Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 76: Phong khởi vân dũng [6]




Sáng sớm, Kim Đại Vĩ vừa mới đi ra khỏi cổng vòm của hậu viện phủ nha đã thấy trong đình tại chỗ rẽ ở hành lang uốn đang đứng một người.

Kim Đại Vĩ trong lòng máy động, nhìn chằm chằm nam nhân một thân bào phục màu ám lam thản nhiên chắp hai tay sau lưng trước mắt, Kim Đại Vĩ không khỏi hít sâu một hơi, tiến lên, chắp tay cung kính nói “Đệ tử bái kiến Trương đại nhân.”

Nam nhân quay đầu nhìn về phía Kim Đại Vĩ, mỉm cười “Trạng nguyên lang đa lễ .” Dừng một chút, lại rất hòa ái nói “Vốn định ở trong bữa tiệc lý ngư ( cá chép ) thì sẽ gặp gỡ trạng nguyên lang , lại không nghĩ rằng trạng nguyên lang thế nhưng tự thỉnh vi dân, phân tâm chí đạm bạc này thực làm cho người ta kính nể nha.”

Kim Đại Vĩ hơi hơi cứng đờ, ngày đầu tiên hắn đỗ trạng nguyên , Kim gia liền phái người tới tìm hắn, lệnh hắn phải nhận văn thư triều đình, nhậm chức lễ bộ thị lang, cũng phải thú thứ nữ Trương gia làm vợ! Hắn khi đó không chút suy nghĩ liền cự tuyệt , lễ bộ thượng thư là người của nhị hoàng tử , Trương gia chính là người ủng hộ kiên định của nhị hoàng tử, hắn nếu nhậm chức lễ bộ thị lang và cưới thứ nữ Trương gia, kia chẳng phải thành nhị hoàng tử đảng rồi sao ?

May mắn ở Đại Sở cho tới nay đều đối văn nhân có điểm khoan dung, đối nhóm văn nhân tiến sĩ có chí hướng không ở quan trường cũng đặc biệt chấp thuận bọn họ không tiếp thụ chỉ thị triều đình “Tự thỉnh vi dân”.

“Trương đại nhân quá khen.” Kim Đại Vĩ câu nệ nói xong, trong lòng cảnh giác , Trương Minh Thụy này cùng lão sư nhà mình quan hệ tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, Trương Minh Thụy này đối lão sư nhà mình tuyệt đối sẽ không làm gì , chính là đối mình sẽ không giống nhau ! Mà tục ngữ cũng đã nói , vô sự bất đăng tam bảo điện ( không có việc thì không tìm đến ) , Trương Minh Thụy hôm nay lại hướng hắn mà đến, tưởng tượng đến thời điểm hồi phủ nha hôm qua, Thần Nguyệt cùng hắn nói chuyện bốn năm…… Kim Đại Vĩ trong lòng từng trận không yên cùng khủng hoảng.

Trương Minh Thụy chỉ cười, vòng vo câu chuyện, rất nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Không biết trạng nguyên lang còn nhớ rõ ước định của chúng ta về Tống gia ngũ tiểu thư từ bốn năm trước hay không ?”

Kim Đại Vĩ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy “Trương đại nhân hôm nay tới đón ngũ tiểu thư sao?”

“Đúng thế.” Trương Minh Thụy mỉm cười nói.

Kim Đại Vĩ há mồm muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy Tống Thần Nguyệt sắc mặt tái nhợt cách đó không xa bị hai nữ nhân trung niên mang đi ra, vẻ mặt nàng phẫn nộ, Kim Đại Vĩ không khỏi biến sắc, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, trong thanh âm ẩn hàm tức giận “Trương đại nhân làm thế có thất lễ quá hay không ?! Nơi này chính là phủ nha Lưu Sa Huyền! Trương đại nhân không nói một tiếng liền đem người mang đi có phải rất không đem huyện lệnh đại nhân để vào mắt hay không?!”

