Hương Vị Tình Yêu

Chương 5




“Em vốn không hề biết bản thân mình đang làm gì!” Tôi thở dốc, nhắm mắt lại! Tại sao Trình Chân lại hôn tôi? Không phải cậu ấy rất ghét tôi sao? Không phải cậu ấy đã có người mình thích rồi sao? Vậy hành động này của cậu ấy là thế nào?

Trong giây lát, không khí giữa chúng tôi đột nhiên đóng băng.

Tôi lùi lại phía sau một bước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi. Trình Chân nhìn tôi, sự hối hận léo lên trong ánh mắt.

Lặng im một hồi lâu, chính vào lúc tôi cảm nhận được ánh nhìn lạnh lùng, nghiêm nghị của Trình Chân như sắp đâm xuyên qua người tôi, thì cậu ấy đột nhiên tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy tay tôi.

“Bỏ ra.” Tôi vùng vằng gạt ra.

Chỗ bồn hoa gần thư viện, cây cối mọc thành bụi rậm, với những cây mây xanh quấn xung quanh, gió hiu hiu thổi, lá cây cũng theo đó mà đung đưa, lòng tôi lúc này đang rất bối rối.

Hai mắt Trình Chân như những ngôi sao sáng lấp lánh trong màn đêm thăm thẳm, thật là rực rỡ, hấp dẫn.

Trình Chân nói: “Không phải lúc này chị cũng rất hưởng ứng theo đấy sao?

Nghe thấy câu đấy, mặt tôi đỏ ửng lên. Thế giới này điên loạn hết cả rồi, tôi nghĩ.

Trong lúc mất tinh thần bản thân có thể rơi xuống vũng bùn sao? Hay là nhân lúc hỗn loạn bỏ đi luôn nhỉ? Tôi đã bị lạc trong những suy nghĩ rối bời của mình. Ánh mắt Trình Chân có chút bối rối, toát ra sự mê hoặc, giống như hương vị ngọt ngào của sôcôla vậy.

Sức vùng vẫy của tôi ngày càng yếu đi, Trình Chân tiến lại gần tôi, cúi đầu, nói khẽ: “Thừa nhận đi… chị cũng luôn quan tâm đến em.”

Tiếng tin nhắn vang lên chói tai khiến tôi giật mình, run lẩy bẩy, bừng tỉnh lại. Tôi lùi về phía sau, gạt tay Trình Chân ra, ánh mắt nhấp nháy không ngừng.

Sợ Trình Chân lại tiến đến gần hơn, tôi lấy thẻ học sinh từ trong túi ra, để vào tay cậu ấy, nói: “Quan tâm đến em, là vì chị ghét em.”

Nói xong, tôi quay đầu nhanh chóng đi ra khỏi trường, lên xe taxi đi luôn. Tôi cầm điện thoại trong tay, ngồi ngẩn ra, nghĩ về nụ hôn vừa rồi. Cứ như vẫn đang trong mơ vậy, xung quanh ánh nắng chói lóa, khiến tôi không thể mở mắt ra được, sự đụng chạm mềm mại ấy, dường như vẫn còn vương lại trên môi tôi.

Tôi thấp thỏm mở điện thoại ra xem, vừa lúc có tin nhắn của Lâm Nguyên Nhất. Cậu ấy nói: “Bạn mình tổ chức sinh nhật cho một người bạn, cậu cũng quen đấy, chính là bạn hồi tiểu học của cậu đấy, có muốn đi cùng không?”

Lúc gần về đến trường, tôi do dự không biết có nên gọi điện thoại lại cho Lâm Nguyên Nhất, nhưng tay vừa chạm nút ấn số thì tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, có nên đồng ý với cậu ấy không đây? Hình như cũng không thân thiết đến mức ấy.

Do dự một hồi, lúc xuống xe, có người từ phía sau vỗ vai tôi, gọi: “Lý Vi”

Tôi vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy nụ cười của Lâm Nguyên Nhất. Cậu ấy nhìn tôi nói: “Vừa nãy mình nhìn thấy một dáng người rất quen, đoán là cậu, thế mà đúng thật.”

Lâm Nguyên Nhất đứng bên cạnh tôi, làm cho mấy bạn nữ cứ quay lại nhìn. Tôi cười khẽ: “Hóa ra đấy là cách cậu bắt chuyện với người khác à.”

Thời tiết bắt đầu se lạnh, Lâm Nguyên Nhất mặc một chiếc áo dệt kim màu xám bên ngoài áo sơ mi đồng phục. Gió mùa thu thổi, một vài chiếc lá bay bay trong không trung. Khuôn mặt lạnh như băng của người thiếu niên hiện lên rõ ràng, ánh nắng trải đều trên gương mặt ấy, khéo léo làm thay đổi vẻ đẹp của cậu ấy.

Cậu ấy cười một lúc nói: “Không phải với ai cũng thế, mình chỉ quan tâm đến mỹ nhân và những người thân quen với mình thôi.”

Biểu cảm dịu dàng của Lâm Nguyên Nhất, thêm cả cái danh “Con át chủ bài của đội bóng rổ trường” và “Hot boy” nữa, hoàn toàn có thể được xếp vào hàng người nổi tiếng của trường. Cậu ấy học lớp Hai, lớp của chúng tôi lại không cùng một tầng. Nói thật ra thì, tôi và cậu ấy đến cả việc gật đầu chào nhau cũng không có.

Nếu nói giữa chúng tôi có chuyện gì đó thì chính là lần ở sân bóng, tôi chỉ là nhất thời học đòi nói theo một câu “uống nước của mình này”, Lâm Nguyên Nhất làm nhốn nháo cả một đám người, nhưng lại trực tiếp lấy chai nước trên tay tôi. Cậu ấy thậm chí còn để ý đến vết thương trên tay tôi, không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người trên sân, dán urgo giúp tôi.

“Ở đâu?” Tôi hỏi.

Bị hỏi quá bất ngờ, Lâm Nguyên Nhất không kịp phản ứng lại, có chút ngỡ ngàng nhìn tôi.

Tôi cười nói: “Mình hỏi, tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu?”

Lâm Nguyên Nhất ngẩn ra một lúc, mở to mắt tỏ vẻ khó tin: “Mình còn tưởng cậu không muốn đi, không phải… Ý mình là, mấy cậu ấy đã đặt trước phòng ở câu lạch bộ Board games (Board games là các trò chơi dạng bày bàn ra để chơi với nhau, kiểu như cờ tỉ phú, cờ cá ngựa, hay sang hơn là các trò như trong truyện Yugi, bài ma thuật, D&D…) chỗ ngã tư” Lâm Nguyên Nhất cúi đầu, nhìn tôi rất nghiêm túc “Hình như trước đây cậu có chút hiểu nhầm mình, sao lần này cậu lại đồng ý lời mời thế?”

“Bởi vì, bởi vì… mình muốn thử xem thế nào”. Tôi nhìn Lâm Nguyên Nhất, hơi ngẩng đầu lên.

Trình Chân càng không muốn tôi lại gần Lâm Nguyên Nhất thì tôi lại càng muốn thử. Trình Chân phản đối tôi đi cùng với Lâm Nguyên Nhất, nhưng bây giờ xem ra, con người Lâm Nguyên Nhất cũng không đến nỗi tệ.

“Hả?” – Lâm Nguyên Nhất có chút ngạc nhiên.

“Thực ra bạn bè của mình rất ít” vẻ mặt tôi như bừng tỉnh, nói một cách hững hờ.

Lúc rời khỏi nhà họ Trình, tôi về sống cùng bố, nhưng không lâu sau đó, bố tôi lại được bổ nhiệm làm kỹ sư trưởng. Công việc của bố tôi ngày càng nhiều, nhiều lúc tôi được nghỉ học, về nhà, bố tôi cũng không có ở nhà. Gạt tàn trên bàn đã đầy đầu mẩu thuốc lá, nhưng tủ lạnh lúc nào cũng trống không.

Cái chết của mẹ tôi là một tổn thất rất lớn đối với bố nhưng bố tôi luôn kiên cường, đắm mình vào công việc. Để không làm ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, cuối cùng, bố tôi chỉ còn cách cho tôi vào học tại trường nội trú hàng đầu.

