HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 120: Đàm luận – áy náy




“Kẹo mật ong.” Harry nói mật khẩu với thạch thú, thạch thú kia liền nhảy qua một bên, Harry bước lên cầu thang xoắn đi lên phòng hiệu trưởng.

Thoạt nhìn Dumbledore có chút lừ đừ, ủ rũ, ngay cả Fawkes đậu trên giá cũng cảm thấy được sự chán chường của chủ nhân, bất động mà dựa vào giá đỡ, tinh thần cũng có vẻ uể oải.

“Chào ngài, hiệu trưởng Dumbledore.” Harry mỉm cười bước vào phòng hiệu trưởng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn vẫn thường hay ngồi, “Tìm ta đến có chuyện gì?”

“Harry…” Dumbledore thở một hơi thật dài, đối diện với môn sinh mình đắc ý, lần đầu tiên y có cảm giác thất bại nặng nề, y thậm chí cũng không biết phải nói gì cho phải, “Ta… Ta thực có lỗi… Về những chuyện ngươi nhắc đến tối qua… Được rồi, ta thừa nhận, vào lúc đó ta thật sự có mưu tính, nhưng ta thật sự không ngờ rằng James và Lily vì vậy mà chết… Nguyên bản ta đã an bài tất cả hoàn hảo, nhưng không ngờ…”

“Tối hôm qua ta đã nói rồi, hiệu trưởng.” Harry nhìn thẳng vào đôi mắt lam sắc của y, “Người thì cũng đã chết, hiện tại đi truy cứu ai đúng ai sai có ý nghĩa gì nữa a? Ngài cũng sai, Voldermort cũng sai, là các ngươi cùng nhau tạo thành bi kịch của gia đình ta.”

“Harry, nói cho ta biết, ngươi là hận ta sao?” Dumbledore từ trong thâm tâm hỏi, “Ta nghĩ ngươi hẳn từ đầu đã biết tâm tư của ta, ngươi biết ta vẫn lợi dụng ngươi…”

“Ta không hận ngài, trong lòng ta, ngài vẫn người tối quan trọng đối với ta, hiệu trưởng Dumbledore.” Harry chân thành nói, “Ngài đã vì những lợi ích lớn hơn mà nắm giữ tất cả, ta nghĩ, không phải vì theo đuổi vinh quang mà ngài mới làm như vậy, đổi lại… Ngài là vì toàn Ma pháp giới…” Bằng không, trong kiếp trước Dumbledore cũng không cam tâm tình nguyện mà chết trong tay thuộc hạ là Snape, “Nhưng… Ngài đã từng nghĩ hay chưa, con đường ngài chọn liệu có chính xác hay không? Ngài là vì lợi ích lớn hơn, kết quả đã bỏ đi những gì?”

“Chính xác?” Dumbledore mê muội, “Ta…”

“Trước đây vì sao ngài lại chọn con đường này?” Harry hỏi, “Ngài cũng không thích Muggle, trước đó Ngài cùng một chỗ với Grindelwald chính là việc ngăn cản Muggle, vì sao lại…”

“Ta cảm thấy… sức mạnh của phù thủy lớn hơn rất nhiều so với Muggle…” Dumbledore không tự nói ra lý do vì sao mình lại thay đổi quan niệm, có lẽ… là do cái chết của Ariana, mình đã đem tất cả tội lỗi đổ hết cho Gellert, cho nên mới chọn một quan niệm trái ngược với lý tưởng của y?!

“Vậy cho đến bây giờ ngài vẫn còn cho rằng Muggle yếu ớt là vì sao?” Harry hỏi, “Muggle và phù thủy đều là con người, cho rằng sức mạnh hai bên khác nhau, nhưng chúng ta đều là người thống trị trái đất, vì sao nhất định phải tiêu diệt đối phương a? Muggle và phù thủy đấu tranh đã nhiều năm, Muggle đã giết rất nhiều phù thủy pháp sư, mà phù thủy cũng như vậy. Hiện tại, Muggle đã có sức mạnh về khoa học kỹ thuật, còn phù thủy cũng đã bắt đầu che dấu dấu vết của mình, mọi người hoàn toàn không can thiệp lẫn nhau! Phù thủy vì sao nhất định cứ phải bị đổ tội a?”