“Đúng a! Thừa tướng đại nhân, cũng không cùng hạ quan nói một tiếng a ?” Một thanh âm miễn cưỡng vang lên.

Kim Đại Vĩ quay đầu, thấy lão sư Phương Hạo Nhiên nhà mình không biết tự khi nào đã đứng ở sau mình, phe phẩy cây quạt trong tay tựa tiếu phi tiếu dựa vào trên cột trụ ở hành lang nhìn Trương Minh Thụy, Kim Đại Vĩ trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, có lão sư ở đây , việc này nói không chừng còn có thể chuyển cơ.

Mà lúc này hai nữ nhân trung niên mang Tống Thần Nguyệt đi ra cũng chạy tới bên người Trương Minh Thụy, Tống Thần Nguyệt thấy Kim Đại Vĩ liền muốn đi tới, nhưng bị hai nữ nhân trung niên gắt gao túm cánh tay. Tống Thần Nguyệt chỉ có thể cắn môi , đôi mắt đã bắt đầu đỏ lên , thật sâu dừng ở Kim Đại Vĩ.

Kim Đại Vĩ nhíu mày, nghĩ muốn tiến lên, nhưng Trương Minh Thụy lại tiến lên một bước , hơi hơi nâng tay ngăn trở Kim Đại Vĩ, cười nói “Thời gian không còn sớm , Minh Thụy cũng nên cáo từ .”

Kim Đại Vĩ giận dữ, đang muốn tiến lên, Phương Hạo Nhiên đã tiến lên trước vài bước , giữ chặt Kim Đại Vĩ, giả cười nói “Thừa tướng đại nhân, đây không phải là quá không thích hợp? Tốt xấu gì ngũ tiểu thư đã ở nơi này của hạ quan được bốn năm , phải không? Giờ ngài lại không nói tiếng nào đã đem người đi , có phải hay không quá không hợp lễ ?”

Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, đôi mắt thoáng nhu hòa một ít, trên mặt tươi cười càng sâu sắc “Hạo Nhiên, bốn năm trước ta đã nói cùng Tống gia , cho ngũ tiểu thư thời gian bốn năm tự do, hiện giờ, bốn năm đã qua, ta phải đem ngũ tiểu thư mang về, đây là hiệp nghị của Trương gia cùng Tống gia.”

Trương Minh Thụy dứt lời, quay đầu nhìn về phía Kim Đại Vĩ “Trạng nguyên lang, bốn năm trước ngươi đã hứa rồi , chẳng lẽ tính nuốt lời ? Ngươi đã nói, chỉ cần bốn năm……”

Sắc mặt Kim Đại Vĩ nhất thời xám trắng , cúi đầu xuống thấp, mà Phương Hạo Nhiên thu hồi giả cười trên mặt, ngưng trọng nhìn về phía Trương Minh Thụy “Không có phương pháp khác sao?”

Trương Minh Thụy chậm rãi lắc đầu, một bên phất tay ra hiệu nữ nhân trung niên đứng phía sau mang Tống Thần Nguyệt đi, mà cũng đứng ngay ở phía sau , Tống Thần Nguyệt đột nhiên hô lớn “Kim Đại Qua!!” Thanh âm mang theo nghẹn ngào run rẩy, còn có một tia tuyệt vọng.

Kim Đại Vĩ thân mình run lên, buông đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền .

“Ta biết ngươi đã cố hết sức ……” thanh âm Tống Thần Nguyệt run rẩy , nói “Kim Đại Qua, ngươi nhớ kỹ, ta tuy rằng là nữ nhân Tống gia, nhưng ta còn là Tống Thần Nguyệt! Ta là Tống Thần Nguyệt!! Tống Thần Nguyệt đời này chỉ làm thê tử của mình Kim Đại Qua ! Ngươi có nghe thấy được không!? Ngẩng đầu lên!! Là một nam nhân thì liền ngẩng đầu ngay lên cho ta ! Ta , Tống Thần Nguyệt phải gả cho một nam nhân không phải kẻ nhu nhược !”

