Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 1




Nàng sẵn sàng cầu xin anh ta. Virginia Hollis rùng mình, nàng quàng tay tự ôm quanh mình và đăm đăm nhìn ra cửa sổ kính màu đen của chiếc Lincoln đen bóng loáng trong khi chiếc xe vòng vèo qua những đường phố tối om của Chicago. Mọi người đi bộ trên vỉa hè, tay đút trong túi áo, cằm nhét sâu xuống ngực áo để giấu mặt khỏi làn gió rét như cắt. Đàn ông áp điện thoại di động vào tai; cánh phụ nữ vật lộn với đống túi mua hàng. Nhìn thoáng qua dường như đây là một buổi tối như mọi buổi tối thông thường. Một buổi tối bình thường.

Nhưng nó lại không bình thường. Không thể nào.

Bởi vì thế giới của Viriginia đã ngừng quay.

Những người đàn ông gõ cửa sáng nay đã mang cho nàng một thông điệp, và đó không phải thông điệp tốt lành gì. Nàng hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn chiếc váy đen giản dị của mình cùng đôi guốc cao gót cài quai da trang nhã trên đôi bàn chân sơn móng màu hồng. Dường như việc tỏ ra thật quyến rũ đối với nàng là điều quan trọng - không chỉ la trông thật đoan trang, mà còn phải thật cầu kỳ, đài các - bởi vì ơn huệ mà nàng sắp cầu xin lại hoàn toàn ngược lại.

Và nàng không thể nghĩ ra ai khác để cầu xin ngoài anh ta. Lạy Chúa. Chỉ nghĩ đến vị tự hạ mình như thế trước mặt anh tacũng đủ khiến bụng nàng sôi sùng sục. Trong tâm tr ạng bồn chồn, nàng giật giật chuỗi ngọc trai đeo quanh cổ và lại tập trung vào thành phố. Những viên ngọc trai trơn nhẵn dưới ngón tay nàng, những viên ngọc trai thật và cổ xưa, thứ duy nhất mà Virginia cứu được từ những món đồ của mẹ nàng trước kia.

Cha nàng đã đánh mất tất cả. M ỗi lần cá độ, ông lại lần lượt thua mất những chiếc xe, những món đồ cổ, ngôi nhà. Virginia chứng kiến điều đó trong tâm trạng lẫn lộn giữa bất lực và căm giận. Nàng đã đe dọa, gào thét, vanxin người đàn ông đang già đi rất nhanh, nhưng tất cả đều không ăn thua.

Không có cách nào ngăn được ông lại. Không có cách nào chấm dứt trò đỏ đen. Giờ thì tất cả đã hết sạch.

Chẳng còn gì ngoài nàng.

Và nàng không thể, không thể làm ngơ trước những kẻ đó trước lời đe dọa mà chúng đưa ra. Trước những lời đe dọa mà chúng đã chuyển đến một cách cộc cằn. Nàng đã phải đau lòng đến nhường nào vì những gì cha mình đã làm và đã biết bao nhiêu lần nàng tự hứa sẽ không bao giờ nói chuyện với cha về điều đó. Còn ông vẫn lao mình vào trò đỏ đen. Nhưng dù sao ông cũng vẫn là cha nàng. Người thân duy nhất của nàng.

Ông từng là một doanh nhân, được tôn trọng, thậm chí là ngưỡng mộ. Giờ đây cứ nghĩ đến thân phận của mình là nàng lại thấy lòng trĩu nặng. Virginia không biết ông còn nợ bao nhiêu nữa. Nàng thà không biết còn hơn. Tất cả nhưng gì nàng biết là thỏa thuận mà nàng đã giao kèo với ba gã đàn ông thô lỗ kia trong buổi sáng hôm đó. Nàng có một tháng để kiếm được $100,000 và trong thời gian đó chúng sẽ để cha nàng được yên.

Trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, Virginia cũng chưa bao giờ hình dung được mình có thể kiếm được ngần ấy tiền trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế. Nhưng trong khi nàng không thể, thì Marcos Allende có thể.

Những sợi lông tơ trên hai cánh tay nàng dựng cả lên khi nghĩ đến anh ta. Ông chủ của nàng là một người đàn ông ít nói và đẹp trai đến chế người. Nhiều người bảo anh ta là người tài ba; anh ta có cái chạm tay như của vua Midas. Mặc dù Virginia mới chỉ là trợ lý của anh ta được một năm nay - người thứ ba trong số ba trợ lý của anh ta, bởi vì có vẻ như một người thì không thể xoay sở nổi với công việc kinh doanh là có một ong chủ như anh ta - trong khoảng thời gian đó, nàng đã kịp chứng kiến đủ về anh ta để mà đồng ý.

Người đàn ông này hoàn toàn chẳng giống ai.

Anh ta liều lĩnh, tàn nhẫn và kiêu ngạo. Một tay anh ta phát hiện, mua lại và vực dậy những công ty đang gặp khó khăn, và anh ta đã xây dựng cả một đế chế. Anh ta khiến những người ngang hàng phải kính trọng và ngưỡng mộ trong thù kẻ thù phải e sợ. Căn cứ vào số lượng khổng lồ những cú điện thoại mà anh ta nhận được từ nhóm dân số nữ Chicago, Virginia có thể nói rằng họ tôn thờ anh ta. Và ngay cả đối với chính Virginia, người đàn ông này cũng gợi lên những cảm xúc mà nàng khôngdám nghĩ đến.

Mỗi buổi sáng bước vào văn phòng của anh ta, anh ta lại nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt thăm thảm và đầy sức nặng đó, làm khuấy động từng milmet, từng nguyên tử trên cơ thể nàng với vẻ vuốt ve nóng bỏng trong đôi mắt của mình. Lúc nào nàng cũng cố gắng hành động thật chuyên nghiệp, nhìn lảng đi khi thấy ánh mắt của anh ta trở nên dai dẳng hơn mức bình thường. Nhưng đôi mắt của anh ta như lột trần nàng, như biết nói, gợi lên trong nàng những hình ảnh về anh ta và nàng cùng da thịt và mồ hôi. Mặc dù vậy tối nay nàng đang trên đường tới gặp anh ta chỉ với một mục đích duy nhất, và nàng tự nhắc nhở mình rằng chuyến thăm của nàng đang trên đường tới hang ổ của anh ta vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này có thể sẽ không được chào đón.

