Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 72: Phong khởi vân dũng [2]




Hứa Vị cùng Mặc Tam dùng xong cơm, liền kêu tiểu nhị đến dẫn đường trở về phòng.

“Được rồi! Nhị vị ở thiên tự hào phòng hay là địa tự phòng?” Tiểu nhị nhìn hai người, khom người nịnh nọt cười hỏi.

Hứa Vị nhíu mày “Không có nhân tự phòng sao ?” Thời điểm kiếp trước Hứa Vị du lịch thiên hạ, thường thường ăn ngủ ở nơi thôn dã, hoặc là tá túc ở nhà dân, rất ít nghỉ trọ ở khách ***, cho dù ở khách *** đi chăng nữa cũng chỉ ở lại nhân tự phòng là cao nhất. Địa tự phòng cùng thiên tự hào phòng đều thực quý thực xa hoa ……

Tiểu nhị sửng sốt, cao thấp đánh giá Hứa Vị cùng Mặc Tam một cái, tiểu nhị trong lòng nghi hoặc, xem quần áo vải vóc mặc trên người hai người này đều là vân tằm ti ! Lại nhìn phong thái khí chất của hai người này, ít nhất cũng là công tử của nhà đại gia nha! Không ở thiên tự hào phòng còn chưa tính , sao cả địa tự phòng cũng không ở!?

“Địa tự phòng!” Mặc Tam lạnh nhạt nói.

Hứa Vị quay đầu, rất nghiêm túc nói “Tiểu Mặc, nơi kia thực đắt tiền……”

Mặc Tam im lặng, lấy bạc ra tùy tay ném tới trong ngực tiểu nhị , tiểu nhị luống cuống tay chân tiếp được, cười đến mức mắt cũng mị thành một cái phùng , vội không ngừng gật đầu nịnh nọt “Hai vị công tử bên này , thỉnh!”

Mặc Tam lôi kéo Hứa Vị đang trừng mắt mất hứng đi theo tiểu nhị.

Tới chỗ rẽ ở lầu hai khách *** , tiểu nhị đột nhiên dừng bước, quay đầu giống như vô tình quét qua đôi tay đang nắm chặt của hai người , nhỏ giọng hỏi “Hai vị trụ một gian phòng?”

Mặc Tam trầm mặc liếc Hứa Vị.

Hứa Vị trừng mắt, rất hợp tình hợp lí nói “Đương nhiên là một gian!” Địa tự phòng quý như vậy, còn muốn hai gian?!

Khóe miệng Mặc Tam hơi hơi nhếch lên, nắm thật chặt tay Hứa Vị.

Vào địa tự phòng, Hứa Vị nhịn không được mở miệng “Tiểu Mặc, chúng ta trụ nhân tự phòng là tốt rồi ! Như vậy quá lãng phí .”

Mặc Tam nhìn quét qua hoàn cảnh trong địa tự phòng , có một chiếc giường lớn, có một bình phong ngăn cách giường lớn cùng cái bàn và ghế bên ngoài, còn có cái bàn trang điểm , tuy rằng đối bọn họ mà nói không có tác dụng gì.

Nhìn quét xong, Mặc Tam quay đầu nhìn Hứa Vị vẻ mặt không đồng ý ,nói “Vị Vị, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Hứa Vị còn muốn hảo hảo dạy dỗ một phen, Mặc Tam cũng đã lôi kéo Hứa Vị nằm tới trên giường.

Hứa Vị nhíu mày, kéo kéo quần áo Mặc Tam “Tiểu Mặc, quần áo ngươi còn chưa thoát.”

Mặc Tam cứng đờ, liếc nhìn Hứa Vị một cái, đã thấy đôi mắt Hứa Vị cực trong vắt , không khỏi trong lòng buồn bực, tùy tay ôm sát Hứa Vị, thanh âm có chút trầm thấp “Buổi tối còn phải tiếp đãi vài khách nhân……”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức tiếng chuông cảnh giác trong lòng vang lớn, hạ giọng hỏi “Tiểu Mặc, ý của ngươi là……”

Từ lúc rời đi Kì Liên sơn bắt đầu, dọc đường có ít nhất bốn đạo nhân mã theo dõi bọn họ , Sở triều hoàng thất , Trương Minh Thụy , nhị hoàng tử Sở Hiền , còn có Mặc Qủy Đạo, bốn đạo nhân mã này đều theo đi từ phía xa , chưa từng tới gần, nhưng hiện tại khi bọn họ vào tới Vân thành, trong bốn đạo nhân mã đã có hai đạo nhân mã bắt đầu rục rịch , hoàng thất vẫn án binh bất động như cũ, Mặc Qủy Đạo chỉ im lặng đi theo, nhân mã của Trương Minh Thụy cùng nhị hoàng tử lại bắt đầu có người vào ở khách *** này .

