HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 127: Phiên ngoại 2: Trình học mới của trợ giáo mới




“Nga, môn Ma dược trời đánh!” Ron một bên than thở, một bên đi đến lớp học, “Phòng ngự Hắc Ma pháp trời đánh! Cả ngày hôm nay chúng ta chỉ có thể nhìn Snape thôi sao? Chương trình học này là ai sắp xếp đây?”

“Người nào đã thề thốt phải làm Thần sáng.” Draco cười nói, “Hai môn này ngươi bỏ đi một cũng không được.”

“Bất quá chúng ta có thể gặp được Harry, không phải sao?” Hermione hưng phấn nói, “Từ khai giảng đến nay chúng ta vẫn chưa tâm sự được bao nhiêu a.”

Nói xong, ba người đã đến trước cửa lớp, trong phòng chỉ vài người thưa thớt, Harry đang đứng trước kệ nguyên liệu kiểm tra những dược liệu sẽ được trong buổi học hôm nay.

“Hắc! Harry!” Hermione bước đến cạnh hắn, “Ngươi thật sự cấp chúng ta một kinh hỉ quá lớn!”

“Phải không?” Harry mỉm cười, “Ta đã nhắc nhở các ngươi nga! Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ lại các ngươi ”

“Cảm giác làm trợ giáo thế nào?” Ron hưng phấn hỏi, “Các học trò lớp dưới có ngoan không?”

“Bọn nhỏ đều rất đáng yêu, hơn nữa lớp Ma dược năm thứ nhất cũng không có ai làm nổ vạc.” Harry nói, “Bọn chúng thực sự thông minh!”

“”Bởi vì do ngươi dạy a…” Ron đè thấp giọng nói, “Nếu chúng ta cũng có một giáo sư hòa ái thân thiện như ngươi, ma dược của chúng ta cũng sẽ không…”

“Ngươi không biết đâu, mấy đứa năm thứ tư, thứ năm vừa nghe nói ngươi dạy những lớp dưới, một đám chỉ hận không thể uống ‘Súc linh tề’ (làm thấp tuổi xuống) để học lớp dưới đi!” Draco tức cười nói, “Lại thấy bọn điểm của bọn chúng tương đối cao… sách sách…”

“Ta không có khả năng ưu việt như Sev, nên chỉ có thể dạy những lớp dưới, cao một chút không lại không dạy được.” Harry mỉm cười nói, “Sev là một hảo lão sư, chỉ là không tỏ ra mà thôi.”

“Cũng chỉ có mình ngươi cho rằng y là hảo lão sư…” Ron hữu khí vô lực nói.

“Ta nghĩ đạo đức nghề nghiệp của ta tạm thời vẫn chưa đến phiên Weasley ngươi đánh giá…” Thanh âm mỉa mai quen thuộc từ sau lưng bọn họ truyền đến, “Ta nghĩ trước tiên, ngươi vẫn nên trở về chỗ của ngươi đi…”

“… Vâng, đúng vậy…” Ron cà lăm trả lời, chạy vội về chỗ. Draco và Hermione liếc mắt nhìn nhau, sau đó trở về vị trí của mình.

“Ta nghĩ… chúng ta biết nhau quá lâu, những lời vô nghĩa ta sẽ không nói thêm nữa!” Snape ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại, “Trước mắt, chúng ta sẽ cùng với nhau cả ngày, nếu các ngươi muốn giữ lại một chút điểm cho học viện của mình, tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp với ta!” Y bước ngang qua đám học trò, sau cùng, vung trường bào quay về bục giảng, “Hảo, trước tiên chúng ta sẽ chế tác thuốc giải độc, loại độc dược này ta đã từng hướng dẫn các ngươi trước đây, hy vọng các ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng. Potter trợ giáo, mời phát tài liệu xuống.”

“Hảo.” Harry gật đầu, đem tài liệu phát cho từng người một. Snape vung ma trượng, đem quá trình chế tác hiện lên trên bảng, các học trò bắt đầu theo đó mà làm.

Ron lo sợ trong lòng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Hermione đứng bên cạnh lo lắng nhìn y. Harry đi qua đi lại giữa đám học trò cũng hướng dẫn bọn họ – dĩ nhiên, hắn chỉ có thể nói một hai câu đơn giản, dù sao Snape vẫn đang nhìn a.

“Nga, không…” Hermione chán nản nhìn ma dược trong vạc, “Vì sao màu sắc không đúng a?” Dựa theo hướng dẫn trên bảng, khuấy năm vòng nghịch kim đồng hồ sau cùng sẽ ra màu ngân lam, như thế nào bọn họ làm lại ra màu lam nhạt.