Với những trợ lý của mình, anh ta lúc nào cũng là một ông chủ nghiêm nghị, kiệm lời, nhưng Marcos Allende bị đồn là có tính nóng như lửa, điều mà có thể nàng sẽ phải chứng kiến lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

Bụng nàng thắt lại khi chiếc xe rẽ vào con đường dẫn rộng thênh thang của một trong những khu căn hộ sang trọng nhất của Thành phố Lộng gió, nằm ở Đại lộ Michigan giao thông đông đúc. Một người hầu mặc đồng phục ra mở cửa.

Nàng lúng búng nói nhanh câu “Cám ơn” và bước khỏi xe, đi vào trong tòa nhà lộng lẫy với một vẻ bình tĩnh lạ lùng giấu đi tất cả thảy mọi cảm xúc đang vật lộn trong lòng.

Nàng không nhìn những người đang lởn vởn xung quanh, mà thay vào đó tập trung tất cả sự chú ý của mình vào những cánh cửa bằng đồng bóng loángở phía cuối ánh sáng.

“Ông Allende đang ở chờ nàng”.

Một nhân viên trực thang máy đứng chờ nàng. Anh ta nhét một cái thẻ vào khe trên cùng bên trong chiếc thang máy đóng kín, bấm cho nút P bật sáng trước khi bước ra với một cái cúi đầu chào. “Chúc buổi tối vui vẻ, thưa quý nàng”.

Cánh cửa đóng lại và Virginia trân trân nhìn hìnhảnh phản chiếu mờ mờ của mình. Ôi, lạy chúa, xin hãy để cho anh ta giúp con. Con sẽ làm bất kỳ điều gì. Bất kỳ điều gì... Vài giây dài dằng dặc trôi qua, những cánh cửa mở ra để lộ căn hộ trên tầng thượng - một căn phòng rộng mênh mông với sàn nhà lát đá granit đen bóng, được chiếu sáng lờ mờ và bài trí vô cùng cầu kỳ. Những bức tường lẽ ra cũng có thể được dán bằng những đồng đô la xanh cáu cạnh và gào tướng lên cái giá trị thực tế của người chủ. Đối với một người bình thường, chỗ ở của anh ta dường như cũng quá ư xa xỉ chẳng khác gì cá tính khác thường của chủ nhân.

Virginia bước vào trong. Một cặp tượng đồng tinh tế, điệu đà đứng ở hai bên lối vào, và một bức sơn dầu khổng lồ với những nhát cọ màu đen mạnh bạo treo ở bức tường phía cuối. Trước khi nàng kịp quan sát phần còn lại của không gian giàu có này, như thể bị thu hút bởi một sức mạnh tự nhiên vô hình, ánh mắt của nàng dừng lại ở anh ta. Anh ta đứng cạnh quầy bar ở phía bên kia phòng khách. Anh ta cũng trang nhã và bất động như những thứ đồ nội thất sành điệu xung quanh mình. Ngăm đen, cao lớn và lạnh lùng. Anh ta quay mặt về phía cửa sổ, cái lưng rộng lấp đầy hết hai vai của chiếc áo khoác. Tim nàng đập thình thịch khi nàng tiến một bước về phía trước, tiếng lách cách của đôi guốc cao gót trên nền đá granit càng vang hơn trong không gian tĩnh lặng.

“Tôi tin rằng cô đã có một chuyến đi dễ chịu”. Da thịt nàng như cứng đờ lại vì vẻ ậm ừ trong giọng nói của anh ta. Nghe khàn khàn. Nghe ngà ngà. Như thể anh ta không phải là mối đe dọa cho bất kỳ ai. Nguồn năng lượng lách tách xung quanh anh ta xua đi ý nghĩ đó trong chớp mắt.

“Vâng. Cám ơn ông đã cho xe đến, và đã đồng ý gặp tôi đường đột như thế này”, nàng khẽ khàng nói. Trong lòng bắt đầu run cằm cập, nàng bước về phía phòng khách, rón rén nhón chân đi qua một tấm thảm Ba Tư mềm mại. Anh ta không quay lại. Virginia cũng không chắc là thậm chí nàng có muốn anh quay lại không nữa. Cứ mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau là lại có một luồng điện chạy dọc qua người nàng.Đôi khi thậm chí anh ta còn không cần phải nói gì. Đôi mắt làm thay cong việc đó cho anh ta. Và trong suy nghĩ của nàng, anh ta luôn nói những điều xấu xa nhất đối với nàng.

Và bây giờ nàng đang ở đây, trong căn hộ của anh ta, sẵn sàng đối mặt với người đàn ông táo bạo, sung mạn mà nàng vẫn mường tượng. Sẵn sàng van xin anh ta. Mặc xác chuyện Virginia có một cuộc sống thành công khiêm tốn mà nàng luôn cố gắng sống một cách chỉn chu nhất. Mặc xác chuyện nàng luôn thanh toán các hóa đơn của mình đúng thời gian và cố gắng hết sức tránh xa mọi rắc rối. Mặc xác tất cả ngoài điều cần phải làm. Cứu cha nàng. Làm bất kỳ điều gì nàng phải làm, để ông được an toàn.

Nàng có thể quả quyết rằng ngay lúc đó dường như Marcos đọc được những suy nghĩ của nàng, vì nàng nghe anh ta thì thầm, “Cô gặp rắc rối à, Virginia?”, trong khi vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ như thể bị thôi miên bởi ánh lấp lánh li ti của những ngọn đèn thành phố.

Nàng nuốt khan, mắt dán vào lưng anh ta. “Có vẻ như đúng thế thật”.

“Và cô đến để xin sự giúp đỡ của tôi?”.

Một cục khó chịu trào lên từ dạ dày nàng, và những lời nói như bị vắt ra từ cổ họng. “Tôi thực sự cần sự giúp đỡ của ông, Marcos”.

Anh ta quay lại và nàng đứng chết lặng trước sức mạnh đen tối trong ánh mắt của anh ta. “Bao nhiêu?”. Tim nàng đập thình thịch mỗi lúc một nhanh hơn. Khuôn mặt anh ta nam tính một cách thanh tú, và ở anh ta có một vẻ gì đó thật hư hỏng - thái độ của anh ta, cái vẻ ngoài đẹp trai ngăm đen, giọng nói đến nỗi một phần ngủ im trong nàng vừa thấy phấn khích vừa hoảng sợ. Từng ly từng tí dòng máu Latin của anh ta thể hiện qua làn sa màu đồng hun, chất nam tính toát lên từ lỗ chân lông.

