HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 59: Xảo ngộ – Mở đầu




Rất nhiều người tại nơi tổ chức World Cup, điều này khiến Snape rất không quen, y từ trước đến nay vẫn luôn cô độc đứng bên ngoài, chốn đông người hoàn toàn khiến y cảm thấy hít thở không thông. Ngồi đợi trong lều nhà Malfoy, y thấy ngột ngạt. Đến nơi này thật là một sai lầm. Snape cảm thấy mình thật sự không nên vì bảo hộ cho tiểu tử kia mà tự chuốc lấy khổ cực. Lucius và Narcissa đến tối mới tới đây, nên sáng nay liền nhờ y mang theo Draco đến đây trước.

Uống xong một ly café, Snape quyết định đi ra ngoài hít thở khí trời, không khí trong lều khiến y cảm thấy bị đè nén. Mới bước ra khỏi lều, y liếc mắt một cái liền thấy Harry đang nói chuyện cùng Draco. Ánh mặt trời gần trưa dần trở nên nóng bức và chói chang, mái tóc đen của thiếu niên phản xạ ánh nắng đến chói mắt, đôi khuyên tai màu vàng lâu lâu lóe ra một ánh hồng quang, khiến khuôn mặt thanh tú trong sáng kia tăng thêm vài phần diễm lệ. Đôi mắt xanh biếc lóe lên ánh vui mừng, giống như viên ngọc lục bảo trong veo. Dưới ánh mặt trời chiếu hạ, thân hình mảnh khảnh bên trong chiếc áo sơ mi trắng gần như trở nên trong suốt, y có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp cùng hai điểm hồng phấn mờ mờ ảo ảo trước ngực, mảnh hình xăm trên lưng như ẩn như hiện yêu diễm trên lưng, khi Snape nhìn được chỉ thấy thân thể nóng lên.

Harry vừa quay đầu lại, cũng vừa lúc thấy y. Snape hôm nay cũng mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, phân nửa mái tóc đen được cột lại sau đầu, dáng người cao lớn mà hữu lực, Thật khéo, y phục hôm nay của hai người rất giống nhau, thoạt nhìn lại giống như một đôi tình nhân. Bất đồng duy nhất chính là, nút cổ áo của Snape được cài đến nghiêm nghiêm thực thực, tràn ngập hương vị cấm dục. Không giống như y, Harry cởi ít nhất cũng hai chiếc nút, lộ ra làn da trắng mịn và xương quai xanh, mang theo vài phần cảm tính.

“Giáo sư!” Harry nở nụ cười hướng y vẫy tay.

“Ân.” Snape gật đầu.

“Giáo sư muốn ra ngoài sao?” Harry hỏi, “Cũng vừa lúc, ta muốn đi tìm Ron, cùng đi đi.” Hắn lập tức liền hướng Draco nói: “Draco, ta đi trước, gặp lại ở trận thi đấu tối nay.”

“Hảo, gặp lại sau.” Draco gật đầu.

Harry và Snape hướng về mấy khu cắm trại khác mà đi.

“Đúng rồi, Severus, như thế này, muốn hay không đánh cược một phen?” Harry đột nhiên nói, “Có thể kiếm thêm một ít tiền nga!”

“Ta nghĩ, ta cũng không thiếu tiền.” Snape cộc cằn nói, y đối với đánh bạc cũng không mấy hứng thú.

Sau khi đi ngang qua một khu trại bị bao phủ toàn bộ bằng cỏ ba lá, Harry thấy Ron, y đang cùng Hermione đứng trước căn lều của nhà Seamus, bên cạnh còn có Dean và một người phụ nữ, mấy người họ đang nói chuyện gì đó.

“Ron!” Harry bước đến, nhập vào bọn họ, “Trang trí không tệ a!”

“Đã lâu không gặp, đây là mẹ ta, mẹ, đây là Harry, Harry Potter.” Seamus giới thiệu với người phụ nữ kia.

“Nhĩ hảo, Finnigan phu nhân.” Harry nói.

Mấy người bọn họ lâp tức bàn tán về đội Ireland: “Ngươi biết không, ban đầu Sirius cũng muốn trang hoàng lều của chúng ta như vậy, nhưng Remus không thích như thế.” Harry nói (Vòng: Ngươi là tên nói dối không đỏ mặt.)

“Hừ! Cũng chỉ có con chó ngu ngốc kia mới có thẩm mỹ của Thổ Địa!” Snape nhịn không được hừ lạnh.

“Giáo sư S… Snape!” Nhóm tiểu sư tử Gryffindor không khỏi run rẩy, “Ngài… Ngài sao lại đến đây?”

Hermione thật ra lại có chút vui mừng, dù sao nàng cũng đã trải qua sự hướng dẫn của Snape, nàng hiểu vị giáo sư này nhìn qua cũng không đáng sợ như vẻ ngoài. Nàng mỉm cười: “Chào Ngài, giáo sư!”