“Đừng nhìn ta, nguyên liệu của ta xử lý rất chính xác.” Ron nói, “Lần này ta không làm sai.”

“Thử khuấy thêm ba vòng thuận chiều kim đồng hồ nữa xem.” Harry dừng lại bên cạnh bọn họ nói.

“Nhưng… trong sách không nói cái này…” Hermione biện bạch.

“Tin ta, Hermione, sách không phải lúc nào cũng làm theo được.” Harry nói, “Thử một lần đi, kỳ tích sẽ xuất hiện.”

“Nhưng…”

“Ai nha, đừng nhưng nữa!” Ron cầm ma trượng lên, “Dù sao đã thành như vậy, thử cũng không sao!” Nói xong, y dựa theo lời Harry nói khuấy thuận kim đồng hồ ba vòng, ma dược trong vạc dần dần hiện ra một màu bạch kim lấp lánh, sau khi khuấy xong, ma dược đã chuyển thành ngân lam sắc!

“Có thể rót vào lọ.” Harry thấp giọng nhắc hai người đang mục trừng khẩu ngốc, quay trở lại bục giảng.

“Hừ! Thiên vị Gryffindor!” Snape nói sau khi Harry ngồi xuống, một màn vừa rồi y không phải không thấy.

“Ngươi chừa chút mặt mũi cho Gryffindor đi, Sev.” Harry buồn cười, “Trước kia ngươi cũng thiên vị Slytherin không ít.”

“Slytherin so với Gryffindor có đầu óc hơn.” Snape hừ lạnh, nhưng vẫn nói, “Chỉ một lần này thôi.”

“Biết rồi ”

Tiểu sư tử Gryffindor trong lớp Ma dược phải nói là không gặp tai họa gì, Snape nhìn ma dược có chút thành công của bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Đến giữa trưa, khi Snape đi ăn trưa tựa hồ cũng không gặp chuyện gì không vui – hay lão biên bức thật sự đổi tính. Hay là do sức mạnh của tình yêu? Harry, ngươi vất vả rồi.

Nhưng đến lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp buổi chiều, tiểu sư tử Gryffindor liền hoàn toàn xong đời.

“Hắc ma pháp, là một loại ma pháp cực kỳ cao thâm, nổi tiếng vì hiệu quả của ma chú cực kỳ tà ác đen tối. Ta cẩn thận xem qua chương trình Phòng ngự Hắc Ma pháp các vị đã học trong năm năm qua… Thật sự là tệ đến cực điểm!” Snape đột nhiên nói lớn, đáng sợ đến mức không ít học trò run rẩy cả người, “Các ngươi có thể vượt qua kỳ thi O.W.Ls quả thực là một kỳ tích trong các kỳ tích! Vì không để cho kỳ thi N.E.W.Ts của các ngươi cũng được như vậy… Ta muốn cho các ngươi sự huấn luyện đặc biệt hơn. Nhất là những ai trong các ngươi muốn trở thành Thần sáng (y đặc biệt nhìn Ron, khiến y sợ đến run bắn lên…)… vì vậy càng phải tăng cường luyện tập, bằng không lấy cái gì bảo vệ các pháp sư phù thủy khác!”

“… Các ngươi đều đã học xong cách vẫy ma trượng một cách ngu ngốc như thế nào, cũng học cách đọc thần chú…” Snape cư cao lâm hạ mà nhìn mọi người, Harry rất hưng phấn nhìn ái nhân của mình như thế nào dem các học trò làm cho sợ đến mức run cầm cập, “Nhưng bây giờ, các ngươi nhất định phải học cách thoát khỏi ma trượng của các ngươi, đọc những câu thần chú của các ngươi mà không phát ra tiếng – đây là vô thanh vô trượng ma pháp! Potter tiên sinh, làm mẫu trước!”

“OK.” Harry mỉm cười dựa vào tường, búng tay một cái, tất cả cửa sổ trong phòng học đều đồng loạt đóng lại. Một chiêu phiêu lượng như vậy khiến vô số người phát ra tiếng kinh hô.

“Làm rất đẹp.” Snape thản nhiên nói, “Như các ngươi đã thấy, đây là vô thanh vô trượng ma pháp. Đương nhiên, với năng lực của các ngươi không có khả năng làm được liền như vậy. Cho nên… chúng ta sẽ học từng bước một. Hôm nay… chúng ta vô thanh ma pháp trước.”

“Hai người một nhóm luyện tập với nhau – chú ý, chỉ có thể sử dụng vô thanh. Ta biết với các ngươi mà nói, ban đầu rất khó, hiệu quả nhận được cũng rất nhỏ, nhưng nếu các ngươi kiên trì bền bỉ nhất định sẽ có hiệu quả, hiện tại bắt đầu!”