Ánh nhìn soi mói của anh ta lướt đi với vẻ khoái trá dọc theo chiều dài cơ thể nàng cho đến khi nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng nghênh cằm lên đầy kiêu hãnh, mặc dù cái cách nàng vặn vẹo hai bàn tay trước người mình hoàn toàn không thuyết phục chút nào. “Tôi... tôi không trông đợi điều gì cho không. Tôi muốn gặp ông vì một khoản ứng trước. Một khoản vay. Có lẽ tôi có thể làm nhiều việc hơn cho ông. Những dự án đặc biệt”.

Mắt nàng cụp xuống trong lúc anh ta ngắm nghía môi nàng. “Đêm nay cô đẹp lắm, Virginia”. Sức quyến rũ trắng trợn trong lời nói của anh ta làm tim nàng thắt lại trong một cơn rùng mình run sợ. Nàng đấu tranh với cảm giác bấn loạn, tự nhủ với mình rằng anh ta là một người đàn ông sexy, tràn trề sinh lực - và rằng anh ta luôn nhìn tất cả phụ nữ như thế này. Đó là lý do tại sao họ gọi cho anh ta. Lúc nào cũng gọi! Khi những ánh mắt đó ở trên người nàng, anh ta khiến nàng cảm thấy mình là người phụ nữ sexy nhất trên đời - như thể người phụ nữ duy nhất đang tồn tại.

“Tôi đang cố gom...” nàng ngập ngừng, cố thu hết can đảm. “Tôi đang cố gom được $100,000. Ông có thể giúp tôi được không?” nàng hỏi anh ta, mặt cúi xuống. Khi cất lên những lời đó, nàng cảm thấy thật... thật rẻ mạt... thật nhục nhã...

“Đó là tất cả cô cần sao?” Anh ta dịu dàng hỏi. Như thể nó chẳng là gì hết. Một khoản tiền còm cõi. Và với anh ta, với tất cả ngần ấy tỉ của anh ta, thì tất nhiên là thế thật.

Anh ta lặng lẽ soi mói nàng. “Tôi có thể hỏi tại sao cô lại cần khoản tiền đó được không?”

Ánh mắt của nàng chợt va phải ánh mắt của anh ta, và nàng lắc đầu. Nàng không thể chịu nổi. Môi anh ta giật giật và khóe mắt anh ta nheo lại, gần như - gần như - khiến cho anh ta trông có vẻ bớt đe dọa hơn. “Cô sẽ không nói cho tôi biết phải không?” Anh ta gật gù.

“Nếu ông không phiền”, nàng lúng túng. Nàng kéo gấu váy xuống đầu gối khi ánh mắt anh ta lướt xuống chân nàng và dừng lại. “Vậy chẳng lẽ không có gì tôi có thể làm cho ông hay sao? Để đổi lại khoản... khoản lương phí này?” Lạy Chúa. Nàng thậm chí còn không dám đả động đến số tiền vì dường như nó thật quá tầm với.

Anh ta bật cười và Virginia nghĩ từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe thấy anh ta cười. Âm thanh nghe như những tràng sấm rền từ xa vọng lại.

Anh ta đặt chiếc ly của mình xuống mặt quầy bar bên cạnh và ra hiệu về phí hai chiếc sô - pha bọc da. “Ngồi đi”.

Nàng ngồi xuống. Lưng nàng cứng đờ và thẳng đuỗn khi nàng nhìn anh ta uyển chuyển đi lại quanh căn phòng. Làm thế nào mà một người đàn ông to lớn lại có thể di chuyển một cách trang nhã như vậy nhỉ? Làm thế nào mà...

“Rượu vang chứ?”

“Không ạ”.

Mặc dù như vậy anh ta vẫn rót ra hai chiếc ly. Hai bàn tay của anh ta di chuyển một cách khéo leo - quá khéo léo để có thể không để ý - và mang một ly lại cho nàng.

“Uống đi”. Nàng túm chặt lấy chiếc ly có gân đường rãnh, và dán mắt vào bức tường đồng ở tít đằng xa, cố gắng không thở vì sợ những gì mùi hương của anh ta có thể gây ra đối với nàng. Anh ta tỏa ra mùi hương dễ chịu một cách kỳ lạ. Nồng nồng, hăng hắc và nam tính. Nàng hít một hơi đầy run rẩy cho đến khi anh ta thả người xuống chiếc ghế sôpha đối diện nàng.

Khi anh ta duỗi thẳng hai cánh tay ra phía sau, anh ta làm cho chiếc ghế sô - pha như bé đi, khung người đồ sộ của anh ta lấp đầy chiếc ghế da màu xương được thiết kế riêng. Dưới lớp áo vét, chiếc sơ mi lót anh ta mặc để phanh một chiếc cúc trên cùng, bày ra trước mắt nàng một làn da màu đồng hun trơn láng và một cây thánh giá bằng vàng lấp lánh.

Nàng muốn chạm vào anh ta. Nàng tự hỏi không biết làn da màu đồng hun đó sẽ như thế nào dưới những ngón tay nàng, không biết cây thánh giá của anh ta lạnh lẽo hay ấm áp...

Bất chợt nhận ra ánh mắt săm soi của anh ta, nàng vội vã nghênh cằm lên mỉm cười. Nhướng một bên lông mày đen rậm, Marcos xòe bàn tay ra và ra hiệu với nàng. “Cô không uống kìa”.

Virginia giật mình, rồi ngoan ngoãn nhấp một ngụm. “Ngon quá... Rất... ừm, đậm đà”.

“Tôi đã bao giờ cắn cô chưa?” Suýt nữa thì nàng sặc rượu vang. Nàng chớp chớp mắt và rồi, rồi nàng nhìn thấy nụ cười đó. Một nụ cười khoái trá. Hiếm hoi, như tất cả mọi thứ quý giá, khóe miệng bên này nhếch cao hơn khóe miệng bên kia.

“Tôi cảm thấy chuyện này rất khó khăn đối với cô”, anh ta nói, với một vẻ lấp lánh ấm áp trong khóe mắt.

