Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 15




Quả nhiên, khi ta một bước tiến vào trong phòng, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, đều ghé mắt nhìn người xa lạ là ta đây. An Ninh tiến lên đưa ra bái thiếp, một nữ tử mắt ngọc mày ngài đứng lên đón, cao thấp đánh giá ta một phen rồi nói “Thì ra là Dạ phu nhân nha, hoan nghênh.” Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa lúc truyền vào tai mọi người, trong lúc nhất thời ta lại thành người có phúc, ta cũng thuận tiện cẩn thận đánh giá nữ nhân có ý đồ này. Quả nhiên không phải vật phàm, hoặc là nói nếu ta mà là một nam tử bình thường, nhất định cũng sẽ bị vẻ bề ngoài mềm mại đáng yêu của nàng mê hoặc.

Ta âm thầm buồn bực trong lòng, ánh mắt của Dạ Trạch Vũ cũng thật kỳ quái, tại sao ngay cả một quận chúa xinh đẹp như hoa thế này cũng không vừa mắt hắn, không phải hắn thích loại nữ nhân an phận dễ nghe lời sao?

Ta tìm một chỗ ngồi theo hướng tay nàng chỉ, phát hiện ánh mắt bốn phía dường như đều không có thiện ý, ta khẽ thở dài, một bên mỉm cười thu lại ánh mắt thăm dò… Một bên thấp giọng hướng An Ninh than thở “Tất cả nữ nhân ở nơi này đều đang mơ ước đến Dạ Trạch Vũ à? Tại sao bọn họ đều xem xét ta cứ như sài lang hổ báo như thế.”

An Ninh nhìn quanh, che miệng cười trộm “Phu nhân, ngài đoán đúng rồi. Nô tỳ nghe nói, nhiều tiểu thư sau khi nghe nói gia đón dâu, thậm chí còn bắt đầu hướng vị trí tiểu thiếp tiến quân, nô tỳ nghĩ các nàng hẳn là rất khó dằn nổi ý muốn công phá thành lũy này rồi.”

Ta trừng mắt nhìn nàng, ta là thành lũy sao? Sao lại đem ta thành cái đích cho mọi người chỉ trích thế này chứ. Lòng ta rầu rĩ, nếu đem thiến Dạ Trạch Vũ, có phải hắn sẽ không cần nạp thiếp nữa? Ta thở dài tiếp tục giả cái cười mặt nhân từ đáp lại bốn phía cuồn cuộn không ngừng “Nhiệt tình” chăm chú nhìn ta. Ta nghiêng người, liếc mắt nhìn chủ của đám nữ nhân Hân Di quận chúa này, thấy nàng đang tán gẫu với một nữ tử bên cạnh rất vui vẻ, ánh mắt lại luôn luôn vô tình hướng tới ta bên này, ta ý bảo An Ninh cúi thấp xuống, nói “Dựa theo quy củ, khi nào ta mới có thể lấy cớ ra về?”

“Chỉ sợ còn sớm rất.”

“shit!”

“Phu nhân ngươi nói cái gì?”

“Không có gì…”

Không khí nơi này thật khiến người ta không thở nổi, áp suất cực kỳ thấp. Ta thấy không thú vị đành tấn công món điểm tâm nhỏ trên bàn, màu sắc mùi vị đều hoàn hảo, không tệ.

“Tỷ tỷ đối với món điểm tâm đó có vừa lòng không?” Ta vừa nhấc đầu, nhìn nữ tử đang nói, mỉm cười “Xin hỏi ngươi là?”

“Cha ta là đương kim Thừa tướng, ta tên là Văn Nguyệt Lăng.” Giọng nói yểu điệu nhỏ nhẹ khiến ta nổi cả da gà, vừa giới thiệu lại không nói tên của mình, mà ngược lại phô trương quyền thế của mình trước, riêng điểm ấy đã khiến ta đối với nàng nửa điểm hảo cảm cũng không còn. Ta cười cười nói cho có lệ, “Xin chào.” Nói xong tiếp tục quay đầu lại đối phó với món điểm tâm trên bàn, uhm, phấn phấn nộn nộn, ta ngửa đầu nói với An Ninh “Khi nào chúng ta về nhà phải tìm một người làm món điểm tâm ngon như thế này, ta rất thích ăn.”

