Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 81: Tình hình nguy hiểm [4]




“Cha, ngươi yên tâm, nhi tử về sau sẽ không tái làm cho ngươi lo lắng !” Hứa Vị nói , vẻ mặt trịnh trọng.

Phương Hạo Nhiên vui mừng gật đầu, lại tà liếc Mặc Tam vẫn đạm mạc trầm mặc như cũ, trong lòng đắc ý.

Hứa Vị nói xong, lại lo lắng quay đầu nhìn về phía nước lũ sắp dâng lên đến nóc nhà “Sao Tiểu Bạch còn chưa đi lên nhỉ ? Nó không có việc gì chứ ? Đúng rồi! Cha, con lang này là xảy ra chuyện gì?” Hứa Vị lại cúi đầu nhìn về phía ngân mao lục nhãn lang đang ghé vào nơi nào đó vù vù say giấc , con lang này cùng Tiểu Bạch giống nhau, ngân mao lục nhãn đích thực hiếm thấy!

“Nó cùng Tiểu Bạch giống nhau, cũng là một trong những thủ hộ linh thú của thần chi nhất tốc trong truyền thuyết .” Mặc Tam lúc này rốt cục mở miệng, nhìn chằm chằm con lang đang vù vù ngủ kia , trong lòng đắn đo , thủ hộ linh thú này sao lại xuất hiện ở trong này?

Hứa Vị cái hiểu cái không gật đầu, lại hoang mang nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Cha, con lang này nó sao lại ở đây ?”

“Nó là ân nhân cứu mạng của cha, nếu không phải nhờ nó, cha ngươi đã sớm chết đuối .” Phương Hạo Nhiên cười ha hả nói, lại liếc mắt con lang vẫn vù vù mà ngủ như cũ, trong lòng bổ sung một câu, bất quá, duệ duệ , thật sự là không đáng yêu, vẫn là Tiểu Bạch đáng yêu……

“Tiểu Bạch, không có việc gì chứ ?” Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn hướng mặt nước , không khỏi nhăn lại mi , lâu như vậy cũng chưa đi lên, bất quá, thủ hộ linh thú và mấy thứ kiểu thế , Phương Hạo Nhiên nhìn về phía Hứa Vị “Vị Vị, thủ hộ linh thú là sao?”

Hứa Vị vừa định trả lời, chỉ thấy Tiểu Bạch rầm một tiếng từ trong nước bỗng nhiên nhảy lên, ngay sau đó, liền hướng ngân mao lục nhãn lang phun ra một cái hỏa cầu thật lớn.

Hứa Vị kinh hô “Tiểu Bạch!! Ngươi làm gì!”

Phương Hạo Nhiên lúc này vẫn đứng ở bên cạnh ngân mao lang, hỏa cầu kia nếu thật sự phun trúng , Phương Hạo Nhiên liền xong rồi.

May mắn, vào lúc này, Mặc Tam một cái chớp lên đã đem Phương Hạo Nhiên kéo lại đây, Phương Hạo Nhiên vừa mới lảo đảo trạm định, chỉ thấy hỏa cầu do Tiểu Bạch phun ra bị một thủy cầu của ngân mao lang kia phun ra ngăn trở! Sau đó, ngân mao lang kia liền nhảy đến giữa không trung gầm nhẹ một tiếng, lập tức liền hướng Tiểu Bạch lại phun ra một cái thủy cầu thật lớn !

Hứa Vị vừa thấy giữa không trung ngươi tới ta đi pháp thuật kích đấu, trong lòng nổi giận, lúc này bọn họ đang ở trên nóc nhà , hiểm cảnh chưa thoát ly, hai con lang kia liền cứ vậy mà đánh nhau ?!

Hứa Vị vừa định hô trụ Tiểu Bạch, Phương Hạo Nhiên liền dẫn đầu ra tiếng , rống giận “Con hỗn trướng ! Ngươi lập tức xuống dưới cho ta, bằng không ta liền nói cho chủ nhân ngươi!! Có nghe hay không?!”

Phương Hạo Nhiên vừa lên tiếng , ngân mao lang kia liền linh hoạt tránh đi Tiểu Bạch, gầm nhẹ một tiếng, liền xoay người chạy về bên người Phương Hạo Nhiên, vẫy vẫy cái đuôi, tựa hồ có điểm không cam lòng nên lại khinh bỉ hướng Tiểu Bạch gầm rú vài tiếng, sau liền ghé vào dưới chân Phương Hạo Nhiên.