Kim Đại Vĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Tống Thần Nguyệt, hốc mắt phiếm hồng, mặt đỏ lên, môi khẽ mấp máy, chính là lại không có cách nào bật thành lời , mà Tống Thần Nguyệt thấy Kim Đại Vĩ ngẩng đầu sau, cũng rơi lệ , nở nụ cười.

Sau đó, Tống Thần Nguyệt tránh khỏi đôi tay của hai nữ nhân trung niên , thẳng lưng, xoay người, chậm rãi đi từng bước rời đi, kiên định nện bước, tư thái tao nhã, mà trong lúc này, Tống Thần Nguyệt không có tái quay đầu lại liếc nhìn Kim Đại Vĩ một cái.

Kim Đại Vĩ trong phút chốc kia cơ hồ đã nghĩ tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn gắt gao dùng ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh đang từng bước một rời đi của Tống Thần Nguyệt.

Cho đến khi Tống Thần Nguyệt đi khỏi hậu viện phủ nha, Trương Minh Thụy mới cùng Phương Hạo Nhiên gật đầu chia tay, xoay người rời đi.

Mà sau khi Kim Đại Vĩ nhìn theo thân ảnh Tống Thần Nguyệt biến mất ở tầm mắt mình , rốt cục suy sụp quỳ xuống đất, vô lực gục đầu xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên nền đất ……

Phương Hạo Nhiên nhìn Kim Đại Vĩ suy sụp quỳ xuống đất, vẻ mặt rất phức tạp, trong lòng có loại buồn đau, im lặng đứng một hồi, thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai Kim Đại Vĩ, khuyên giải an ủi nói “Đại Qua, đừng ủ rũ, còn có cơ hội không phải sao ?”

“Lão sư…… Ta biết……” Kim Đại Vĩ bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, lẩm bẩm nói “Chỉ cần tam hoàng tử thành công , Thần Nguyệt sẽ không cần gả cho nhị hoàng tử kia, chính là…… Trước đó , Thần Nguyệt phải chưa bị gả cho tên nhị hoàng tử kia …… Lão sư! Lão sư, ta cầu ngươi giúp ta!” Kim Đại Vĩ bỗng nhiên quay đầu , vội vàng khẩn cầu.

Phương Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh “Đương nhiên, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Đệ tử của hắn sao có thể để người ta khi dễ !

*********

Trong dịch quán , Tống Thần Nguyệt lãnh nghiêm mặt thẳng lưng đi tới, Phương Viễn vừa mới từ lầu hai đi xuống liền giật mình nhìn Tống Thần Nguyệt, còn có hai nữ nhân trung niên phía sau Tống Thần Nguyệt, nhìn kỹ hai nữ nhân kia, Phương Viễn trong lòng rùng mình, đó là hai gia đình được huấn luyện rất kĩ ! Mà theo sau, ám lam bào phục nam nhân chậm rì rì đi vào, càng làm cho Phương Viễn tâm sinh cảnh giác, đó là Trương Minh Thụy!

“Thật đúng không hổ là thừa tướng đại nhân của chúng ta, nhanh như vậy liền đem Tống gia ngũ tiểu thư trốn nhà thỉnh trở lại rồi sao ?” Đột ngột , phía sau vang lên một tiếng nói nhỏ, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng.

Phương Viễn xoay người, nhìn về phía Thiết Mộc cùng Phương Tung đều vẻ mặt khó lường cùng trào phúng, không biết đã đứng ở phía sau tự lúc nào, lập tức cung kính chắp tay “Sư phó, đại bá!”

Phương Tung hơi hơi hướng Phương Viễn gật đầu , liền cùng Thiết Mộc hướng ám lam bào phục nam nhân đã chậm rãi mà đi đến.