“Không. Ý tôi là... vâng. Đúng là khó thật”. Anh ta chẳng biết đường nào mà lần! Anh ta đặt chiếc ly của mình qua một bên, khoanh tay lại trước ngực, ngả người về phía sau như đang xem một bộ phim. “Cô không tin tôi à?”

Tim nàng đập hụt mất một nhịp hồi hộp. Tin anh ta? Nàng tôn trọng anh ta. Khâm phục anh ta. Ngại ngần trước anh ta và. Và vì quyền lực của anh ta, thậm chí nàng hơi sợ anh ta. Và có lẽ, nàng chợt nhận ra, nàng cũng tin nah ta nữa. Từ những gì nàng đã chứng kiến, Marcos - Marcos kiệm lời và có trái tim bằng vàng - đã tỏ ra là một người hùng đích thực đối với nhân viên của mình. Một con sư tử bảo vệ đàn con của nó. Khi Lindsay, trợ lý thứ hai, khóc lóc cả mấy tháng trời sau khi sinh một cặp sinh đôi, Marcos đã thuê cả một đội bảo mẫu và tống cô ta đi hưởng kỳ trăng mật thứ hai ở Hawaii với chồng mình.

Đến giờ Lindsay vẫn còn nói về Maui. Và khi chồng của bà Fuller qua đời, người phụ nữ đau khổ tột cùng đó đã được Marcos hỗ trợ và giúp đỡ đầy hảo tâm đến mức giờ đây khi nhớ lại tất cả bà đã khóc còn nhiều hơn cả khi bà khóc ở đám tang.

Cho dù chuyện này có nhục nhã đến đâu đi nữa, cho dù tình cảnh của nàng có khủng khiếp đến nhường nào nếu anh ta biết chuyện, nàng vẫn biết rằng, hơn bất cứ điều gì khác trong đời mình, anh ta luôn vững vàng như một quả núi.

Nhìn thẳng vào mắt anh ta, nàng trả lời với tất cả lòng thành thật. “Tôi tin tưởng ông hơn tin tưởng bất kỳ ai khác”.

Mặt anh ta sáng bừng lên vì ngạc nhiên, và anh ta gãi gãi cằm giữa hai ngón tay bấm móng ngắn. “Ấy thế mà cô vẫn không nói cho tôi biết rắc rối của cô là gì?”

Ý nghĩ rằng anh ta - người đàn ông mà nàng tôn trọng nhất, kính phục nhất - sẽ biết đời nàng đang ở trong mớ bung bét làm trái tim nàng như tan nát. “Tôi sẽ cho ông biết tôi cần tiền làm gì nếu tôi nghĩ đó là điều quan trọng, và tôi sẽ cho ông biết nếu như đó là cách duy nhất để ông đưa tiền cho tôi”.

Với vẻ mặt thích hợp với một con sóiđộc đang săn mồi, Marcos đứng lên và bước lại, rồi tước lấy chiếc ly khỏi ngón tay nàng. “Đi với tôi nào”. Tuyệt vọng vì thậm chí còn chưa kịp bắt đầu phỏng đoán những ý nghĩ trong cái đầu như một mê cung có một không hai của anh ta, Virginia đi theo anh ta dọc theo hành lang rộng có trần uốn cong thành mái vòm trong căn hộ, cảm nhận một cách sâu sắc bộ khung đồ sộ của anh ta bên cạnh mình.

Và nàng không khỏi băn khoăn không biết nàng có phải là kẻ ngốc nghếch khi tin tưởng anh ta. Như một con thú ăn thịt, Marcos ngắm nghía thân hình nàng, cái mũi, những lọn tóc bất kham, ương bướng phủ lòa xòa. Nàng hoảng sợ cắn môi. Anh ta đang đưa nàng đi đâu thế này?

Những hình ảnh về một căn phòng ngủ vụt hiện lên trong tâm trí nàng, và hai má nàng nóng bừng lên.

Anh ta mở cánh cửa cuối cùng cho nàng, và Virginia bước vào một căn phòng tối om, xấu hổ vì mạch đập búa xua của mình. “Phòng làm việc tại nhà của ông à?” nàng hỏi.

“Đúng rồi”.

Anh ta bật công tắc điện và cả căn phòng bừng sống dậy. Những giá sách xếp thẳng hàng dọc theo ba trong số bốn bức tường. Một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ trải ngang khu vực ngồi làm việc. Năm ngăn tủ đựng tài liệu bằng gỗ bóng lộn tạo thành một hàng dài, ngay ngắn sau bàn làm việc của anh ta. Không có món đồ bài trí nào. Không có những khung ảnh. Không có thứ gì làm rối mắt. Tinh tế về gu thẩm mỹ không kém gì phần còn lại của căn hộ, với một chiếc máy tính tân tiến nhất ngự trên chiếc bàn đồ sộ, phòng làm việc của anh ta gào tướng lên ba chữ: đừng lôi thôi.

“Tôi thích chỗ này”. Nàng sải bước vào trong, việc biết rằng đây là chốn riêng tư, cá nhân của anh ta làm máu nàng như sủi bọt. Những ngón tay nàng ngứa ngáy với thôi thúc mãnh liệt là được sắp xếp lại những chồng giấy tờ trên bàn làm việc của anh ta.

“Tôi biết chuyện về cha cô, cô Hollis”.

Nỗi kinh hoàng ập đến như một quả bóng bowling giáng vào bụng nàng. “Ông biết rồi?”

Nàng quay ngoắt lại, và khi anh ta bước vào phòng, Marcos đã làm được cái điều tưởng như không thể: anh ta làm nó trở nên nhỏ bé hơn. “Cô không thể tồn tại trong thế giới mà tôi đang sống nếu không thận trọng về tất cả mọi người gần gũi với mình. Tôi có tài liệu về tất cả những người làm việc thân cận với mình, và tôi biết rõ từng chi tiết về cuộc sống của họ. Đúng, tôi đã biết về vấn đề của cha cô”.

“Ôi!”

Anh ta còn biết những gì nữa rồi?

Anh ta bước qua nàng khi đi ngang qua căn phòng, và nàng vậ t lộn với cơn run rẩy như thể anh ta là một trận cuồng phong lạnh buốt vừa quét qua. “Tại sao cô không đến chỗ của tôi từ trước?” Anh ta hỏi, giọng điềm nhiên như không.

