Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 131: Cuối cùng kết cục [6]




Mặc Tam vừa nhìn thấy đạo gió lốc kia bay phía Hứa Vị, đã muốn tiến lên, nhưng lúc này pháp lực trên thân đã bắt đầu xói mòn, Mặc Tam chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo gió lốc kia bay về phía Hứa Vị , trong lòng nôn nóng lại phẫn nộ, may mắn Trương Minh Thụy thoáng hiện như quỷ mỵ, đúng lúc đem đạo gió lốc kia đỡ lấy , Mặc Tam âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước từng bước chậm rãi đi tới , đồng thời âm thầm vận công, hy vọng pháp lực có thể sớm hồi phục một chút.

“Không tốt? Ha hả…… Ta phục sinh tộc nhân của ta có cái gì không đúng? Ta giết hết địch nhân chắn ở trước mắt ta , thì có gì không đúng ?” thanh âm mềm nhẹ của cái bóng kia lạnh xuống .

Phục sinh tộc nhân? Hứa Vị mở to hai mắt, nhìn cái bóng trước mắt, nàng nói nàng phải phục sinh tộc nhân của nàng? Người chết có thể sống lại sao ? Hứa Vị trong lòng nghi hoặc.

“Ngươi chính là tông chủ?” Mà vừa đi tới nơi hơi chếch với cái bóng, cùng Hứa Vị mặt đối mặt , thanh âm Mặc Tam đạm mạc nói , nhìn cái bóng kia, Mặc Hồn đao trong tay Mặc Tam đã nắm chặt nơi tay.

“Mặc Hoàng, đã lâu không thấy .” Cái bóng kia hơi hơi xoay người, nhìn về phía Mặc Tam, thanh âm thấp nhu mang theo nhẹ nhàng thở dài, giống như mang theo hoài niệm nào đó.

Hứa Vị tim đập thật mạnh , cái tên Mặc Hoàng này mang theo một loại cảm giác bất tường , mà theo lời tông chủ này nói, Tiểu Mặc thật sự là Mặc Hoàng chuyển thế, hơn nữa cùng cái bóng này còn có quan hệ ? Hứa Vị lo lắng nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy ánh mắt thâm u của Mặc Tam đang bình tĩnh dừng ở hắn, thấy hắn nhìn lại , trong mắt Mặc Tam hiện lên ôn nhu cùng ý cười yên lòng rồi lập tức nhìn về phía cái bóng kia “Ta không phải Mặc Hoàng, ta là Sở Mặc.” Mặc Tam dùng thanh âm đạm mạc nói hết .

“…… Đúng vậy, ngươi hiện tại là mặc quỷ tam hoàng tử – Sở Mặc.” Cái bóng thì thào “Cho nên, ngươi cũng quên , chuyện ngươi bị mười hai gia tộc, bị Ngọc Thần Nữ, bị Chiêu Lang đặt ở tận sâu trong cấm địa này như tế phẩm hiến tế ?”

Tế phẩm hiến tế?!

Trên mặt Hứa Vị hiện lên hoảng sợ cùng mờ mịt nhìn về phía Mặc Tam , mà Phương Hạo Nhiên cũng biến sắc, tựa hồ nhớ tới cái gì không nên nhớ lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, một nơi nào đó trong đầu vốn đã bị che lấp đi nay lại bắt đầu tán loạn xung quanh. Trương Minh Thụy vẫn lưu ý tới Phương Hạo Nhiên, lúc này vừa thấy vẻ mặt Phương Hạo Nhiên biến đổi, vội quá chạy qua đỡ lấy, trong lòng trầm xuống, cái phong ấn cuối cùng của Hạo Nhiên đã muốn phá giải sao?

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mà Mặc Tam cũng chợt lóe trong chớp mắt , rơi xuống trước người Hứa Vị, đạm mạc nói “Sợ là ngươi nhận sai người đi?”

Cái bóng kia bình tĩnh nhìn về phía Mặc Tam, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng lời nói lại lộ ra lãnh ý lành lạnh “Ngươi quên ? Cũng phải . Thời gian lâu như vậy…… Thật sự là uổng phí công ta năm đó hao tổn tâm cơ để Phương Hạo Nhiên kia mở ra đại môn cấm địa , trợ ngươi luân hồi sống lại!”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, thân mình cứng đờ, năm đó thiết kế hãm hại hắn, là vì để cho Mặc Tam luân hồi sống lại?! Mà Trương Minh Thụy cũng mạnh mẽ ôm chặt Phương Hạo Nhiên, ngữ khí âm trầm “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Hạo Nhiên căn bản là chưa từng tiến vào thâm cung cấm địa ! Hắn sao có thể mở ra đại môn cấm địa !”

