HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 122: Công khai – Chấn kinh




“Ngươi xác định?” Bộ dáng của Snape như không thể tin được, Harry thật sự muốn công khai quan hệ của hai người, “Ngươi phải biết rằng, một khi đã công khai, ngươi muốn đổi ý cũng đã muộn…”

“Ta đương nhiên biết ” Harry liếc xéo – con người không tự tin này, “Dù sao ngươi đã ăn ta đến gắt gao, chỉ cần ngươi không hối hận là được!”

Ta mà hối hận có quỷ mới tin! Trong lòng Snape biết Harry trấn an mình, kỳ thật y chính là như vậy, dù sao y đã lớn tuổi như vậy, lại từng có tiền án là Thực Tử đồ, hiện tại Harry là đại anh hùng của Ma Pháp giới, một khi công khai quan hệ của hai người, không biết sẽ có bao nhiêu người ra mặt chống đối. Hơn nữa, những lá thư cầu hôn gần đây, tuy rằng ngoài miệng Snape không nhắc đến, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu, bất quá trong lòng y đã xác định là Harry, cho dù trong lòng hắn có sợ hãi, y cũng sẽ không buông tay.

Nếu đã quyết định sẽ công khai, Harry đương nhiên cũng muốn chọn một thời cơ tốt, một địa điểm tốt. Thực đúng lúc, Harry quyết định đến ngân hàng Gringotts gửi tiền – trong mật thất có thêm một đống Galeon vàng đến lúc cần phải xử lý. Snape là cái tên đứng đầu trong danh sách hộ tống, bị Harry mạnh mẽ lôi kéo yêu cầu phải bồi hắn. Đối với chuyện này, Snape thực sự không thể nói gì – thử hỏi trong Ma Pháp giới hiện tại có ai dám cướp thứ gì trên tay của Cứu thế chủ chứ?!

Gần đến Diagon Alley, hai người liền hối hận ngay lập tức. Harry vừa lộ diện, lập tức nhảy ra một đám phù thủy – đây chính là Cứu thế chủ nóng đến bỏng tay nha! Hai người sợ đến mức một câu cũng không dám nói, nhanh chân bỏ chạy. May mắn Harry cũng mang theo áo tàng hình phòng thân, trùm lên sẽ không ai thấy được bọn họ. Hai người nhanh chóng tìm một con hẻm nhỏ, phủ thêm áo choàng hắc sắc, đem chính mình vây đến nghiêm nghiêm thực thực, lúc đó mới cẩn thận bước vào Gringotts.

Trong Gringotts không ít người – sau chiến tranh, không ít quý tộc bắt đầu đem tài sản của mình từ nước ngoài về, vì vậy trong đại sảnh chật ních người. Harry theo thói quen tìm Billy và Kate đã từng làm việc với y – chúng là người chuyên trách tài sản của Gryffindor và Slytherin.

Harry đem khoản tiền chia vào hai tài khoản tiết kiệm dưới danh nghĩa Gryffindor và Slytherin, nhân tiện cũng đem tài sản gia tộc Potter sắp xếp lại một chút – lão ong mật Dumbledore kia dưới sự giúp đỡ của Grindelwald cuối cùng cũng đem phân nửa tài sản thuộc sở hữu của Harry trả lại. Lại nói, Grindelwald ngươi thật cũng không dễ dàng gì a, thật vất vả bị lão ong mật lừa gạt, còn muốn thay y trả nợ.

Snape lại còn nói nhỏ với yêu tinh tên Billy kia rất lâu, tựa hồ như đang bàn bạc chuyện gì. Harry hơi tò mò, liền hỏi, Snape chậm rãi trả lời: “Ta đang hỏi y tài sản của gia tộc Prince do yêu tinh nào phụ trách.”

“Gia tộc Prince còn tài sản sao?” Harry rất ngạc nhiên, “Không phải nói là gia tộc Prince đã suy yếu rồi sao?”

“Ngươi cho là một gia tộc cổ xưa nói suy yếu liền suy yếu sao?” Snape gõ lên đầu hắn một cái, “Gia tộc Prince trong quá khứ tuy kém hơn gia tộc Malfoy là gia tộc Potter, hiện tại cũng đã suy yếu rất nhiều, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn gia tộc Gaunt, nói chung vẫn còn một ít tài sản. Tính toán cẩn thận thì vẫn còn một chút, huống chi, gia tộc Prince còn có một trang viên, bất quá đã lâu không ai ở, cần phải hảo hảo dọn dẹp một chút.”

“Ngươi là người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince đi? Trước đây là không nhận gia sản sao?”

“Lúc trước thì không cần.” Snape úp úp mở mở, tâm của mình trước đây như tro tàn, đâu để ý những vật ngoài thân này, “Bất quá hiện tại đã khác.”

“Có gì khác?” Harry không hiểu gì cả.