An Ninh còn chưa trả lời, tiểu thư Văn Nguyệt Lăng bên kia lại vui vẻ ra mặt nói “Đầu bếp nhà chúng ta làm mấy thứ điểm tâm này rất thành thạo, nếu như tỷ tỷ không chê, muội muội ta có thể thường xuyên đưa chút điểm tâm đến quý phủ mời tỷ tỷ nhấm nháp.”

Buổi nói chuyện còn chưa kết thúc, ta đã đánh đến N cái rùng mình. Người ta đã đưa đến tận cửa rồi, ta chỉ sợ là nàng còn kết thêm nơ con bướm nữa. Ta bực mình liếc nàng một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói thế nào thì trước đây ta cũng ngày ngày xem phim thần tượng Hàn Quốc, là fans trung thành của những bộ phim sitcom(Sitcom là phim chỉ các tình huống ứng xử và gây hài trong bối cảnh nhất định, mang tính giải trí cao. Đây là chương trình truyền hình thu hút đông đảo khán giả nhất hiện nay. Series phim kéo dài hàng chục tập, thậm chí hàng trăm tập), Làm gì có thủ đoạn ghen tuông giành nam nhân nào mà không thấy qua, chỉ có thể lừa trẻ con thôi nhé, muốn qua mặt ta sao? Nằm mơ đi…

“An Ninh, ngày mai hãy tìm đầu bếp cho ta, đừng quên đấy.”

“Dạ, phu nhân.”

Ta gật gật đầu, cũng không thèm nhìn Văn Nguyệt Lăng nữa, nàng cũng có nửa điểm tiếng tăm, chắc là cho tới bây giờ không bị ai qua mặt như vậy, trong lúc nhất thời chỉ phản ứng được như vậy thôi.

Chẳng bao lâu sau, đang lúc ta ăn uống nhiệt tình, đứa nhỏ này rốt cục cũng cho núi lửa phun trào, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi gả cho Trạch Vũ thì ngươi có thể không đem người khác để vào mắt như thế, ta nghe nói ngươi là do hắn nhặt về phải không, nhìn bộ dáng không có giáo dưỡng này của ngươi chỉ biết ngươi không phải tiểu thư khuê các gì, loại nữ nhân đê tiện như ngươi sao có thể xứng với chàng chứ, chỉ vì chàng bị Hoàng Thượng bức tứ hôn nên mới dùng thủ thuật che mắt thôi, ngươi bất quá chỉ là đồ chơi của chàng!”

Ta lẳng lặng nghe nàng nói xong, rút khăn tay cẩn thận xoa xoa miệng, đứng dậy đối diện nàng “Nếu nói ta là đồ chơi? Vậy ngươi chẳng phải là ngay cả đồ chơi cũng không được sao?”

Văn Nguyệt Lăng nghe ta nói như vậy, da mặt nàng hết hồng lại trắng, bên cạnh lại có tiếng cười nhạo tinh tế kia dường như càng tăng thêm lửa giận của nàng, nàng nâng tay, “Ngươi là đồ tiện nhân!”

Sau một tiếng kêu, ta nhanh nhẹn bắt được cổ tay của nàng, đẩy thật mạnh sang một bên.”Ta không phải là nữ nhân ngươi có thể đánh, mời ngươi tự trọng.”

“Ngươi…”

“Dừng tay.” Hân Di quận chúa chậm rãi đi tới, tiếng nói không lớn, lại đủ để bốn phía đều yên tĩnh lại.

Ta cười lạnh, nói như vậy nữ nhân này đã sớm thấy bên này đang rối loạn, lại chờ lúc này mới giả bộ người tốt chen ngang, thật sự là so với Văn Nguyệt Lăng còn dối trá hơn.

“Hôm nay các ngươi đều là khách của ta, nể mặt ta, mọi người đều bỏ qua đi, được không? Hoặc là nói, mọi người đối với việc ta chiêu đãi không vừa lòng sao?”

Văn Nguyệt Lăng tất nhiên không dám đắc tội người tâm phúc(Tâm phúc là tim và bụng, ý nói là cùng một lòng một bụng với nhau, hết sức tin cậy nhau) trước mặt Thái Hậu rồi, nàng hung hăng trừng mắt với ta, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt “Hôm nay ta nể mặt quận chúa bỏ qua cho ngươi, nhưng tốt nhất ngươi hãy nhớ thân phận của mình, ngươi chỉ là thứ đồ chơi đê tiện mà thôi.”