“Bây giờ tôi đang ở đây rồi”. Nàng lí nhí. Dừng lại sau bàn làm việc của mình, anh ta đẩy chiếc ghế da qua một bên và dựa người vào cạnh bàn. Chiếc áo sơ mi của anh ta chật căng qua những bờ vai lực lưỡng và cặp lông mày của anh ta nhíu lại. “Tình hình tồi tệ đến mức nào?”

“Nó... trò cờ bạc chồng chất lại”. Đỏ bừng mặt trước ánh mắt săm soi của anh ta, nàng quay người vờ bận rộn với những cuốn sách trên giá, và nói, như thể anh ta đã khéo léo rút chốt một cánh cửa đóng kín vốn đã chực nổ tung vì chật căng những điều bí mật. “Ông ấy hoàn toàn mất kiểm soát. Ông ấy liên tục dốc vào chiếu bạc nhiều hơn những gì mình có và hơn cả những gì tôi có thể kiếm được”.

“Đó lá lý do duy nhất tại sao cô lại đến đây?”

Giọng nói của anh ta nghe khản đặc, một cảm giác nóng bừng ướt át lan tỏa khắp trong nàng. Nàng quay người lại - choáng váng vì câu hỏi. Choáng váng vì câu trả lời đang chấp chới từ sâu thẳm bên trong nàng.

Hơi thở của nàng ngừng lại. Ánh mắt của anh ta. Thật trần trụi. Sống sượng. Phơi bày ra một vẻ hoang dại sôi sục, một nỗi thèm khát nguyên thủy đang rình rập - rình rập ở đó - tận trong đáy mắt của anh ta, như một con thú dữ đang săn mồi.

Nỗi khát khao dồn nén trào lên trong huyết quản nàng trong khi anh ta vẫn chằm chằm nhìn nàng. Cái cách nhìn mà không người đàn ông nào, từ cổ chí kim, nên nhìn một người phụ nữ và hy vọng cô ta có thể sống sót. “Đó là lý do duy nhất khiến cô đến đây đêm nay phải không, Virginia?”

Như ở trong trạng thái bị thôi miên, cô bước về phía trước bằng đôi chân run rẩy, gần hơn tới chiếc bàn làm việc của anh ta. “V... vâng”.

“Cô không muốn bất kỳ điều gì khác? Chỉ có tiền thôi?” Phải nói thế nào bây giờ? Phải nghĩ thế nào bây giờ? Thở như thế nào? Cảm giác như trái tim nàng chỉ chực nổ tung vì áp lực phải trả lời. “Khô... không còn điều gì khác”.

Khi thốt ra lời này, từ sâu thẳm tâm trí mình, nàng lờ mờ nhận ra những nhu cầu của mình nghe mới đơn giản và khiêm tốn biết bao nhiêu. Khi chưa được nói ra, chúng thật rối bời. Nằm ngoài lý trí, nằm ngoài suy nghĩ, nằm ngoài khả năng kiểm sát.

“Ông sẽ giúp tôi chứ”, nàng thì thào khi bước đến bên chiếc bàn, và không hiểu sao lời khẩn nài đó nghe khao khát như thể nàng vừa nài xin một nụ hôn. “Tôi sẽ giúp”. Trầm đục và khàn khàn, sự dứt khoát trong câu trả lời của anh ta khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. V ậy là anh ta sẽ giúp nàng.

Trong tâm trí ngây ngất của nàng, như thể Marcos đang ngự trên lưng một con bạch mã, tay giương cao lá cờ mang dòng chữ “Virginia”.

Còn nàng... ừm, nàng có thể là một tấm băng rôn. Một tấm biển bằng đèn neon. Một dấu nhãn in trên từng thớ cơ thể và có lẽ trái tim nàng nữa. Marcos Allende. Chúa ơi, nàng đúng là một con ngốc.

“Tôi không trông chờ điều gì đó cho không biếu không”, nàng nói. Giọng nàng gấp gáp vì một cảm giác nhẹ nhõm xâm chiếm. Cứ như thể có một sức mạnh phi thường nào đó kéo nàng xích lại gần anh ta kéo nàng tiến lại gần hơn và gần hơn nữa. Phải chăng sức mạnh đó tỏa ra từ anh ta? Hay từ chính nàng? Nếu như không có cái bàn - lúc nào cũng là cái bàn ngăn cách giữa họ - nàng sẽ ở đâu nhỉ?

Không. Trở ngại không chỉ là cái bàn. Mà là tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ. Nàng chẳng thể làm gì để tháo gỡ, giải quyết hoặc xử lý. Marcos lùa một bàn tay qua mái tóc của mình, rồi chộp láy một chiếc bút nằm lăn lóc và cắm nó vào giá để bút bằng da. “Tôi sẽ đưa tiền cho cô. Nhưng tôi có một vài yêu cầu của riêng mình”.

“Bất kỳ điều gì”, nàng nói. Ánh mắt của anh ta đúng thật là chết người. Đôi bàn tay của anh ta - chúng tạo thành những nắm đấm, “Có một thứ này mà tôi muốn. Một thứ thuộc về tôi. Một thứ mà tôi dù thế nào cũng phải có nếu không tôi đến mất trí vì khao khát nó mất”.

Một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng nàng, hết nóng bỏng lại đến lạnh buốt. Anh ta không nói về nàng - tất nhiên là không phải rồi - nhưng mặc dù vậy, nàng vẫn cảm thấy điều gì đó đang bóp chặt bên trong mình như thể anh ta đang nói về nàng vậy. Cảm giác sẽ như thế nào nếu như Marcos khát khao nàng dữ dội đến nhường ấy nhỉ? “Tôi... hiểu ạ”.

“Cô yêu à?” Anh ta mỉm cười với một cách khinh khỉnh, rồi tiếp tục đi vòng quanh bàn làm việc của mình.

Anh ta quơ lấy một quả địa cầu bằng đá quý đặt ở cạnh bàn và xoay cho nó quay, một đại dương màu danh da trời cứ thế xoay tít vòng vòng. “Đây”. Ngón tay của anh ta dừng quả địa cầu đang xoay lại, làm một quốc gia dừng sững lại như được tạc bằng đá trước mắt nàng. “Thứ tôi muốn là ở đây”. Anh ta gõ gõ.