Học sinh trong trường có thể phân thành hai kiểu, một kiểu là những người học hành đặc biệt giỏi giang, kiểu còn lại là con cháu của những gia đình cực kỳ giàu có. Những bạn nữ nhiều tiền chỉ biết thay quần áo, trang sức liên tục, lúc nào cũng lấy điện thoại cao cấp của mình ra, tạo dáng để chụp hình, còn những bạn nữ ham học thì lúc nào cũng quy củ, phép tắc, mặc đồng phục trường phát cho, ngoài giờ học trên lớp thì đều ôm sách ngồi học trong phòng hoặc trên thư viện. Tôi không thích chụp ảnh “tự sướng”, cũng không thích suốt ngày suốt đêm học bài, tôi là người đứng ở giữa, thuộc kiểu cá biệt.

Tuy ở đấy không có ai có ý định trấn tiền, nhưng cũng không có ai chủ động tiếp cận bạn, không có ai để ý xem bạn có thực sự vui vẻ hay không.

Đúng vậy, không có Trình Chân, đến cả người để tôi cãi nhau cũng không có. Không có người tính cách ngang ngược đấy ở bên cạnh, tuy tự do tự tại, nhưng cũng sẽ rất cô đơn.

Tôi nghĩ tôi luôn là một người yếu đuối, nhưng lại cố gắng giữ vẻ mặt kiên cường.

Địa điểm gặp nhau của hội Lâm Nguyên Nhất là một câu lạc bộ Board games, kinh doanh loại hình chơi bài tây đang rất được ưa thích.

Buổi tụ họp có rất nhiều người tham gia, trai gái đủ cả tập trung phía trước chiếc bàn lớn, ồn ào, náo nhiệt. Lúc tôi và Lâm Nguyên Nhất cùng đến thì trò chơi cũng đã bắt đầu được một lúc.

Lâm Nguyên Nhất vừa bước vào, nói với bạn nữ ngồi trên ghế sô pha, “Tôn Manh Manh, cậu xem ai đến này”.

Tôi đi vào theo Lâm Nguyên Nhất, một bạn nữ lập tức đứng dậy, đứng yên nhìn tôi, mất mấy giây sau, mới mừng rỡ nói: “Lý Vi, đúng là cậu thật rồi!”

Do lâu lắm rồi không gặp nên tôi vẫn còn chút lạ lẫm, tôi vuốt vuốt tóc, gật đầu nói: “Bao năm không gặp, cậu vẫn hoạt bát như ngày xưa”.

Tôn Manh Manh kéo tôi lại gần nhìn kỹ, cười hì hì nói: “Đúng là cậu rồi, hình như có vẻ vui tươi, thoải mái hơn nhiều đấy”.

Tôi nghe rồi chỉ cười cười: “Gặp lại bạn cũ, đương nhiên là phải vui rồi”. Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp có vô số chuyện để nói.

Trong phòng tiếng la hét ầm ĩ, chỉ nghe thấy tiếng người nói những thuật ngữ của trò chơi, cái già mà “giết”, “tránh”, tôi nghe mà không hiểu gì cả.

Tôn Manh Manh nhảy sang ghế bên cạnh, chỉ vào bàn game nói: “Cậu muốn chơi cùng không?”

Tôi nhìn xung quanh từng người lấy bài, chơi rất hăng say, lắc đầu nói: “Cậu chơi đi, mình không biết chơi, xem một lúc đã, hiểu rõ luật chơi rồi tính sau”.

Trò chơi đã bắt đầu được một lúc, có người bị loại, quay ra nhìn Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy, đùa đùa nói: “Ái chà, anh chàng đẹp trai họ Lâm, mình đang nghĩ sao mà cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu, hóa ra là có hẹn với người đẹp”.

Lâm Nguyên Nhất cười cười nói: “Đừng có trêu nữa, đây là bạn cũ của Tôn Manh Manh”, quay đầu ra nhìn tôi, cậu ta vẫy vẫy tay nói: “Đừng để ý đến cậu ấy, ngồi đi”.

Người đó nhìn kỹ tôi rồi hỏi: “Bạn nữ này nhìn mặt quen quá, hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải”.

Tôi ngẩn người, đột nhiên nhận ra người ở đây đều là trong đội bóng rổ trường, là những nhân chứng của màn ngọt ngào trên sân bóng, tiêu rồi, thế này thì lại càng không thể nói rõ được.

Tôi toát hết cả mồ hôi, may mà Tôn Manh Manh kịp thời giải vây cho tôi: “Đừng có nói bừa, Lý Vi là bạn học cũ của mình, mấy người không được bắt nạt cậu ấy. Đặc biệt là Lâm Nguyên Nhất. Mau cất mấy cái nanh vuốt của cậu đi”.

Mọi người trong phòng đều cười ầm cả lên, Lâm Nguyên Nhất làm vẻ mặt vô tội phản bác lại: “Nanh vuốt? Mình đáng sợ đến thế cơ à?”

Ván games náo nhiệt đã kết thúc, Lâm Nguyên Nhất hỏi tôi: “Có muốn cùng chơi không?”

Tôi lắc đầu nói: “Mình không biết chơi, các cậu cứ chơi đi”. Lâm Nguyên Nhất di chuyển chiếc ghế, bảo tôi ra sô pha ngồi, tráo bài, cúi đầu nói với tôi: “Quy tắc thật ra rất đơn giản, cậu nhìn mình chơi một ván là có thể hiểu được đại khái rồi”.

Cả một bàn người cười đùa vui vẻ chơi bài, mỗi lần đánh ra một quân, Lâm Nguyên Nhất đều rất kiên nhẫn giải thích cho tôi. Mấy người kia ra bài nhanh quá, tôi không kịp nhớ được ý nghĩa của mỗi lá bài, chỉ nghe thấy Lâm Nguyên Nhất liên tục kêu “giết”, rồi nhanh chóng giải quyết đối phương, bên kia phải chịu “đòn” liên tục.

Sau một lúc, Tôn Manh Manh nghe điện thoại, vẻ mặt có chút căng thẳng, quay đầu ra nhìn mọi người nói: “Mình ra ngoài đón một người, mọi người cứ chơi nhé”.

Lâm Nguyên Nhất cười: “Sắp thua nên định chạy à, rốt cuộc là ai đến thế?”

Tôn Manh Manh đã đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: “Lý Giai đến”.

Tôi nhìn đống bài trên tay Lâm Nguyên Nhất, cảm nhận được rõ ràng người Lâm Nguyên Nhất hơi khựng lại.

Tôi ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt Lâm Nguyên Nhất hơi sững lại, ánh lên vẻ lạnh lùng, sắc nhọn. Nhưng, ánh mắt và cả vẻ mặt ấy biến mất chỉ trong chốc lát, không để lại vết tích gì.

Không lâu sau, Tôn Manh Manh đi vào cùng một bạn nữ. Ánh mắt người ấy lướt qua cả phòng, sau đó dừng lại chỗ Lâm Nguyên Nhất, nói: “Tiểu Nhất, hóa ra cậu cũng ở đây à?”

Người con gái từ phía cửa đi vào, giọng nói mềm mại, khuôn mặt yêu kiều. Lâm Nguyên Nhất thu gọn bài trên tay lại, cười nói: “Tôn Manh Manh, gan cậu cũng to thật đấy, lại mời cả Lý Giai đến nữa cơ à?”

Tôn Manh Manh chớp chớp mắt, không để ý, chỉ nói: “Đừng dừng lại, chơi tiếp đi chứ”.

“Không chơi nữa”, Lâm Nguyên Nhất bất ngờ để bộ bài lên bàn.

Lý Giai cười một lúc rồi nói: “Mình vừa đến thì không chơi nữa, đúng là không nể mặt mình mà, hay là có bạn gái ở đây nên cậu thấy không tiện?”

