Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 2 - Chương 7: Gia đậu giới thủ (Thất)




“Thân thân, ngươi đau ở chỗ nào?” Cơ Diệu Hoa chớp mắt nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân cởi áo khoác xuống, dùng hai tay dâng Cơ Diệu Hoa nói: “Đa tạ Phong chủ cho mượn áo.”

Cơ Diệu Hoa chỉ nhìn mà không tiếp nhận y phục trên tay hắn, khoan thai bảo: “Chỉ cho mượn thôi sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Một thư đồng như Tôn Ẩn, không đảm đương nổi ân tặng y của Phong chủ.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Nga? Vậy ngươi có biết vì sao ta tá y cùng ngươi không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Phong chủ tâm địa nhân hậu, tất nhiên không nỡ thấy kẻ khác chịu lạnh.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nha nha nha, thân thân a, quả thực ngươi không lý giải được ta rồi. Ta đã bảo, ta cực thích ngắm ngươi trong tình trạng y phục ướt đẫm mà.” Nói đoạn, y còn quẳng cho hắn một cái nhìn quyến rũ.

Đoan Mộc Hồi Xuân choáng váng nói: “Ra thế, vậy xin thứ cho Tôn Ẩn vô tâm, đoán không được chân ý của Phong chủ.”

Cơ Diệu Hoa sấn tới một bước.

Đoan Mộc Hồi Xuân điềm nhiên thối lui một bước.

Cơ Diệu Hoa lại tiến.

Đoan Mộc Hồi Xuân tuyệt đường lui. Nhánh cây sau lưng đã đâm vào người hắn.

Cơ Diệu Hoa đường đột nắn nhẹ cánh tay hắn, bảo: “Thân thân, ngươi không cảm thấy làm một thư sinh tay trói gà không chặt, ngươi có vẻ tráng kiện hơn chút đỉnh sao?”

Kỳ thực Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn toàn vô duyên với hai chữ ‘tráng kiện’, nhưng dù gì vẫn là người luyện võ, hiển nhiên thân thể hắn bất đồng giới thư sinh suốt ngày vùi đầu khổ học. Vừa nghe Cơ Diệu Hoa nói, lòng hắn liền hốt hoảng, hồi tưởng lại buổi đầu đến Dị Khách Cư bị A Bội đẩy xuống hồ, lúc đó một thân hắn cũng ướt đẫm… Lấy sự khôn ngoan của Cơ Thanh Lan, chẳng phải ngay khi ấy đã hoài nghi thân phận của hắn? Nghĩ thế, hắn không khỏi nhớ tiếp chuyện Cơ Thanh Lan bức hắn dùng Trấn Tâm Hoàn, một tia may mắn cuối cùng còn ấp ủ cũng triệt để tiêu tan. Cơ Thanh Lan không chỉ có dụng tâm bào chế Trấn Tâm Hoàn, mà còn có cả lý do bức hắn nuốt vào.

“Thân thân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?” Cơ Diệu Hoa thừa dịp hắn suy nghĩ, một tay không ngừng nghịch ngợm đầu tóc hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, ôm quyền nói: “Đa tạ Phong chủ quan tâm, Tôn Ẩn cáo lui trước.” Nói xong không đợi y phản ứng, hắn xoay người bỏ đi ngay.

Ngón tay Cơ Diệu Hoa xiết lấy dải tóc đang bị nắm của hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân bị kéo lại. Hắn bất lực nhìn bàn tay nắm tóc mình, hỏi: “Phong chủ còn điều chi phân phó?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân đang tức giận?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta nghĩ chẳng ai thích tóc của mình bị người khác nắm trong tay cả.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Ta muốn nói, phải chăng thân thân giận ta vừa rồi không cứu thân thân?”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩn người, lập tức ngộ ra y đang nói về một chưởng kia của Tân Cáp. “Phong chủ đa sự rồi, ta chưa từng nghĩ như thế.”

Câu này đa phần là nói thật, xác thực hắn không hề giận, bởi cho đến giờ hắn chưa từng nghĩ Cơ Diệu Hoa sẽ cứu hắn. Dù trước đó Cơ Diệu Hoa trăm bề quấn quýt hắn, nhưng lòng hắn vẫn minh bạch, trước mắt tâm tư người này cũng như khuôn mặt của y, luôn phủ một lớp hóa trang khán bất thanh mạc bất thấu (xem không tỏ nhìn không ra), nên hắn chẳng bao giờ để vào tai những gì y nói.

Lông mày của Cơ Diệu Hoa khẽ nhíu lại, “Lẽ nào thân thân thật sự chưa từng nghĩ ta sẽ cứu ngươi sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ dù gì cũng là Phong chủ của Tuyệt Ảnh phong, nơi đây là Dị Khách Cư, thuộc Thánh Nguyệt giáo, Phong chủ làm khách vốn dĩ không nên gây tiếng lấn át chủ nhân.”