Cốc cốc cốc. Nàng bước lại gần hơn, hăm hở nâng một đầu ngón tay về vuốt dọc theo chiều dài của đất nước mà anh ta vừa chỉ. Du lịch dường như đã nằm quá sâu trong danh sác thứ tự những ưu tiên của nàng, đến nỗi giờ đây hầu như nàng chẳng bao giờ nghĩ đến nó nữa.

“Mexico”, nàng thì thầm. Ngón tay của anh ta đi xuống. Nó chạm vào ngón tay nàng. Anh ta đăm đăm nhìn. Và nàng cũng đăm đăm nhìn. Và không một ai cử động. Ngón tay anh ta để móng ngắn, và rám nắng, trong khi ngón tay nàng thanh mảnh và nõn nà. Hai ngón tay đặt trên Mexico. Nó thậm chí không phải là một sự đụng chạm, một nửa sự đụng chạm cũng không nốt. Vậy mà nàng vẫn cả nhận rõ sự tiếp xúc trong từng sợi li ti của con người cô đơn đang run rẩy của mình.

Anh ta quay đầu lại, mặt họ ghé sát đến nỗi nàng có cảm giác hai con ngươi của anh ta có màu đen khủng khiếp. Một cơn lốc xoáy quay cuồng. Anh ta thì thầm, như thể đang thú nhận tất cả những đam mê và tội lỗi giấu kín của mình, “Tôi đang theo đuổi Allende”.

Nàng nhận ra sự liên hệ của cái tên đó ngay lập tức. “Công ty của cha ông?”

“Công ty mà ông ấy đã mất”.

Anh ta đặt quả địa cầu xuống, và một lần nữa, cả ngón tay của mình. Lần này phần lưng ngón tay vuốt dọc theo má nàng. Marcos đang chạm vào nàng, Marcos đang nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, ôi, lạy Chúa. Anh ta tỏa ra mùi hương quyến rũ đến nỗi nàng thấy đầu mình nhẹ bẫng.

“Và ông tin rằng tôi có thể giúp?” Nàng hỏi, bước một bước ra khỏi anh ta, rồi hai bước. Xa khỏi sức mạnh quyến rũ, hấp dẫn của anh ta, xa khỏi cái mà anh ta làm cho nàng phải thèm muốn.

Anh ta vuốt bàn tay không lúc nào ngơi nghỉ của mình dọc theo khuôn mặt. “Người chủ công ty đó đã điều hành nó một cách tệ hại và đã liên hệ với tôi để xin giúp đỡ”. Một sợi cơ nhỏ xíu giật giật ở phía đuôi cằm của anh ta. “Tôi thừa nhận tôi là kẻ mê đắm những công ty đang sắp chết, nhưng trong trường hợp này thì khác”. Anh ta lắc đầu với vẻ ghê tởm. “Tôi không có ý định giúp bà ta, cô hiểu chứ?”

“Vâng”. Nàng chẳng hiểu gì hết, chính xác là như thế, nhưng ở văn phòng mọi người đồn với nhau rằng không một ai được đả động cái tên Allende với Marcos trừ khi người đó muốn bị vặn cổ.

Anh ta đi đi lại lại. “Tôi sẵn sàng hành động một cách thù địch nếu buộc phải làm thế”.

“Tôi hiểu”.

“Tôi có thể sử dụng một người phụ tá”.

Phụ tá.

“Tôi cần một người tôi có thể trông cậy. Quan trọng hơn cả” anh ta khoanh hai tay lại và ánh mắt đen thăm thẳm bí hiểm nhìn xoáy vào mắt nàng “ - tôi cần một người sẵn sàng giả vờ làm người yêu của tôi”.

Người yêu. Hai bàn tay nàng đang toát mô hôi và nàng kín đáo lau chúng vào hai bên hông. “Người yêu”. Khi những bước chân sải dài đưa anh ta đến bên nàng, theo bản năng, nàng lùi lại cho đến khi chân nàng chạm vào một chiếc trường kỉ nhỏ.

Vẫn thản nhiên như không, Marcos bước về phía giá sách, những bước chân tự tin và chậm rãi. “Cô có muốn làm việc này vì tôi không?” Đầu nàng quay cuồng với những ý nghĩ hư hỏng xuất hiện không đúng lúc chút nào. Những ý nghĩ về Mexico và Marcos. Martini và Marcos, Mariachis và Marcos. “Vâng, chắc chắn rồi”. Nhưng chính xác anh ta nói giả vờ là có ý gì? “Vậy ông trông đợi điều gì ở tôi, và trong bao lâu?” Một cảm giác phấn khích hoàn toàn mới mẻ đang trào lên trong từng mạch máu của nàng.

Anh ta lục lọi qua những cuốn sách, chuyển hết cuốn này sang cuốn khác. “Một tuần trên cương vị phụ tá của tôi tại Monterrey, và có lẽ thêm một số công việc ngoài giờ cho đến khi tôi có thể khép lại vụ việc này. Chắc chắn tôi có thể giải quyết rắc rối... nhỏ của cô”.

“Tất cả chỉ thế thôi?”

Anh ta ném cho nàng một cái nhìn ngỡ ngàng. “Như thế còn chưa đủ sao?”

Nàng chỉ mỉm cười. Và chờ đợi.

Và chăm chú nhìn.

Những cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của anh ta căng ra khi anh ta với tay lên giá sách trên cùng và rút ra một cuốn sách bọc da.

“Cô có thể đi cùng tôi đến bữa tối Fintech được không nhỉ?” Anh ta tiếp tục, đôi lông mày xếch nhướng lên. “Cô có phiền không? Đi cùng tôi chứ?”

Nàng nghịch nghịch chuỗi ngọc trai của mình, không sao ngăn cảm giác bứt rứt. “Ông... lúc nào tôi cũng có thể bố trí một cuộc hẹn dành cho ông”.

Môi anh ta mím lại khi anh ta vẩy cuốn sách nặng trịch trước mắt nàng dễ dàng như thể đó chỉ là một tờ giấy. “Tôi không muốn một buổi hẹn hò, cô Hollis. Đây. Cô có thể cầm lấy - một chút về Monterrey, nếu cô thích”. Anh ta đặt nó lên chiếc trường kỷ. Anh ta có một kiểu mỉm cười thật quyến rũ, trễ nải, và nàng cảm thấy nó khiến cho những ngón chân nàng quặp lại.

“Tôi có cảm giác như tôi đang cướp của ông một cách trắng trợn”, nàng nói, và nâng cuốn sách bóng loáng lên.