“Hạ quan bái kiến thừa tướng đại nhân.” Phương Tung cung kính chắp tay.

“Trương đại nhân biệt lai vô dạng……” Thiết Mộc cười chắp tay, đáng tiếc ý cười lại chưa từng tới đáy mắt.

Ám lam bào phục nam nhân, cũng chính là Trương Minh Thụy, mỉm cười chắp tay “Hai vị đại nhân đa lễ .”

Phương Tung nhìn về phía Tống Thần Nguyệt lãnh nghiêm mặt đứng một bên “Thừa tướng đại nhân, vị này chính là……?”

Trương Minh Thụy mỉm cười “Vị tiểu thư này là ngũ tiểu thư Tống gia, tốt lắm, các ngươi thỉnh Tống tiểu thư quay về trong phòng nghỉ tạm đi.” Trương Minh Thụy lược lược giới thiệu một chút, liền đối với hai nữ nhân trung niên kia dặn dò.

Tống Thần Nguyệt nghe vậy, lạnh lùng quét mắt liếc Trương Minh Thụy một cái, liền xoay người, thẳng lưng chậm rãi bước rời đi, khi lướt qua bên người Phương Viễn , dừng lại cước bộ, nhìn về phía vẻ mặt thân thiết của Phương Viễn, nàng thê thương mỉm cười, xoay người, cũng rời đi không quay đầu.

Thiết Mộc nhìn Tống Thần Nguyệt đi xa, quay đầu lộ ra tươi cười hơi hơi trào phúng “Sao thế ? Tống gia cho ngươi cái ưu đãi gì, ngươi lại tích cực giúp đỡ Tống gia truy đuổi hoàng phi tương lai này như vậy?”

Phương Viễn trong lòng sửng sốt, hoàng phi tương lai? Tiểu ngũ di không phải thê tử tương lai của Đại Qua ca sao?

Trương Minh Thụy chỉ cười không nói.

Thiết Mộc hừ lạnh một tiếng, cũng không hỏi lại, xoay người đối Phương Viễn hô “Viễn nhi, bồi vi sư đi xem phủ nha đi, vi sư cùng với cha ngươi phải cùng uống rượu cho đã !” Nói xong lời cuối cùng, Thiết Mộc cố ý tà liếc Trương Minh Thụy một cái, nhưng Trương Minh Thụy lại vẫn một bộ mặt ôn hòa dễ thân như cũ, thản nhiên đứng.

Thiết Mộc hơi hơi chọn mi, Trương Minh Thụy này thật sự nén giận tốt a !

Phương Viễn tuy rằng thực lo lắng cho Tống Thần Nguyệt, tiểu ngũ di của hắn , nhưng trước loại tình huống này, Phương Viễn cũng chỉ có thể đem tất cả dấu chấm hỏi đặt ở trong lòng, đi theo nhị sư phụ Thiết Mộc của hắn hướng phía ngoài đi đến.

Đợi Thiết Mộc rời đi, Phương Tung cung kính chắp tay “Thừa tướng đại nhân tính toán khi nào quay về kinh?”

Trương Minh Thụy cười cười “Tống gia bên kia thúc giục về ngay , ngày mai, ta phải xuất phát, Tung ca tính toán khi nào thì trở về?”

“Cũng là ngày mai. Không biết Thiết gia chủ……” Phương Tung hỏi dò “Có lẽ chăng , Thiết gia chủ còn có chuyện quan trọng ?”

Trương Minh Thụy mỉm cười “Cái này ta cũng không rõ ràng, Tung ca, nếu chúng ta đều là ngày mai quay về kinh, vậy ngày mai chúng ta liền cùng nhau đi nhé , cũng tốt , có thể chiếu ứng lẫn nhau , phải không?”

Phương Tung cung kính nói “Ý tốt của thừa tướng đại nhân, hạ quan lĩnh tâm , đáng tiếc ngày mai hạ quan muốn tới Quảng Vực Huyền dừng lại nửa ngày, sợ là không thể cùng thừa tướng đại nhân đi cùng .”