“Nguyệt Lăng!” Hân Di quận chúa quát khẽ một tiếng, Văn Nguyệt Lăng cắn môi cánh hoa, vặn vẹo nghiêm mặt tức tối rời đi.

“Thật có lỗi, đều là do ta đãi khách không chu toàn.” Hân Di quận chúa làm bộ thật có lỗi nhìn ta “Tính tình của Nguyệt Lăng là như vậy, ngươi đừng để ý nàng.”

Ta làm như không có việc gì hướng nàng gật gật đầu “Không có gì, ta cũng có sai mà.”

Hân Di quận chúa xem xét ta một lát, cười nói “Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vì vậy mà tức giận, từ nay về sau không bao giờ đến tiệc trà xã giao với chúng ta nữa.”

Quả nhiên nữ nhân này so với Văn Nguyệt Lăng chỉ biết nổi nóng kia không chỉ cao tay hơn một chút, ta từ từ hạ mi mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói “Tất nhiên rồi.”

Nàng mỉm cười gật đầu rời đi. Ta lười biếng tiếp tục ngồi xuống.”Phu nhân, không có việc gì chứ.”

Ta thản nhiên, chậm rãi hạ xuống mí mắt “Không có việc gì.”

Sau đó các tỷ tỷ muội muội mê trai đẹp này ước chừng cũng hiểu được ta không phải là người có thể đắc tội, cho nên cũng không có ai dám tới đây tìm rủi ro, thời gian sau đó, ta cũng thực từ tại bình an không ít. Chính là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tay ta nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, không được, ta nhất định phải tìm một biện pháp nhất lao vĩnh dật(Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, nhàn nhả suốt đời).

Không đợi ta nghĩ ra biện pháp, trận tiến công tiếp theo đã càn quét mà đến.

“Nghe nói hoa viên ở phủ của Dạ đại nhân cảnh sắc rất thanh nhã, thực thích hợp cho chúng ta tổ chức tiệc trà xã giao.”

“Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng có nghe nói, không biết chúng ta có cơ hội đến đó cùng thưởng thức phẩm trà hay không.”

“Thật là một đề nghị tốt, chúng ta còn có thể ở dưới ánh trăng đánh đàn ngâm thơ, khẳng định sẽ rất thú vị.

Lời đề nghị này như nói lên tiếng lòng của tất cả nữ nhân ở đây, vậy nên bọn họ rất nhanh đã hưởng ứng nhiệt tình. Ta không thể tin nhìn cái đám này đang tươi cười hớn hở thảo luận.

Đánh đàn? Ngâm thơ? Đi tìm chết đi, đừng nghĩ đạp ta xuống ngựa chứ.

“Dạ phu nhân, ngươi cảm thấy đề nghị này của chúng ta thế nào?” Một nữ nhân lá gan lớn lên tiếng hỏi.

“Không thú vị…” Ta thấp giọng lẩm bẩm, sẽ không đến thật đấy chứ, thế thì không phải là náo loạn cả trời sao?

“Cái gì?”

“Không có gì, ta nói là, mời tiếp tục.”

“Nói như vậy, là ngươi đáp ứng rồi sao, thật tốt quá, chúng ta có thể bắt đầu lên kế hoạch rồi.”

“Ôi chao? … Không phải, ta…”

“Ngươi đáp ứng rồi?” Ta không có ý đó…

“Không phải, ý của ta là…”

“Ý của ngươi là có thể nhiệt tình tiếp đãi chúng ta, đúng không? Vậy thì tốt quá.” Tốt cái gì? Vừa rồi là ai dùng ánh mắt cổ quái đối địch với ta?

“Nếu Dạ phu nhân cũng đồng ý lời đề nghị của chúng ta, vậy thì quyết định như vậy đi.” Hân Di quận chúa thản nhiên nhìn ta một cái, nói ra quyết định như hãm ta càng sâu vào địa ngục.

Nàng vừa nói xong, một vòng thảo luận nữa lại bắt đầu triển khai…

Nhìn đám nữ nhân đằng kia cứ ríu ra ríu rít không ngừng, trán ta lặng lẽ chảy ra một giọt mồ hôi, ta không nói gì hướng lên trời hỏi, ta có nói qua cái gì sao?