Hứa Tiên Chí

Chương 17: Giải mệnh




Lý Tư Minh ha ha cười nói:

- Nếu ngươi tức giận bộc phát, mở miệng phản bác, thì chứng minh ngươi khí độ không đủ, mà cố gắng nhẫn nhịn, lại chứng minh ngươi tâm tư thâm trầm.

Hứa Tiên im lặng, không ngờ lại thế, dứt khoát nói:

- Nếu học trò đánh thầy thì còn nói như thế không!

Lý Tư Minh vung quyền lắc đầu nói:

- Xem ngươi cánh tay bắp chân nhỏ như vậy ta sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.

Hứa Tiên quay đầu nói với Phan Ngọc:

- Minh Ngọc, Lý Tư Minh có huynh đệ sinh đối gì đó không!

Mắt thấy đại nho bác học biến thành đại thúc bất lương, Hứa Tiên không có chút không quen được sự thay đổi này.

Phan Ngọc chẳng qua là cười lắc đầu, cảm thấy thú vị. Tính cách hài hước này của Lý Tư Minh ở hiện đại thì thường gặp, nhưng ở cổ đại, đặc biệt là trong giới nho sinh đúng là động vật quý hiếm. Cho dù là Phan Ngọc giỏi giao thiệp cũng thường không biết làm sao ở chung với hắn.

Hứa Tiên lại có cảm giác tha hương ngộ cố tri, xuyên qua lâu như vậy lại gặp một cổ nhân có hiện đại hơi thở, thật là kinh kỉ ngoài ý muốn, nói chuyện càng thêm tùy ý.

Mà Lý Tư Minh càng là hàn huyên càng vui mừng, hắn thường xuyên lơ đãng đưa ra quan điểm của người hiện đại cùng Hứa Tiên, làm cho hắn cảm thấy vô cùng hợp với mình, nói tới ngay cả cơm cũng quên ăn.

Phan Ngọc nhìn một tên học trò năm đầu cùng thầy giáo mi phi sắc vũ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn trêu chọc đối phương mấy câu, có đôi khi cay độc tới Phan Ngọc cũng âm thầm cau mày, nhưng kết quả là hai người cũng nhẹ nhàng bỏ qua, giống như không thèm để ý.

Một nhóm người nói chuyện, bản thân bị cô lập một bên đúng là cảm giác lâu lắm rồi không trải qua. Phan Ngọc nhìn Lý tiên sinh tinh thần tỏa sáng, mười mấy tuổi đã đi theo hắn học tập, nhiều lúc gặp lại biện luận gây lộn, cũng lại chẳng có mấy lần trò chuyện thật vui như bây giờ. Cho dù có cũng chỉ là hàn huyên kinh, sử, tử, tập, thi từ ca phú, nào giống như hiện tại hàn huyên chẳng có chút ý nghĩa nào.

Hứa Tiên à, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc là người thế nào đây?

Nếu như Phan Ngọc còn đang đánh giá thì có một người đã đưa ra được nhận định Hứa Tiên là người như thế nào. Hạ Tử Kỳ từ khi Hứa Tiên vừa vào đây đã chú ý tới đó. Bây giờ thấy hắn thân quen với Lý tiên sinh như thế, đã kết luận hắn là người có quan hệ, nếu không thì không thể nào "vô lễ" với con của Thông phán là hắn như thế.

- Hừ, một giáo thư nho nhỏ mà thôi, còn cho rằng là đại nhân gì đó sao?

Hạ Tử Kỳ trong lòng cười lạnh.

Quan học trung giáo thư tiên sinh cũng là có phẩm cấp, Lý Tư Minh chính là nhất phẩm, so với Thông phán còn cao hơn nửa cấp. Nhưng lại không có chút thực quyền gì, đương nhiên không được con nhà quyền thế như Hạ Tử Kỳ coi trọng. Thông phán mặc dù chỉ là chức quan giám sát hành sử, nhưng Tri Phủ cũng phải nể hắn ba phần, chớ nói là quan nhỏ tầm thường, ai thấy không phải cung kính. Cuộc sống như vậy Hạ Tử Kỳ cũng khó tránh khỏi ngạo khí ngút trời, Hứa Tiên hôm nay như vậy, hắn thấy như bị lớn lao vũ nhục, tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.

Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới khi nãy Lý Tư Minh bàn luận với Phan Ngọc, lại hỏi:

- Mời vừa rồi còn so Giang Nam đệ nhất tài tử là sao?

Phan Ngọc hơi suy tư nói:

- Đây là giang nam nho lâm nhất đại thịnh thế, năm năm một lần, do học viện Cận Thiên triệu tập các chí sĩ uyên bác Giang Nam, tới bên bờ Tây Hồ, so văn đầu thi, nếu có tài nghệ hơn hẳn đám người này, sẽ được danh Giang Nam đệ nhất tài tử, mặc dù chỉ là danh xưng dân gian, nhưng các đại học viện này cũng cực kỳ coi trọng danh xưng này. Lý tiên sinh từng khẩu chiến bầy nho, chính là Giang Nam đệ nhất tài tử đời trước. Bởi vì lúc đó cũng bắt đầu mùa tuyết, nên cũng xưng là " Sơ Tuyết thi"!

Hứa Tiên nói với Lý Tư Minh:

- Cuộc thi này đại thúc cũng có thể tham gia sao?

Bởi vì vừa rồi Phan Ngọc gọi hắn là đời trước Giang Nam tài tử nhưng tranh tài như vậy thì mỗi lần phải có một tài tử mới đúng chứ!

Phan Ngọc không thấy Lý Tư Minh bất mãn, cười giải thích:

- Cuộc so tài này chưa hẳn đã có thể chọn ra Giang Nam đệ nhất tài tử, đã rất lâu rồi cò chưa có Giang Nam đệ nhất tài tử đâu.

Hứa Tiên nhất thời hiểu được, cái gì gọi là kỹ "áp"" quần hùng, không phải đệ nhất danh có thể, mà là muốn ở trong tuyệt đối ưu thế, giống như kiếp trước cấp hai trung học, mỗi cuộc thi, có một người luôn lấy chênh lệch đứng trên hẳn hai mươi mấy điểm, đứng đầu bảng. Trong khi mọi người có trạng thái liều mạng, như vậy đúng là bất khả tư nghị. Nhân tài như vậy có thể làm "Giang Nam đệ nhất tài tử " rồi!

Hứa Tiên kinh ngạc nhìn Lý Tư Minh, không ngờ một đại thúc bất lương cũng lại có thực lực như vậy, nhưng nghĩ tới tài nghệ hắn mới giảng bài, đúng là có chân tài thật học, không khỏi dâng lên mấy phần bội phục.

Lý Tư Minh hưởng thu ánh mắt bội phục của Hứa Tiên, trong lòng vô cùng sảng khoái, giống như lơ đãng phẩy tay một cái nói:

- Đều là chuyện quá khứ, năm nay ta thấy Phan Ngọc có thể lấy được danh hiệu này.

- Đúng thế, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền lãng tử chết trên cát. Người chi tướng chết, nói vậy thiện. Ta vẫn là quan tâm Minh Ngọc nhiều một chút!

Hứa Tiên cảm thán một tiếng, lập tức phá hỏng tâm tình tốt của Lý Tư Minh.

Phan Ngọc thổi phù một tiếng cười nói:

- Cái gì chết trên bờ cát, Hứa không nên nói lung tung.

Dung nhan tuyệt mỹ phút chốc như tuyết tan, ngàn hoa nở rộ. Hứa Tiên không ngờ là một câu dí dỏm thường gặp ở hiện đại lại tạo thành cảnh đẹp như thế, cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:

- Nếu thật là Chúc Anh Đài thì thật tốt!