Cơ Diệu Hoa lặng yên nhìn hắn, cái nhíu mày thoáng chốc dãn ra, ngón tay buông lỏng, mặc cho Đoan Mộc Hồi Xuân tùy ý giật tóc khỏi tay. “Thân Thân quả thực chu đáo a. Không hổ là người ta mến mộ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt. Trước đó Cơ Diệu Hoa vẫn phát ngôn loạn thất bát tao đến gần như **, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương trực tiếp nói năng thẳng thắn thế này.

Cơ Diệu Hoa thấy hắn ngây người, đột nhiên rướn tới, tức thời hạ một cái hôn lên môi Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân chấn kinh sắc mặt đỏ bừng, dùng khẩu khí gần như cảnh cáo nhắc: “Phong chủ.”

Cơ Diệu Hoa che mặt nói: “Nha nha nha, đâu chỉ có thân thân ngượng ngùng, ta đây cũng xấu hổ này.”

“…” Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu bỏ đi.

Ở vào thế đánh không lại nói không thông, điều duy nhất hắn làm được chỉ có ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nhắm mắt cho qua!

Trở về phòng, Đoan Mộc Hồi Xuân toan đóng cửa, chợt thấy hai phụ nữ tráng kiện hổn ha hổn hển khiêng thùng nước nóng tiến tới. Hắn cuống quýt nhường đường, cặp phụ nhân khuân thùng gỗ đặt vào phòng rồi lập tức xoay người đi.

Đoan Mộc Hồi Xuân vô thức hỏi theo các nàng: “Nước ấy?”

Phụ nhân nói với tiếng Hán khập khiễng: “A Bội.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngỡ ngàng, tự nhiên trong lòng có làn nước ấm xuôi qua. Tại Dị Khách Cư này, nếu bảo ai đó thật tâm tốt với hắn, e rằng chỉ có mỗi A Bội.

Hắn đóng cửa lại, cởi y phục thư thư thả thả tắm rửa một trận, thay một bộ mới tươm tất rồi bỏ giày lên giường.

Kỳ thực trước lúc bị Tân Cáp đánh, hắn đã nghiêng người theo bản năng, nên một chưởng ấy của Tân Cáp trúng ngay vào chỗ ngưng trệ trên kinh mạch hắn, tuy chỉ phá được một chỗ, nhưng cũng phóng xuất không ít chân khí. Hắn quy tụ chân khí về một điểm, ngầm định liệu số chân khí này cũng đủ để hắn đả thông toàn bộ những kinh mạch còn lại. Tuy cần thêm nhiều ngày, nhưng vẫn có hy vọng.

Nghĩ thế, hắn liền tranh thủ thời gian khoanh chân nhập tọa.

Mãi đến khi ánh hoàng hôn tắt, vị trí ngưng trệ kế tiếp mới dần dần khai mở, ước chừng đêm nay lại nỗ lực, hẳn là có thể đả thông. Cứ đà này tính tiếp, chỉ cần cố gắng khoảng nửa tháng, võ công của hắn sẽ phục hồi nguyên trạng. Nghĩ tới đó, hắn tự khắc thầm phấn khởi.

Ngoài cửa vang lên tiếng chân bước quen thuộc.

Đoan Mộc Hồi Xuân phát hiện hắn đã có thể phân rõ tiếng cước bộ của A Bội A Hoàn. Chờ cho cửa bị gõ vài cái, hắn bới tung chăn đệm, sau đó mới vội vội vàng vàng xuống giường mở cửa.

Đứng ngoài cửa quả nhiên chính là A Bội. Trong tay nàng cầm bát canh, đĩnh đạt bước vào hỏi: “Tắm rửa xong thoải mái hơn chưa?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Khá hơn rồi.”

A Bội đảo mắt thấy mộc dũng còn đặt trong phòng, liền đâm ra bất mãn nói: “Hai mụ ấy vẫn chưa tới dọn thùng sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chắc đã quên mất.”

A Bội quát tháo: “Quên cái gì chứ?! Ta thấy đích thị là xương cốt trở chứng lười. Ngươi không biết các ả đâu, luôn tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng. Chung quy về sau ngươi có thứ gì bẩn mà ngại mệt không muốn làm thì cứ giao hết cho các ả. Nghìn vạn lần chớ nương tay!”

Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ hỏi: “Cớ gì phải làm khó các nàng?”

A Bội sẵn giọng: “Ta đích thực muốn làm khó các ả! Ai chẳng biết các ả đến đây cốt để giám sát ta với A Hoàn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nói: “A? Vì sao?”

A Bội tự biết lỡ lời, láo liên nhìn hắn rồi đột ngột xoay người đóng cửa lại.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày nói: “Cửa này…”

“Ngươi ngồi xuống!” A Bội nghiêm mặt bảo, “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hỏi thì cứ hỏi tại sao lại phải đóng cửa? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ làm tổn hại đến khuê danh của A Bội cô nương.”