Mặc Tam liệu định, đêm nay, nhất định sẽ có người tiến đến dò hỏi.

“Chiếu cố bản thân nhé.” Mặc Tam nhẹ nhàng sờ sờ tóc Hứa Vị, cái trán áp lên trán Hứa Vị, trong thanh âm trầm thấp có lắng đọng lại nhu hòa.

Hứa Vị ngẩn ra, lập tức nghiêm túc gật đầu “Ta đã biết.”

***********

Mà vào đêm……

Hứa Vị ngồi ở trên giường, dựa vào trong ngực phía sau ấm áp, có chút buồn ngủ.

Mặc Tam hơi hơi nhắm mắt, ôm chặt thắt lưng Hứa Vị, một tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc Hứa Vị, ngón tay mềm nhẹ, cố ý xẹt qua sườn mặt Hứa Vị.

Cho đến khi động tĩnh cơ hồ rất nhỏ có thể bị xem nhẹ từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Mặc Tam mở to mắt, tầm mắt quét về phía Tiểu Bạch vẫn nằm úp sấp ở dưới giường, vốn đang nhắm mắt nay cũng mở to mắt rồi .

“Bảo hộ Vị Vị!” Mặc Tam thấp giọng nói.

Tiểu Bạch thấp giọng ngao ô một tiếng, liền nhảy đến trên giường, nằm sấp bên người Hứa Vị.

Hứa Vị mở to mắt, dụi dụi mắt , ngồi thẳng thân mình, lẩm bẩm “Ta sẽ chiếu cố chính mình .”

Mặc Tam ôm thật chặt Hứa Vị một cái, mới buông tay ra, xoay người hướng ra ngoài cửa sổ.

Trong không khí im lặng đột nhiên bị cắt ngang , vài tiếng kinh hô cùng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Vị sờ sờ vòng tay hắc long trên cổ tay mình, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ, mượn ánh nến ảm đảm trong phòng còn có trắng sáng trên bầu trời đêm lúc này, Hứa Vị nhìn thấy hơn mười bóng người vây quanh Mặc Tam, Mặc Tam đạm mạc đứng thẳng , ánh mắt hắc sắc xoẹt qua tia quang mang kim sắc băng lãnh , khi hơn mười bóng người kia đột nhiên đánh về phía Mặc Tam, Mặc Tam vung tay lên, lập tức không khí tựa như bị nộ tung , gió lấy tốc độ và xu thế sét đánh không kịp bưng tai cùng hình thức như một cây quạt xoẹt qua , hơn mười bóng người kia liền bị cắt ở giữa không trung.

Tiếng kêu thảm thiết chưa phát ra, hơn mười bóng người kia liền đã muốn vỡ vụn rơi xuống trên mặt đất.

Hứa Vị nhìn Mặc Tam vẫn đạm mạc đứng như cũ, trên người cũng không có vết thương gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rất nhanh, liền vang lên một tiếng mắng “Ta kháo ! Ngươi ở trong *** ta giết người là có ý gì !?” Thanh âm phi thường trong trẻo, mang theo oán giận.

Hứa Vị sửng sốt, chỉ thấy một thanh niên phụ giúp một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi ngồi ở trên xe lăn đi tới.

Dưới ánh trăng, trên mặt thanh niên phụ giúp xe lăn có một vết sẹo dữ tợn, khuôn mặt cứng ngắc , đôi mắt cũng rất lợi hại, mà thiếu niên ngồi ở xe lăn lại có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc chính là……

Hứa Vị đánh giá cẩn thận thiếu niên trên xe lăn, cặp mắt kia hắc bạch phân minh nhưng thực trống rỗng?

Thực đáng tiếc, cặp mắt kia đẹp như thế lại nhìn không thấy .

Hứa Vị đang ở thời điểm đánh giá, thanh âm Mặc Tam hờ hững vang lên, thực đạm, mang theo hàn ý “Ngươi là *** chủ?”

“Ngươi rất có nhãn lực đấy !” Thiếu niên trên xe lăn nhướng mày, tươi cười rất sáng sủa, lại mang theo điểm xấu xa.

Mặc Tam hỏi xong liền xoay người muốn rời đi ..

Thanh niên phụ giúp lăn xe lúc này cúi đầu nói “Chủ tử, hắn muốn về phòng .”

Thiếu niên trên xe lăn đầu tiên là ngẩn ra, lập tức vội vàng quát , trong giọng nói còn có chút hổn hển “Ai! Ngươi người này còn chưa có bồi tiền đâu!”