Mắt Lâm Nguyên Nhất hơi nheo lại, nở nụ cười: “Vậy thì để cậu ấy chơi với cậu”. Nói rồi, Lâm Nguyên Nhất kéo tôi đến cạnh chiếc bàn. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Lâm Nguyên Nhất cúi xuống dịu dàng nói với tôi: “Mình ngồi sau dạy cậu, đừng lo”.

Chờ chút, hình như vấn đề không phải là chơi bài, mà là từ lúc nào tôi trở thành bạn gái của Lâm Nguyên Nhất vậy?

Những người đang ngồi trong phòng đều tỏ vẻ sững sốt, chỉ có tôi là hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Vừa định giải thích cho rõ ràng thì Lâm Nguyên Nhất đã đưa tay ra nắm lấy tay tôi, dùng ánh mắt bảo tôi đừng nói gì cả. Khóe mắt cậu ấy cong cong, khẽ nhếch miệng, lúc cậu ấy cười tạo cho tôi một cảm giác thu hút không thể diễn tả được. Tôi định rút tay lại, nhưng cuối cùng cũng không thoát ra được khỏi bàn tay của cậu ấy. Tôi mím môi, trừng mắt nhìn cậu ấy.

Thấy tôi có chút tức giận, Lâm Nguyên Nhất nói thầm vào tai tôi, với một giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Đừng nói gì cả, coi như giúp mình một lần đi”.

Tôi ngẩn người, cảm nhận được Lâm Nguyên Nhất đang nắm chặt tay tôi. Tôi ra sức muốn gỡ bàn tay cậu ấy ra, nhưng cậu ấy lại càng nắm chặt hơn, không thể nào gỡ ra được. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ngạc nhiên nhận ra ánh mắt hình như đang để lộ ra vẻ cầu cứu. Trong giây lát, tôi cúi đầu, bỏ cuộc, không ngọ nguậy nữa, nghi hoặc nghĩ, rốt cuộc giữa Lý Giai và Lâm Nguyên Nhất đã xảy ra chuyện gì.

Cầm bài trên tay, tôi ngẩn ra một lúc lâu, bối rối, Lâm Nguyên Nhất đã lấy lại được vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ghé đầu nói: “Này, đến lượt cậu bốc bài đấy, ngốc ạ”.

Tôi vốn đã không nắm rõ luật chơi, sau một lúc ồn ào như thế, làm sao còn nhớ được cách chơi nữa cơ chứ, chủ yếu là dựa vào sự chỉ dẫn của Lâm Nguyên Nhất đang ngồi phía sau.

Có người đề nghị nói: “Chơi thế này chán chết, chẳng có gì hay ho cả, mình đổi luật chơi khác đi, người thua sẽ phải nói sự thật”.

Tôi vừa nghe tới từ “sự thật” thì đầu đã to ra rồi. Càng nguy hơn khi cái người lúc nãy bị Lâm Nguyên Nhất công kích đều đang tập trung hết hỏa lực nhắm vào tôi. Mặc dù tôi đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị trúng kế của người khác. Lâm Nguyên Nhất nhìn bài của tôi, nói: “Mấy người các cậu chẳng làm được việc gì tốt đẹp, hỏi đi”.

“Hai người hãy tóm tắt đơn giản câu chuyện tình yêu của mình đi”. Lý Giai dùng tay nâng cằm, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhưng giọng điệu thì lại có vẻ hùng hổ hăm dọa. Cho dù bây giờ tôi có nói tôi và Lâm Nguyên Nhất không có bất cứ quan hệ gì đi nữa thì chắc cậu ấy cũng không tin. Tôi chỉ có thể căng hết da đầu ra, giả vờ như không có chuyện gì: “Đang trong thời gian tìm hiểu, hết rồi”.

Lý Giai sững người, ngạc nhiên nhìn tôi. Không cần ngẩng đầu lên tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của cô ấy.

Lý Giai tiến lại gần, đưa tay ra nói “Chào cậu, mình là Lý Giai”. Sau đó quay sang không có thâm ý gì, nhìn Lâm Nguyên Nhất nói: “Mình có thể tính là quá khứ đã kết thúc của Tiểu Nhất”.

Bạn gái cũ? Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra được vài phần, Lâm Nguyên Nhất vừa rồi tại sao lại nhờ tôi giúp, hóa ra là vì muốn trêu tức Lý Giai. Giữa bọn họ nhìn thế nào cũng không ra được là đã chia tay trong hòa thuận, chẳng trách vừa bước vào, mùi thuốc súng đã nồng như vậy. Tôi ngượng ngùng đứng dậy đưa tay ra bắt lại. Đến gần nhìn, da Lý Giai trắng nõn, mịn màng, không nhìn thấy lỗ chân lông, đôi môi mềm mại, quyến rũ, phong cách dễ thương, xinh xắn, thật hợp với Lâm Nguyên Nhất.

Lý Giai tiến lại gần một bước về phía tôi, lúc ánh mắt giao nhau, Lý Giai hình như đang khiêu khích tôi. Tôi cảm thấy bối rối đến ngạt thở, trong lòng không kìm được tự cười nhạo bản thân, tai họa đều là do tôi tự chuốc lấy, tự dưng lại đi giúp Lâm Nguyên Nhất làm gì cơ chứ.

Tôi đứng dậy nói với Lâm Nguyên Nhất: “Mình muốn quay về trường”.

“Đợi một lát đi”. Lâm Nguyên Nhất nhanh chân chặn trước mặt tôi, “Ăn gì đi đã rồi mình đưa cậu về”.

Tôn Manh Manh cũng đứng dậy tiến đến nói với tôi: “Cắt bánh đã rồi hãy đi, cậu vẫn chưa khai rõ cậu với Lâm Nguyên Nhất bắt đầu từ khi nào đâu đấy”. Tôi thở dài, chỉ còn cách ở lại, diễn tiếp với bọn họ.

Lúc cắt bánh, có người dùng tay quệt một miếng kem trên chiếc bánh, Tôn Manh Manh tức giận nói với người ấy: “Cậu kinh quá đấy”.

Người kia cười cười quệt bánh kem lên mặt Tôn Manh Manh.

Tôn Manh Manh hét ầm lên: “Cậu chết chắc rồi”. Vừa hét vừa quệt một mảng kem to hơn tấn công lại.

Một đám người ầm ĩ cả lên, cái bánh kem ngon lành trong phút chốc đã bị mọi người quệt khắp nơi.

Trong lòng tôi thấy phục sát đất tinh thần chơi đùa điên cuồng của đám người này.

Người lúc nãy bị Lâm Nguyên Nhất chỉnh cho một trận, trong miệng còn đầy bánh, tức tối nói: “Lâm Nguyên Nhất, lúc khác chúng ta sẽ đấu lại!”.

Lâm Nguyên Nhất ngồi dựa vào ghế sô pha, cười nói: “Lúc nào cũng chiều”.

Người con trai kia hình như bị vẻ khinh khỉnh của Lâm Nguyên Nhất làm cho kích động, đặt cốc nước lên bàn, tức giận nói: “Mình ghét nhất việc rõ ràng cậu là người chơi, vậy mà lại đẩy bạn gái lên phía trước. Trước mặt nhiều người thế này ra vẻ đẹp trai, khoe khoang hạnh phúc như thế có gì hay ho cơ chứ?”.

Tôi bị sặc nước, tức chết đi được. Lúc nãy, Lâm Nguyên Nhất thì thầm vào tai tôi bị người ta nhìn thấy rồi.

Người con trai kia khuôn mặt đầy vẻ tức tối quay ra nhìn tôi nói: “Tên tiểu tử Lâm Nguyên Nhất nhiều mánh khóe lắm! Lý Vi, cậu phải cẩn thận, đừng có bị cậu ấy mê hoặc”.

Tôi cười ngượng ngùng.

Chơi bài, đối đầu, người thua bị phạt uống nước ngọt…

Không biết ai chơi ác trộn coca với ba, bốn loại nước khác vào với nhau, làm tôi uống đến mức sắp ngất.

