Hư Lộ

Chương 113: Công việc đặc biệt




-Chính xác, hắc hắc. Đại trưởng lão Tiêu Chấn chính là người đứng đầu của Độc Sư Đường của Hắc Điểu Môn chúng ta. Uy vọng của ngài chỉ thua có chưởng môn mà thôi.

Đại Cát vừa nói vừa tỏ ra hâm mộ từ tận đáy lòng. Độc sư ở bên ngoài là nghề nghiệp đáng sợ nhưng ở môn phái này lại là tồn tại cao quý đứng đầu.

- Vậy việc săn bắt Độc thú cùng tìm kiếm Độc thảo chắc chắn là vì Độc sư của môn phái mà tìm tài liệu đúng không? Đây là một công việc vô cùng nguy hiểm nha.

Sau khi hiểu rõ về độc sư thì Nguyên Hạo cũng đoán ra công việc tìm kiếm độc thảo và diệt sát độc thú để làm gì rồi. Có điều công việc này quá nguy hiểm, dù phần thưởng là khá cao nhưng rất dễ mất mạng bất cứ lúc nào.

- Đúng thế Hạo huynh. Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, tông môn chúng ta không có luyện dược sư mà chỉ có độc sư. Độc đan họ chế ra cũng có tác dụng tăng trưởng kích thích tu vi, vì thế rât nhiều người sẵn sàng tham gia những nhiệm vụ này để kiếm tài nguyên tu luyện hoặc được độc sư luyện giúp đan dược.

Tên mập vẫn vui vẻ nhiệt tình giải thích, nhưng gã lại cho rằng tên thiếu niên này chỉ hỏi vì tò mò mà thôi. Dù sao thì người ta cũng là thân thích của Bàng trưởng lão thì cần thiết gì phải liều mạng chọn cái công việc này cơ chứ. Lúc này, Nguyên Hạo cũng không vội từ chối hay đồng ý công việc nào, hắn chỉ đưa tay hướng về công việc được tô đậm ở cuối cùng và hỏi:

- Tại sao công việc này không ghi chi tiết nội dung làm gì vậy đại Cát huynh? Chỉ có mỗi câu kèm theo là tiền công vô cùng hậu hĩnh mà thôi.

Đại Cát không buồn liếc nhìn hắn cũng biết đối phương muốn hỏi gì nên xua tay vội nói:

- Hạo huynh không nên để ý công việc này. Đây là công việc vô cùng nguy hiểm mà chỉ có đệ tử nào phạm lỗi bị phạt mới phải bị đưa đi thực hiện.

Thấy tên mập nói thế, Nguyên Hạo càng tỏ ra tò mò nên dò hỏi thêm nữa. Đại Cát thở dài một hơi, hầu như ai cũng có tâm lý hiếu kỳ với một thứ không rõ ràng như thế. Dù gì hắn cũng đã giải thích với rất nhiều người và kết quả không có một ai dám nhắc đến công việc này lần thứ hai. Thôi thì cho tên thiếu niên này run sợ một lần chơi.

- Haiz, thôi được, để ta nói cho Hạo huynh nghe. Công việc này vô cùng nhẹ nhàng thôi, chỉ cần canh chừng nơi giam giữ một lão già điên thôi. Có điều vì lão bị điên nên nhiều lúc nổi cơn lên thường ra tay tổn thương các đệ tử canh giữ, có người đã bị giết đến xác cũng không còn nữa đấy hắc hắc.

Tên mập cố dùng giọng điệu ghê rợn để kể cho đối phương nghe nhằm mục đích hù dọa. Nhưng gã triệt để thất bại vì Nguyên Hạo không hề bày tỏ bất cứ cảm xúc nào mà chỉ dửng dưng suy tư rồi tiếp tục hỏi:

- Lão già đó có thân phận gì mà phải bị giam giữ như vậy, đại Cát huynh có biết không?

- Điều này thì ta không rõ vì từ lúc ta gia nhập tông môn thì nhiệm vụ này đã có rồi. Nghe đồn lão đã sống rất lâu, mà hình như mọi thông tin về lão không ai biết gì cả.

Mọi người chỉ biết đó là một lão già điên hay lên cơn giết người thôi.