Mặc Tam hơi dừng bước lại, lập tức thả người nhảy, liền vào phòng, còn phất tay đóng lại cửa sổ.

Hứa Vị nghe thấy thiếu niên bên ngoài còn đang oán giận nói “Thật sự là! A Thất! Ngươi nghe, hai người kia không bồi tiền thì sẽ không cho họ rời đi!”

Hứa Vị không khỏi có chút bật cười, thiếu niên này thật thật là có lí thú !

Mặc Tam nhìn ý cười trên mặt Hứa Vị, hỏi “Vị Vị thực vui vẻ?”

“Tiểu Mặc, người nọ thật thú vị !” Hứa Vị quay đầu đối Mặc Tam cười tủm tỉm nói “Hắn nói chúng ta không bồi tiền thì sẽ không cho chúng ta đi đâu .”

Mặc Tam không nói, nhíu mày, như vậy liền thấy thú vị sao ?? Trong lòng không khỏi đối thiếu niên ngồi xen lăn kia sinh ý không vui .

Hắn thật muốn nhìn, không bồi tiền thì thật không có cách nào chạy lấy người hay không ?

*********

Hôm sau, Hứa Vị đang ở trong phòng nhìn xem sách thuốc mang ra từ Ngọc Thạch cung, Tiểu Bạch nằm úp sấp bên người Hứa Vị, vẫy vẫy cái đuôi, thỉnh thoảng làm nũng cọ cọ chân Hứa Vị, khiến cho Hứa Vị sờ sờ đầu của nó.

Vừa lúc con mặc long hoàng tử kia không có. Lúc này không cọ thì đợi khi nào?