Lâm Nguyên Nhất đỡ cho tôi không ít, chạy ra nhà vệ sinh rồi. Tôi ngồi dựa vào sô pha, Tôn Manh Manh lại gần nói với tôi: “Tiểu Vi, cậu đừng để ý đến Lý Giai, đã chia tay rồi mà còn cứ làm phiền Lâm Nguyên Nhất”.

Tôi có chút hiếu kỳ hỏi: “Tại sao Lý Giai lại bám lấy Lâm Nguyên Nhất?”.

Tôn Manh Manh chớp chớp mắt nói: “Đây là cậu ấy tự làm tự chịu thôi. Lúc Lâm Nguyên Nhất và Lý Giai ở bên nhau, Lý Giai lại còn có tình ý với người con trai khác, mà người ấy lại là bạn thân nhất của Lâm Nguyên Nhất. Không hiểu vì sao chuyện của bọn họ ầm ĩ lên đến bạn bè ai cũng đều biết hết. Lâm Nguyên Nhất từ đó trở đi bắt đầu thường xuyên thay bạn gái, tiếng tăm rất không hay, thật ra đều là do Lý Giai”.

Bị người bạn thân nhất và bạn gái đồng thời phản bội, sự tổn thương này rốt cuộc có thể sâu đậm đến mức nào, tôi không thể nào hiểu được.

Trước đây tôi còn tức giận vì Lâm Nguyên Nhất nói dối tôi là bạn gái của cậu ấy, nhưng bây giờ, tôi lại rất đồng cảm với cậu ấy, suy nghĩ về Lâm Nguyên Nhất hình như cũng đã có chút thay đổi. Bỏ qua khía cạnh đào hoa của cậu ấy thì thật ra Lâm Nguyên Nhất cũng là một người con trai rất được. Đẹp trai, biết chăm sóc con gái, lại không ngang ngược như Trình Chân.

Tôi uống hơi nhiều nước ngọt nên đứng dậy nói với Tôn Manh Manh: “Mình ra nhà vệ sinh tí”.

Tôi chậm rãi đi ra phía cửa, lúc gần đến chỗ cửa kính bên ngoài, tôi đột nhiên dừng lại. Bóng hai người dưới ánh đèn màu cam bị kéo dài ra.

Lý Giai kéo tay Lâm Nguyên Nhất nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.

Chỗ tôi đứng không kín lắm, đi về phía trước hay lùi lại phía sau đều sợ kinh động đến bọn họ, chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của Lâm Nguyên Nhất.

Cậu ấy đứng dựa vào tường, hình như hơi cười mỉm nói: “Mình muốn thế nào à? Hình như cậu nhầm rồi. Mình nhớ là đã nói rất rõ ràng với cậu rồi cơ mà, mình và cậu đã chia tay từ lâu rồi, có phải cậu cũng cảm thấy đó là thời điểm thích hợp để dừng lại không, đừng có hỏi mấy câu vô vị ấy nữa”.

Câu nói lạnh lùng của Lâm Nguyên Nhất lọt vào tai tôi, khiến tôi rùng mình. Trong ấn tượng của mình, cậu ấy đối xử với các bạn nữ rất dịu dàng, vẻ thúc bách người khác của Lâm Nguyên Nhất lúc này thật như của một người hoàn toàn khác.

Lý Giai ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyên Nhất, một tay nắm lấy cánh tay cậu ấy, hạ thấp giọng nói: “Mình thừa nhận trước đây là lỗi của mình, nhưng cậu đừng giận mình nữa, được không?”.

Lâm Nguyên Nhất lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Lý Giai: “Lý Giai, bỏ tay ra, lẽ nào mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện trước đây, không cần biết là thế nào, mình đều không quan tâm. Cậu đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa này làm gì nữa, chỉ thêm phiền phức cho mình thôi”.

Lý Giai ngỡ ngàng nhìn Lâm Nguyên Nhất, ánh mắt tối lại, nói: “Phiền phức? Cậu đang nói Lý Vi? Hay là những bạn nữ khác?”.

Lâm Nguyên Nhất cười cười nói: “Chuyện này không liên quan gì tới cậu. Chuyện đã đến mức này rồi, mình mong đây là lần cuối cùng cậu làm phiền mình”.

Lúc này, có nhiều người đi vào, tôi nhân lúc có đông người, nhanh chóng nghiêng người, nấp vào trong góc, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, làm tôi thấy chóng mặt.

Lúc Lâm Nguyên Nhất rời đi, tôi nghe thấy tiếng Lý Giai gọi tên Lâm Nguyên Nhất, nhưng Lâm Nguyên Nhất không hề có ý dừng lại, sau đó tiếng giày cao gót của Lý Giai nện xuống sàn, phát ra những âm thanh gấp rút. Sau một lúc, tất cả lại quay trở về yên tĩnh.

“Nghe lén là một thói quen không tốt đâu đấy”. Tôi đi ra từ một góc tường, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Nguyên Nhất. Sao cậu ấy lại quay lại đây?

Khóe miệng cậu ấy tạo nên một đường cong rất đẹp. Đường nét hoàn hảo trên gương mặt, ngũ quan khôi ngô, tuấn tú, có lẽ bất kỳ người con gái nào cũng sẽ bị thu hút bởi ma lực của cậu ấy.

Tôi có chút mơ hồ, ánh mắt chuyển sang hướng khác, ngập ngừng nói: “Mình chỉ là…. Chỉ là ra ngoài nghe điện thoại.”

Lâm Nguyên Nhất cười cười, hơi khom lưng, đôi môi mỏng hơi mở ra: “Những lời vừa rồi cậu đều nghe được hết rồi hả?”.

Tôi giật mình, cúi đầu nói: “Mình không cố ý”.

Theo bản năng, tôi đẩy cậu ấy ra, nhưng lại bị Lâm Nguyên Nhất nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay tôi. Cậu ấy nói: “Có muốn thử làm bạn gái của mình không?”.

Vừa ngẩng đầu lên, Lâm Nguyên Nhất đột nhiên hôn lên mặt tôi. Tôi dùng tay ra sức đẩy cậu ấy về phía sau, nhưng cậu ấy hình như dùng tất cả sức lực ôm lấy tôi. Tôi bị ép vào góc tường, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thở một cách khó khăn.

Lâm Nguyên Nhất buông tôi ra, thở dài nhè nhẹ. Có lẽ do hội con trai vừa uống rượu, không khí thoang thoảng mùi rượu nho. Tôi mở to mắt, nhìn ánh mắt có chút bi thương của Lâm Nguyên Nhất, ánh trăng lạnh lẽo hắt lên cửa thủy tinh, chiếu lên gương mặt cậu ấy. Cơn gió mang theo hơi thở của màn đêm nhè nhẹ thổi qua.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhưng lý trí thì lập tức bảo tôi phải tỉnh táo lại.

Tôi kiềm nén nhịp tim đang đập ngày càng nhanh của mình, cúi đầu nói: “Cậu uống nhiều rồi, để mình đưa cậu về”.

Lâm Nguyên Nhất nheo mắt nhìn tôi, hai tay chống lên tường qua hai bên đầu tôi, lúc tôi đã đứng yên trong lòng cậu ấy, cậu ấy nói với giọng điệu không hề nghiêm túc: “Có phải bọn con gái các cậu đều thích chơi trò vờ thả để bắt đúng không? Nhưng cuối cùng vẫn giống nhau, nói thích mình” Ánh mắt cậu ấy phảng phất sự oán giận.

Những lời nói cay nghiệt ấy như đâm sâu vào tôi, và cũng chọc tức tôi. Tôi còn tưởng cậu ấy tiếp cận tôi là thật lòng, nhưng tất cả chỉ là cậu ấy muốn cho Lý Giai xem một màn kịch!.

Đối với cậu ấy, biểu hiện của tôi và những người khác đều giống nhau, đang chơi trò vờ thả để bắt. Hóa ra cậu ấy chỉ xem tôi như một trong những người xung quanh hâm mộ, đuổi theo cậu ấy.

Tôi nắm chặt hai tay, cắn môi yên lặng, tất cả những cảm giác nhục nhã một phút trước lập tức dồn hết lên đỉnh đầu.