“Ta phải nuôi ngươi, cứu thế chủ rất khó nuôi a…” Snape rất bình tĩnh mà nói, dựa theo hướng dẫn của Billy tìm yêu tinh chuyên trách gia sản của Prince. Harry đứng sững sờ ngây ngốc: Severus muốn… nuôi mình sao? Mặt hắn đỏ lên, khẽ nở nụ cười.

Snape cùng yêu tinh nói chuyện ước chừng hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đem tất cả hồ sơ giao nhận rõ ràng, rồi Snape ký tên, lúc đó mới kết thúc. Yêu tinh kia lệ nóng doanh tròng: nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người nhớ đến ta ta rốt cuộc không phải lo lắng đề phòng coi giữ khoản tài sản này nữa

Sau khi hai người hoàn tất hết các thủ tục, bước ra cửa chính của Gringotts. Harry đột nhiên dừng lại ngay cửa chính, hỏi: “Sev, Gringotts là tòa nhà cao nhất đi?”

“Đương nhiên.” Snape nhướn mày, “Potter tiên sinh ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không nhớ sao?”

Harry cười, vươn tay ra: “Sev, hôn ta…”

“Ngay ở đây?” Snape lập tức hiểu được ý hắn, “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Cũng không thể hối hận nha?”

“Chỉ cần ngươi không hối hận là được.” Harry mỉm cười nhào vào lòng y. Snape rất tự nhiên nâng cằm hắn lên, Harry thuận thế kiễng chân, hôn lên môi y.

Không phải là nụ hôn mãnh liệt, đôi môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, Snape ôm lấy thắt lưng Harry, kéo hắn vào tròng, đầu lưỡi lướt qua cánh hoa đỏ tươi của hắn, dò xét rồi thâm nhập vào trong miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hồng nhạt… Harry vươn tay kéo mũ trùm cả hai xuống, ôm lấy cổ y, đón nhận nụ hôn của y…

Hắn nghe thấy rất nhiều tiếng hét vang lên bên tai, còn có ánh đèn máy chụp hình vang lên lách cách, nhưng hai người đã mặc kệ tất cả. Snape gắt gao ôm lấy hắn, nói thầm trong lòng: Ngươi… tiểu hỗn đản chết tiệt… Ngươi muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi…

***** Ta là sáng hôm sau phân cách tuyến *****

Hôm sau Harry một mình bước vào lễ đường ăn sáng, chờ cú đem báo và thư đưa tới. Sáu giờ, một đống cú bay ‘phác lạp lạp’ đến, Harry nhìn kỹ, ân, không có Hedwig, không phải báo hôm nay. Đám cú mèo lưu lại một đống thư, hiển nhiên có một đống thư Sấm, Harry không chút suy nghĩ, trực tiếp cho một bùa ‘Diệm Sơn phún hỏa’, xử lý nhanh chóng – mấy lời phản đối hay tán thành, một câu hắn cũng không muốn nghe.

Sáu giờ rưỡi, Hedwig bay đến, không ít cú của đồng học cũng bay đến, giao ‘Nhật ký Tiên tri’ số mới nhất – số lượng tiêu thụ của ‘Nhật báo Tiên tri’ sắp tới có thể nói sẽ tăng vọt, Rita Skeeter từ khi đảm nhiệm tức chủ nhiệm, tin của nàng đều mang đến hứng thú cho độc giả.

Có vài người đã mở báo ra, Harry thấy trên bàn ăn giáo sư cũng không ít người mở báo ra. Harry tháo tờ báo xuống, từ từ mở ra, Ron bên cạnh cũng vừa than thở chương trình học hôm nay vừa mở tờ báo ra.

“Ôi!”

“Merlin!”

“Sao lại có thể!”

Nghe xung quanh không ngừng truyền đến từng tiếng hít khí, Harry liếc mắt qua bàn ăn giáo sư, Snape rất bình tĩnh đọc bài đầu tiên – đoán chừng là tin về bọn họ, giáo sư Flitwick sợ tới mức từ trên ghế té xuống. Mặt giáo sư McGonagall nhăn nhúm, không ngừng đánh giá Harry và Snape, tựa hồ không dám tin. Dumbledore vẫn như trước cười cười, một bên đọc báo một bên ăn bánh bông lan chanh, Harry phỏng chừng y sớm đã biết. Vẻ mặt những giáo sư là khiếp sợ, nói khiếp sợ thực ra còn nhẹ, giáo sư Sprout cơ hồ bị dọa đến ngất đi.

Hiệu quả rất tốt! Harry không nhìn bàn ăn giáo sư nữa, vừa quay đầu qua, Ron bên cạnh đang há hốc miệng, miếng thịt bò y đang ngậm trong miệng rớt ra, ánh mắt ngây dại, quay sang nhìn hắn: “H… Harry… nói cho ta biết, ta không phải đang nằm mơ? … Cái này không phải là sự thật đi?… Ta cư nhiên thấy ngươi và Snape… hôn nhau?”