Hứa Vị thấy ngân mao lang kia nhảy trở về, lại thấy Tiểu Bạch tựa hồ rất phẫn nộ hướng ngân mao lang kia gầm nhẹ, liền trừng mắt dựng thẳng mày , giáo huấn “Tiểu Bạch! Ngươi an phận cho ta !”

Tiểu Bạch thực ủy khuất hướng Hứa Vị cúi đầu ngao ô vài tiếng, liền cọ cọ chân Hứa Vị, cũng nằm úp sấp xuống.

Mặc Tam nhìn hai con lang một bạch một ngân ( màu trắng nhưng trắng bạc ) , có chút đăm chiêu nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, Phương Hạo Nhiên này vừa mới nói “Chủ nhân ngươi ??” Hắn biết lai lịch của ngân lang?

“Tốt lắm! Chúng ta đi về trước, đỡ phải để mọi người lo lắng.” Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, mây vẫn rất dày và nặng, hôm nay xem ra mưa sẽ không ngừng. Cũng không biết hiện tại Viễn Viễn thế nào ? Tuy rằng Viễn Viễn có vũ kỹ trong người, còn có Trung bá, nhưng là…… Phương Hạo Nhiên trong lòng không yên, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, nghiêm túc nói “Tam hoàng tử, hạ quan nghĩ muốn nhờ vả tam hoàng tử một sự kiện.”

Mặc Tam thấy Phương Hạo Nhiên vẻ mặt trịnh trọng, thần sắc nhất chỉnh, nói “Bá phụ mời nói.”

Một tiếng bá phụ này làm cho khóe miệng Phương Hạo Nhiên nhịn không được co rút , không phải cái gì Phương tiên sinh, cũng không phải cái gì Phương đại nhân, mà là bá phụ…… Tam hoàng tử! Vị Vị nhà ta đây với ngươi không phải thân thuộc !!!

Nhưng lúc này, Phương Hạo Nhiên cưỡng chế khóe miệng run rẩy, nghiêm mặt nói “Thỉnh tam hoàng tử phái người tiến đến hiệp trợ Phương Viễn con ta! Hắn hiện tại cùng quản gia của ta đang mở cửa đê , chuẩn bị trút lũ !”

Mặc Tam sửng sốt, cửa đê ? Trút lũ ? … từ ngữ này là Mặc Tam lần đầu tiên nghe được, trong lòng tò mò cũng có chút mờ mịt, nhưng Mặc Tam không có truy vấn, mà là giương tay vung lên, sau đó, không khí đột nhiên vặn vẹo, vài hắc y nam tử có băng vải thêu rồng đỏ trên cánh tay đột nhiên xuất hiện, quỳ rạp trên đất.

“Mặc Thất, từ bây giờ bắt đầu, các ngươi nghe Phương Hạo Nhiên đại nhân phân phó!”

“Dạ!”

Phương Hạo Nhiên chọn mi nhìn vải kẻ kia thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng cả người không tự giác tản ra hàn khí, khóe miệng nhếch lên , không tồi! Mặc Tam này xem ra vẫn là giấu dốt rồi .

***********

Bên này, Phương Viễn……

Chật vật từ trong nước sông trồi lên , không biết làm cách nào lại với được tới cây cột, thở hổn hển mấy hơi, mới quay đầu nhìn về phía tảng đá lớn ở chỗ cửa đê đã bị hắn dùng nội lực đánh văng ra, trong lòng cười khổ, lúc trước thấy cha hắn làm cái cửa đê này , cha hắn nói chỗ này phải dùng sức lấp kín một chút, hiện giờ hắn đã cảm nhận được cái loại tâm tình sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao còn làm ? Cửa đê rất kín , hắn dùng bảy thành nội lực mới có thể đánh văng ra!

Nhìn nước sông kia từ trên cửa đê dâng xuống, mặt nước sông vốn tăng vọt tựa hồ cũng hạ xuống không ít, Phương Viễn trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại, hắn xem như hiểu được cha hắn có tầm nhìn xa cỡ nào…..