Lần đầu Dumbledore nghe được quan niệm như vậy, y chấn kinh, đúng vậy, từ huyết thống mà nói, Muggle và phù thủy nguyên bản chính là đồng loại, đều là con người, chính là phù thủy có được sức mạnh không bình thường. Hiện tại, sức mạnh của Muggle cũng ngang ngửa phù thủy, mọi người hoàn toàn có thể sống hòa bình, vì sao…

Harry nhìn Dumbledore, nói thêm: “Quan niệm này khiến cho ngài thay đổi cái nhìn về Slytherin! Chung quy ngài luôn cho rằng Slytherin muốn tiêu diệt tất cả Muggle! Tom Riddle đã bị ngược đãi trong cô nhi viện, y oán hận Muggle, sùng bái sức mạnh của phù thủy! Ngay cả ta ngày đầu tiên khi bước ma pháp giới cũng giống như vậy! Ngài chỉ cần hướng dẫn từng bước cho y, nói với y, Muggle cũng có người thiện lương, giống như phù thủy cũng có những người xấu, căn bản y sẽ không trở thành Voldermort! Nhưng vì y là hậu duệ của Slytherin, ngài bắt đầu nghi ngờ y, luôn nhằm vào y, đẩy y lạc lối. Nói rõ ngọn ngành, ma pháp giới bị Voldermort khuấy đảo ba mươi mấy năm đều do một tay ngài tạo thành! Ngài còn tạo nên sự bất đồng với những ai có liên quan đến Slytherin từ trước đến nay! Là ngài bất công đẩy họ về phía Voldermort! Là ngài tạo ra nhiều Thực Tử đồ như vậy!”

Những lời chỉ trích thẳng thừng khiến Dumbledore lập tức tỉnh ngộ: đúng, là chính sự hoài nghi của mình đã khiến Tom trở thành Voldermort! Hài tử kia đã sùng bái mình cỡ nào, nhưng sự lạnh lùng của mình đã khiến y thất vọng – là do mình thấy bóng dáng của Gellert trên người y, mình lo y sẽ trở thành Hắc Ma vương! Nhưng chính sự lạnh lùng cùng hoài nghi của mình ngược lại hoàn tiến khiến y trở thành Hắc Ma vương! Mình… là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện trong ma Pháp giới!.

Dumbledore cảm thấy thất vọng: mình… mình một lòng muốn chấn hưng Ma pháp giới, cuối cùng…ngược lại mình khiến Ma pháp giới lâm vào cảnh khổ cực lầm than đến ba mươi mấy năm! Dumbledore thở dài một tiếng: “Harry, ngươi nói rất đúng, là ta… đều do ta…” Y ngã xuống ghế, dường như già cỗi yếu ớt đi rất nhiều…

“Hiệu trưởng, trong từng ấy năm, ngài chưa từng hối hận sao?” Harry hỏi, “Ngài bỏ lỡ tình yêu của mình, lại chỉ tạo thành cục diện sai lầm, ngài… không hối hận sao?”

“Tình yêu…” Dumbledore thở dài, “Ta đã không còn tư cách đi nói chuyện tình yêu… Ngươi hẳn đã gặp qua Gellert đi? Ngươi hẳn đã nghe y nói chuyện tình yêu giữa chúng ta, y… nhất định rất hận ta…”

“Không, y cho đến giờ vốn không hận ngài.” Harry nhẹ giọng nói, “Y giao toàn bộ thế lực ra, chỉ mong chúng ta để cho ngài một con đường…”

“Y thật sự…” Dumbledore lập tức đứng lên, “Y… y thật sự là vì ta…”

“Đúng vậy, nếu không thì T&H cũng không phát triển nhanh như vậy.” Harry nói, “Hiện tại, y một chút thế lực cũng không có, ở Anh quốc bốn phía đều là thù địch, chỉ e… Y chỉ canh cánh trong lòng một điều, là vì ngài vẫn chưa tha thứ cho y! Nhưng y tình nguyện để ngài không tha thứ, vì y không muốn ngài tự nghi ngờ mình đã giết em gái của mình, nên y nguyện tự y cố gắng hết sức gánh lấy tất cả…”

“Gellert…” Hai hàng nước mắt vẫn đục tràn đầy ra những nếp nhăn trên má, rơi xuống.

Trong lòng Harry thở dài: ta đã đem ngươi ra nói thê thảm như vậy, công tâm như vậy, Gellert ngươi sau này đừng nói ta đã không giúp ngươi a Ai Dumbledore, ngươi cứ xúc động một chút đi, sẵn tiện tha thứ cho y! Gellert Grindelwald, ngươi cũng nên bước ra đi! Ôm lấy lão ong mật này, hảo hảo dỗ dành lại dỗ dành, hôn rồi hôn, sau đó mọi người không phải đều hạnh phúc hết sao!

“Al…” Dường như nghe được tiếng nói từ đáy lòng của Harry, Gellert Grindelwald rốt cũng xuất hiện! Y vẫn như trước tràn đầy phong độ, nhìn thoáng nhìn có chút tiều tụy. Harry lại thầm thở dài một tiếng: ngươi đã đến…

“Gellert…” Kích động nhìn y.

Harry nhìn hai vị lão nhân ôm nhau trước mặt, thở dài: cuối cùng ta đã có thể hoàn thành việc lớn là rút lui Hắn nháy mắt với Grindelwald: hảo hảo nắm chặt lấy cơ hội, cố lên a

Ta biết, xú tiểu tử Ngươi có thể đi được rồi! Grindelwald nháy nháy mắt với hắn mấy cái.