[ Nguyệt : Em đáng yêu quá đi Tiểu Bạch ơi , chị chờ tân lang đến rước em a >..< ] Vì thế, cái đuôi Tiểu Bạch càng vẫy càng sôi nổi . Mà đúng lúc này, Tiểu Bạch bá một tiếng đứng lên, Hứa Vị ngẩn ra, cúi đầu hỏi “Tiểu Bạch?” Tiểu Bạch cảnh giác gầm nhẹ về phía cửa phòng. Hứa Vị quay đầu “Có người đến đây sao?” Hứa Vị buông sách thuốc, nhíu mày, cũng đứng lên, tùy tay lấy ra kim châm nơi tay . Lúc này truyền đến tiếng đập cửa “Công tử, chủ quán chúng ta muốn cùng ngươi nói chuyện về vấn đề bồi thương .” Hứa Vị có chút suy nghĩ , chủ quán? Là thiếu niên trên xe lăn tối hôm qua? Hứa Vị vẫn bảo trì cảnh giác như cũ, giương giọng nói “Mời vào!” Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu nhị hôm qua dẫn Hứa Vị cùng Mặc Tam đến địa tự phòng cung kính đi vào , phía sau là thiếu niên được giúp lăn xe , ngay sau đó, đó là thanh niên có khuôn mặt dữ tợn. “Xin chào.” Thiếu niên ngồi xe lăn giương lên tươi cười rất là sáng sủa , nói “Ta muốn nói chuyện với ngươi.” Cùng hắn nói chuyện? Hứa Vị nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi xe lăn, hôm nay Tiểu Mặc đi tiếp nhận Mặc Qủy Đạo truyền tin, vốn cố ý muốn dẫn hắn cùng đi, nhưng Hứa Vị không muốn liền ở lại. Người này ở thời điểm Tiểu Mặc không có liền tiến đến ? Là cố ý ? Hay là trùng hợp ? “Một vị đồng bạn của ta không ở đây , có thể đợi cho đồng bạn ta đến đây rồi nói sau không ?” Hứa Vị nói . Thiếu niên ngồi xe lăn lại bĩu môi “Chờ vị đồng bạn tâm ngoan thủ lạt kia của ngươi ? Sách, ta đây cái gì bồi thường cũng không cần nói nữa !” Hứa Vị vừa nghe, không khỏi cười, thiếu niên này thật là thú vị , nói trắng ra như vậy ? Bất quá, từ ngữ tâm ngoan thủ lạt này, hắn…… Không thích nghe, tuy rằng Tiểu Mặc tối hôm qua giết người đích xác rất là tàn nhẫn…… Nhưng , hắn chính là không thích nghe! “Tiểu Mặc chỉ làm theo thói quen .” Hứa Vị thản nhiên nói, lập tức chuyển đổi chủ đề “Như vậy tốt lắm, ngươi nói đi? Phải bồi thường như thế nào?” Hứa Vị tùy tay khép lại sách thuốc trong tay, tính toán hảo hảo cùng đối phương hiệp đàm về vấn đề bồi thường. “Một câu thôi ! Năm mươi hai bạc trắng!” Thiếu niên ngồi xe lăn rất không khách khí mở miệng nói. Hứa Vị hấp một ngụm lãnh khí, năm mươi hai bạc trắng?! Hắn thật đúng là dám nói!! “Không đến mức đó !” Hứa Vị phi thường rõ ràng. Thiếu niên nhíu mày, rất không kiên nhẫn “Uy! Ngươi có biết hay không tối hôm qua cho thu dọn tàn cục cho các ngươi ta đã tốn rất nhiều công sức ? Nước hóa thi kia thực đắt tiền đó ! Một lọ là 3 lượng hai bạc trắng, tối hôm qua ta cũng xài chừng mười bình ! Còn có, trấn an các khách nhân khác , vừa nói dối vừa phải bịa đặt……” Thiếu niên thao thao bất tuyệt, nước miếng tung bay “Ta đã muốn phi thường ưu đãi !” Một lọ nước hóa thi những ba lượng hai bạc trắng ?! Hứa Vị chọn mi, người này khi dễ tẩu phương lang trung là hắn sao ?! Hứa Vị tựa tiếu phi tiếu nói “Một lọ nước hóa thi Đồng Phương đường chế tác nhiều nhất cũng chỉ một lượng hai …… Xin hỏi chủ quán, ngài đây là mua nước hóa thi nhà ai? Nếu không, ta điều chế cho ngài mấy bình nhé , được không ? Ta chỉ thu ngươi năm mươi đồng !” Thiếu niên sửng sốt “Ngươi là đai phu ?” Hứa Vị tùy tay đưa tay ném quyển sách thuốc tới trên bàn, lông mi khẽ nhếch, vẻ mặt bình thản “Không dám, tẩu phương lang trung mà thôi!” Hành động ném sách này nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt mấy người, đáng tiếc đôi mắt thiếu niên kia vẫn trống rỗng như cũ, có thể nhạy bén cảm thấy phương hướng thanh âm, nhưng lại mờ mịt nhìn không thấy, mà nhãn tình của thanh niên có khuôn mặt dữ tợn kia lại sáng lên , vẻ mặt cứng ngắc thế nhưng có chút kích động, thanh âm đều run rẩy “[ hành y thủ trác ]!!” Thiếu niên ngẩn ngơ, lập tức hỏi “Vị công tử này chính là truyền nhân Không Môn?” Trong giọng nói lại hơn vài phần kính trọng. Hứa Vị ngẩn ra, truyền nhân Không Môn? Theo bản năng nhìn về phía [ hành y thủ trác ] kia , thật là đồ của tổ sư gia hắn sao ?! Hứa Vị biết, ân sư Tuệ Viễn của hắn là Không Môn đệ tử, y sư từng đi theo thái tổ hoàng đế Sở Chiêu nam chinh bắc chiến — Không