“Lâm Nguyên Nhất, thả mình ra. Cậu nhận nhầm người rồi, mình không phải là Lý Giai”. Tôi tức giận nhìn cậu ấy, đến cả môi tôi cũng bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt Lâm Nguyên Nhất đầy vẻ cô đơn, đầu từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ tôi. Miệng lẩm bẩm: “Là ai thì liên quan gì chứ”. Lúc tôi kịp phản ứng, cậu ấy đột nhiên cắn một cái.

Sự đau đớn ngay lập tức truyền đến, tôi cố sức thoát ra khỏi tay của cậu ấy, giơ tay cho cậu ấy một cái bạt tai. Mắt tôi đã bị nước làm mờ đi.

Lâm Nguyên Nhất hướng về phía vách tường không động đậy gì. Hình như một lúc lâu sau, cậu ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn xoáy vào tôi, con ngươi dừng lại trên khuôn mặt tôi, nói: “Tiểu Vi, xin lỗi cậu, mình…”

Không thèm nghe lời giải thích của cậu ấy, tôi hoảng loạn bỏ chạy. Đẩy một phát cánh cửa chính ra, tất cả sự tức giận đều trút ra hết, không khí bên ngoài lạnh như băng.

Không biết tôi đã chạy bao xa, mãi cho đến lúc bụng bắt đầu đau thắt lại, tôi mới dừng lại tại một công viên nhỏ. Tôi thở hổn hển, lúc này mới phát hiện ra túi của mình vẫn để trên bàn ở trong phòng. Trên người tôi không có điện thoại, cũng không có tiền. Con đường xa lạ yên lặng đến ghê người, cảm giác cô đơn và bất lực nhanh chóng vây bủa lấy tôi. Tôi ôm gối ngồi dưới cầu trượt trong công viên, thế giới bị thu lại trong một không gian nhỏ hẹp khiến tôi có cảm giác an toàn.

Cũng không biết đã bao lâu rồi, tôi giữ nguyên tư thế ấy khiến đôi chân tê cứng. Công viên bé tí, đêm khuya, ít người, bậc thềm cầu thang vắng vẻ, tôi cứ cúi đầu như vậy, bên tai văng vẳng truyền đến tiếng bước chân, lúc đầu rất vội vàng, nhưng sau đó dần dần chậm lại.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày thể thao màu trắng. Tôi chớp chớp mắt, dọc theo đôi chân dài, nhìn lên trên, khuôn mặt ấy càng ngày càng rõ nét hơn.

“Chị như thế này thì thật là tệ”.

Tôi ngẩng đầu, gương mặt Trình Chân dưới ánh trăng càng trắng hơn. Cậu ấy nhìn tôi, trầm lặng và chăm chú.

Trong giây lát, tôi có chút ảo giác, hình như lúc này Trình Chân chính là chỗ dựa duy nhất của tôi.

Sự xuất hiện của Trình Chân, như ánh sáng rực rỡ lúc bình minh, chiếu sáng tâm trạng đang u uất của tôi.

Trình Chân tiến lại gần, đi đến trước mặt tôi, quỳ xuống, nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ ôm tôi, nhưng thứ tôi nhận được là một cái bạt tai.

Mặt tôi nóng ran lên, tôi kìm nén nước mắt nhìn cậu ấy hét lên: “Sao lại đánh chị! Em có vấn đề à?”

Trình Chân nhìn chằm chằm vào cổ tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, không cam lòng: “Lâm Nguyên Nhất tốt như vậy sao, đến mức chị đem cả bản thân ra đánh đổi à!”.

Tôi không thể tin được những gì Trình Chân nói, hoàn toàn bị khí thế của Trình Chân chế ngự, cảm giác nhục nhã mãnh liệt trong phút chốc ập đến, tôi sững người nói: “Trình Chân, em nói vớ vẫn gì thế!”

Trình Chân nheo mắt, chỉ lên cổ tôi nói: “Vết đỏ này là thế nào? Chị có biết mình đang làm gì không hả?”

Tôi theo hướng nhìn của Trình Chân, sờ sờ lên cổ, cảm thấy nhục nhã, hổ thẹn đến mức muốn tìm lỗ nẻ nào đó để chui xuống.

“Không phải như em nghĩ đâu, không có chuyện gì hết, chỉ là Lâm Nguyên Nhất uống say, hôn chị thôi”. Tôi cúi đầu giải thích.

Trình Chân trở nên kích động: “Chị có phải là con gái không thế, anh ta muốn hôn chị, chị không biết đường mà phản kháng lại à?”

Tôi cúi gằm xuống, ngồi co rúm lại trên đất, không nói gì cả, chỉ cúi đầu, để nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống.

“Tình thế lúc ấy, chị căn bản không có cách nào kiểm soát được, Lâm Nguyên Nhất …. Cậu ấy uống say rồi, cậu ấy … cậu ấy… hình như đang rất buồn nên mới …”

“Em đã nói với chị là tránh xa anh ta ra rồi mà, sao không nghe lời em?”. Khuôn mặt Trình Chân tối sầm lại nhìn tôi, sắc mặt rất khó coi.

Tôi khó khăn mở to đôi mắt đang đẫm lệ, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn đến mức không thể ngăn được, cố kiềm chế được buồn bực, kêu lên một tiếng: “Đau, đau quá ….”

Lúc tôi ấn lên ngực, sắc mặt Trình Chân cũng thay đổi, lo lắng ôm lấy tôi, thấp giọng nói: “Sao thế, sao thế? Khó chịu chỗ nào?”. Tay Trình Chân xoa xoa nhẹ lưng tôi.

“Tm đau lắm”. Tôi dựa vào Trình Chân, thở hổn hển: “Em biết rõ chị không phải là loại người ấy mà, sao lại nói chị như thế?”

Trình Chân thở dài, giọng nói dịu lại: “Em xin lỗi, lúc nảy em lo lắng quá, còn tưởng chị ….” giọng nói Trình Chân dừng lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi: “Tiểu Vi, chị phải biết là, em rất lo cho chị”.

Tay Trình Chân dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi. Trong chốc lát, không khí căng thẳng và cả trái tim tôi cũng dịu lại.

“Tiểu tử thối, chỉ biết chọc giận chị thôi”. Tôi trừng mắt với Trình Chân.

Trình Chân đành chịu, lắc đầu: “Vừa thế mà đã mắng người khác rồi, thật là không đáng yêu gì cả!”

Tôi khẽ lầm bầm, cúi đầu nói: “Chị cũng không biết vì sao, trước mặt em chị luôn cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng có lúc, hình như lại hoàn toàn không giống bình thường”.

Mỗi lần ở bên Trình Chân, bất kể hành động hay tâm trạng của tôi, hình như đều tách rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Trình Chân nhìn tôi với ánh mắt trầm lắng, hỏi lại: “Tại sao lại thế? Lẽ nào chị không biết à?”

Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trình Chân, chuyển chủ đề hỏi: “Em làm thế nào mà tìm được chị thế?”

“Em gọi điện thoại cho chị thì Tôn Manh Manh nghe máy. Chị ấy nói chị không chào hỏi gì, túi cũng không mang theo, quay về trường rồi. Em nghĩ, tuy đầu óc chị không thông minh gì, nhưng cũng không đến mức hấp tấp như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Vì thế, em mới đi tìm ở gần đây”.

Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Chân, theo phản xạ nói: “Thật là xấu hổ mà, chị như một con cún bị người ta bỏ rơi, khóc lóc thảm thiết, lại còn để em tìm thấy nữa”.

Đôi mắt Trình Chân lại loé lên một tia sáng, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời lúc này. Nhưng miệng lưỡi cậu ấy thì không rộng lượng tí nào: “Lại còn nói nữa! không phải em đã cảnh cáo với chị rồi sao, tránh xa Lâm Nguyên Nhất ra”.

Tôi lập tức phản kháng lại: “Chị từ trước tới giờ chưa từng đến gần cậu ta, chuyện lần này thật sự là bất ngờ”.

Trình Chân nhìn tôi, không bằng lòng nói: “Đã có bao nhiêu bài học đau đớn như vậy rồi mà chị vẫn chưa rút ra kinh nghiệm gì à? Nghe lời em, đừng dính dáng đến anh ta nữa”.

