HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 58: Tố khổ – Tổ chức




“Severus… Chính là Hắc Ma vương kia! Là Hắc Ma vương! Quần Merlin! Draco cùng với ai một chỗ ta cũng không có ý kiến, cho dù là nam nhân, cho dù là Potter thì so với người kia cũng tốt hơn nhiều! Nhưng…”

Severus nhìn hảo bằng hữu của mình – đương nhiệm tộc trưởng gia tộc Malfoy – Lucius Malfoy đã hoàn toàn mất đi phong thái quý tộc, cuống cuồng bất an, đứng ngồi không yên, giống như một Gryffindor ở trong phòng đi qua đi lại.

Một giờ trước, Lucius thông qua lò sưởi xuất hiện trước mặt mình, thuận tiện hủy đi vạc ma dược hắn đang chế tác. Nguyên nhân là khi y vừa bước vào nhà đã trực tiếp lăng lăng (ngây ngốc) mà kêu: “Severus, Hắc Ma vương cư nhiên coi trọng Draco!”

Câu nói đáng sợ kia trực tiếp khiến bàn tay đang cầm nguyên liệu run lên, phần bông cải cứ thế thả nhiều hơn một chút, trực tiếp đem vạc ma dược hắn đang nấu bị… nổ. Vì vậy, làm cho tâm tình của Ma Dược đại sư đến bây giờ vẫn không tốt. Nhất là vừa rồi Lucius còn nhắc đến nhóc con nhà Potter, suy nghĩ của y khiến tâm tình của Snape càng thêm tức giận.

“Ta nói, Severus, hảo bằng hữu của ta, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn ta thống khổ, cũng không thèm an ủi hảo bằng hữu của ngươi một chút sao?” Lucius rốt cuộc đã bị sự thờ ơ của hảo bằng hữu chọc giận.

“Ta ước gì ngươi càng thống khổ hơn – sau khi ngươi đã hủy vạc ma dược ta đang nghiên cứu chế tác.” Snape không hề lưu tình mà hung hăng tấn công y.

“Ngươi không thể cho ta một ít ý kiến gì sao?” Lucius ai than cho sự kết giao cẩu thả của mình.

“Thứ cho ta nói thẳng, Lucius, nhưng người kia cũng không hoàn toàn là Hắc Ma vương…”

Snape đối với tình huống hảo bằng hữu gặp phải cũng có vài phần thông cảm – không phải vận khí người nào cũng kém như vậy, bắt gặp đứa con mình nằm trong lòng Hắc Ma vương, cảnh tượng hãi hùng… Snape tưởng tượng thấy đứa con nuôi của mình nằm trong lòng Hắc Ma vương thanh niên kia, cảnh tượng hai người không quần áo che thân… không khỏi cúi đầu rên một tiếng – đích thực là một tình huống đáng sợ.

“Cho dù y chỉ là… một trong Hắc Ma vương, nhưng vẫn là Hắc Ma vương được chưa!” Lucius ôm đầu, “Tiểu Xà của ta…”

“Vậy ngươi muốn làm gì bây giờ?” Snape tiếp tục tấn công y, “Tách bọn họ ra? Vậy không bằng ngươi trực tiếp đi gặp Merlin…”

“Nhưng… Tiểu Xà bảo bối của ta a” Lucius có một ham muốn được gào khóc, nhưng y tốt xấu gì vẫn còn nhớ rõ mình phải bảo trì phong thái quý tộc, miễn cưỡng chịu đựng,

“Đúng rồi, không phải ngươi từng nói… Potter đối Tiểu Xà có ý gì sao? Khiến y theo đuổi Tiểu Xà cũng được! Nói đến Potter năng lực của y thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người… Hôm qua, y cư nhiên có thể phá bỏ lệnh cấm của trang viên Malfoy, trực tiếp Ảo Ảnh di chuyển vào thư phòng của ta… Không hổ là người thừa kế của Slytherin… không bằng để y trở thành phu nhân tộc trưởng của Malfoy gia tộc là được rồi…”

“Không… được!” Snape vừa nghe ý tưởng gần như kỳ lạ của đối phương, càng nghe càng tức giận, “Đầu của ngươi bị cửa kẹp phải rồi sao? Óc của ngươi bị vắt kiệt rồi có phải hay không? Ngươi như thế nào lại có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy! Harry sẽ không thích Draco, sẽ không!” Harry tốt như vậy sao có thể giao cho Draco! Harry phải thuộc về… Chết tiệt, đầu óc của ta cũng bị cửa kẹp phải rồi sao? Hắn tiếp tục quát, “Ngươi cũng không phải không biết tính tình của người kia, ngươi muốn sớm đi gặp Merlin sao?”