Anh ta dừng lại giữa phòng và chăm chú nhìn nàng với đôi mắt đen thẳm như dân digan của mình. “Nếu tôi cho phép, thì sao lại gọi là cướp được”. Nàng nhận ra nụ cười quyến rũ thoảng qua của anh ta, và ép chặt cuốn sách vào hai đầu ngực của mình khi thấy chúng cứng lại. Lũ phản phúc. Nhưng tối nay anh ta đã mỉm cười ba lần rồi. Ba lần. Hay là hơn nhỉ? Ba hoặc hơn cũng đã là một kỷ lục rồi.

“Cô là một tài sản đối với công ty của tôi”, anh ta nói tiếp bằng một giọng khàn khàn rất khác thường, đi vòng lại quanh chiếc bàn. “Một tuần thời gian của cô cũng là rất giá trị đối với tôi. Cô là người làm việc chăm chỉ, thông minh. Trung thành. Cô đã giành được lòng tin của tôi, Virginia, và cả sự khâm phục của tôi nữa - phải nói là hai kỳ công khó khăn đấy”.

Một cảm giác mượt như tơ lướt nhẹ trên da thịt nàng. Nàng biết chắc rằng anh ta sử dụng cái giọng đầy tin tưởng đó trong những cuộc họp của mình, nhưng nàng không hiểu liệu nó có tác dụng kích thích đó với tất cả các thành viên trong ban giám đốc của anh ta không.

Khi dườ ng nhu nàng không thể tì được việc gì hữu ích để làm ngoài việc đong đưa mắt một cách ngớ ngẩn, theo bản năng nàng lại làm cái việc mà nàng vẫn luôn làm để tự chữa cho bản thân. Nàng đặt cuốn sách qua một bên và bắt tay vào sắp xếp chồng giấy tờ ở rìa bàn làm việc của anh ta - từ một đống lộn xộn thành một đống ngay ngắn. “C... ám ơn ông về lời khen. Tôi rất thoải mái khi làm việc tại Fintech. Và cho ông nữa... tất nhiên. Đó là lý do tại sao tôi không muốn làm gì ảnh hưởng đến vị trí của mình”.

Nàng tiếp tục dọn dẹp, biết rằng anh ta không hề làm gì - không gì hết - ngoài việc đứng sừng sững cách đó vài bước chân và chăm chú nhìn nàng. Giống như nhiều lúc anh ta vẫn làm ở văn phòng. Anh ta thường dừng công việc đang làm lại và đăm đăm nhìn bằng đôi mắt đen thăm thẳm, đầy phấn khích đó.

“Chúng ta sẽ nói gì ở văn phòng?” Nàng ấp úng. Chuyện ngồi lê đôi mách ở Fintech có khi rất ghê gớm. Chỉ cần nghĩ đến việc Lindsay hoặc bà Fuller có thể nghĩ rằng nàng đã làm một việc cực kỳ thiếu chuyên nghiệp là sa vào chuyến công tác cùng Marcos là nàng đã thấy bất an đến nghẹt thở.

Thấy Marcos không trả lời, nàng ngước lên và bắt gặp một vẻ tinh quái ma mãnh trong ánh mắt của anh ta. Nàng có cảm giác lạ lùng rằng từ nãy đến giờ anh ta đã ngắm nghía vòng ba của nàng. “Chúng ta sẽ nói rằng tôi ra lệnh cho cô đi cùng với tôi, tất nhiên rồi. Xét cho cùng cô là trợ lý của tôi cơ mà”.

Đôi lông mày của anh ta nhíu lại và anh ta chằm chằm nhìn nàng không chớp mắt, như thể đang thách thức nàng dám cãi lại anh ta.

Nhưng một cơn đau nhói vụt xoáy lên trong tim nàng; nàng biết nàng không bao giờ có thể là gì hơn một người trợ lý đối với anh ta. Anh ta là Marcos Allende. Anh ta thậm chí còn có thể là Zeus cũng được, anh ta mới thật xa vời làm sao.

Virginia đang mơ màng không hiểu nàng có muốn nhiều hơn là một chiếc ghế bên ngoài văn phòng của anh ta không, không biết nàng có nghĩ những khát khao trong mắt anh ta là dành cho nàng không. Mơ rằng, nếu quả đúng là thật, anh ta sẽ làm gì đó, và nàng sẽ để mặc cho anh ta làm.

Không. Nàng không thể nào, không đời nào cho phép mình được tiếp tục ấp ủ những mơ ước hão huyền ngớ ngẩn hàng đêm về anh ta. Những giấc mơ hàng ngày cũng phải tan biến theo nốt. Điều đó thật vô vọng và cũng thật đớn đau, lại còn ngu xuẩn nữa chứ. Anh ta đang giao cho nàng một nhiệm vụ cơ mà.

Khi cái đống trên bàn đã trở thành một tòa tháp không thể hoàn hảo hơn nữa, nàng dựng thẳng nó lên với tất cả vẻ trang nghiêm mà nàng có thể huy động được. “Tôi rất vui lòng được là người phụ tá của ông”.

Anh ta ch ậm rãi gật đầu. “Tốt. Tuyệt. Tuyệt vời”. Giọng anh ta nghe cộc lốc rất lạ lùng, trầm đến nỗi dường như nó chìm sâu vào trong nàng đến khi nó rungđộng bên trong.“Ngay từ đầu tôi đã biết chúng ta sẽ đạt được thỏa thuận mà”.

Vật lộn với một vòng xoáy cảm xúc lẫn lộn mà không để lộ ra ngoài thật chẳng dễ chút nào. Cảm giác phấn khích chen lẫn lo lắng, lòng biết on xen lẫn nỗi khao khát. Một tuần với anh ta ở Mexico. Đóng vai là phụ tá của anh ta, người yêu của anh ta - một vai trò mà Virginia đã mường tượng thử đóng không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này sẽ là thật sự, trong đó nàng - không có kinh nghiệm và ngây thơ trong thế giới của đàn ông - giả vờ làm người yêu của một gã đàn ông lực lưỡng, một vị thần, một huyền thoại. Nàng thậm chí còn có thể tranh thủ cơ hội, làm gì đó thật phóng đãng mà chắc chắn nàng sẽ hối hận. Nàng sẽ đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông mà vô hình trung phải chịu trách nhiệm về việc nàng không còn ham muốn những người đàn ông khác. Nàng có dám không? Nàng có phép thuật nào không?

