Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 59: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (bốn)




Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách không có tránh khỏi lồng ngực Phó Khương thì cảm thấy sôi gan! Không không không! Nếu như phải hình dung chính xác cảm nhận của cậu lúc này thì đó chính là—— có người nhét một ngòi nổ vào trong bụng cậu! Sau đó châm lửa kích nổ!

Cậu đã tức phát điên lên rồi!

Cậu có cảm giác mình bị lừa gạt!

Phó Bạc Yến đã sớm hoài nghi sau lưng Hùng Cách Cách có một tên đàn ông chỉ không ngờ người đó lại là chú út của mình. Quan hệ nam nữ giữa mấy người họ mặc dù vẫn chưa tới tình trạng rối ren nhưng về mặt tình cảm lại có chút hỗn loạn không thể khống chế.

Phó Khương vỗ vai Hùng Cách Cách đề nghị: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta đi dạo phố đi?”

Hùng Cách Cách khổ sở nói: “Tôi phải đi xem phim 3D với Bạc Yến.”

Phó Khương nhăn mày, không thể phủ nhận rằng anh bắt đầu ghét tên nhóc Phó Bạc Yến này rồi. Anh sửa lời: “Xem phim cũng tốt. Lâu lắm rồi tôi không xem phim.”

Tô Hàng dứt khoát nói: “Tôi cũng đi!”

Hùng Cách Cách ôm vali hỏi Phó Khương: “Cái này làm sao giờ?”

Phó Khương suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: “Đặt vào trong phòng của em đi. Nhớ kỹ phảo khóa chặt cửa.” Vẻ mặt khi nói chuyện đó quả thực là vô cùng thần bí.

Hùng Cách Cách trịnh trọng gật đầu ôm vali rồi cởi giày chạy lên lầu.

Tô Hàng theo đuôi Hùng Cách Cách hỏi dò: “Quần áo hôm qua tôi mua cho cô sao không mặc?”

Hùng Cách Cách quay đầu lại giải thích: “Không phải anh nói là bảo tôi cứ mặc những bộ quần áo như trước sao?”

Trong lòng Tô Hàng hơi đắc ý, dùng khóe mắt liếc Phó Khương một cái, ý nghĩa của nó là: chú xem, Hùng Cách Cách nghe lời con biết bao!

Vậy là cậu ta hất cằm nói với Hùng Cách Cách: “Hôm nay đi chơi tôi sẽ chọn một bộ phù hợp cho cô.” Nói rồi không đợi Hùng Cách Cách từ chối cậu ta đã đi thẳng vào phòng cô và mở tủ quần áo ra.

Phó Khương dựa vào khung cửa, híp mắt ngước đầu nhìn lầu hai, lạnh nhạt nói: “Đúng là trẻ con.”

Phó Bạc Yến cười ha ha, thầm nói: lời này của chú út sợ là một câu hai nghĩa. Anh ta và Tô Hàng là an em, trong mắt chú út sợ rằng đều là trẻ con mà thôi? Nghĩ tới đó anh ta mở miệng phán bác: “Chú út, chú không thể lúc nào cũng dùng ánh mắt của người thế hệ trước để đánh giá bọn con được.”

Phó Khương liếc xéo Phó Bạc Yến, nhướn mày nói: “Người thế hệ trước? Cháu cảm thấy chú là một thành viên thuộc thế hệ trước?”

Phó Bạc Yến đáp: “Vậy chú nói vai vế phải đặt ở đâu mới không coi là thế hệ trước.”