Harry mở tờ báo nhìn lướt qua, bài đầu tiên là ảnh chụp rất lớn cảnh hắn và Snape hai người đang hôn nhau: bối cảnh có chút mờ, nhưng cánh cửa bằng đồng của Gringotts lại làm nổi bật gương mặt của cả hai. Góc độ thật sự không tồi, đem tư thế âu yếm của hai người chụp lại thật hoàn mỹ.

“Chụp không tệ.” Harry uống một ngụm sữa, “Nhiếp ảnh gia chọn góc chụp rất khá.”

“Không phải đi!” Ron ‘ba’ một tiếng đập tờ báo xuống, “Harry… Ngươi… Ngươi thật sự cùng lão… lão kia… Không, Snape… một chỗ?” Mặt y trắng bệch, ánh mắt như muốn kêu gào mãnh liệt: Harry, ngươi nhất định đang nói đùa?

Trong lễ đường nhất thời im ắng, tất cả mọi người đều quay sang nhìn thẳng Harry, hy vọng hắn cho mọi người một đáp án chính xác.

“Ân, đúng vậy, chúng ta cùng một chỗ đã gần một năm.” Harry nhẹ nhàng nói, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ, “Chỉ là chưa nói với các ngươi thôi.”

“Loảng xoảng!”

“Lách cách!”

“Merlin!”

“Thật là đáng sợ!”

Tiếng muỗng nĩa rơi xuống đất cùng những tiếng kêu sợ hãi nhất thời vang lên không ngừng, Ron sợ tới mức gần như muốn khóc. Harry nhìn Hermione, nàng tuy rằng cũng bị dọa, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ cười gượng: “Ta đã sớm cảm thấy quan hệ hai người không giống, chỉ là… không ngờ các ngươi… cáp…”

Harry cười gượng, tiếp tục đọc báo. Chú thích bên cạnh tấm ảnh là: “Một chuyện tình khắc cốt minh tâm…”… Gì? Đây là cái gì? Harry sửng sốt, Rita Skeeter viết cái gì vậy? Hắn vội vàng đọc xuống dưới.

Không đọc thì tốt, đọc rồi, Harry trực tiếp đem ngụm sữa vừa uống phun ra hết. Đây là cái gì a?!

“Một người là gián điệp do Hội Phượng Hoàng gài vào Thực Tử đồ, một người là Cứu thế chủ Ma pháp giới, một người đã qua tuổi ba mươi – giáo sư Ma dược học cao thâm, một người là học trò thiên chân vô tà. Ngọn lửa tình yêu giữa hai người bùng cháy, là yêu, hay sẽ từ bỏ? Thế tục, ân oán, khoảng cách giữa hai người quá lớn, con đường phía trước đầy gian truân! Đến tột cùng sẽ đi về đâu? Thỉnh đọc bài thứ hai: ‘Con đường tình ái gian nan của Harry Potter và giáo sư Snape’…”

“Đây là cái gì a?” Harry đặt tờ báo xuống, “Chuyện này cũng đâu phải ca kịch của Shakespeare!”

“Nga vì tình yêu của chúng ta, ta vĩnh viễn không buông tay!” Giọng của Fred như hát ngâm nga.

“Nga Cho du chết, ta vĩnh viễn yêu ngươi!” George phối hợp ăn ý lấy tay ôm ngực.

“Nga bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ!” Fred nắm chặt hai tay George, ánh mắt thâm tình, “Sev! Ta vĩnh viễn yêu ngươi!”

“Không! Harry, ngươi quá hoàn hảo! Ta sao có thể…” Điệu bộ George như từ chối, “Ngươi vẫn còn là học trò, ta như thế nào có thể… Ta thực đáng chết!”

“Đừng nói như vậy, Sev!” Fred ôm thắt lưng George từ phía sau, “Ngươi như thế nào có thể sau khi trêu chọc ta lại nói buông tay a! Ngươi không quản được trái tim ngươi, tim của ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa ”

“Nga Harry ”

“Nga Sev ”

Hai anh em sinh đôi ôm chặt nhau thắm thiết, Harry vô lực ôm đầu, chung quanh là một mảnh hoan hô cùng tiếng vỗ tay.

“Gryffindor trừ hai mươi phân.” Snape hiển nhiên cũng dở khóc dở cười, nhưng trước sau y vẫn duy trì khuôn mặt nghiêm nghị, hai tay y khoanh lại trước ngực, đánh giá hai anh em sinh đôi, lười nhác nói, “Weasley, nếu các ngươi không muốn thành tích ma dược N.E.W.Ts của các ngươi sẽ được điểm T, liền chấm dứt trò đùa nhàm chán về bạn đời của ta! Còn có… Potter tiên sinh, dẫn đám bạn học của ngươi đến lớp Ma dược, tiết đầu tiên của các ngươi chính là Ma dược, ta cũng không hy vọng các ngươi đến muộn!”

“Vâng, giáo sư ” Harry cố nén cười, nhìn học trò xung quanh vì Snape quang minh chính đại thừa nhận chuyện Harry là bạn đời của y mà há hốc miệng.