Liệu nàng có khả năng để trở thành một người yêu giả vờ quyến rũ của anh ta, khi anh ta đã từng hẹn hò với các ngôi sao điện ảnh, những nữ nhân viên, những người mẫu bốc lửa?

Càng lúc càng trở nên bồn chồn với nhiệm vụ mới của mình, nàng cầm cuốn sách lên, Monterrey: Trasel Tiempo, và hướng về phía cửa, lén nhìn anh ta lần luối cùng. “Cám ơn ông, Marcos. Vì... tất cả. Chúc ông ngủ ngon”.

“Virginia”. Khi nàng ra đến nửa cửa hành lang, anh ta đuổi theo kịp và chụp lấy cổ tay nàng, kéo người nàng quay lại. Cái cầm tay của anh ta khiến nàng cảm thấy một luồn điện chạy dọc cánh tay. “Đó là chuyến bay kéo dài năm tiếng đồng hồ. Tôi định lên đường vào chiều mai. Liệu đến lúc đó cô đã sẵn sàng chưa?”

Sẵn sàng, nàng mê muội nghĩ. Nàng có thể là một nàng công chúa Maya dồng trinh chuẩn bị cả đời mình cho giây phút hiến tế cao cả này, có thể là Anne Boleyn cười ngạo nghễ trên đường bước lên đoạn đầu đài, nhưng nàng vẫn sẽ không thể sẵn sàng đối với Maros Allende.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười. Cái gật đầu của nàng cứng đờ. Anh ta nắm lấy cằm nàng và nhẹ nhàng nâng lên. Nàng hớp vội một hơi vì cái đụng chạm đó, và hai đầu ngực nàng áp vào lồng ngực của anh ta. “Cô sẽ sẵn sàng chứ, Virginia?”, anh ta gặng hỏi.

Hai chân nàng run lẩy bẩy. Cơ thể nàng quay cuồng. Hơi thở của anh ta nóng bỏng và ngất ngây phả lên mặt nàng, và cái miệng căng đầy, khéo léo của anh ta mới gần làm sao, một tiếng rên trào lên cổ họng nàng, và mắc kẹt ở đó, như thể những khát khao dồn nén cả năm trời mắc lại.

Cảm giác chạm vào anh ta sẽ như thế nào nhỉ? Miệng anh ta? Đôi bàn tay của anh ta? Khắp người anh ta toát lên một vẻ rắn rỏi, thật khác với bất kỳ người đàn ông nào nàng từng biết. Anh ta khiến nàng có cảm giác được bảo vệ, được an toàn, được thấy mình đặc biệt, nhưng anh ta cũng khiến cho nàng phải bùng cháy, hoảng sợ với cách nàng khát khao thứ gì đó từ anh ta hơn những gì nàng có thể chịu đựng hoặc hiểu nổi.

Nàng cố kiềm chế cơn run rẩy. “Tôi sẽ sẵn sàng”, nàng quả quyết, một cảm giác phấn khích đến bồn chồn tràn căng trong ngực nàng khi nàng quả quyết bước lùi lại. “Cám ơn ông, tôi biết... tôi biết ông có thể yêu cầu một người khác làm việc này cho ông. Và tôi nghĩ ông sẽ không phải trả tiền để cô ấy đi cùng”. Mắt anh ta rừng rực lửa, và khuôn mặt anh ta đanh lại với một cảm xúc không thể gọi tên. “Đúng vậy, nhưng tôi muốn cô”.

Tôi muốn cô. Một tia hy vọng nảy nở trong lòng nàng. Nó lướt nhẹ như tơ từ đỉnh đầu xuống gót chân nàng. Nàng không tin nổi. Marcos không có ý nói những từ đó theo cái cách mà tai nàng cảm nhận. Nàng khát khao được nghe bất kỳ điều gì anh ta nói với nàng.

Nàng kiên quyết tự nhủ, cho đến khi nó hằn sâu vào trong óc nàng, rằng Marcos chỉ cần một sự đáng tin cậy, một người dễ bảo, và bản năng sư tử của anh ta chắc chắn đã thúc đẩy anh ta chìa tay giúp đỡ nàng.

Và, trời ơi, nàng đã khát khao muốn khác đi biết bao nhiêu. Đối với anh ta. Không chỉ là sự làm ơn. Không giống như người em cùng cha khác mẹ của anh ta, một tay chơi phóng đãng mà Marcos phải cứu vớt hết lần này đến lần khác - không giống tất cả những người xa lạ lẫn bạn bè gọi anh ta hàng ngày, tìm kiếm lời khuyên, quyền lực, và sự giúp đỡ của anh ta.

Tất cả mọi người đều muốn gì đó của Marcos Allende, vì dưới lớp vỏ ngoài cứng rắn anh là một người đàn ông có trái tim bằng vàng ròng. Niềm tin của anh ta ở con người thật có sức lan tỏa, sự tàn nhẫn của anh ta không thấm vào đâu so với tình thương người. Marcos... chăm sóc mọi người. Và những buổi sớm khi Virginia bước chân vào văn phòng, nhìn thấy bờ vai rộng của anh ta đang cúi xuống bàn, ống tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, mái tóc dài đen óng mượt phủ lòa xòa trước trán, giọng nói khàn đặc và đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ, tim nàng lại đau thắt lại với ước muốn được chăm sóc cho người chiến binh to lớn và kiêu hãnh đó. Ai trả lại cho anh những gì anh cho họ, Marcos Allende?

Có ai ở ngoài kia chăm sóc đáp lại anh không? Gi ờ thì nàng quyết tâm rằng bất kể anh ta muốn gì, nàng cũng sẵn sàng trao. “Ông sẽ không phải hối hận đâu, Marcos”, nàng khe khẽ hứa. “Ý tôi là vì anh đã giúp tôi ấy”.

Cặp môi của anh ta mím lại. Nụ cười thích thú đó lại làm trào lên những cảm xúc trong lòng nàng, nhưng có vẻ như nó không chạm đến đôi mắt của anh ta. Đôi mắt vẫn bíẩn, không thể nào đọc nổi. Anh ta lướt nhẹ nhàng một ngón tay trên má nàng. Sự va chạm làm bùng lên những ngọn lửa cháy bỏng.“Chính tôi mới là người hy vọng cô sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã đến đây”.