Snape nhìn nàng một cái, gật đầu: “Granger tiểu thư.” Coi như là chào hỏi.

Seamus nhìn thoáng qua đã sợ đến mức mặt mày tái nhợt, Ron so với y thì tốt hơn một chút, còn có thể cố gắng giả vờ trấn tĩnh.

“Ta mang giáo sư đi lòng vòng.” Harry giải thích, “Chúng ta đi trước, một chút nữa gặp lại!”

“Hảo… Hảo…” Ron lắp bắp trả lời. Nhìn hai người ly khai, nhón tiểu sư tử không khỏi cảm khái: cũng chỉ có Harry có khả năng đó, có thể ngăn chặn nọc độc của giáo sư Snape, thật lợi hại a Nhóm tiểu sư tử bội phục.

Dạo một vòng, sau khi đi qua một cái vòi nước, Harry thấy không ít pháp sư đang đứng đợi hứng nước, trong số đó có một pháp sư phi thường già, mặc một kiện áo ngủ dài hoa hòe của nữ nhân. Đứng bên cạnh là một nhân viên của Bộ, cầm một xấp quần áo cao ngất, Harry loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ:

“Ngươi nhất định phải mặc cái này vào… ngươi không đi lung tung như vậy! Mấy Muggle đã sớm nghi ngờ ngươi…”

“Bộ y phục này ta mua trong cửa hàng Muggle!” Lão pháp sư cố chấp nói, “Muggle cũng mặc mấy cái này!”

“Nữ nhân Muggle mới mặc cái này, ngươi là nam nhân, nên mặc cái này!” Nhân viên của Bộ đang vẫy vẫy cái quần dài, gần như muốn khóc.

“Ta không mặc thứ đó,” lão pháp sư tức giận nói, “Ta thích cảm nhận sự mát mẻ, cám ơn!”

Harry nhịn không được cười ha ha, bị lão pháp sư kia hung hăng liếc hắn trừng mắt một cái. Hai người tiếp tục đi tới, cũng gặp được không ít gương mặt quen thuộc, nhưng có thể nói nhóm tiểu động vật Hogwarts đối với hàn khí của Snape không hề có khả năng chống cự, không một ai dám bước đến gần hắn, chỉ hướng Harry cười cười. Harry còn thấy không ít học trò của những trường khác, có mấy người hắn đã từng gặp qua trong cuộc thi Tam pháp thuật.

Harry còn tình cờ gặp được Ludo Bagman, y hiển nhiên cũng quen Snape, nhưng khi biết được thân phận Harry, đương nhiên rất kinh ngạc. Harry thuận tiện đánh cược với y một phen: Hai mươi đồng Galleon vàng, Ireland thắng, nhưng Victor Krum của đội Bungari sẽ bắt được trái Golden Snitch. Đối với chuyện này, Snape lại một lần nữa hừ lạnh.

Đến bữa trưa, hai người đến trước lều của Sirius, Snape đương nhiên không đi vào, y dừng lại, tạm biệt Harry.

“Xem ra ngươi định đến đây hỗ trợ?” Harry hàm ý hỏi

“Ngươi định làm gì?” Snape hiểu được ý hắn, “Cứ như vậy đem Tiểu Barty Crouch giải quyết luôn, hay là…”

“Không cần gấp như vậy, chỉ khi người kia khôi phục lại hình dáng thật sự, ta mới có thể thật sự tiêu diệt y.” Harry nói, “Hiện tại toàn bộ Hồn khí đã hủy diệt hết, ta cũng không muốn chủ hồn luôn náo loạn bên ngoài. Hắn chỉ cần dùng máu của ta để sống lại, là ta có thể…”

“Ngươi định…” Snape đột nhiên nhớ đến ‘trớ chú chi huyết’, “Không được, chuyện đó rất nguy hiểm!” khó trách hắn gấp gáp như vậy muốn chế tác ma dược kia.

“Ta nhất định phải mạo hiểm như thế.” Harry nhìn chằm chằm vào mắt y, “Severus, chỉ có như vậy, ta mới thập phần chắc chắn tiêu diệt được y.”

“Nhưng…”

Sirius nguyên bản muốn đi ra ngoài hứng nước, nhưng khi vừa ra khỏi cửa lều, cũng vừa lúc nhìn thấy Harry và Snape, hai người hình như đang tranh cãi chuyện gì. Hai người đứng thật sát lại nhau, lại mặc y phục tương tự nhau, nhìn qua giống như… nhất thể hòa hợp. Sirius lần đầu tiên để ý ánh mắt của Harry nhìn Snape, ánh mắt đó… y rất quen thuộc, y từng chứng kiến ánh mắt James nhìn Lily biết bao nhiêu lần. Đó là ánh mắt… ái mộ!