Lập tức phục hồi tinh thần lại mặc niệm mười lần: ta không phải là gay, ta không phải là gay. Sau đó thật sự nói với mình: Hứa Tiên ơi Hứa Tiên à, ngươi phải chung thủy với nương tử tương lai, không thể trầm mê trong vòng nam sắc chứ!

Phan Ngọc thu lại nụ cười, lại nhớ tới cảm giác cười nhàn nhạt này, nói:

- Hán Tiên, tối nay nhất định ngươi phải kể chuyện Chúc Anh Đài cho ta, xem thử xem cô nương kia thế nào mà nhớ mãi không quên.

Hứa Tiên cúi đầu uống trà, hàm hàm hồ hồ đáp.

Bắt đầu hỏi:

- Làm sao các ngươi biết Hạ Tuyết tiết là ngày nào?

Hạ Tuyết tiết cũng không có một ngày cố định như Trùng Dương, Thanh Minh, mà là ngày đầu tiên của trận tuyết đầu mỗi năm, nhưng chuyện của trời, đến dự báo thời tiết của kiếp trước cùng còn không chắc đã đúng. Đây chính là thiên ý khó dò.

Lý Tư Minh nghe hai người nói chuyện, nói:

- Chuyện này ta còn có chút tin tức muốn đưa cho ngươi!

Y thầm thở dài, dung mạo tuấn mỹ vốn là chuyện tốt, dễ dàng có được hảo cảm của người khác, cũng dễ có được bằng hữu hơn, nhưng đối với người nam nhân thấy cũng động lòng như Phan Ngọc này, ngược lại trở thành một thứ gông cùm xiềng xích. Hơn nữa, Phan Ngọc vẫn khiến cho Lý Tư Minh cảm thấy một loại "ảo giác" kỳ quái.

Lý Tư Minh vẫn nhớ, mỗi khi mọi người gặp nhau, Phan Ngọc hẳn là nên làm trăng sáng được sao vây quanh, nhưng mặc dù ở trong đám người cười cười nói nói, nhưng cảm giác tịch mịch kỳ ảo này chưa từng suy giảm, ngược lại còn nồng đậm hơn.

Giống như cảm giác một người diễn viên trên sân khấu, diễn được hỉ nộ ái ố vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng không một người nào, không một động tác nào, không một vẻ mặt nào, cho dù là một ánh mắt là thật sự từ trong tâm y.

Lộ ra sơ hở như hôm nay, lâu nay Lý Tư Minh chưa từng thấy.

Hứa Tiên lười nhác dựa vào ghế:

- Chẳng lẽ chúng ta đi xem bói sao? Làm thế mới biết được khi nào Hạ tuyết.

Lý Tư Minh nhấp một ngụm trà, nói:

- Đương nhiên các ngươi sẽ không xem bói, các ngươi có thể tìm một người biết tính toán!

- A?

Thì ra trên thế giới này thực sự có dự báo thời tiết!

Hứa Tiên đứng trước một đạo quan thở dài thật sâu. Hai mươi lượng công khoản của học viện Hoài Sủy. Hứa Tiên tới đây có một nhiệm vụ khó tin - tìm một thầy bói tính toán xem khi nào thì Hạ Tuyết.

Không phải trên đời này chết cũng không tin thần thánh sao? Bất quá, ở đây có xà yêu ngàn năm, thì chết cũng không có biện pháp. Dù sao Tứ thư Ngũ kinh cũng không thể dự báo thời tiết.

Trên cổng đạo quan có treo một tấm hoành phi màu đen, trên đó viết ba chữ lớn "Huyền Cơ quan" (vừa là xem huyền cơ, vừa là chỉ đạo quan của người tên Huyền Cơ), khí thế bất phàm. Nghe nói đây có thầy tướng số nổi danh nhất thành Hàng Châu, hơn nữa phí xem không thấp, tính toán thời tiết cần hai mươi lượng bạc, thật khiến cho Hứa Tiên cũng muốn dấn thân vào hành nghề.