Tôi định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn để những lời định phản bác lại, nuốt xuống bụng, bám vào tay Trình Chân, đứng dậy.

Trình chân nhìn đồng hồ nói: “Trường chị chắc vẫn chưa đóng cửa đâu, em đưa chị về”.

Chúng tôi bước đi trên con đường tràn ngập ánh trăng màu xám bạc. Thời tiết tháng mười se se lạnh, trong không khí phảng phất mùi hương ngọt ngào. Sự ấm áp tràn vào tận trong tim, chầm chậm tan chảy khắp cơ thể.

Tôi nói: “Trình Chân, cảm ơn em. Cảm ơn em vì những lúc chị cô đơn, bất lực nhất em đều xuất hiện”.

Trình Chân nhìn tôi chăm chú với đôi mắt đẹp mê người, nói: “Chị thật ngốc!”

Ánh trăng chiếu lên gương mặt đang quay đầu lại, hơi mỉm cười của Trình Chân, ngọt ngào như đường, chạm đến tận tim tôi.

Trải qua một buổi tối không yên ổn, tôi chỉ muốn nhanh chóng về đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, khó khăn lắm tôi mới dậy được. Qua gương, nhìn vết cắn trên cổ, tôi nghĩ đến Lâm Nguyên Nhất, người này hôm qua đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, mặt lập tức ửng đỏ. Tôi liên tục tát nước lên mặt cho tỉnh táo trở lại.

Tôi rửa mặt xong xuôi, lúc đến nhà ăn, Liễu Đình đã lấy đồ ăn sáng giúp tôi, giữ chỗ cho tôi.

“Bên này, bên này”. Liễu Đình đứng ở cổng nhà ăn, vẫy tay với tôi.

Tôi vừa ngồi xuống, Liễu Đình đã nhìn tôi với ánh mắt dò xét, hỏi: “Tiểu Vi, tối qua cậu đi uống rượu với Lâm Nguyên Nhất à?”

Tôi vừa cho được miếng mì vào miệng, thái dương bỗng nhói lên một cái, lập tức lắc đầu: “Nói bừa, mình là học sinh ngoan ngoãn, chỉ uống nước ngọt thôi”.

Liễu Đình “hừ” một tiếng, không bằng lòng nói: “Đừng có giả ngốc! Ai quan tâm cậu uống cái gì chứ. Mình đang hỏi là cậu thật sự ra ngoài với Lâm Nguyên Nhất à?”

Tình cảnh ngượng ngùng tối qua gần như vẫn đang hiện ra trước mắt, tôi không muốn nói nhiều, chỉ yên lặng ăn mì, trả lời bừa “Ừ”.

“Thật ra, Lâm Nguyên Nhất cũng rất được, đẹp trai lại cẩn thận, chu đáo, chỉ có điều tiếng tăm không được tốt lắm”. Liễu Đình than thở một tiếng, đẩy bát cháo ra trước mặt tôi, nói: “Này, cái này là của bạn trai cậu nhờ mình đưa cho cậu đấy”.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Bạn trai nào, cậu nói ai?”

Liễu Đình dùng bộ mặt “Cậu đã biết rõ còn hỏi” nói: “Lâm Nguyên Nhất”.

Tôi trố mắt nhìn Liễu Đình đầy nghi hoặc. Không thể nào, tôi rõ ràng không hề đồng ý, sao lại biến thành bạn gái của Lâm Nguyên Nhất chứ?

Lúc sau, tôi cúi đầu phản bác: “Không, không đâu, nhất định có gì nhầm lẫn ở đây, mình không phải bạn gái cậu ấy, mình chỉ giúp cậu ấy trước mặt bạn gái cũ thôi, chỉ là diễn cho người khác xem thôi”.

Liễu Đình lại dùng biểu cảm “thật là phục cậu” nói: “Lần này cậu ẩu quá, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Sáng nay cả khóa mình đang truyền tai nhau, cậu là tình yêu mới của Lâm Nguyên Nhất đấy”.

Tôi nhìn bát mì trên bàn đang nguội dần mà ngẩn người ra một lúc, mãi sau mới đứng dậy rời khỏi bàn. Tôi vô thức đưa tay lên sờ miếng dán trên cổ, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận, sao tôi lại không nghe lời Trình Chân cơ chứ?

Có một số chuyện chúng ta đã cố trốn tránh nhưng lại không thể ngăn được nó xảy ra.

Mặc dù tôi đã cố hết sức tránh chạm mặt Lâm Nguyên Nhất, nhưng lúc ở cổng trường, tôi vẫn bị cậu ấy chặn lại.

“Tiểu Vi, mình đến xin lỗi chuyện tối hôm qua, xin lỗi cậu”. Lâm Nguyên Nhất lo lắng quan sát phản ứng của tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy, có thể nhận ra, đây là lời xin lỗi thật lòng của cậu ấy.

Tôi gật đầu nói: “Ừ, mình biết rồi”. Trên đường đang có rất nhiều người đi qua đi lại, tôi nghiêng người chuẩn bị rời đi.

“Những lời mình nói ngày hôm qua….”

“Đừng nhắc đến chuyện ấy nữa”, Lâm Nguyên Nhất chưa nói xong đã bị tôi ngắt lời. Tôi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dịu dàng nói: “Chuyện tối hôm qua cứ coi như là một trò đùa đi. Nhắc tới mới nhớ, trước đây mình cũng từng lấy cậu ra làm trò đùa. Bây giờ coi như hòa nhau. Tạm biệt”

Mỗi năm một lần, vào khoảng cuối thu đầu đông, lúc thời tiết giao mùa, trường tôi lại tổ chức hội thao.

Từ tuần trước, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo “Vì lớp chúng ta, số bạn nữ tương đối ít, nên mỗi người ít nhất nên đăng ký tham gia một môn”, tôi cảm thấy như đang đối mặt với ngày tận thế vậy.

Sắp hết hạn đăng ký, tôi thầm vui mừng vì thoát được, không ngờ buổi chiều, vừa vào phòng giáo viên đã bị cô chủ nhiệm hỏi: “Lý Vi, chỉ còn mỗi em là chưa đăng ký môn nào cả, còn lại chạy 800m và chạy vượt rào 200m, em chọn cái nào?”.

Gió lạnh cuối thu luồn qua khe cửa “vù vù”, tràn vào phòng giáo viên, tôi hoàn toàn hết hy vọng rồi. Dù là cái nào thì cũng giống như chọn vào con đường chết, chỉ là cách chết và quá trình không giống nhau mà thôi. Tôi khó khăn hỏi lớp trưởng: “Mình có thể không tham gia không?” Tôi định giải thích do tim của tôi không được tốt nhưng không đợi tôi nói hết câu, tiếng bàn tán đã rộ lên.

“Hoạt động của lớp, dựa vào cái gì mà một mình cậu ấy được đặc cách, không cần tham gia cơ chứ?”

“Người ta là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất, đương nhiên là có tư cách đặc biệt rồi”

“Cậu biết gì không? Sáng nay có một bạn lớp bên cạnh nghe thấy cậu ấy từ chối Lâm Nguyên Nhất ở ngoài cổng trường đấy”

“Gì cơ, làm gì mà kiêu ngạo thế chứ!”

“Ừ, nói nhỏ tí đi…”

Mấy bạn nữ sau lưng tôi chụm đầu vào bàn tán, tất cả những lời khó nghe ấy đều đã truyền đến tai tôi.

Trong lòng có chút bực bội, tôi nghiến răng nói với lớp trưởng: “Cho mình đăng ký chạy 800m, được rồi, mình nhất định sẽ về đích”

Mấy lời khoa trương ấy nói ra xong, tôi rất khoái chí, nhưng lúc tôi đứng trên sân, trước những đợt gió thu xào xạc, lập tức cả cơ thể tôi như cây nấm bị dầm trong sương gió, ủ rũ, bơ phờ.

Đài phát thanh đang phát thông báo: “Những em tham gia chạy 800m nhanh chóng đến khu vực điểm danh”.