Các học trò tự động tạo thành nhóm, một đối một mà luyện tập. Nhưng thật sự rất khó, cho dù bọn họ luôn mặc niệm chú ngữ trong đầu, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Hơn nữa tiểu sư tử Gryffindor lại càng không thành công, ngược lại, Tiểu xà Slytherin vì ở nhà đã luyện tập qua, qua vài lần liền thực hiện được. Mấy tiểu sư tử đứng nhìn kêu la không phục a hận không thể cắn gấu áo cho hả giận.

“Weasley tiên sinh, ngươi đang làm gì?” Snape bước đến cạnh Ron hỏi.

“Ta đang luyện tập vô thanh chú, giáo sư Snape.” Ron bất an trả lời.

“Vô thanh chú? Ta nghĩ đọc thần chú lầm rầm cũng không thuộc loại vô thanh chú đi!” Snape hung hăng nói, “Ta nói lại lần nữa, nhất định phải đọc thần chú mà không phát ra tiếng, ngươi vì sao không nghe theo?”

“Ta… Ta chỉ muốn…” Ron không biết giải thích làm sao.

“Gryffindor trừ hai mươi điểm, còn bây giờ, lên đây.” Snape lạnh lùng nói, “Đối luyện với ta.”

“Giáo sư…” Hermione đang muốn giải thích, Harry liền ngăn cản nàng, “Granger tiểu thư, đây là chuyện của Weasley tiên sinh, không liên quan đến ngươi.” Hermione ngẩn người, lập tức nín thinh.

“Hiện tại bắt đầu.” Snape bước đến đối diện với Ron, “Ta sẽ không sử dụng ma pháp, đến đây tấn công ta. Ngay lập tức!”

Ron lo sợ giơ ma trượng lên, bắt đầu mặc niệm chú ngữ. Đương nhiên, không có hiệu quả. Snape khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn y, cũng không ngừng mỉa mai: “Không có hiệu quả, không biết điểm ‘O’ kia của ngươi như thế nào mà đạt được… Ngay cả kiến thức căn bản nhất ngươi cũng không lĩnh hội được sao?… Như vậy mà ngươi cũng muốn làm Thần Sáng? Ngươi ngay cả đứng ngoài lề của Thần sáng còn chưa được! Ngươi vẫn sớm từ bỏ đi…”

“Giáo sư Snape hơi quá đáng!” Cũng không ít học trò cảm thấy bất công cho Ron, “Y cũng không nên nói như vậy đi…”

“… Thần Sáng? Ngươi đừng nằm mơ! Kiếp này ngươi đừng mong làm Thần sáng. Ngay cả câu thần chú đơn giản như vậy cũng không thực hiện được…” Snape vẫn đang thao thao bất tuyệt.

“Đủ rồi!” Ron rốt cuộc nhịn không được, “Không cho phép ngươi nói ta như vậy!” Y theo bản năng vung ma trượng lên, một câu ‘Reducto’ vô thanh vọt đến Snape!

Snape không đề phòng, đương nhiên bị đánh trúng. Nhưng y chỉ lui về sau mấy bước, cũng không ngã xuống, nhưng từ sắc mặt trắng bệch có thể thấy, Ron đích thực đánh trúng y, hơn nữa uy lực cũng không nhỏ. Bốn phía nhất thời một mảnh im lặng, Ron qua một lúc lâu mới có phản ứng mình vừa rồi đã làm gì, sợ đến mức mặt cũng trắng bệch. Xong rồi… Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu mọi người, Ron làm Snape bị thương, y chết chắc rồi!

Harry vội vàng bước lên, xem xét thương thế của Snape: “Sev, thế nào?”

“Không sao.” Snape nói, “Chút thương nhỏ ấy không làm khó được ta.” Y vuốt trường bào, bước lên vài bước nói, “Mọi người đã thấy rồi, chính là như vậy, Weasley tiên sinh đã thành công, Gryffindor… cộng ba mươi điểm… còn bây giờ, tan lớp!” Nói xong, y vung trường bào, rất có khí thế mà ra khỏi lớp.

“Ta… thành công?” Ron còn chưa khôi phục thần trí, “Ta còn đánh trúng Snape…”

“Hơn nữa, lần đầu tiên y cộng điểm cho Gryffindor.” Draco chua ngoa nói, “Cha nuôi cũng thật là, vì để y sử dụng được vô thanh chú, phải trả giá lớn như vậy sao!”

Hermione cũng nói: “Đây là phương pháo dạy học của giáo sư Snape, trước kia y cũng dạy ta như vậy – kích thích ngươi phát ra tiềm lực ẩn giấu.”

Giáo sư Snape… cũng không quá tệ a… Tiểu sư tử Gryffindor quay mặt nhìn nhau.