Huấn Tình

Chương 8




Phó Giác Lãng khi tỉnh lại, trời đã lờ mờ sáng, hắn nhúc nhích ngón tay chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhất là phía sau  nóng như lửa đốt, đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được mà rên rỉ.

Hắn nằm úp sấp ở trên giường lại mơ hồ cảm nhận có một bóng người ở bên cạnh, thấp thoáng một màu áo xanh. Phó Giác Lãng trong lòng có một tia không xác định, hắn nheo mắt, cố nhìn rõ kêu lên một tiếng: “Đại ca..?”

Vị nam tử kia như bừng tỉnh giữa giấc mộng, giật giật ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt tương đối giống hệt Phó Giác Lãng, nhưng so ra có vài phần cương nghị hơn.

“Tỉnh rồi?” Phó Giác Duy hỏi lại thấy đệ đệ đang nhìn ngó khắp nhà liền nói: “Không cần tìm, Phụ thân đã sớm quay về Đông Bắc “.

Phó Giác Lãng ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy thất vọng, sau một lúc lâu mới nói: “Đại soái… vẫn không muốn tha thứ cho tôi,  nếu không như thế nào vừa mới đánh đập dữ dội  cũng không chút quan tâm mà bỏ đi.

Phó Giác Duy hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Phụ thân thì gọi là phụ thân, cái  gì mà Đại soái. Nếu thật sự chỉ là Đại soái, tội của ngươi sớm đã đem lên giáo trường, bị loạn côn đánh đến còn nửa cái mạng.

Phó Giác Lãng cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của ca ca. Đối với phụ thân, hắn có thể không cần kiêng kỵ, làm nũng ăn vạ nhưng đối mặt với đại ca, hắn cũng thật sự sợ hãi.

“Chột dạ cái gì?” Phó Giác Duy từ trong tay rải xuống một thứ bột màu trắng, lạnh lùng nói: “Dám làm không dám nhận? ta thật không ngờ chỉ trong  mấy tháng ngắn ngủi, ngươi đã phóng túng đến mức này. Phụ thân đánh ngươi cũng không oan ức”.

Phó Giác Lãng không dám trả lời, trong tay ca ca đích thực là loại thuốc phiện độc hại kia. Phó Giác Duy thấy hắn không đáp, ánh mắt càng  sắc bén.

Phó Giác Lãng còn  không dám nhìn vào ánh mắt của ca ca chỉ dám nói: “… Là Giác Lãng không tốt, đại ca bớt giận, nếu phải phạt thì

Cũng có thể thương xót  Giác Lãng mà tạm hoãn hay không?”

-“Sớm  thông minh thế thì tốt rồi? Không cần cùng phụ tgây chiến. Ngươi cũng biết giặc ngoại xâm ở Đông bắc luôn xem phụ thân là chướng ngại vật lớn, trong quân tướng lãnh luôn phải sẵn sàng chờ lệnh, đến ca đây mỗi ngày cũng không ngủ được quá ba canh giờ, huống chi là phụ thân?”. Phó Giác Duy trừng mắt nhìn hắn: “Bọn giặc ngày đêm ngóng trông cơ hội để đánh chiếm Đông Bắc, phụ thân chuyến đi này có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu không phải vì chuyện của ngươi cũng không cần mạo hiểm lớn như vậy”.

Phó Giác Lãng nghe vậy ngơ ngẩn, mọi thất vọng ban đầu đều dần tan biến chỉ còn lại sự tự trách đang dâng trào: “Phụ thân người…. đều là  tại Giác Lãng không tốt”  lời nói chất chứa bao nhiêu là hối hận.

Phó Giác Duy thở dài, vỗ vai đứa tiểu đệ: ” Giác Lãng à,  ở trong lòng phụ thân, ca với đệ đều là giống nhau. Phụ thân đối ca  luôn luôn trách phạt nặng nề nhưng đối với đệ thì khác, bất quá là bởi vì không muốn chúng ta lầm đuờng lỡ bước. Đệ có biết, ca đây nhìn ngươi ở trước mặt phụ thân có thể tùy ý làm nũng, không cần kiêng dè thật sự rất ngưỡng mộ”.

Phó Giác Lãng sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người tài năng, quyết đoán luôn  là một nhân vật ưu tú trong mắt mọi người như đại ca cũng có ngày ngưỡng mộ hắn.

-“Kì vọng mà phụ thân dành cho đệ so với ca cũng không ít, người luôn trông mong được nhìn thấy đệ trở thành một nam nhân chân chính, một quân nhân kiệt suất”. Phó Giác Duy nhìn đệ đệ, lần đầu tiên kiên nhẫn khuyên răng: “Đừng làm cho phụ thân thất vọng.”

Phó Giác Lãng sững sờ nhìn đại ca, trong lòng vô cùng rối loạn ….Có xúc động, có mờ mịt, có chấn động… Càng nhiều hơn chính là sự tự trách.

Hắn cho tới bây giờ luôn cho rằng trong mắt phụ thân chỉ có mình đại ca mà thôi, mọi kì vọng và khen ngợi đều dành cho huynh ấy… Hắn vì thế mà bất bình, khó chịu, không cầu tiến  đúng thật là trẻ con ngu ngốc.

Ngày rốt cuộc đã đến, mặt trời đỏ rực nhuộm hồng áng mây cũng  chính là chiếu sáng Phó Giác Lãng đích tâm tư



Kể từ lần giáo huấn khắc cột ghi tâm kia cũng đã hơn một năm, Phó Giác Lãng rốt cục cũng  trở lại quân doanh Đông Bắc. Hắn lần này trở về, về công là vì báo cáo công tác, về tư chính là muốn thỉnh tội.