“Ngốc tử, thời khắc này mà ngươi còn quản cái gì khuê dự!” A Bội nói, “Ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta, nếu không, ta sẽ lôi ngươi tới trước mặt công tử.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thầm cân nhắc, rồi thuận theo ngồi xuống.

Nàng nghiêm mặt nói: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngơ ngác bảo: “Tôn Ẩn a.”

“Từ nơi nào đến?”

“Từ Tụ Thành bị bọn buôn người lừa bán tới.”Đoan Mộc Hồi Xuân lấy làm lạ, “Những việc này chẳng phải ngươi đã biết cả rồi sao?”

A Bội nói: “Nga?” Đột nhiên nàng xuất thủ như điện, bẻ cánh tay hắn ra sau.

Đoan Mộc Hồi Xuân thuận thế bị nàng áp xuống bàn, “Ngươi, ngươi làm cái gì?” Hắn hoảng đến độ mặt đỏ bừng.

A Bội vặn cứng cánh tay hắn, lạnh lùng nói: “Ta thấy thể trạng của ngươi chẳng hề giống thư sinh tay trói gà không chặt.”

Nếu không được Cơ Diệu Hoa nhắc nhở từ trước, có lẽ hiện tại nghe những lời này của nàng Đoan Mộc Hồi Xuân sẽ chấn kinh, đáng tiếc đây là lần thứ hai hắn nghe qua, trong lòng vốn đã nghĩ tốt đối sách, hồi đáp: “Ngày trước ta thường giúp phụ mẫu ra đồng làm nông vụ, đương nhiên đâu thể đem so với loại công tử gia lả lướt chứ.”

“Thật ư?” Nàng mở bàn tay hắn ra, nhưng phát hiện lòng bàn tay hắn không có vết chai của người luyện kiếm, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, bèn buông tay hắn bảo: “Nếu ngươi dám gạt ta, ắt sẽ không nhận được hậu quả tốt.”

Đoan Mộc Hồi Xuân xoa vai, oán trách: “Vì sao đột nhiên ngươi lại hỏi việc ấy?”

A Bội thở dài đáp: “Ta là lo lắng cho ngươi. Ngươi quá khù khờ, nói ra không biết chừng lúc nào sẽ tự bán bản thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân gượng cười nói: “Nếu không khù khờ đem bán bản thân, hẳn đã không tới Dị Khách Cư này gặp gỡ A Bội cô nương rồi.”

A Bội nhoẻn miệng, nói: “Ngươi bán chính mình vào Dị Khách Cư thì không sao, nhưng nếu đem cả lương tri của ngươi ra bán, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe thấu ẩn ý trong lời nàng, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Ai cần mua lương tri của ta?”

A Bội cơ hồ nhớ tới điều gì, hậm hực nói: “Trên thế gian tồn tại rất nhiều ngưu quỷ xà thần, nhất là tại Thánh Nguyệt giáo, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhận ra nàng đang ám chỉ người của Thánh Nguyệt giáo, kinh ngạc hỏi: “Nhưng ta thấy Giáo chủ đối công tử bảo gì nghe nấy thì sao còn có ngưu quỷ xà thần được?”

A Bội nói: “Ngươi chưa nghe qua Diêm vương hảo kiến, tiểu quỷ khó trừ a? Ai nha, không bàn mấy việc này nữa, trước tiên ngươi hãy uống canh rồi nghỉ ngơi đi, những thứ loạn thất bát tao ngươi không cần nghĩ nhiều, tóm lại chỉ cần nhớ rõ một chuyện, vĩnh viễn lấy công tử làm chủ tử, đừng sinh tâm niệm gì bất chính tất sẽ vô sự.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp ứng.

A Bội chờ hắn uống canh xong, tận mắt nhìn hắn lên giường ngủ rồi mới ra ngoài.

Không lâu sau, hai vị phụ nhân liền đến khuân mộc dũng đi.

Các nàng vừa đi khỏi, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng nhận thấy có chút mỏi mệt, mơ màng chợp mắt. Ai ngờ còn chưa kịp nhập mộng, bỗng nghe nơi cửa sổ phát sinh thanh âm ma sát nhỏ. Hắn giật mình trừng mắt, liền nghe ‘cạch’ một cái, then gài song cửa bật ra, lập tức có bóng người từ ngoài cửa nhảy vào.

Đoan Mộc Hồi Xuân vờ như không biết, điều chỉnh hô hấp tiếp tục giả ngủ, nhưng mắt vẫn hé mở chú ý nhất cử nhất động của đối phương.

Đối phương rón ra rón rén bước tới trước giường, một tay bịt miệng hắn lại, một tay rút chủy thủ ra kề sát cổ hắn, gằn giọng: “Không được lên tiếng!”