Tôi không có chút sức lực nào, đứng lẫn trong đám con gái đang hầm hè, trong lòng khóc thầm: “Sĩ diện con khỉ gì, bây giờ ai có thể giúp mình hủy bỏ thi đấu 800m đây, có nói mình là hồ ly tinh đi nữa, mình cũng nhận hết”.

“Lý Vi”, Lâm Nguyên Nhất mặc quần áo thể thao, đứng trên sân vẫy vẫy tay với tôi.

Đấy chẳng phải là tên thủ phạm sao? Không thèm đợi tôi trả lời, giáo viên điểm danh đã bắt đầu báo mã số. Tôi lo lắng, không còn tâm trạng đâu mà để ý đến Lâm Nguyên Nhất, tôi chỉ vào biển mã số dán sau lưng, tỏ ý cho cậu ấy biết tôi sắp thi đấu.

Đứng trên đường chạy màu đỏ, tiếng còi vừa vang lên, tôi chỉ còn cách cắn răng chạy theo cả nhóm.

Vừa chạy được một vòng, tôi đã cảm nhận được rõ rệt sức mình không chịu được nữa rồi, tim tôi bắt đầu nhói đau. Tôi nhìn phía trước mặt, mọi người đều đã chạy cách tôi ngày càng xa hơn. Tiếng nhịp tim làm tôi đau đầu, tôi thở hổn hển.

Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, vọng lại từ phía xa giọng của một người đang hét lên từ phía khán đài: “Lý Vi, cố lên!”

Tôi thở dốc, ý thức rời rạc cũng bắt đầu hồi phục lại chút ít, không để ý quay ra nhìn, người vừa hét “cố lên” hóa ra là Lâm Nguyên Nhất.

Lâm Nguyên Nhất lách qua đám người, trèo qua lan can, vào hẳn trong khu vực đường chạy, vừa chạy cạnh tôi vừa hỏi: “Mặt cậu nhợt nhạt quá, có phải bị huyết áp thấp không? Hay là bỏ cuộc đi?”

Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi không muốn người khác nghĩ tôi được đặc cách, đã đến nước này rồi, có tắt thở cũng phải tiếp tục kiên trì. Tôi lắc đầu, mặc dù vẫn thở hổn hển nhưng ánh mắt thì kiên định khác thường, tôi nói: “Không, mình có thể chạy hết được”.

Lâm Nguyên Nhất sững người, nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt trong veo khiến người khác phải rung động. Ánh nắng vẫn chiếu thẳng xuống, lướt qua khuôn mặt cậu ấy, lông mày cong cong, đôi mắt đen láy, trên khuôn mặt rạng ngời, tuấn tú chảy xuống những giọt mồ hôi lóng lánh. Cậu ấy kéo tay tôi nói: “Gì mà hăng hái vậy, hình như đến cả mình cũng bắt đầu thấy rạo rực rồi đấy, mình chạy cùng cậu.”

Tôi chỉ cảm thấy mặt bắt đầu nóng ran lên, chân cũng mềm nhũn ra, cứng nhắc hỏi: “Cái này có bị tính là phạm quy không?”

Lâm Nguyên Nhất cười rạng rỡ đến chói mắt, giải thích: “Mình chỉ chạy cùng cậu thôi mà, không kéo, cũng không đỡ cậu, không bị tính là phạm quy. Cậu chỉ cần nhìn thẳng về phía trước, hướng về vạch đích, chạy qua đó là được!”

Tim tôi lại một lần nữa loạn nhịp, nhưng lần này không phải do chạy bộ, mà là vì những câu nói dịu dàng và nụ cười ấm áp của người con trai trước mặt.

Tôi nhìn về phía Lâm Nguyên Nhất chỉ, điểm cuối của đoạn đường 800m cuối cùng cũng đã ở trước mặt.

“Lý Vi, chạy qua đi”.

Tôi quay đầu nhìn Lâm Nguyên Nhất, cố gắng nở nụ cười, cơ thể như có động lực vượt qua vòng cuối cùng, tôi như được uống nước tăng lực, chạy thẳng về phía trước.

Hoạt động của hai chân hình như đã không còn chịu sự khống chế của não bộ nữa rồi, trong lòng tôi cảm nhận được sự bình tĩnh chưa từng có trước đây. Tôi luôn muốn kiên trì đến cuối cùng, không phải chỉ để vượt qua vạch đích mà còn vì muốn chiến đấu với sự yếu đuối của bản thân, để có thể trở nên không còn mềm yếu nữa.

Sắp rồi, sắp rồi, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn rồi!

Tôi tăng tốc độ lên, lúc sắp vượt qua vạch đích, Lâm Nguyên Nhất ở bên cạnh còn hét “Cố lên!”

Tôi hít một hơi thật sâu, ngay cả tầm nhìn trước mặt cũng bắt đầu mờ đi. Thế giới đột nhiên tĩnh lặng, trong đầu tôi hiện ra rất nhiều chuyện, cuộc gặp gỡ với Lâm Nguyên Nhất, vô cớ trở thành “bạn gái” của cậu ấy, và còn những nụ hôn nóng bỏng ở đại sảnh câu lạc bộ board games nữa.

Giây phút chạy nước rút về đích, tầm nhìn của tôi dần dần rõ hơn, có người hét lên: “Còn 50m, 40m, 30m, 20m…”

Vào thời khắc quan trọng ấy, từ không trung một chai nước đột nhiên bay đến, bay qua trước mặt tôi, rơi xuống ngay chỗ đường chạy.

Tôi tránh không kịp, đúng lúc chân đạp lên, sau đó, tôi không còn giữ được thể diện nữa, ngã quay ra đất.

Trận đấu kết thúc ở đấy, tôi cũng vì thế mà bị thương, chân hình như bị trẹo. Liễu Đình dìu tôi đi tập tễnh, đầu gối, cánh tay, chỗ nào cũng bám đầy bụi đất, lẫn với mấy chỗ bị trầy xước, nhìn thấy mà giật mình.

Giáo viên và các bạn học chạy về phía tôi, tôi được đưa đến phòng y tế.

Bác sĩ giúp tôi xử lý các chỗ bị thương trên người, nhìn tôi hỏi: “Sao mặt em trắng bệch vậy, người cũng rất nóng”. Đo nhiệt độ, kiểm tra sơ qua một lúc, bác sĩ bỏ kính ra nói: “Đã hạ sốt rồi, nhịp tim rất không bình thường, có phải em bị bệnh gì di truyền không?”

Tôi cúi đầu, nói khẽ: “Vâng, tim em không được tốt”.

Bác sĩ sững sờ, lắc đầu nói: “Thật là liều lĩnh, đã biết tim mình không khỏe mà còn chạy 800m, đúng là không biết nguy hiểm gì hết”.

Bên ngoài có tiếng người hét lên: “Ngoài sân có người bị thương, bác sĩ Vương có thể qua đây xem thử không?”. Bác sĩ đáp lời, lấy hộp cứu thương, quay lại nhìn tôi, nói: “Bây giờ không có vấn đề gì lớn, nhưng truyền nước xong, tốt nhất em nên đến bệnh viện kiểm tra một lượt. Tôi ra ngoài trước rồi về ngay, em cứ ở đây nghỉ ngơi”

Tôi cảm kích nói: “Em cảm ơn bác sĩ”.

Thở dài, bác sĩ lắc đầu nói: “May mà không sao, từ sau đừng làm những chuyện thế này nữa”.

Tôi khẽ nhếch khóe miệng, cười miễn cưỡng nói: “Lần sau em sẽ không thế nữa ạ”.

Đợi bác sĩ đi khỏi, tôi mới chú ý đến Lâm Nguyên Nhất, người đang đứng dựa vào cửa. Trong lúc tôi vẫn còn đang hết sức ngạc nhiên thì Lâm Nguyên Nhất đã tiến lại gần như không có chuyện gì xảy ra, dừng lại trước mặt tôi, quay chiếc ghế lại, ôm chỗ dựa sau ghế, ngồi xuống.

Lâm Nguyên Nhất hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc: “Tim của cậu không được khỏe à?”