Có tảng đá lớn kia thì khi nước dâng lớn lên là có thể mở ra cửa đê , hơn nữa dưới cửa đê cha hắn còn dùng thời gian hơn bốn năm để đào một nơi gọi là “Đập chứa nước” gì đó rộng hơn mười thước, nạn lũ lụt của Lưu Sa Hà này xem ra sẽ không tái làn ra , mấy huyện nơi hạ du sông cũng yên tâm hơn .

Chỉ là, hắn còn phải tiếp tục đi mở cửa đê kế tiếp, mốc ra tấm vải da trâu trong ngực, mưa không ngừng rơi xuống , tầm mắt trước mắt có điểm mơ hồ, một tay giữ lấy cây cột, một tay cầm lấy mảnh vải da trâu, có chút mệt nhọc, hơn nữa vừa mới cố sức mở ra cửa đê, tay Phương Viễn vô ý một cái, mảnh da trâu kia liền cứ như vậy rơi xuống trong nước, Phương Viễn hoảng hốt, nguy rồi! Nếu đánh mất, hắn sao có thể tìm được những địa phương kia ?!

Nhưng trảo một cái, một tay khác đang giữ chặt cây cột của Phương Viễn liền rơi vào khoảng không , bùm một tiếng, cả người hắn liền rơi xuống trong nước!

Trước mắt Phương Viễn tối sầm, xong rồi! Hắn vũ kỹ dù cao, cũng không chịu nổi nước lũ mạnh như vậy a! Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi “Đại ca ca!!”

*********

Thiết Mộc đứng ở trên nóc nhà, nhìn nước lũ tàn sát bừa bãi ở mọi nơi, dùng sức nhìn quét toàn bộ mặt nước, cũng không thấy Phương Hạo Nhiên khiến lòng hắn lúc này như lửa đốt , hận không thể lập tức nhìn thấy!

Thiết Mộc trong lòng lo sợ bất an, Hạo Nhiên sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ ?

Sao có thể a ? Hắn sao có thể gặp chuyện không may?!

Mười lăm năm trước, hắn đều chịu đựng qua nhiều thứ ! Không có lý do gì hôm nay lại chết trong trận lũ này ! Đáng giận!! Thiết Dũng chết tiệt!! Uổng phí cho y là nhân tài do một tay mình bồi dưỡng! Thế nhưng ngay cả một thư sinh tay trói gà không chặt cũng không cứu được !! Làm cho y ẩn núp ở Lưu Sa Huyền mười mấy năm, chính là vì bảo đảm an toàn cho Hạo Nhiên ! Y khen ngược , ngược lại bị Hạo Nhiên cứu!!

Thiết Mộc trong lòng vừa giận vừa vội, trong lúc hoảng hốt như vậy, chợt nghe một tiếng “Yêu! Đầu gỗ, ngươi tới tìm ta sao?”

Ân? Vừa mới là……

Thiết Mộc mạnh mẽ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một quang quyển màu vàng hiện lên trên mặt nước đang có ba người bước ra, mà kẻ đang được mình tâm tâm niệm niệm lo lắng đang ở ngay trong quang quyển cười cười vẫy tay, cười đến vẻ mặt sáng lạn!

Trong nháy mắt như vậy, Thiết Mộc sợ run lên.

Cám ơn trời đất, hắn còn sống! Hạo Nhiên còn…… Còn sống.

**********

Nhìn dân chúng vẻ mặt kinh hoàng lưng cõng đồ đạc vội vã đi qua, Sở Hiền nhíu mày, xoay người hỏi “Trương đại nhân, ngài nói, chúng ta thật sự không cần để ý tới sao?”

Trương Minh Thụy mỉm cười “Điện hạ, chúng ta không cần để ý tới, nhưng là, chúng ta cần làm một việc .”

Sở Hiền nga một tiếng, hứng thú hỏi “Ngươi nói việc gì?”

Trương Minh Thụy vẫn mỉm cười như cũ, tươi cười rất thân thiện “Điện hạ trí tuệ, hạ quan sẽ không nhiều lời .”

Sở Hiền ha hả cười, lập tức mặt có chút đăm chiêu lẩm bẩm nói “Đúng vậy, là nên làm một việc, dân chúng chịu khổ, làm quan sao có thể không để ý tới chứ ? Còn có, lúc này, mấy huyện phủ kia cũng nên làm một ít chuyện .”