“Nga? Không quan hệ, công sự quan trọng hơn.”

Lại nhàn thoại vài câu, Trương Minh Thụy liền xoay người ly khai.

Trương Minh Thụy đi một hồi liền đến trong phòng dịch quán, thấy trên bàn đã đặt một cái bình ngọc nhỏ, khóe miệng Trương Minh Thụy không khỏi nhếch lên, vươn tay lấy qua bình ngọc nhỏ, cân nhắc một hồi, mới lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, tựa hồ có chút sung sướng có chút đắc ý.

*************

“Nhị sư phụ!” Rời đi dịch quán sau, Phương Viễn đuổi theo Thiết Mộc, thấp giọng hỏi “Tống gia ngũ tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”

Thiết Mộc liếc Phương Viễn một cái “Ngươi không biết? Nàng không phải ở nhà các ngươi những bốn năm sao ?”

Phương Viễn lắc đầu, cười khổ nói “Nhị sư phụ, có một số việc cha cũng không nói cùng ta .”

Thiết Mộc gật đầu, lập tức nhíu mày “Cha ngươi là không muốn cho ngươi biết, sợ ngươi có nguy hiểm, hắn lo lắng nhiều lắm mới có thể như vậy……” Dứt lời, lại không tiếng động thở dài một hơi “Ngươi muốn biết cái gì , với ngươi mà nói cũng không quan hệ, Tống gia ngũ tiểu thư từ thật lâu trước đã bị tứ hôn cho nhị hoàng tử, nhưng nàng lại trốn nhà từ bốn năm trước , lúc sau, không biết Tống gia cùng Trương Minh Thụy đạt thành cái hiệp nghị gì, Tống gia ở trong bốn năm này đều thực im lặng, không có đi tìm ngũ tiểu thư này, cho tới tận bây giờ.”

Phương Viễn có chút sở ngộ , gật đầu.

Thời điểm đi vào phủ nha, Phương Hạo Nhiên đang xử lý sự tình, Thiết Mộc hứng thú ở lại đại sảnh hoa thính sau hậu đường đi qua đi lại, nhìn phòng khách bố trí phi thường đơn giản, trên vách tường ngay cả tranh chữ hay tranh thủy mặc đều không có , này thật đúng là thú vị, phòng khách hậu đường của quan phủ nhà ai lại không có tranh đẹp chữ quý ? Cho dù là người khác viết , cũng muốn bày ra để làm cho người ta xem đi. Cố tình Phương Hạo Nhiên này lại không giống người thường như vậy .

Nhưng có lẽ chính vì phân không giống người thường này làm cho có vài kẻ đối hắn nhớ mãi không quên đi ? Thiết Mộc trong lòng tự giễu nghĩ.

Thời điểm Phương Hạo Nhiên đi vào hậu đường, chỉ thấy Thiết Mộc đi qua đi lại, không khỏi chọn mi nói “Sao thế ? Đang tìm bảo bối sao? Nơi này của ta chẳng có bảo bối gì đâu !

Thiết Mộc xoay người, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, cười “Ta nói ngươi nha , nơi này sao không treo lên mấy bức tranh chữ , cho dù chữ ngươi có xấu thì tân khoa trạng nguyên Kim Đại Vĩ lại là môn sinh đắc ý của ngươi, tranh chữ của hắn khẳng định rất nhiều người đều muốn có !”

Phương Hạo Nhiên vừa nghe Kim Đại Vĩ, liền nhớ tới chuyện mới buổi sáng hôm nay, khẽ cau mày, xua tay nói “Vài thứ đó đều là rỗng tuếch !”

Thiết Mộc nhạy bén phát hiện tâm tình Phương Hạo Nhiên tựa hồ không tốt , liền vòng vo chuyển chuyện “Đúng rồi, xem thời tiết hôm nay, hình như là muốn mưa .”

