Hựu Nhất Xuân

Chương 15




Một câu của Tiểu Thuận hại lão tử đêm đó ngủ không ngon.

Câu nói kia nhắc nhở ta: đã đến lúc phải có một cuộc cải cách hẳn hoi tử tế, dứt khoát rõ ràng, nếu không Mã Tiểu Đông trong mắt thiên hạ vẫn chỉ là tên biến thái đoạn tụ Sài Dung như trước. Sáng sớm ngày hôm sau, ta vừa ở trên giường xuống, một chút liền phân phó Tiểu Thuận: “Đi các viện đem hết thảy mười chín vị công tử gọi tới đây!” Mẹ nó, lão tử cải cách, mạnh mẽ thẳng thắn, chu đáo toàn diện!

Tiểu Thuận nhìn vẻ mặt kiên định quả quyết của ta, do dự một lát, run lẩy bẩy nói: “Vương gia, thân thể của ngài còn chưa có tốt …. Một lần mười chín vị hơi quá ~~~~~ bằng không ~~ kêu bốn năm vị đến trước đi~~~”

Gì chứ! Ta một hơi chẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa chết sặc. Sắc mặt thâm trầm: “Ta hôm nay có chuyện cần tuyên bố! Gọi hết thảy đến đây! Sau giờ điểm tâm tập hợp ở chính sảnh!”

Tiểu nô tài bị vẻ mặt nghiêm khắc của ta dọa cho sợ, vội vàng chạy đi.

Vương phủ quả nhiên làm ăn hiệu quả. Ta vừa uống cháo xong, còn chưa đặt bát xuống, Tiểu Thuận đã trở về báo cáo, mười chín vị công tử đã tập hợp xong ở chính sảnh.

Tuy ta biết những chuyện xưa sau lưng mười chín nam sủng, nhưng là cho tới nay mới có vinh hạnh nhìn tận mắt. Rung động a! ~~~ Rung động a! ~~~ Mười chín người lần lượt đi tới. Mày liễu nhược đại, thu thủy như tơ, phấn mặt má đào, nhược chất tiêm tiêm*.  Có đi Thái Lan chỉnh hình về cũng không được như vậy. Yến Ny nhà ta mà đem ra so thì đúng là chả khác nào nắm đất. Ai ya! Cái [số mười sáu] kia cao hơn lưng ghế có một cái đầu, chắc chỉ khoảng mười hai mười ba, tên súc sinh tiểu vương gia! Ta mỉm cười vẫy tay với tiểu bằng hữu, “Lại đây.”

Cậu nhóc cúi đầu, sợ hãi đi tới. Ta xoa xoa đầu nó, “Năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu nhóc nâng mắt trộm liếc ta một cái, liều mạng nặn ra một nụ cười, “Vương gia quên rồi, năm nay Liên Ngã mười ba.”

*** cầm thú!! Thật sự là từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không tha! Hảo hảo một mầm non của tổ quốc! Còn đặt tên cái gì mà Liên Ngã! Liên Ngã, rõ ràng là cái tên đàn bà! Ta cảm thấy ngọn lửa chính nghĩa phi thẳng từ đỉnh đầu đến tận gót chân, “Ngươi trước kia tên là gì?” Liên Ngã lại nâng mắt, bắt đầu run lên, “Hồi, hồi vương gia, Liên Ngã trước kia gọi là Thiên Bảo.” ~~~~~

Ta lau lau trán, ”Ngươi họ gì?” Cậu nhóc càng run, ”Hoa.”

May mà cái họ còn giống người. [Hoa], ể, cả nhà đứa nhỏ này hình như bị tội, Sài Dung thấy nó xinh đẹp liền từ chỗ hoàng đế xin về. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cầm thú!

Liên Ngã cúi mặt, từ đầu đến chân đều khe khẽ run lên. Ta nhớ lúc đệ đệ ta mười ba tuổi … Thanh xuân biết bao, nhiệt huyết biết bao! Đứa nhỏ ngoan thế này lại bí biến thành bộ dáng bất nam bất nữ. Đừng lo! Có đại ca ta dạy ngươi,  nhất định sẽ một lần nữa đem ngươi biến thành một anh hùng hảo hán đỉnh thiên lập địa!

Ta lại xoa xoa đầu tiểu bằng hữu, vỗ bàn, “Từ hôm nay trở đi, ngươi kêu Hoa Anh Hùng!”