“…” Lucius bị lời nói khí thế kinh người của hảo bằng hữu liên tiếp làm cho bị dọa, nhỏ giọng nói thầm: “Ta bất quá chỉ tùy tiện nói một chút thôi, ta đương nhiên biết chuyện đó là không có khả năng, chính là muốn oán trách một chút a huống chi chuyện Potter có ý với Draco cũng là do ngươi nói cho ta biết a…”

“Ta nói ‘có thể’, là ‘có thể’! Ngươi không hiểu chữ đó sao? Ngay cả ý nghĩa của hai chữ ‘có thể’ cũng không giải thích được sao?”

“…” Lucius lại một lần nữa bị lời nói ác độc của hảo bằng hữu tấn công, một lần nữa cảm khái: kết giao không cẩn thận, kết giao không cẩn thận…

Thật vất vả, cuối cùng Snape cũng dừng lại, vuốt áo, một lần nữa lấy vạc ra, một lần nữa bắt đầu nấu ma dược. Tuần tự thêm vào nguyên liệu ma dược, dùng ma trượng khuấy mười ba vòng thuận chiều đồng hồ, Snape buông ma trượng, ôn hòa nhã nhặn bắt đầu uống trà – đương nhiên không có phần cho Lucius.

“… Ta về trước…” Lucius không nói gì thêm, y phải quay về, y muốn tìm sự an ủi của người vợ thân yêu: Narcissa, Tiểu Xà bảo bối của ta a Ta thật sự xin lỗi ngươi a

“Ân.” Ma Dược đại sư gật gật đầu, đợi đến khi hảo bằng hữu quăng nhúm bột Floo vào trong lò sưởi, mới bồi thêm một câu, “Lần sau mang đến một vé Quidditch World Cup cho ta.”

“Ngươi từ khi nào cảm thấy hứng thú với Quidditch?”

“Không phải chuyện của ngươi.” Snape lạnh lùng quăng ra một câu.

“… Trang viên Malfoy…” Lucius bước vào lò sưởi, là kết giao không cẩn thận a! Kết giao không cẩn thận! Ta như thế nào lại kết giao với một bằng hữu như vậy a a a

***** Ta là chính thức bắt đầu Quidditch World Cup phân cách tuyến *****

Năm giờ sáng, Harry đã sớm rời giường, hôm nay bọn họ sẽ thông qua khóa cảng để đến nơi tổ chức Quidditch World Cup. Để thuận tiện, Sirius quyết định đi cùng nhà Weasley.

Sáu giờ rưỡi sáng, ba người Harry đã lên đến ngọn đồi, cả nhà Weasley đều tóc đỏ thật đáng chú ý, người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền để ý bọn họ. Weasley tiên sinh đang nói chuyện cùng một pháp sư gương mặt hồng nhuận có một râu ngắn, trên tay pháp sư kia còn cầm một chiếc giày. Harry nhận ra y chính là phụ thân của Cedric Diggory – Amos Diggory – làm trong sở Quản lý và kỷ luật ở Ma Pháp bộ, đứng cạnh y là một nam sinh anh tuấn, quả thực là Cedric Diggory.

Harry đi về phía bọn họ, hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean ôm màu đen, áo sơ mi màu trắng bằng tơ tằm ôm sát người, áo sơ mi có chút mỏng, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hoa văn hình xăm rất lớn sau lưng hắn. Nhưng hiện tại sắc trời vẫn còn rất tối, nên cũng không có mấy người để ý đến.

Sirius và Remus dưới sự hướng dẫn của Harry cũng chọn một ít trang phục đơn giản của Muggle. Harry để ý thấy mấy người nhà Ron cũng mặc giống Muggle, có thể nói đó chính là kiệt tác của Hermione. Hermione đang đứng cạnh Ron, nàng mặc một cái áo đầm ngắn màu trắng, hoàn hảo bày đôi chân thon dài đang phát triển. Harry thấy Ron đỏ mặt mà đánh giá nàng, không khỏi cười thầm.

Sau khi mấy người hàn huyên một lúc, Amos nhìn đồng hồ, ý bảo mọi người đứng gần nhau lại. Mọi người vây lại thành vòng tròn, chạm vào chiếc giày kia. Weasley tiên sinh nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ trên tay y: “Ba… Hai… Một…”

Trong nháy mắt, hắn liền có cảm giác khó chịu như có một cái móc ngay cái rốn hắn mà kéo đi, sau khi một trận thiên hôn địa ám, bọn họ chạm xuống đất. Harry lảo đảo một chút, cố đứng vững. Nhóm của Ron đều ngã trái ngã phải lăn ra trên đất.

“Bảy giờ kém năm phút, đến từ Thạch Đầu Sơn.” Một thanh âm mỏi mệt chán nản la lên.