Phương Hạo Nhiên đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn hướng không trung dầy đặc mây đen phía ngoài, lẩm bẩm nói “Cũng đứng mưa quá lớn a.”

“Thời điểm mới tới đây ta cũng dạo qua đê , đê đều đã sắp tu sửa tốt lắm rồi , hơn nữa thực vững chắc, Hạo Nhiên, cho dù mưa lớn , Lưu Sa Huyền các ngươi cũng không cần lo lắng .” Thiết Mộc không chút để ý nói.

“Vậy dân chúng thượng du thì sao ?!” Phương Hạo Nhiên xoay người, ngữ khí có chút nghiêm khắc, trầm giọng nói “Quảng Vực Huyền cùng Thổ Mộc Huyền căn bản là chưa làm tốt chuyện tu đê ! Lưu Sa Hà này là do lấy cát trường kì nhiều năm ròng , lòng sông đã sớm bị phá hỏng rồi, dòng sông đã sớm bị thay đổi! Nếu mưa lớn, cho dù chỉ có mười ngày cũng đủ để cho Lưu Sa Hà tràn ra! Đến lúc đó –”

Phương Hạo Nhiên không nói thêm gì nữa, trong lòng bởi vì Trương Minh Thụy mà ý niệm tâm tình sớm đã bực dọc , hơn nữa thêm chuyện của Kim Đại Vĩ, Phương Hạo Nhiên lúc này tựa như một cái pháo, chuyện tu đê thật giống như lửa , hiện tại cho hắn một mồi lửa liền nổ !

Thẳng đến khi thấy Thiết Mộc kinh ngạc, Phương Hạo Nhiên mới thu hồi lời sắp nói đến miệng , có chút xấu hổ quay đầu, mặt không khỏi đỏ hồng, trong lòng thầm mắng chính mình, cũng biết lúc giận quá sẽ hóa hồ đồ cơ mà ? Sao lại giận chó đánh mèo đến trên người người khác?

Thiết Mộc cũng ở sau khi kinh ngạc qua đi , có chút hoài niệm mỉm cười “Ta còn nghĩ rằng đời này ngươi sẽ không ở trước mặt ta phát giận nữa chứ .”

Phương Hạo Nhiên bực bội gãi đầu , thấp giọng nói “Thật có lỗi, đầu gỗ, tâm tình không tốt.”

Thiết Mộc cũng không thèm để ý , lắc đầu “Hạo Nhiên, ngươi không cần giải thích. Kẻ nên giải thích, là ta.”

Phương Hạo Nhiên nhìn về phía Thiết Mộc, thản nhiên nói “Nếu là chuyện trước kia , vậy không cần, như ngươi nói đó thôi , lập trường bất đồng.”

Thiết Mộc thật sâu nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, ánh mắt có điểm hàm xúc khôn kể, có điểm đau đớn, có điểm căm hận, còn có điểm …… Phương Hạo Nhiên một chút cũng không muốn nhìn thấy thứ đó , vì thế, Phương Hạo Nhiên tránh đi ánh mắt Thiết Mộc.

Thiết Mộc thấy Phương Hạo Nhiên tránh đi, cũng tự giễu cười “Ngươi nói không tồi, lập trường bất đồng.”

Tiếp theo, hai người lâm vào trầm mặc có phần khó tả, cho đến khi Phương Viễn bưng trà lại đây , hai người mới nói chuyện phiếm một chuyện ít râu ria.

*********

Tiễn bước Thiết Mộc, Phương Hạo Nhiên có chút mỏi mệt trở lại viện của mình , sau khi dặn Phương Viễn không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy, Phương Hạo Nhiên xoay người đi vào phòng mình.

Tiến phòng, Phương Hạo Nhiên chỉ thấy một nam nhân vận nguyệt sắc ( xanh lơ ) bào phục thản nhiên ngồi ở trên tháp, nhìn hắn, trong tay còn bưng một chén trà, đang từ từ uống.