Câu trả lời của đối phương khiến Nguyên Hạo khá bất ngờ nhưng dường như nghĩ ra gì đó khiến hắn mỉm cười. Sau đó, hắn móc ra một cái lọ đựng đan dược rồi cười nói với đại Cát:



- Cảm ơn đại Cát huynh đã nhiệt tình hỗ trợ. Ta vốn từ Vạn Dược Cốc đầu nhập Hắc Điểu Môn nên còn nhiều việc cần đến huynh chỉ dẫn cho. Đây là hai viên Tăng Khí Đan, rất có ích cho việc tu luyện, mong huynh đừng từ chối.

- Cái gì, đan dược hả?

Nghe đến đan dược, cái miệng của đại Cát há to đến nỗi có thể nuốt cả một quả trứng ngỗng vào. Sau khi định thần lại, gã như một tia chớp, dùng tốc độ cao nhất trong khả năng của mình vồ lấy chiếc lọ trong tay đối phương rồi cẩn thận từng tí mở ra xem như lần đầu thấy châu báu vậy.

- Đây thật sự là đan dược rồi. Hạo huynh, ta...ta.. ô ô... không...biết.. lấy gì để đổi lại cả, thứ này quá...quý giá rồi..ô..ô

Đại Cát khuôn mặt co lại, nước mắt tràn ra nhìn hắn mếu mà cứ như cười. Điều này khiến Nguyên Hạo cố gắng kìm chế lắm bản thân mới không phát ra tiếng cười.

- Đại Cát huynh quá lời, ta lần đầu gặp huynh nhưng cảm giác như sinh tử chi giao. Vì thế mới dùng lễ vật này nói hộ tấm lòng, hi vọng huynh sẽ không từ chối thịnh tình của ta.

Vừa khuyên nhủ, Nguyên Hạo vừa vỗ vỗ nhẹ vai đối thương như hai hảo hữu lâu năm. Hành động này càng khiến tâm can của tên mập rung động dữ dội, hắn hít một hơi thật sâu rồi cất lọ đan dược vào. Sau đó ngước lên nhìn đối phương thật sâu.

- Như vậy ta sẽ nhận lấy, một lần nữa đa tạ Hạo huynh. Đại Cát này xưa nay không có gì tài giỏi, chỉ là tên đệ tử phân phối công việc lặt vặt, không biết ngày nào tiến thân. Nay gặp được bằng hữu tốt, mới gặp mà đối xử với ta còn tốt hơn biết bao nhiêu tên quen biết lâu năm. Sau này, chỉ cần Hạo huynh có việc cần đến, ta nhất định dốc hết sức mình để hỗ trợ, quyết không từ chối.

Thốt ra lời lẽ vô cùng kiên định, đại Cát hướng Nguyên Hạo ôm quyền trịnh trọng. Thật ra cũng không trách gã được, bới ở tông môn điều kiện thiếu thốn này, đan dược là thứ không tưởng được. Tuy tông môn có độc sư điều chế ra độc đan nhưng dù sao độc đan vẫn chứa độc và những loại dùng để hỗ trợ tu luyện cũng không nhiều. Vì thế những tầng lớp thấp cổ bé họng như gã làm gì mơ đến độc đan cho mình, nói chi đến đan dược thật sự của luyện dược sư.

Chính vì điều này mà Nguyên Hạo chỉ cần bỏ ra hai viên đan dược hạ phẩm lúc trước hắn tập luyện chế mà lại đem đến kết quả rung động như thế. Đúng là một miếng khi đói bằng một gói khi no, hai viên hạ phẩm đan dược mà hắn chả buồn phục dụng khi đưa cho đối phương lại như chí bảo, kỳ trân trên thế gian. Nghe lời tên mập nói ra, Nguyên Hạo cũng biết được đây là lời thật lòng của đối phương. Vì vậy, hắn tiếp tục trò chuyện vài câu rồi nói:

- Hiện tại, ta cần phải trở về để suy nghĩ thật kỹ lên lựa chọn công việc nào phù hợp với mình. Ngày mai ta sẽ quay lại trả lời cho đại Cát huynh biết rõ, tạm biệt.

Nguyên Hạo đưa ra bộ mặt phân vân khó xử khiến đại Cát lo lắng liền vội vàng đáp:

- Không vội, không vội. Hạo huynh cứ về suy nghị thật kỹ, nếu co thắc mắc gì thì cứ hỏi ta là được. Ta làm công việc ở đấy cũng bốn năm rồi, hiểu tường tận mọi thứ.

