đây? Mình đã trải qua bảy năm học ở đây, Hogwarts chính là ngôi nhà thứ nhất từ khi mình ra khỏi cô nhi viện a…

“Riddle tiên sinh chẳng lẽ sẽ đến đây a…” Harry cười nhạt xuất hiện trên tầng 1, hắn bước bên cạnh hai người.

“Ngươi thật sự đến đúng giờ.” Tom Riddle nhướn mày, “Lão ong mật đoán chừng không quá năm phút nữa sẽ xuất hiện.”

“E rằng không đến năm phút.” Harry nói, “Hiện tại y đang vô cùng sốt ruột.”

“Nga?” Tom Riddle khó hiểu.

“Ngươi không xem ‘Nhật báo Tiên tri’ sáng nay sao?” Harry hỏi, “Tin mới nhất của tiểu thư Rita Skeeter, đặc san lễ Giáng Sinh – ‘Thời niên thiếu huyết lệ của Dumbledore’, hiệu trưởng đại nhân của chúng ta lại có phụ thân đầy tai tiếng như thế.”

“Xem ra ta đã bỏ lỡ một bài báo nóng hổi.” Tom Riddle đã minh bạch

“A… Tom!” Hai người đang nói chuyện, phía sau truyền đến thanh âm của Dumbledore, hai người nhìn nhau thật nhanh: tới mau quá a

“Hiệu trưởng!” Harry quay đầu lại, “Ngài cũng biết Riddle tiên sinh sao?’

“A, Tom cũng từng là học trò của ta a.” Dumbledore còn lộ ra biểu tình hoài niệm.

Ánh mắt Tom Riddle biến đổi, sau đó lộ ra vẻ mặt cung kính: “Đúng vậy, giáo sư Dumbledore, chúng ta đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Dumbledore bị thay đổi đột ngột của y có chút không trở tay kịp, “Hôm nay ngươi đến đây là…”

“Ta đến đón Draco về nhà.” Tom Riddle tự nhiên tiết lộ một chút tin tức y muốn biết, “Hiện tại ta đang ở tại trang viên Malfoy.”

“A, như vậy…” Dumbledore nghĩ nghĩ, “Ngươi trở về từ khi nào?”

“Này… Ngài không phải đã biết rất rõ sao?” Tom Riddle cho y một câu trả lời lấp lửng.

Dumbledore sờ sờ râu, xem ra không thể hỏi tiếp, y đành không nhắc đến nữa.

“Ta nhớ rõ hiệu trưởng rất thích ăn đồ ngọt, không biết thói quen này còn giữ hay không?” Tom Riddle đột nhiên hỏi.

“Hiệu trưởng vẫn còn rất thích.” Harry thực ‘không biết thức thời’ chen vô nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Dumbledore có chút oán giận câu nói bất ngờ của Harry.

“Nên…” Tom Ridde rút ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi trường bào đưa cho y, “Đây là hộp kẹo Giáng Sinh của tiệm Công Tước Mật, gồm tất cả các vị kẹo và chocolate, tặng cho ngài, nếm thử xem!”

“A!” Dumbledore nhìn hộp kẹo trong tay y, đương nhiên y rất rất thích kẹo Giáng Sinh của tiệm Công Tước Mật, nhưng… y không biết tâm tư của Tom Riddle rốt cuộc là gì, kẹo trong hộp sẽ không bỏ thêm thứ gì ngoài dự đoán đi? Tặng trước mặt bao nhiêu người, bên cạnh còn có học trò Harry mình tâm đắc, y lại không thể nói cho Harry biết thân phận của Tom Riddle, mình cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối. Chuyện này… suy nghĩ thật lâu, y vẫn nhận chiếc hộp kia.

“Thỉnh nếm thử.” Tom Riddle một tấc lại muốn tiếc thêm một bước.

Rốt cuộc y cũng không thể từ chối hảo ý của đối phương, Dumbledore đành phải cứng ngắc mở chiếc hộp ra (chiếc hộp rất lớn a), lấy ra một viên chocolate hạnh nhân, nhét vào miệng. Hương vị chocolate đậm đà, hạnh nhân cũng rất thơm, Dumbledore đoán cũng đoán không ra rốt cuộc bên trong có thêm thứ gì hay không, càng khiến y thêm bất an. Vị chocolate này e rằng cả đời y cũng chưa từng nếm qua! Y nuốt xuống, ngượng ngùng cười cười: “Ân, ăn ngon lắm…”

“Vậy là tốt rồi.” Tom Riddle lịch sự nói, “Hy vọng ngài sẽ thích.”

“Ta rất thích… rất thích…” Mặt Dumbledore nhăn lại y như đóa hoa cúc, bộ dáng có chút dở khóc dở cười.

Harry và Draco đứng một bên nhìn, cười trong bụng đến ruột muốn xoắn lại.

Tom Riddle thực hài lòng gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đây là ta ‘đặc biệt’ chọn riêng cho ngài…”

Trong bụng Dumbledore thắt một cái: sẽ không tẩm độc dược mãn tính đi? Không nên không nên, cái này, nhất định phải để Severus kiểm tra hộp kẹo này một chút, còn phải đến chỗ Poppy kiểm tra thân thể một lần…

“Như vậy…” Tom Riddle cúi đầu hành lễ, “Hiệu trưởng Dumbledore, mời Ngài từ từ ‘thưởng thức’, chúng ta phải đi rồi.”

“A… Tốt…” Dumbledore gắng gượng cười, “Tái kiến…”

“Tái kiến, hiệu trưởng!” Tom Riddle dùng ngữ khí như ngâm nga nói, lôi Draco ly khai.

“Hiệu trưởng, ngài không sao chứ?” Harry ‘lo lắng’ hỏi, “Sắc mặt ngài rất khó nhìn a.”

“Không sao… không sao…” Dumbledore cười khổ, bước chân vội vội vàng vàng ly khai lễ đường. Y phải lập tức đến bệnh thất một chuyến!

Harry nhìn y ly khai, nghĩ thầm: ta nói, ngươi là lão niên, đi nhanh được như vậy thật đúng là kỳ tích a