Phó Khương xua tay than thở: “Người trẻ đúng là mít đặc, cháu coi chú là bề trên ở trong lòng là được rồi. Sau này ra ngoài nhớ đừng ở trước mặt người ngoài nói chú là thế hệ trước. Cháu quay người lại đi soi gương mà xem. Hai ta đứng trước mặt mọi người có ai không nói chú là Chi Lan Ngọc Thụ (1), Phương Hoa Tuyệt Đại (2) chứ? Phó Bạc Yến cháu biết chú vì sao thích nói chuyện với cháu không? Bởi cháu luôn mang lại cho chú cảm giác ưu việt cực lớn. Chậc chậc…. gương mặt này của cháu quá là già rồi. Vì ‘Phó thị’ cháu đã phải lao tâm khổ trí, mệt tới mức tổn hại sức khỏe, luôn mặt nhăn mày nhó! Đến đây đến đây, chỗ chú út có hai tấm vé làm đẹp miễn phí, chiều nay khi nào rảnh cháu hãy đi đắp mặt nạ dưỡng da đi. Đừng có lúc nào cũng trưng ra bộ mặt già cỗi dọa người đó. Cháu cứ như vậy không được đâu!”

(1) Chi lan ngọc thụ thường dùng để chỉ những người con ưu tú.

(2) Phương Hoa Tuyệt Đại là bài hát được thể hiện bởi hai ca sĩ Mai Diễm Phương và Trương Quốc Vinh, bài hát này từng nổi một thời ở Hong Kong. Ý của Phó Khương là anh ấy cũng có tiếng tăm, được nhiều người biết đến.

Gân xanh trên trán Phó Bạc Yến nhảy lên từng cái một!

Phó Khương lui về phía sau một bước, cảm khái nói: “Lời nói thật lòng luôn làm người ta khó có thể chấp nhận nổi vậy đó. Bạc Yến này, nghe chú út cháu khuyên một câu, cố gắng giữ bình tĩnh đừng kích động như vậy. Nhìn sắc mặt của cháu mà coi xanh lét cả rồi. Nếu cứ tiếp tục xanh như thế cháu sẽ biến thành quái vật Shrek mất!”

Lần đầu tiên Phó Bạc Yến cảm nhận được cái gì gọi là…. Bừng bừng lửa giận! Cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao mỗi khi nhắc đến người chú út này là Tô Hàng sẽ giận dễ sợ! Miệng Phó Khương rõ là…. Độc ác một cách lợi hại! Sự nham hiểm của Phó Khương với lời nói ác độc của Tô hàng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Tô Hàng tổn hại người khác vô cùng trực tiếp, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc.

Phó Khương vùi dập người khác là miệng nam mô bụng bồ dao găm, khiến họ không thể tìm được lý do để nổi cáu, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hiển nhiên là người sau ghê tởm hơn!

Phó Bạc Yến ép buộc mình tỉnh táo lại, mắng lại: “Biến thành quái vật Shrek cũng tốt. Đến lúc đó cháu có thể cầm bảo kiếm trong tay giết chết “con rồng hung ác’ cứu công chúa ra! Sau đó sống hạnh phúc bên công chúa mãi mãi.” “Con rồng hung ác” là nhắm thẳng vào Phó Khương.

Phó Khương híp mắt cười nói: “Chỉ mong khi cháu xông vào trong tòa thành thì lại phải nhìn thấy cảnh công chúa đang ôm một chú rồng con mất rồi. Ha ha ha… vui quá đi mất!”

Phó Bạc Yến hết ý kiến. Anh đang bắt đầu cân nhắc xem có cần giơ nắm đầm lên hung hăng cho Phó Khương môt phát không!

Một câu của Phó Khương đã nói toạc ra bí mật, anh nói: “Không phải cháu muốn đánh chú đấy chứ? Nói không lại chú nên liền muốn đánh nhau, đúng là cực kỳ phù hợp với tác phong trước sau như một khi còn bé của cháu. Không ngờ cháu đã lớn chừng này rồi mà còn ngây thơ ấu trĩ y như hồi nhỏ. Nào đến đây để chú ôm một cái, Tiểu Bạc Yến dễ thương quá.”

Phó Bạc Yến thật sự muốn khóc....

Nếu ai cho anh một cục gạch thì anh nhất định sẽ đập chết người chú út không biết xấu hổ này!

Hít sâu.... bình tĩnh, rất lâu rồi anh không có loại xúc động bạo lực này.

Phó Khương, chú đúng là tên thần kinh chết tiệt!