Tiếp đó, gã còn gợi ý một số công việc nhẹ nhàng, lại có thể bỏ túi riêng cho đối phương. Đây là gã có ý tốt giúp đỡ nhưng Nguyên Hạo chỉ gật đầu ra vẻ tiếp nhận rồi cáo từ rời đi trở về. Sau khi ra khỏi tòa nhà, trời cũng chuyển sang hoàng hôn, hắn liền dò hỏi đường về nơi ở cho mình. Chỗ ở của đệ tử ngoại môn nằm ở góc phía bắc của tông môn, vô cùng chật chội và đơn giản. Sau khi tìm đến nơi, Nguyên Hạo được chấp sự phân cho một gian phòng riêng tương đối tạm được. Cái này cũng liên quan đến việc hắn có lệnh bài của Bàng trưởng lão, nên mới có đãi ngộ như vậy.

- Tiểu Vô, ngươi nghĩ lão già điên kia là ai?

Sau khi đóng cửa lại, Nguyên Hạo liền tự lẩm bẩm nhẹ một mình. Lúc này, một tiếng nói khinh bỉ quen thuộc lại vọng lên trong đầu của hắn.

- Hừ, lão là ai thì làm sao ta biết được? Nhưng ta nghĩ ngươi cũng có kết luận riêng cho mình rồi đúng không?

- Hắc hắc, chỉ có Tiểu Vô là hiểu ta thôi. Theo ta thấy thì lão già kia nhất định là nhân vật quan trọng, thế nhưng tại sao lại chỉ chon đệ tử canh phòng lỏng lẻo như thế chứ? Nếu là một kẻ cần bảo vệ thì chắc chắn lão sẽ được cao thủ giam giữ trong bí mật chứ không phô trương như thế. Còn nếu cho rằng tông môn dùng lão làm mồi nhử ám tử thì càng không hợp lí vì lão đã bị giam giữ rất lâu rồi. Chả có ai thả câu ròng rã như thế cả.

Nguyên Hạo cười cợt rồi nói ra suy luận của mình. Phải nói những gì hắn chỉ ra vô cùng hợp lí, khiến Tiểu Vô cũng tán thưởng:

- Ta cũng nghĩ thế, vậy theo ngươi, lão thật sự là nhân vật thế nào?

Xoa xoa càm vài cái, Nguyên Hao mới cất tiếng trả lời Tiểu Vô:

- Theo ta đoán, lão ta là người có địa vị trong tông môn, và lão thật sự... bị điên.

- Tại sao ngươi nghĩ vậy?

- Bởi vì nếu lão là trọng phạm thì với tính cách của Nguyệt lão đã hạ sát từ lâu rồi, không cần để lại. Còn nếu lão có bí mật gì để uy hiếp thì sư phụ ta cũng sẽ giam giữ riêng chứ không lộ liễu vậy, như ta đã nói vừa rồi. Do đó lí do duy nhất hợp lí nhất là lão bị điên nhưng do địa vị, thân phận của lão nên mọi người vẫn phải giam giữ lão để tránh lão lên cơn gây chuyện. Thật ra...muốn biết thân phận thật của lão cũng dễ thôi hắc hắc.

Nguyên Hạo sau khi nói ra kết quả mà hắn cho là hợp lí nhất thì cười quỷ dị rồi vung tay một cái. Lập tức từ trong hư không hiện lên một bóng trắng ma mị, giống như một âm hồn từ cõi âm ti ta bà nhảy ra.

- Phong Ảnh, hãy giúp ta thám thính lão giá điên đó một chút nào.

***

Nơi giam giữ lão già theo lời của đại Cát là ở một nơi vắng vẻ, xung quanh chỉ có cây cối đìu hiu và một hồ nước nhỏ. Lúc này trời đã tối om, từng cơn gió rít qua làm cho không khí nơi này vô cùng quỉ dị. Bỏ qua hai tên đệ tử Ngưng Khí đang ngồi run rẩy canh giữ ở tuốt ngoài xa, Phong Ảnh lặng lẽ tiến về phía trang viện bên trong. Ngoài tưởng tượng của Nguyên Hạo, cái nơi gọi là nhà giam này lại là một căn nhà đơn sơ bên cạnh một vườn hoa đầy màu sắc.

- Hừ, những bông hoa này là độc thảo.

Miệng của Phong Ảnh the thé giọng điệu của Nguyên Hạo rồi tiếp tục lặng lẽ áp sát căn nhà. Lúc này bất ngờ một tiếng nổ vang lên kèm theo một tiếng cười già nua đầy đắc ý.