Ai Harry vẫy tay, bất đắc dĩ lắc đầu bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

***** Ta là tiểu H đáng thương phân cách tuyến *****

Vì Voldermort bị tiêu diệt, nên sáng nay Dumbledore liền tuyên bố: Hôm nay được nghỉ học! Nên khi Harry vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, liền đụng đầu mấy học trò lớp dưới. Đầu tiên, Harry ngạc nhiên, sau đó thầm kêu không tốt: hắn đã thấy ánh mắt sùng bái của mấy tiểu đồng học kia

Không đợi bọn họ lên tiếng, Harry đã đi trước một bước, nhanh chân chạy trốn! Còn nghe phía sau mấy tiếng kêu gào của học trò:

“Potter học trưởng! Ký tên cho chúng ta đi ”

“Ngài là anh hùng trong lòng chúng ta!”

“Potter học trưởng ”

Harry thở hồng hộc chạy về tháp Gryffindor, thét mật khẩu với Béo phu nhân: “Chim… chim ruồi!”. Béo phu nhân than thở: “Gấp cái gì chứ…” Cọ cọ xát xát mà mở cửa, Harry vội vàng vọt vào.

Trong phòng sinh hoạt chung đầy nhóc học trò, vừa thấy hắn bước vào, hai anh em sinh đôi trước tiên mở một chai champagne, bọt nước bắn đầy người hắn: “Hoan nghênh đại anh hùng của chúng ta!”

“Harry, ngươi hơi quá đáng! Đi chiến đấu cũng không kêu chúng ta!” Ron than thở.

“Ron! Đó là giao chiến, không phải trò chơi!” Hermione khẽ đánh y, “Harry không gọi ngươi là muốn tốt cho ngươi!”

“Ta chỉ thuận miệng nói thôi!” Ron vuốt tóc, “Ta sao lại không biết được hảo ý của Harry ”

“Vì tiểu Harry của chúng ta…”

“Vì đại anh hùng của chúng ta…”

“Cạn ly!” Hai anh em sinh đôi rót rượu cho mọi ngươi, giơ ly lên.

“Cạn ly!”Mọi người đều ồn ào nâng ly lên.

Harry mỉm cười uống một ly champagne, Hermione vỗ vai hắn nói hắn ngồi xuống. Hai anh em sinh đôi lại lẻn đến trù phòng, mang đến rất nhiều thức ăn, mọi người cùng nhau thưởng thức.

“Harry, kể đi, ngươi giao chiến với Voldermort có giống như trên báo kể hay không!” Ron hỏi không ngừng, “Tất cả mọi người rất muốn nghe trận chiến kịch tính của ngươi với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.!”

“Đúng, đúng!” Dean hưng phấn nói.

“Ân, cũng không có gì để nói… Trên báo không phải kể lại rất rõ sao!” Harry nói.

“Sao giống được! Kể một chút đi!” Collin khẩn cấp hỏi, “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…”

“Khụ khụ!” Một tiếng ho khan từ ngoài cửa truyền đến, trong phòng sinh hoạt chung lập tức im phăng phắc.

“Giáo… giáo sư Snape!” Neville sợ đế mức nói cà lăm, “Ngài… ngài…”

Ngay cửa, Snape vẫn như trước một thân trường bào hắc sắc, mái tóc dài nửa cột nửa thả sau đầu, bất quá trên khuôn mặt của y khó có thể hiện ra nụ cười, hai tay y khoanh lại trước ngực, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua một đống thức ăn trên bàn, lạnh lùng nói: “Gryffindor tự tiện liên hoan, trừ hai mươi điểm!”

“Giáo sư Snape!” Hermione dù sao cũng tiếp xúc nhiều với Snape, hiểu y được một chút, nên cũng không sợ y giống như những người khác, “Ngài tìm chúng ta có việc gì sao?”

“Harry…” Snape ý gọi hắn đến.

“Nga!” Harry chạy đến cạnh y, “Sao vậy?”

“Đêm nay họp, Tom Riddle muốn ta thông tri cho ngươi một tiếng.” Snape thấp giọng nói.

“Như thế nào y không tự mình nói với ta?” Harry ngạc nhiên hỏi.

“Y và Draco…” Snape lựa lời, “Đang vội…”

“Ách…” Harry không thể nói gì, Riddle, ngươi hạ thủ nhanh thật … (kỳ thật, so với giáo sư, y hạ thủ không tính là nhanh a)

Cho nên buổi hội nghị đêm hôm đó, tâm tình của Riddle thoạt nhìn rất tốt, Harry nhìn rồi dứt khoát lắc đầu: bộ dáng của tiểu nhân đắc chí