Tâm lão nhân, vô thân vô cố , lẻ loi một mình, không thuộc gia tộc nào, khi thái tổ bình định thiên hạ sau liền rời đi kinh sư, du lịch thiên hạ, sáng lập Không Môn, đem một thân sở học không hề giữ lại mà truyền cho môn hạ đệ tử, lúc sau, liền thần bí quy ẩn, không hề xuất hiện. Không Tâm lão nhân là y sư mà Hứa Vị kính sùng nhất, Hứa Vị đời trước sở dĩ du lịch thiên hạ cũng vì thầm nghĩ muốn làm một tẩu phương lang trung , cũng là căn cứ vào sùng bái đối Không Tâm lão nhân! Chính là, không nghĩ tới, Không Tâm lão nhân, hành y bút kí mà tổ sư gia của hắn lưu lại, đời trước hắn từng muốn tìm kiếm, nhưng đến chết cũng chưa tìm được gì , đời này thế nhưng lại hiện ra trước mặt hắn, mà hắn lại vẫn không tự biết!! “Ta là Không Môn đệ tử.” Hứa Vị tự cường áp lực kích động trong lòng, cố gắng duy trì thanh âm vững vàng , nói. Vừa dứt lời, thanh niên có khuôn mặt dữ tợn liền bùm một tiếng quỳ xuống đất, bang bang dập đầu vài cái , thanh âm run rẩy mở miệng nói “Thỉnh công tử trị liệu cho đôi mắt của chủ tử nhà ta!! A Thất nguyện ý làm trâu làm ngựa hồi báo công tử!” Hứa Vị sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía thiếu niên ngồi xe lăn vân mang vẻ mặt bình tĩnh. Mà thiếu niên vốn vẻ mặt bình tĩnh lúc này nghe thấy lời A Thất nói , ngược lại nở nụ cười, tươi cười rất trào phúng. “Ngài tùy ý.” Thiếu niên ngồi xe lăn nói, ngữ khí thực thản nhiên “Ngài muốn trị liền trị , không muốn cũng không sao , bất quá, nếu ngài trị cho ta , ta cũng không có gì tốt để hồi báo , A Thất là người hầu của ta, mạng của hắn không có sựu cho phép của ta là không thể bán đi , cho nên, lời hắn nói, ngài tốt nhất đừng nghe!” “Chủ tử!!!” thanh niên có khuôn mặt dữ tợn, cũng chính là A Thất , nóng nảy, có điểm kích động mở miệng “Chủ tử! Ngài nếu mang dạng này trở về , gia chủ nhất định sẽ –” “Câm miệng!!” Thiếu niên ngồi xe lăn đột nhiên lớn tiếng đánh gảy, vẻ mặt rất phẫn nộ “Ta nói rồi! Không chuẩn nhắc lại hỗn đản Mộc Dĩ kia ! Ta cũng sẽ không trở về!!” *********** Mà lúc này, ngay tại ngoài cửa phòng. Mặc Tam đứng ở chỗ rẽ chỗ, nhìn chằm chằm tuấn nhã thiếu niên mặc bào phục màu lam đang đứng ở cửa phòng của hắn cùng Vị Vị , nếu hắn không có nhìn lầm, đó là…… Mộc Dĩ? Gia chủ Mộc gia hiện tại — Mộc Dĩ? Sườn mặt của tuấn nhã thiếu niên giấu ở trong bóng tối , thấy không rõ biểu tình, nhưng xem ra tựa hồ chưa phát hiện hắn tồn tại, là bởi vì thanh âm phẫn nộ trong phòng kia ? Mặc Tam trầm mặc đứng, cẩn thận nghe thanh âm trong phòng, thanh âm phẫn nộ kia là người ngồi xe lăn tối hôm qua sao ? Cái kẻ làm cho Vị Vị cảm thấy thú vị sao ? Hừ! Nghĩ vừa mới triệu tập Mặc Qủy Đạo, mới biết được tiệm rượu này là Mộc gia mở , nhưng lại là đệ đệ mà ngày trước Mộc Dĩ phi thường coi trọng , Mộc Dĩ Chân ! Đời trước trong trí nhớ, Mộc Dĩ vốn cùng hắn đàm điều kiện tốt lắm, chuẩn bị duy trì hắn, chính là thời khắc cuối cùng, Mộc Dĩ đổi ý . Lý do đó là đôi mắt của Mộc Dĩ Chân . Mộc Dĩ Chân không hiểu cớ gì lại mù mắt , Sở Hiền không biết từ nơi này tìm được tuyết liên quả, thực sự rất tốt cho Mộc Dĩ Chân, vì thế, Mộc Dĩ đứng ở bên Sở Hiền. Mặc Tam tỉ mỉ hồi tưởng lại tư liệu đời trước về Mộc Dĩ cùng Mộc Dĩ Chân, bên trong, thanh âm Hứa Vị vang lên, mang theo ý cười. “Như vậy tốt lắm, ta trị cho đôi mắt ngươi hảo , ngươi sẽ không được tìm chúng ta nói chuyện bồi thường .” “Uy! Đây là hai chuyện rất khác nhau?!” “Ngươi không muốn trị cho đôi mắt ngươi tốt lên sao ?” “Đúng vậy! Ta không muốn ! Ta một chút cũng không muốn lại nhìn thấy tên Mộc Dĩ hỗn đản !” Mặc Tam phát hiện, sau khi Mộc Dĩ Chân nói xong lời này, thân hình Mộc Dĩ tựa hồ run nhè nhẹ. “…… Ân, đó là chuyện của ngươi!” “Uy!” “Ngươi nói , ta tùy ý, trị hay không thì tùy ý ta mà .” “Ngươi –” “Ngươi không cần đôi mắt của ngươi, chính là người bên cạnh ngươi để ý. Ngươi hiện tại nhìn không thấy bọn họ nên thấy không được bộ dáng lo lắng của họ , chỉ là hẳn ngươi sẽ cảm nhận được đi ?” “…… Hắn sẽ không để ý ……” Tựa hồ qua thật lâu, thanh âm bên trong của Mộc Dĩ Chân vang lên như lời nói lẩm bẩm , mang theo chua xót.