Cũng giống như một năm trước đây hắn vẫn gầy gò yếu ớt nhưng ánh mắt so với từ trước chững chạc, nghiêm nghị hơn nhiều.

Cửa lớn quân doanh Đông Bắc từ từ mở ra, Phó Giác Lãng chậm rãi  bước vào, nhìn thấy hắn các tướng lãnh, phụ tá đều không tự giác mà dừng lại ánh mắt, ai cũng biết đây chính là Đông Bắc tiểu Thái tử nửa năm trước bị sung quân.

Phụ tá  Viên Thịnh nho nhã lễ độ mời hắn ngồi xuống: “Đại soái đang  họp, nhị thiếu gia có cần dùng trà?” Nếu là người khác thì hiển nhiên đều là đứng chờ nhưng là tiểu Thái tử gia trước nay chưa bao giờ tuân thủ quy củ, đừng nói là ngồi, muốn nằm là nằm thôi.

Phó Giác Lãng lại từ chối nhẹ nhàng thật ngoài dự đoán mọi người: “Đa tạ, tôi đứng chờ là được rồi. Cũng đừng gọi tôi là nhị thiếu gia nữa, trong quân doanh vẫn là kêu chức danh đi”.

Viên thịnh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu Thái tử luôn vô pháp vô thiên kia cũng có ngày tuân thủ quy tắc.

Phó Giác Lãng cũng không có chờ bao lâu, hội nghị đã tan, các tướng lãnh  mở cửa buớc ra liền thấy hắn quy củ đứng ở một bên đều là sửng sốt, một vài vị thúc bá tươi cười chào đón: “cháu Lãng đã trở lại, một năm không gặp so với từ trước kia chín chắn hơn nhiều”. Nếu là lúc trước, dù có thấy bọn họ thì hỗn thế tiểu ma vương này cũng sẽ không quy củ lễ phép như thế.

Phó Giác Lãng cười thỉnh lễ: “Từ trước giờ là Giác Lãng không hiểu chuyện, xin các thúc bá đừng chấp nhứt mà rộng lòng bỏ qua”.

“Nói gì vậy, đều là trưởng bối nhìn ngươi lớn lên, còn có thể cùng ngươi so đo?” Các thúc bá rõ ràng có chút thụ sủng nhược kinh (1), giờ phút này có chút dặn dò: “Nếu đã trở lại, cũng đừng đi vội,  lát nữa vào trong cùng phụ thân ngươi trò chuyện, hảo hảo nhận lỗi đi, đừng có ương bướng nữa”.

“Đa tạ thúc bá chỉ bảo, Giác Lãng đã biết”.

Phó Giác Lãng lại một lần nữa bước vào này nhưng mỗi lần đều không giống nhau. Gần như thành thói quen, hắn đều  khẩn trương, bất an, kích động, cùng mãnh liệt đích tưởng niệm, mỗi bước đi đều thật cẩn thận.

Hắn chậm rãi đến gần bàn làm việc  bắt gặp một thân ảnh quen thuộc giọng nói có chút run rẩy: “Thiếu tướng Quân đoàn 17  Phó Giác Lãng xin chào Đại soái.”

Thân ảnh kia chậm rãi xoay người lại, Phó Tây Giang nhìn đứa con đứng ở trước mặt, trong lòng vừa vui mừng, cũng tưởng niệm khó nhịn, cuối cùng chính là khẽ gật đầu: “Ưm đã trở lại.”

Phó Giác Lãng trong lòng bỗng nhiên liền có chút khó chịu, này một năm không thấy, phụ thân hình như đã già hơn trước rất nhiều, chắc là suốt ngày bận tâm quân vụ, lao lực quá độ. Nghĩ tới hắn càng ảo não, cảm thấy chính mình thật vô dụng.

“Này một năm đã trôi qua ” Phó Tây Giang nhìn thân hình gầy yếu của đứa con, biết rằng một năm qua hắn vì cai độc nghiện mà chịu nhiều thống khổ, rốt cuộc đau lòng.

Phó Giác Lãng trong lòng đau xót, một năm qua xa cách phụ thân, ở trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói lại không thể nói. Hắn hướng về phụ thân chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nói: “Phụ thân.. con trở về thỉnh tội với người…”

-” Thỉnh tội gì?” Phó Tây Giang nét mặt không biết vui buồn.

-“Tội thứ nhất là con không nên cam chịu, không có cầu tiến làm cho phụ thân lo lắng ; tội thứ hai là con không nên làm xằng làm bậy làm cho Phụ thân bận tâm ; tội thứ ba là không nên hiểu lầm phụ thân nhiều năm như vậy cũng không biết phụ thân dụng tâm lương khổ (2)…”. Phó Giác Lãng cao giọng nghẹn ngào: “Là Giác Lãng không tốt, làm cho phụ thân phải thất vọng.. Lời phụ thân dạy bảo đã cảnh tỉnh con, con sẽ luôn khắc cốt ghi tâm, về sau nhất định không làm cho phụ thân thất vọng nữa… Cầu người tha thứ cho Giác Lãng…”

Phó tây Giang ánh mắt nặng nề nhìn quỳ gối bên cạnh đích đứa con, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi thật sự làm cho phụ thân thất vọng”.

Phó Giác Lãng chấn động, trong lòng trầm xuống. Phụ thân vẫn là không chịu tha thứ cho mình sao?

“Bất quá ” Phó Tây Giang đưa tay kéo đứa con đứng dạy: “Biết sai chịu sửa là vô cùng tốt”.Hắn vỗ nhẹ vai đứa con, trong ánh mắt mang đầy vẻ tự hào: “con hiện tại làm cho phụ thân đây thật kiêu ngạo”

End…..