Phương Hạo Nhiên nhất thời tức giận trong lòng, mạnh mẽ xông lên trước , một phen kéo bào phục nam nhân, nghiến răng nói “Trương Minh Thụy! Ngươi tên hỗn đản này! Tối hôm qua không phải đi rồi sao?! Ngươi con mẹ nó làm cái quỷ gì!! Ngươi đều đã đi rồi , ngươi còn chạy về bắt đi Tống Thần Nguyệt làm cái gì!! Ngươi hiện tại lại con mẹ nó cần chi phải trở lại !”

[ Nguyệt : Oa , oán phu ngâm khúc nha =)) ]

Nguyệt sắc bào phục nam nhân một tay vẫn đang vững vàng bưng bát trà, một tay lại đặt lên thắt lưng Phương Hạo Nhiên, trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt sâu thẳm phiếm nhu hòa, nhẹ giọng mở miệng, mang theo trấn an “Ta thu được bình ngọc nhỏ của ngươi đưa tới , Hạo Nhiên, sáng sớm hôm nay có chuyện đó xảy ra , nói cũng không tiện , ngày mai ta lại phải rời khỏi, cho nên, ta hiện tại nên lại đây.”

“Ngươi thu được bình ngọc nhỏ của ta?” Phương Hạo Nhiên hơi hơi thả lỏng bàn tay, lập tức lại gắt gao kéo lấy , hung tợn mở miệng “Vậy ngươi hỗn đản này còn không nói rõ ràng cho ta ! Ngươi , con mẹ nó rốt cuộc đang làm cái quỷ gì!! Nói!”

Trương Minh Thụy nhìn Phương Hạo Nhiên, mỉm cười “Hạo Nhiên, ta hiện tại không thể nói.”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, lộ ra tươi cười phi thường ôn nhu sáng lạn, răng trắng chói lọi trầm sâm chợt lóe, tới gần Trương Minh Thụy, chóp mũi áp chóp mũi, khi nói chuyện hơi thở cơ hồ lẫn vào trong hô hấp của Trương Minh Thụy “Ngươi, nói, lại , một , lần!”

Trương Minh Thụy lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên sau một lúc lâu, buông bát trà, hai tay vòng trụ thắt lưng Phương Hạo Nhiên, đôi mắt sâu thẳm lại thâm sâu vài phần “Ta có thể cam đoan, Tống Thần Nguyệt sẽ không gả cho nhị hoàng tử. Như vậy, được không?” thanh âm gần như khẽ nói nhẹ nhàng vang lên, mà đôi môi lại tới gần sát Phương Hạo Nhiên , chậm rãi tựa hồ như có như không đụng vào —

Bính! Ầm!

Nháy mắt phát giác tư thế của hai người , Phương Hạo Nhiên kinh hoảng, vội vàng buông tay ra né tránh liền lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ té ngã trên mặt đất, Trương Minh Thụy phản ứng cực nhanh đem Phương Hạo Nhiên kéo về , vì thế, Phương Hạo Nhiên chật vật ngã về trên người Trương Minh Thụy.

Trương Minh Thụy buông tay ra, nhìn Phương Hạo Nhiên chật vật ngã nằm ở trên người mình, tựa hồ rất bất đắc dĩ , mỉm cười “Hạo Nhiên…… Ngươi làm sao vậy? Ngươi cẩn thận chút đi , đừng làm cho bản thân bị thương .”

Làm sao vậy?? Phương Hạo Nhiên nhìn Trương Minh Thụy trên mặt một bộ dung túng đạm cười, trong lòng đột nhiên thực vô lực, hồ ly này rõ ràng hiểu được mà lại giả bộ hồ đồ sao?!