“Ha hả…… Ngươi cho là ta không biết sao? Nếu không phải Phương Hạo Nhiên mở ra đại môn cấm địa , ngươi cho là lúc trước ta sẽ để hắn rời đi? Trương Minh Thụy! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không biết những chuyện ngươi làm dưới mí mắt ta sao ? Nếu không phải xem ở thân thế đáng thương của ngươi , nếu không phải trên người ngươi có một giọt huyết của bộ tộc yêu vật chúng ta , nếu không phải bởi vì ngươi đối ta còn có tác dụng, ta sẽ dung túng ngươi nhiều năm như thế sao hả ?” Cái bóng kia lại cười thật mềm mại , thanh âm nhu hòa ngọt ngào , nhưng không hiểu sao lại lộ ra một loại điên cuồng.

Ôn hòa trên mặt Trương Minh Thụy từng chút từng chút thu hồi, một loại bình tĩnh đến cực điểm , sát ý bắt đầu tràn ngập. Mà ở một bên , Phương Hạo Nhiên lo lắng kéo chặt quần áo Trương Minh Thụy, khẽ giọng , nói “Minh Thụy, đừng xúc động……”

“Nói thật , ta thật sự chán ghét ngươi. Ngươi tuy rằng cùng Ngọc Thần Nữ kia không giống nhau phân bộ dáng nào , chính là cái điểm khôn quỷ quyệt của ngươi lại giống hắn như đúc ! Hắn năm đó giống như người điên , dây dưa Trang Vân, rõ ràng biết Trang Vân đối hắn không có tư tình, lại làm bộ như hảo huynh đệ để tiếp cận y ! Đáng thương cho Trang Vân , bởi vậy bị hắn lừa gạt mà cửa nát nhà tan! Trang Vân cũng thật khờ, rõ ràng biết Ngọc Thần Nữ kia không phải kẻ tốt lành gì , nhưng sau khi cứu ta rồi còn muốn liều mạng đi cứu hắn, kết quả…… Rơi vào kết quả hồn phi phách tán !” Cái bóng kia cũng đột nhiên thao thao bất tuyệt , ngữ khí trong chốc lát trào phúng trong chốc lát cảm thán, nói tới câu cuối cùng cũng là hận ý đến nghiến răng nghiến lợi “Chuyện này hết thảy đều là lỗi Chiêu Lang !! Tọa ủng thiên hạ, hưởng hết vinh hoa phú quý , lại vọng tưởng muốn bất tử !! Mặc quỷ yêu vật đều đã thối lui đến Nam Cương chi nhai , để lại cho hắn hơn phân nửa thiên hạ , hắn lại còn không biết đủ ! Giết hại nhiều mặc quỷ yêu vật như vậy chỉ vì muốn bất tử ! Cuối cùng, thế nhưng ngay cả thần chi nhất tộc Ngọc Thần Nữ cũng muốn tiêu diệt ! Ha ha…… Hắn thật sự là ngu ngốc nha. Ngọc Thần Nữ kia phụng thiên mệnh mà đến, tuy rằng động thất tình lục dục, phạm vào sát lục chi tội, nhưng sao có thể đơn giản tiêu diệt như vậy chứ ? Ha ha…… Xem đi, cấm địa này , chính là nguyền rủa với Đại Sở triều! Phàm là con cháu Sở gia, đời đời kiếp kiếp, nếu xưng đế, tất chết trẻ , nếu là nữ , tất thành yêu ma ! Đại môn cấm địa một khi mở ra, Mặc Hoàng chuyển thế, Yêu đế luân hồi, Sở triều tất vong, thiên hạ tất loạn !”

Hứa Vị càng nghe càng phát lạnh trong lòng , nguyên lai…… Đây mới là chân tướng của cấm địa sao ? Nhớ tới đời trước của mình , nhớ tới Mặc Tam đời trước thô bạo, giết hại khắp nơi , máu chảy thành sông, khắp nơi thi hài…… Hứa Vị nhịn không được kéo chặt tay áo Mặc Tam bên cạnh mình. Mặc Tam quay đầu nhìn sắc mặt Hứa Vị trắng bệch, nâng tay cầm lấy tay đang kéo chặt áo mình của Hứa Vị.