Sirius cảm thấy nguy hiểm và bất an, Harry đối với Snape… Không! Không có khả năng! Nhất định là do mình nhìn lầm rồi! Đúng, là mình nhìn lầm! Y lui về sau mấy bước, trốn mà như không trốn quay vào trong lều.

***** Ta là bắt đầu trận World Cup phân cách tuyến *****

Khi hoàng hôn, mọi người bắt đầu hào hứng. Sirius mua cho mỗi người một cái kính viễn vọng, còn mua thêm mấy cón nón hình cỏ ba lá. Không biết vì sao, Harry cứ cảm thấy bộ dáng của y có chút gắng gượng vui vẻ, dường như có tâm sự gì đó.

Rất nhanh, từ khoảng không sâu trong rừng vang lên một tiếng nổ lớn, đèn ***g màu xanh và màu đỏ trong dám cây cháy rực lên, chiếu lên khu cắm trại. hàng ngàn hàng vạn người bắt đầu đi dọc theo con đường mà tiến về phía trước, tiếng cười tiếng hát vang lên khắp nơi, tất cả mọi người bị không khí cuồng nhiệt xung quanh lan truyền, Sirius lúc này cũng mới bình thường lại mà cười lớn. Bọn họ đi vào trong rừng khoảng ba mươi phút, đến một cánh rừng bên kia. Một sân vận động khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

Bước vào sân vận động, trèo lên cầu thang được trải thảm màu tím xa hoa, bọn họ đi đến hàng ghế sang trọng trên tầng cao nhất. Bọn họ chính thức ngồi vào, Harry nhìn bốn phía xung quanh, hắn thấy Draco an vị phía trước họn, đang vẫy vẫy tay với mình. Sắc mặt Lucius chán ghét nhìn Weasley tiên sinh. Snape thản nhiên liếc nhìn hắn, hiển nhiên là vì chuyện khắc khẩu vừa rồi giữa bọn họ mà tức giận. Đếm ngược phía sau mình hai hàng ghế, có một con gia tinh đang ngồi. Harry trong lòng chấn động, đó là Winky. Không cần nói, chỗ trống bên cạnh nó chính là Tiểu Barty Crouch.

Harry trấn định, hắn cũng không định đến gần, mặc kệ Tiểu Barty Crouch định trộm ma trượng của ai, tóm lại không phải của mình là được. Hắn hướng Snape thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình nháy mắt, ý nói đằng sau mình, liền ngồi xuống một lần nữa.

Ước chừng qua nửa giờ, không ít người lục tục đến ngồi vào hàng ghế, đều là nhân viên của Ma Pháp bộ. Khi Fudge thấy Harry rất hưng phấn, không ngừng bắt tay hắn, sau đó hướng một Bộ trưởng Bungary mà giới thiệu, “Đây là Harry Potter, ngươi biết không? Chính là….” Nhưng đối phương tựa hồ như không hiểu tiếng Anh, điều này làm Fudge thập phần xấu hổ.

“Vị tiên sinh này, chào ngài, ta là Harry Potter.” Harry hơi lạ lẫm khi dùng tiếng Bungary nói, bắt tay chào y. Hắn không thường xuyên luyện tiếng Bungary, chỉ biết một ít câu đối thoại thông thường.

Fudge hiển nhiên bị câu nói của Harry dạo cho ngây người.

“Chào ngài! Ta là Bộ trưởng Ma Pháp bộ Bungary…” Vị bộ trưởng kia bắt đầu lải nhải nói chuyện với hắn, thập phần hưng phấn. Harry cũng đoán mò nói mấy câu đơn giản với y. Percy ghen tỵ nhìn hắn, mấy người khác hiển nhiên cũng bị chuyện Harry biết nói tiếng Bungary dọa.

“A, Fudge, đã lâu không gặp…” Lucius kiêu ngạo bước đến bắt tay y, “Ta nghĩ ngươi vẫn chưa gặp qua lão bà Narcissa và con trai Draco của ta, Severus thì không cần ta giới thiệu nữa, các ngươi coi như đã quen biết từ lâu.”

“Đương nhiên đương nhiên!” Fudge cười cùng y hàn huyên, lại giới thiệu vị Bộ trưởng Bungary kia. Lúc này Lucius và Weasley kiềm chế khá tốt, không nói mấy câu vũ nhục lẫn nhau.

Sau một lúc, Ludo Bagman bước vào hàng ghế, chuẩn bị tuyên bốn trận đấu bắt đầu. Đợi mọi người yên vị, Ludo tự ếm mình một bùa “Sonorus” (Âm vang), rồi nói: “Các phu nhân! Các tiên sinh! Hoan nghênh mọi người đã đến trận chung kết Quidditch world Cup!”