Phương Hạo Nhiên trong lòng dâng lên từng trận mỏi mệt, bản thân hỗn loạn tâm tình, chuyện tu đê, chuyện Kim Đại Vĩ, chuyện Phương Viễn, chuyện Vị Vị, chuyện Thiết Mộc…… Lúc này được dựa vào thân thể ấm áp dưới thân này, tâm Phương Hạo Nhiên không tự giác cũng tan đi phòng bị, mỏi mệt trong lòng như phô thiên cái địa mà đến, Phương Hạo Nhiên thả lỏng thân thể của chính mình, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm nói “Minh Thụy…… Ta mệt mỏi quá……”

Ở khoảng khắc khi nói xong , Phương Hạo Nhiên rõ ràng cảm giác được, thắt lưng của mình đột nhiên bị ôm chặt lấy, thanh âm áp lực có chút mất tiếng vang lên “Hạo Nhiên, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh …… Ta cam đoan……”

Phương Hạo Nhiên dựa vào thân thể ấm áp, nghe tiếng tim đập quen thuộc, lại nhớ tới lúc trước, khi hắn rời đi kinh thành, thoáng nhìn thấy mạt thân ảnh màu nguyệt sắc ở trong rừng nhỏ gần kinh thành , ma xui quỷ khiến , hắn để cho Tống Chân đi trước, chính mình lại chạy trở về, trong khu rừng nhỏ , hắn thấy nam nhân ôm chặt vai hắn , nhẹ nhàng vỗ vai an ủi hắn, thanh âm áp lực mất tiếng không ngừng nói “Sẽ tốt , sẽ tốt……” . Nam nhân nắm tay chặt thành quyền, máu theo khe hở không ngừng chảy ra , thân thể cúi khom xuống , giống như áp lực thống khổ thật lớn, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng gào thét như dã thú bị thương ……

Tâm tình của Kim Đại Vĩ hôm nay nhìn thấy Tống Thần Nguyệt rời đi, có phải hay không cũng giống như của nam nhân khi đó ? Phương Hạo Nhiên chậm rãi mở to mắt, nhìn nam nhân đã không còn tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng lặp lại một lần lại một lần “Sẽ tốt”.

Trong lòng có thiệt nhiều thiệt nhiều vấn đề muốn hỏi, trong lòng có rất nhiều tình tự lung tung cần để ý , nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh lúc này của nam nhân, nhìn trong đôi mắt sâu thẳm kia ẩn sâu thứ tình tự mà bản thân hắn đọc không hiểu , nhìn ánh mắt kia mỏi mệt, Phương Hạo Nhiên đành chậm rãi đem vấn đề trong lòng từng bước từng bước chôn vùi.

Chỉ còn lại có một vấn đề cuối cùng: Tên hỗn đản này rốt cuộc có hảo hảo nghỉ ngơi quá hay không?!

“…… Ngày mai mới đi , đúng hay không?” Phương Hạo Nhiên hỏi.

“Ân.”

“Vậy ngươi cùng ta ngủ một lát đi , không cho rời đi, chờ buổi sáng ngày mai rồi trở về.”

“…… Hảo.”

“Ta không muốn động đậy .”

“Ân, ta ôm ngươi.”

Nằm lên giường , Phương Hạo Nhiên đột nhiên mở to mắt, hỏi “Minh Thụy, buổi sáng hôm nay ngươi rõ ràng không phải mặc quần áo này …… Dường như mỗi lần ta và ngươi gặp mặt , ngươi đều mặc đồ màu nguyệt sắc……”

“Ngươi từng nói, ta mặc quần áo màu nguyệt sắc rất đẹp.”

———————————

Sau cánh gà

Nguyệt : Ô ô , ở trên kia là cảnh gì thế ?

Nhật : Lá la , là cảnh hun hun a , hun đó a , là hun đó a .

Nguyệt : Ám muội quá , ám muội quá đi .

Nhật : * lắc lắc đuôi * có người không muốn động bắt người ta ôm.

Nguyệt : Hớ hớ hớ .



Khứ . ლ(¯ロ¯ლ)