Harry ổn định thần khí, đứng trước mặt hai pháp sư, một người đang cầm một cái đồng hồ lớn trong tay, mặc một bộ y phục caro bằng vải len của Scotland, lại mang thêm một đôi ủng ống cao đi mưa, người kia cầm một xấp giấy da và một cây bút lông, mặc một chiếc áo choàng Nam Mỹ và chiếc váy ngắn Scoltland. Harry cố gắng không để mình phát ra tiếng cười, vài người biết nơi đặt lều trại của mình đều tự hướng nơi của mình mà đi.

Harry cùng Sirius, Remus xuyên qua làn sương mù dày đặc, đi vào đầm lầy trống trải, hai mươi phút sau, bọn họ đến trước một ngôi nhà nhỏ bằng đá, tìm được vị quản lý khu cắm trại Muggle – Robert tiên sinh (y hiển nhiên vừa mới bị một bùa Mê muội, tinh thần có chút hốt hoảng), với sự giúp đỡ của Harry mà thanh toán tiền.

Bọn họ đi qua cửa khu cắm trại, trong từng dãy từng dãy chi chít lều trại mà gian nan đi tới. Mặc dù mấy phù thủy pháp sư đã đem lều trại của mình tận lực biến cho phù hợp phong cách của Muggle, nhưng nhìn sơ qua vẫn thập phần quái dị, rất dễ gây chú ý.

Harry nhìn đến đỉnh một căn lều đặt một ống khói bằng gạch, chủ nhân của lều trại vì để chứng minh nó không phải là vật trang trí, nó còn liều lĩnh tỏa ra khói. Còn có một căn lều được biến thành một tiểu hoàng cung Thổ Nhĩ Kỳ, lộ ra vẻ vương giả, giống y như một cung điện, ở cửa còn cột thêm mấy con Khổng Tước màu xanh. Còn có một căn lều cao ba tầng, có mấy cái ban công, cách đó mấy mét còn có một căn lều xây cả một vườn hoa ngũ sắc phía trước, bên trong còn có một vòi phun nước phát ra tiếng nhạc.

Sirius đối với Ireland là cực kỳ hâm mộ, nên khi dựng lều, muốn dùng pháp thuật phủ lên trên lều một lớp cỏ ba lá, nhưng sau khi Harry nhìn thấy nó có hình dạng giống như một cái bánh bao khổng lồ màu xanh, đã mãnh liệt kháng nghị. Vì vậy, dưới sự phản đối của người yêu và đứa con nuôi, Sirius không thể không từ bỏ ý tưởng ngốc nghếch kia.

Sau khi dựng xong lều, Harry bước vào trong, căn lều không lớn, bên trong có hai căn phòng, một phòng khách, cùng với một phòng tắm và nhà bếp. Trong phòng khách còn đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế dựa. Một phòng khác lớn, bên trong đặt một cái giường đôi, Harry nghĩ đây chắc là phòng của Sirius. Còn phòng của mình, có một chiếc giường đơn, được bao phủ bằng tấm drap giường và cái mền màu vàng kim, Harry bị màu này làm cho nhức mắt, vội vàng búng tay một cái, biến nó thành màu xanh nhạt.

Cách giờ ăn trưa một chút, Harry quyết định đi tìm nhóm của Ron. Nói qua với Sirius, hắn bắt đầu dựa vào con đường cũ trong trí nhớ, tìm lều của Weasley.

Không ít pháp sư đã thức dậy, Harry đi qua một tiểu nam hài đang dùng ma trượng chọc vào con sên (con sên kia đã bự lên như một cây xúc xích), lại đi qua một tiểu cô nương đang ngoạn cưỡi cây chổi bay đồ chơi (một nhân viên của Ma Pháp bộ đang tiến đến ngăn cản). Dọc theo đường đi, Harry còn thấy không ít các pháp sư của các nước khác: ba phù thủy Châu Phi đang nghiêm túc tán gẫu với nhau, các nàng đều mặc y phục màu trắng thật dài bào tử; một nhóm pháp sư trung niên Nam Mỹ đang ngồi bên dưới một tấm biển quảng cáo trong suốt, thập phần cao hứng nói chuyện phiếm. Cái biển quảng cáo kia đặt phía trên lều của bọn họ lúc đó đang viết: “Phòng khách Pháp sư.”

Khi đi đến khu thứ ba, Harry thấy một mạt bạch kim – đó là Draco, y đang nói chuyện với một đồng học da đen đứng trước một căn lều màu trắng, Harry nhận ra y là Blaise Zabini trong nhà Slytherin. Draco thấy hắn, vội vàng hướng hắn vẫn vẫy tay.

Harry do dự một chút, vẫn hướng bọn họ bước đến.