Mà ngay tại khi Hứa Vị cùng mấy người ở đây trầm mặc vô ngữ , còn cái bóng thì lâm vào điên cuồng , bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ phá không mà đến, cùng với quang minh chói mắt hướng cái bóng kia bay nhanh tới !

Đôi mắt Mặc Tam hơi hơi nhíu lại, lập tức đột nhiên buông lỏng tay Hứa Vị ra , bay nhanh tiến lên, một đao liền hướng cái bóng kia chém xuống, mà vào lúc này, cái bóng kia bỗng nhiên mông lung lên , ngay sau đó, thế nhưng bỗng nhiên tiêu tán . Mặc Tam trong lòng giật mình, tiêu thất? Không đúng!! Mà đột ngột , hét thảm một tiếng, một bóng người bị quăng lên giữa không trung , nặng nề té nhào xuống đất !

Hứa Vị trừng lớn mắt nhìn qua , người nọ sau khi bị té rớt , giận dữ mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm giữa không trung, mà người nọ, thế nhưng chính là Sở Hiền?!

Trương Minh Thụy vừa nhìn thấy Sở Hiền, liền thầm nghĩ một tiếng “Không tốt”, người chợt lóe, giương giọng hô cao , màn hào quang trong suốt liền đem Hứa Vị cùng Phương Hạo Nhiên bao lại, mà Trương Minh Thụy cũng cảnh giác nhìn về phía giữa không trung.

Mà Mặc Tam sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhún người nhảy vọt rồi rơi xuống bên cạnh người Trương Minh Thụy, lạnh lùng nhìn chằm chằm giữa không trung.

Giữa không trung, cái bóng kia thản nhiên nổi lơ lửng “Thật sự là khờ dại nha. Ta dùng loại hình thái này sống đã ngàn năm , sao có thể bị đám con cháu Sở triều giết chết chứ ?” thanh âm nhu hòa dịu dàng , đã không còn điên cuồng vừa mới nãy nữa, thậm chí lộ ra một loại bình tĩnh thản nhiên.

Mà cái bóng kia ở giữa không trung quay đầu nhìn về phía Sở Hiền bị tàn nhẫn ném rớt xuống dưới đất , nhẹ nhàng cười “Sao vô dụng như vậy nha ? Ta bất quá chỉ dùng có ba phần lực mà thôi, lão hòa thượng kia chỉ dạy ngươi như thế à ?”

“Câm miệng!!” Sở Hiền rống giận , dùng kiếm chống đỡ mà đứng lên, tuy rằng thân thể có chút lung lay , nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng “Ngươi muốn diệt Đại Sở chúng ta, mơ tưởng !!” Sở Hiền cắn răng cả giận nói.

“Ha hả…… Đại Sở? Đại Sở hiện tại cũng bất quá là kéo dài hơi tàn ! Mặc Hoàng chuyển thế, Yêu đế Luân Hồi, Đại Sở tất vong!” ngữ khí của cái bóng kia lại bắt đầu điên cuồng lên “Ngươi nghĩ rằng ta lưu trữ ngươi làm cái gì? Chính là vì hôm nay! Để Sở Mặc dùng Mặc Hồn đao của hắn phá nát cung điện đế cung , từ một khắc ấy bắt đầu , ai cũng không thể tái ngăn cản ta mở ra thâm cung cấm địa!”

Mặc Tam sửng sốt, dùng Mặc Hồn đao của hắn phá nát cung điện đế cung thì sẽ không ai ngăn cản được kẻ điên này mở ra thâm cung cấm địa ? Là có ý gì?