Chẳng qua đạo quan cổ kính này cũng không ở trên danh sơn gì, mà nằm ngay giữa phố xá sầm uất trong thành Hàng Châu, tiếng bán hàng ồn ào huyên náo bên tai không dứt. Ngoài cửa đạo quan nho nhỏ có mấy người đang đứng, có phú hộ quần áo cẩm tú, cũng có người nghèo áo vải, cả đám đều nhìn vào cửa lớn với ánh mắt mong đợi, cũng không nói gì với nhau.

Phan Ngọc thở dài nói:

- Tu hành ở chỗ thế này, không phải phong nhã chính là đại tục, không biết chủ nhân nơi này thế nào.

Hai người Hứa Tiên đến lập tức hút lấy những ánh mắt như nhìn kẻ thù khiến hắn cũng bực mình, Phan Ngọc giải thích:

- Người này chỉ xem một ngày ba quẻ, tuyệt không coi thêm, đại khái là những người này sợ chúng ta tranh mất lượt!

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Phan Ngọc cười không đáp, bước lên phía trước. Hứa Tiên lại một lần nữa được kiến thức sự thần kỳ của hắn, trình độ lợi hại không thua gì pháp thuật. Dù sao pháp thuật cũng khó mà thay đổi được lòng người.

Phan Ngọc hỏi một nam nhân giống như phú thương mập mạp:

- Xin hỏi các hạ đến cầu quẻ sao?

Phú thương nọ thấy Phan Ngọc khí độ ung dung, ăn nói bất phàm, cũng không dám khinh thường:

- Đúng vậy!

- Xem tài vận phải không?

Phú thương thầm nghĩ: ngươi xem trang phục của ta đoán không ra mới lạ:

- Nói cho ngươi biết cũng được, ta có một chuyến mua bán khó có thể quyết định, quan hệ tới vận thế cả năm sau của ta. Xem các ngươi giống người đọc sách, Khổng Thánh nhân có dạy các ngươi về đạo lý trước sau không?

Sắc mặt hơi xấc láo, công thương nghiệp Đại Hạ phát triển, cũng không phải hoàn toàn là trọng nông ức thương như thời Minh Thanh, cho nên địa vị của thương nhân không thấp, trước mặt hai tú tài nghèo phô bày khí thế.

Phan Ngọc cũng không buồn bực, hỏi tiếp:

- Chuyện mua bán ta cũng hiểu một chút, không biết là mua bán gì?

Phú thương kia cũng muốn khoe khoang một chút, cũng không liên quan gì đến bí mật kinh doanh, bèn một năm một mười nói lại một lượt. Y là một thương nhân buôn đồ sứ, tính dựng một hầm lò mới, nhưng đầu vào khá lớn, nếu làm không tốt thì thật sự là phá sản rồi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phan Ngọc khẳng định:

- Chắc chắn có lợi nhuận!

Phú thương kia trừng đôi mắt nhỏ:

- Đi đi đi đi, không biết không nên nói lung tung.

Phan Ngọc hỏi lại:

- Ngài biết Kim Vạn Thành chứ?

- Có ai không biết tên cự phú Giang Chiết Kim Vạn Thành? Ta cũng hay lui tới làm ăn với lão.

Phú thương kia cao ngạo nói.

- Vậy chắc ngài cũng biết gần đây lão có mua hai thuyền lớn?

- Đương nhiên biết, hôm xem hàng còn mời ta đến.

Sắc mặt phú thương kia đầy tự hào, trong lòng lại gợn lên, thật ra lão chỉ nhận được một cái thiệp mời loại thấp nhất, cũng chưa nói với Kim Vạn Thành được một câu, chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi.

- Ngài biết tại sao lão mua thuyền chứ?

- Cái này…

Phú thương kia lộ vẻ khó xử, nhưng không muốn mất mặt:

- Thương thuyền đương nhiên để thông thương rồi!