Trương Minh Thụy nghe Sở Hiền lầm bầm lầu bầu, vẫn mỉm cười như cũ.

“Thời thế tạo anh hùng? Ha ha! Sai lầm rồi nga! Gì mà một lần tai nạn, đều là một lần cơ hội, chỉ cần xem ai có thể nắm chắc . Minh Thụy, bọn họ đều nói, tổ tiên Sở Chiêu của ta là một anh hùng , theo ý ta, hắn bất quá là một kiêu hùng có thể nắm chắc cơ hội mà thôi. Cái gì là anh hùng? Anh hùng chân chính là có thể đem thiên hạ cất ở trong lòng bàn tay, đem dân chúng sống yên ổn no đủ , tạo nên một đời thịnh thế! Thiên thu muôn đời, được người tán dương!”

Chính là, Hạo Nhiên, ngươi cũng biết, hư danh thiên thu muôn đời đều bất quá…… là một nụ cười.

Một nụ cười …. Sáng lạn.

Thiết Mộc gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên trước mắt đang tươi cười sáng lạn, sau một lúc lâu, mới bật ra tươi cười cứng ngắc “Phương đại nhân thật sự là đại anh hùng xả thân cứu người a!”

Phương Hạo Nhiên ha hả cười gượng, gãi gãi đầu “Cái kia…… Ta chỉ là không muốn bởi vì một mình ta mà toàn quân bị diệt thôi!”

Thiết Mộc cũng giận dữ phản cười “Ngươi sợ toàn quân bị diệt?!” Ha hả cười lạnh một tiếng, Thiết Mộc đột nhiên quát lên “Ngươi chết tiệt!! Ngươi có biết hay không , ngươi nếu có cái vạn nhất! Ta –”

Đột nhiên im bặt , lời nói đến cửa miệng đều bị nuốt trở về, nhìn người trước mắt ra vẻ vô tội ngây ngô cười, Thiết Mộc đột nhiên xoay người, một cái bật lên liền đột ngột biến mất ở trước mặt mọi người.

Hứa Vị nhìn theo phương hướng Thiết Mộc đột ngột biến mất, quay đầu hoang mang nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Cha, hắn là……”

“Khụ khụ, hắn từng là hảo bằng hữu tốt nhất của cha, hắn gọi Thiết Mộc, ngươi lần sau nhìn thấy hắn, cứ kêu Thiết thúc thúc là được.” Phương Hạo Nhiên ha hả cười gượng nói, hắn không muốn nói nhiều , nói hơn, Vị Vị cũng sẽ không hiểu được ân oán từng có của bọn họ, hắn cũng không muốn Vị Vị biết……Phương Hạo Nhiên lại sờ sờ đầu Hứa Vị “Tốt lắm! Vị Vị, có thể là do cha vừa mới mắc mưa, thân thể có điểm không quá thoải mái, ngươi lại đây giúp cha bắt mạch đi.”

Hứa Vị nghe thấy, vội không ngừng gật đầu nói “Hảo!” Liền một phen giữ chặt Phương Hạo Nhiên rời đi, Phương Hạo Nhiên không khỏi ngoéo ngoéo khóe miệng, tà liếc Mặc Tam một cái, thấy chưa ? Con ta vẫn là lo lắng cho ta nhất!

Mặc Tam chỉ trầm mặc nhìn, không nói.

Mà Hứa Vị đi được hai bước rồi , lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, xấu hổ cười “Tiểu Mặc, ta đi xem bệnh cho cha, ngươi –”

Mặc Tam thản nhiên gật đầu “Ta chờ ngươi.”

Khi Hứa Vị cùng Phương Hạo Nhiên đều rời đi, Tiểu Bạch cùng ngân lang kia cũng muốn đi theo, Mặc Tam liếc một mắt qua , lạnh lùng nói “Các ngươi tốt nhất nên tạm thời biến mất, các ngươi nên biết, xuất hiện của các ngươi sẽ mang đến nhiều phiền toái cho bọn họ!”