Tôi gật đầu: “Ừ”.

“Vậy tại sao còn tham gia chạy 800m?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Sau khi vận động một chút, hai bên má của Lâm Nguyên Nhất đỏ ửng, phần tóc mái cũng rủ xuống, khẽ động đậy theo cơn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ.

Nên nói thế nào đây, lẽ nào lại nói với cậu ấy, tôi vì cậu ấy mà tức giận tham gia thi đấu?

“Vì đây là hoạt động của lớp, mình không muốn bị cho là không hòa nhập”. Tôi chỉ có thể giải thích như vậy.

Lâm Nguyên Nhất có chút thất thần nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “cậu có thể nói rõ tình trạng của bản thân, lẽ nào cô giáo lại không thông cảm”.

“Thôi được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì mà”.

Ánh nắng rực rỡ, những chiếc lá đung đưa trong cơn gió. Tâm trạng đỡ hơn một chút khiến tôi mất cảnh giác.

Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, làm dịu đi sự ngượng ngùng của tôi. Vừa nghe máy, giọng nói nóng nảy của Trình Chân đã truyền đến: “Lý Vi, có phải đầu chị có vấn đề không thế hả! Rõ ràng biết tim mình không khỏe, lại còn đi chạy 800m!”.

Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, thở dài: “Liễn Đình đã nói ngay với em rồi à?”

Trình Chân không để ý đến tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị đang ở đâu?” Tôi biết không lừa được Trình Chân, khẽ nói: “Phòng y tế”.

Điện thoại “cạch” một tiếng rồi ngắt luôn. Tôi nhìn điện thoại, người tôi cứng ngắc lại.

“Là em trai cậu à?” Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi hỏi.

“Ừ”, tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nhìn Lâm Nguyên Nhất nói: “Thật ra Liễu Đình mới là chị họ đúng nghĩa, mình cũng không biết, đối với cậu ấy, mình có phải là một người chị không nữa…”

Lá cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, có người đi qua, giẫm lên những chiếc lá đã chuyển màu vàng, phát ra những âm thanh sột soạt, giòn tan. Hơi thở mùa đông đã ngày càng rõ rệt hơn.

Loa phát thanh trường đang thông báo tình hình thi đấu trên sân, tiếng hò hét, cổ vũ, không hiểu sao lại tác động đến tận trong lòng tôi. Một cảm giác không diễn tả được bằng lời làm xáo trộn tâm trí tôi.

Lúc sắp truyền dịch xong, bác sĩ quay lại tiêm thuốc cho tôi. Ông còn kê một số loại thuốc cho tôi uống, dặn dò vài câu rồi quay lại sân vận động.

“Cậu không quay lại thi đấu à”. Tôi thu lại ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa sổ, quay sang nhìn Lâm Nguyên Nhất, người ngồi đối diện với tôi, hỏi.

Lâm Nguyên Nhất tỏ vẻ thoải mái nói: “Môn mình tham gia thi đấu vào buổi chiều, bây giờ đang rỗi”.

Lâm Nguyên Nhất nâng cằm, mắt hơi nheo lại, thích thú nhìn trực diện tôi, tôi bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ phía đại lộ đầy lá rụng, một bóng người dỏng cao đi đến, hòa vào ánh nắng, tôi nhìn thấy rất rõ người ấy chính là Trình Chân.

Cậu ấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu hỏi bạn nữ trên đường điều gì đấy, bạn nữ kia với dáng vẻ ngạc nhiên, chỉ về phòng y tế.

Dáng người Trình Chân cao ráo, rắn rỏi, mọi hành động, mọi cử chỉ tỏ ra sự tự tin và khí chất tao nhã. Tim tôi đã loạn đi vài nhịp, như trào lên đợt sóng lớn. Trong chốc lát, ánh mắt của tôi vô tình nhìn theo dáng của Trình Chân.

Một tuần không gặp Trình Chân, đột nhiên tôi nhận ra có chút nhớ mong. Lúc cậu ấy từng bước từng bước tiến lại gần, trong lòng tôi có chút lo sợ bất an, nhưng phần nhiều trong đó là sự chờ đợi. Tôi muốn gặp cậu ấy? Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi cúi đầu không dám nhìn tiếp, tôi sợ những ý nghĩ rối bời này của tôi sẽ bị người khác phát hiện ra.

Lúc Trình Chân đi vào, tôi đang cúi đầu. Lâm Nguyên Nhất nhìn Trình Chân, tiến lại cười cười, nói: “Trình Chân, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Nói xong cậu ấy đưa tay ra.

Trình Chân cau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn Lâm Nguyên Nhất đưa tay ra, lịch sự bắt tay Lâm Nguyên Nhất, không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt, chỉ bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã đưa chị tôi đến phòng y tế”.

Tôi nghe thấy cậu ấy cố ý gọi tôi là “Chị” một cách xa lạ, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn cậu ấy đút tay trong túi quần, đi về phía tôi, ngồi xuống kiểm tra kỹ các vết thương của tôi trước, rồi đứng dậy giữ nửa bên khuôn mặt tôi, cau mày hỏi: “Có đau không?”.

“Đau, bị em giữ như thế đau sắp chết rồi!” Tôi bất mãn nói.

Lúc này Trình Chân mới buông tay ra, tôi nắn nắn mặt, ngẩng lên, nhìn đôi mắt tối sầm lại của Trình Chân.

Trình Chân nhếch miệng cười như đang thở phào nhẹ nhõm nói: “Vẫn may, không làm sao”.

Trình Chân đột nhiên quay đầu ra nhìn Lâm Nguyên Nhất nói: “Bác sĩ có nói cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Lâm Nguyên Nhất ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chân mới phản ứng lại: “Ừ, hình như có nói”.

Tôi liền lắc đầu: “Như thế phiền phức lắm, đã tiêm thuốc rồi, chị không đi bệnh viện đâu”. Trong lòng tôi có chút buồn phiền.

Trình Chân rướn lông mày lên nói: “Lý Vi, em hỏi lại chị một lần nữa, có đi đến bệnh viện với em không?”.

Tiểu tử thối, thái độ gì thế không biết! Tôi cố chấp đáp lại cậu ấy: “Không đi!”.

Trình Chân mở điện thoại ra, bắt đầu ấn số, tôi lo lắng hỏi: “Em gọi điện thoại cho ai đấy?”.

Trình Chân là ai cơ chứ? Là người hiểu rõ sự mềm yếu của tôi! Cậu ấy nheo nheo mắt nói: “Em gọi cho bố em, bảo bố em đưa chị đi”.

Đến bệnh viện với chú Trình? Hay là đi cùng Trình Chân? Tôi lập tức quyết định, nhanh chóng trả lời lại: “Đi, đi! Chị đi với em!”. Nói rồi, tôi tự trách bản thân mình, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

“Rất tốt” Trình Chân nắm lấy cổ tay tôi, kéo ra ngoài, nhưng Lâm Nguyên Nhất đã nhanh hơn một bước chặn phía trước mặt tôi.

Trong chốt lát, tôi có thể mường tượng ra cảnh phong ba bão táp sắp xảy ra.

Lâm Nguyên Nhất đứng trước mặt tôi, cười cười, nhẹ nhàng thốt ra mấy từ: “Lý Vi, mình cũng có thể đưa cậu đến bệnh viện”.

Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn người con trai trước mặt.

“Tránh ra! Anh có tư cách gì mà nói những lời này chứ”. Lúc ấy, đôi mắt đẹp đẽ của Trình Chân hiện lên sự tức giận đang cuồn cuộn.

Lúc Trình Chân nắm tay tôi, còn Lâm Nguyên Nhất đứng sánh vai với tôi, tôi nghe thấy Lâm Nguyên Nhất gọi: “Tiểu Vi”.

Tôi dừng bước, tim đập rất nhanh. Lâm Nguyên Nhất, rốt cuộc cậu ấy đang muốn làm gì?

Lâm Nguyên Nhất nói vào tai tôi: “Tiểu Vi, nếu mình nói, mình thích cậu, cậu có đồng ý sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc không?”