- Nói rất hay, nhưng thuyền của lão đủ nhiều rồi, thủy vận cũng không cần dùng thuyền lớn như thế.

- Ngươi muốn nói…hải vận?

Sắc mặt phú thương có vẻ suy tư.

- Đúng! Vậy ngài có nhớ một năm trước, có một vài sứ giả nước Ba Nạp tới Hàng Châu?

- Nhớ rồi nhớ rồi, cả người y đen như cục than, không biết còn tưởng là La sát ác quỷ dưới địa ngục.

- Sử tiết thăm đáp lễ của chúng ta tháng trước đã quay về!

Phan Ngọc khẽ mỉm cười, nói nốt.

- Ngươi nói là có đường hàng mới, thông thương?

Được Phan Ngọc chỉ điểm, phú thương nối liền các đầu mối lại, đưa ra một kết luận khiến cho lão kinh ngạc, cự phú Giang Nam này muốn mạo đại hiểm một lần, mặc dù nguy hiểm cực cao, nhưng hải vận với nước ngoài thu lợi lớn gấp trăm ngàn làn, đến lúc đó, không chỉ có gốm sứ, kể cả giá tiền tơ lụa lá trà cũng sẽ tăng lên. Đương nhiên lão sẽ không mạo hiểm như vậy, lão chưa có tư cách đó, nhưng theo bước húp bát canh cũng không thành vấn đề.

- Ta không phải thần toán, ta chưa nói gì cả. Nên cái gì cũng không dám đảm bảo.

Phú thương hành đại lễ với Phan Ngọc, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lúc nãy, vừa hô to với kiệu phu đang chờ bên đường:

- Lên kiệu, lên kiệu.

Vừa nói với Phan Ngọc:

- Tiên sinh thật đại tài, ngày sau tất xin mời ngài về nhà làm khách, đây là danh thiếp của ta, xin ngài chú ý.

Nói xong vội chạy biến vào trong kiệu, run rẩy đi.

Thần cơ diệu toán gì đó so ra còn kém kẻ nắm giữ tin tức trong tay, con người, chỉ khi vô lực mới đi hỏi trời, đại đa số vẫn nguyện tin tưởng vào phán đoán với bằng cớ cụ thể.

Hứa Tiên sợ hãi than:

- Ngươi đã sớm biết tin tức này?

Phan Ngọc cười nói:

- Cả ngày đóng cửa đi học, nào có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm chuyện này. Viên quản gia của Kim gia kia cũng mới đưa tới một thiếp mời, mời ta về.

Có thể khiến cho quản gia tự minh đưa thiệp, dĩ nhiên chính là khách quý trong bữa tiệc của Kim Vạn Thành, nhưng cũng không thể khiến cho Phan Ngọc lãng phí nhiều thời gian học hành mà đi xem náo nhiệt. Điều y muốn là con đường làm quan, là con đường rộng nhất, sâu nhất, hiểm ác nhất trong cuộc sống.

- Sao lão vội vã rời đi như vậy?

- Người biết chuyện trong thiên hạ cũng rất nhiều. Tin tức sẽ được truyền đi rất nhanh, sớm một khắc hành động chính là vô số chân kim bạc trắng, không thể không vội.

Phan Ngọc bình tĩnh thong dong giải thích cho Hứa Tiên.

Hắn lầm bầm: Rốt cuộc là ngươi xuyên qua hay ta xuyên qua nữa, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của đám người IQ cao!

Cứ như thế, Phan Ngọc lần lượt giải quyết vấn đề của từng người, cuối cùng vẫn còn một người không thể làm gì, đó là một lão nông dân khô gầy gần đây cả nhà mắc phải quái bệnh, tốn hao vô số tiền chẩn kim nhưng cũng không có tác dụng, lão nương trong nhà đã đang hấp hối rồi. Mặc dù Phan Ngọc thông minh, nhưng dù sao cũng không phải y sinh, nên y cũng không thể làm gì.