Tiểu Bạch ủy khuất ngao ô , không chịu biến mất, ngân lang kia lại nhìn Mặc Tam một cái, sưu một tiếng liền tiêu thất! Thấy ngân lang biến mất, Tiểu Bạch cũng chỉ hảo hảo biến mất theo.

Mặc Tam thấy hai lang đều tiêu thất, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chỉ có Thiết gia gia chủ thấy, xem bộ dáng Thiết Mộc đối Phương Hạo Nhiên, giao tình giữa hai người tựa hồ không đơn giản, mà hình như Phương Hạo Nhiên tựa hồ cũng rõ ràng lai lịch ngân lang? Nếu hắn rõ ràng lai lịch ngân lang, vậy lai lịch Tiểu Bạch hắn cũng có thể rõ ràng mới đúng . Chính là, hắn không cùng Vị Vị nói? Hay là chính hắn kỳ thật cũng không rõ ràng?

Chủ nhân? Ai là chủ nhân ngân lang?

*********

Rốt cục đi vào chỗ tránh nạn , Phương Hạo Nhiên có chút chật vật trốn tránh Kim Đại Vĩ phẫn nộ lải nhải, thật vất vả được Hứa Vị đỡ một câu “Cha không thoải mái, Đại Qua ca ngươi cũng đừng mắng, chờ cha tốt rồi ngươi hãy tái mắng!” Sau, Kim Đại Vĩ mới không lên tiếng, chính là vẫn sa sầm mặt như cũ , theo vào trong lều lán .

Hứa Vị bắt mạch, chỉ chốc lát sau liền nhíu mày, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Cha, ngươi hiện tại có phải hay không đặc biệt muốn té xỉu?”

Phương Hạo Nhiên ngẩn ra, lập tức cười gượng một tiếng, từ một khắc hắn trông thấy Vị Vị, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen, có lẽ là bởi vì thấy Vị Vị xong, trong lòng nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì thấy Mặc Tam, biết Lưu Sa Huyền cùng Phương Viễn nhất định không có việc gì , tâm tư treo lơ lửng mãi cũng rốt cục có thể buông? Nhưng hắn vẫn dựa vào một cỗ ý chí để cường chống, hắn không dám ngã xuống, chỉ sợ Vị Vị sẽ lo lắng, sợ đầu gỗ sẽ lo lắng, sợ Kim Đại Vĩ sẽ lo lắng, sợ lúc này Lưu Sa Huyền sẽ bởi vì huyện lệnh ngã xuống mà đại loạn một mảnh……

“Cha, ngươi muốn ngủ liền ngủ đi, không có việc gì, nhi tử cam đoan, ngày mai ngươi nhất định có thể vui vẻ nghe Đại Qua ca mắng chửi ngươi.” Hứa Vị phóng hoãn thanh âm, chậm rãi nói.

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, liền cười hắc hắc, rốt cục thả lỏng thân thể, do mỏi mệt cùng đau đớn đánh úp lại, chậm rãi ngủ say.

Phương Hạo Nhiên ngủ say , Hứa Vị nhẹ nhàng thở ra, mới rút ra kim châm lặng lẽ châm vào trên cổ của Phương Hạo Nhiên.

Kim Đại Qua lo lắng tiến lên, thấp giọng hỏi “Vị Vị, lão sư hắn……”

“Nếu cha không hảo hảo nghỉ ngơi, chỉ sợ thật sự xảy ra đại sự .” Vẻ mặt Hứa Vị ngưng trọng “Cha đã vài ngày không hảo hảo ngủ , lại liên tiếp dầm mưa lớn ,vừa mới lại kém điểm bị chết đuối…… Hiện tại cha đã bắt đầu sốt cao……”

Kim Đại Vĩ không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, bây giờ làm gì mới tốt đây ? Hiện giờ Lưu Sa Huyền còn cần lão sư chủ sự. Hơn nữa hiện tại mọi thứ đều trở nên khan hiếm, hiện tại có đại phu cùng lang trung nhưng lại không có dược thảo…… Hiện tại đã có vài người nằm xuống…… Hiện tại lão sư lại cũng nằm xuống, vậy phải làm sao bây giờ??

“Đại Qua ca, ngươi đừng lo lắng, cũng may trên người ta có dược, ta cam đoan ngày mốt cha ta có thể đứng lên !” Hứa Vị cười tủm tỉm nói.