“Ngươi cảm thấy kỳ quái?” Cái bóng kia lại tựa hồ nhìn ra Mặc Tam nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, cười khẽ , tiếng cười rất sung sướng cùng đắc ý “Để ta nói cho ngươi nghe , lúc trước Chiêu Lang muốn giết Ngọc Thần Nữ, cướp lấy linh thức của Ngọc Thần Nữ để ngao vĩnh sinh thảo , đáng tiếc, Trang Vân liều chết cứu giúp, nên dĩ nhiên để Ngọc Thần Nữ tránh được một kiếp, tiến nhập cấm địa , vì thế, Ngọc Thần Nữ dùng pháp lực suốt đời của hắn để thiết hạ một lời nguyền rủa ngàn năm. Ha hả…… Vốn bị phong ấn tại cấm địa , Mặc Hoàng cùng Yêu đế sẽ có cơ hội luân hồi trọng sinh, mà đế cung, lúc trước khi Trang Vân thiết kế kiến tạo đế cung, Ngọc Thần Nữ có khả năng tiên tri đã lưu lại một pháp thuật cơ hội, chỉ cần có người phá hủy cung điện đế cung , cái chìa khóa của đại môn ở thâm cung cấm địa sẽ xuất hiện. Hiện tại, con cháu Đại Sở, Mặc Hoàng chuyển thế, phượng tộc huyết mạch, người niết bàn trọng sinh , tất cả cơ hội đều đã tới rồi, như vậy, đại môn của thâm cung cấm địa, mở ra đi!”

Cái bóng kia vừa nói, một bên chậm rãi mở ra hai tay, sắc mặt Sở Hiền đại biến, cường chống thân thể xông lên trước , nhưng còn chưa tới gần cái bóng, đã bị Mặc Tam phi thân ngăn chặn.

Sở Hiền ngẩn ra, lập tức giận dữ hét lên “Ngươi tránh ra cho ta ! Chết tiệt! Ngươi muốn Đại Sở diệt vong sao?!”

Mặc Tam chỉ đạm mạc mà đứng.

“Ngăn cản nàng!” Phương Hạo Nhiên vừa thấy , sắc mặt cũng đại biến hướng Trương Minh Thụy quát lên !

Nhưng Trương Minh Thụy cũng lộ vẻ khó lường hướng Phương Hạo Nhiên hơi hơi lắc lắc đầu.

“Ngươi đang làm cái gì thế !!” Phương Hạo Nhiên nóng nảy, muốn xé đi màn hào quang bao xung quanh người mình , lại dùng cách gì cũng xé không được, gấp đến độ xoay xung quanh.

Hứa Vị cũng nóng nảy, thấy Trương Minh Thụy bất động, Mặc Tam thế nhưng còn chắn ở trước mặt Sở Hiền, đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, vội vàng hô “Tiểu Mặc, ngăn cản nàng a!!”

“Ngăn cản cái gì?” Lúc này, Trương Minh Thụy nhẹ giọng thở dài , nói.

Hứa Vị sửng sốt, Phương Hạo Nhiên cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Minh Thụy.

Trương Minh Thụy ngẩng đầu nhìn cái bóng kia trôi nổi giữa không trung, vẻ mặt lại mang theo vài phần chua xót “Nàng nói , chẳng lẽ các ngươi đều tin tưởng đầy à ?”

Hứa Vị cùng Phương Hạo Nhiên vừa nghe, càng thêm mờ mịt.

“Ở trước khi ta rời khỏi kinh thành , ta đã tới thâm cung cấm địa rất nhiều lần.” Mặc Tam nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Hiền ngây dại “Không ai so với ta hiểu rõ thâm cung cấm địa này hơn.”

“Vậy, như vậy……” Hứa Vị có chút nói lắp, có chút khó có thể tin nhìn về phía cái bóng kia phiêu phù ở giữa không trung, vừa nhìn thấy cánh cửa mở ra liền điên cuồng bật cười .

Chẳng lẽ hết thảy chuyện này đều là…… Cái bóng kia tự mình phán đoán?

“Nếu thực sự muốn nguyền rủa, nếu lúc trước Ngọc Thần Nữ thật sự muốn nguyền rủa Đại Sở triều này , cần gì phải chờ hơn một ngàn năm? Huống hồ, mục tiêu chân chính muốn nguyền rủa chết đi phải là Sở Chiêu thái tổ . Mà theo ta được biết, ở trên văn bia sử thư chân chính nhất, Sở Chiêu chín mươi mới vong.” Trương Minh Thụy chậm rãi nói.

“Nhưng, sau đó ai trong hoàng thất đi lên đế vị cũng thực đoản mệnh a……” Phương Hạo Nhiên phản bác.

Trương Minh Thụy không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn đại môn kia đã được mở rộng ra, còn có thân ảnh cái bóng kia khẩn cấp bay đi vào, giương tay thu hồi màn hào quang, kéo tay Phương Hạo Nhiên “Chúng ta đi xem, liền sẽ rõ ràng .”