Hựu Nhất Xuân

Chương 24




Thận Sơ? Tên này hình như nghe quen quen …

May mà gia phó tiểu ca kêu ta đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại: “Tiểu hầu gia nhà nô tài thỉnh Thất thiên tuế ban cho một lời đáp để thần truyền lại.”

Ta gấp bái thiếp, “Nói với tiểu hầu gia nhà ngươi, ta nhất định sẽ tới.” Tên nhóc họ Phù chơi cái gì hư não rồi? Hôm qua lấy đao chém, hôm nay đưa thiếp mời. Ta cược một ván qua xem sao.

An Quốc hầu phủ ở phía nam kinh thành, trang hoàng rất khí thế. Tổng quản ra đón, nói lão hầu gia cùng phu nhân đi GiangNamngắm cảnh. Trong nhà mọi việc đều do tiểu hầu gia làm chủ.

Hồng môn yến của Phù công tử được bày ở giữa hồ trong hậu viên. Hồ trong An Quốc hầu phủ cũng giống như Vọng Tinh hồ trong Thái vương phủ của ta, giữa hồ có một cái đình. Trên bàn đá giữa đình có hai tách trà. Một tiểu cô nương yểu điệu châm trà dọn điểm tâm. Ta bỗng thấy bùi ngùi. Trong Thái vương phủ trừ lão bà cùng con dâu của Trung thúc, không có người phụ nữ thứ ba, đừng nói đến tiểu nha hoàn xinh đẹp đáng yêu. Ta vuốt cằm, cân nhắc xem mai có nên gợi ý viết một cái thông báo tuyển dụng không.

Phù Khanh Thư phất tay cho tiểu nha hoàn lui xuống, ta đi thẳng vào vấn đề: “Phù công tử, ta là người thích thống khoái, có gì ngươi cứ nói thẳng.”

Phù Khanh Thư quả nhiên đủ thống khoái, không nói hai lời lôi ngân phiếu từ trong ngực ra, trước mặt ta thả lên bàn. Ta nói: “Phù công tử, ngươi nói xin lỗi ta một câu là được rồi, ta không bị thương nặng, tiền thuốc men không cần thiết.”

Phù Khanh Thư lạnh lùng nói: “Chừng đó tiền cũng đủ cho ngươi hoang phí đến kiếp sau, hôm nay hãy rời kinh thành đi.”

Hử?

Ta há ngoác mồm: “Cái gì?”

Phù Khanh Thư cười lạnh: “Mã công tử, nếu mọi người đều muốn nói thẳng, ta mạo muội nhiều lời một câu. Tô Diễn Chi là một nhân vật khôn khéo, sao lại tìm ngươi thế thân cho tiểu vương gia? Thế thân vương gia chính là đại tội tru di cửu tộc, ta khuyên ngươi đừng tham vinh hoa phú quý, tìm một nơi cơm áo không lo mà sống đi.”

Trời ạ! Phù tiểu hầu gia không ngờ cũng là người thông minh! Lòng ta dâng lên cảm giác xúc động chua xót. Ngay cả Phù Khanh Thư cũng có thể nhận ra ta là thế thân, vì cái gì đám giá áo túi cơm trong vương phủ vẫn coi lão tử là đoạn tụ?!

Ta kích động đến muốn kiếm ngay một bình thiêu đao tử cùng ít đồ nhắm, sau đó bá vai Phù tiểu hầu gia kể hết tiền căn hậu quả đời mình. Nhưng sau lưng xúc động vẫn là lý tính. Lão tử bây giờ là một sợi dây thừng treo hai mươi con châu chấu. Ta bị lộ, bọn công tử phải làm sao bây giờ.

Ta không nể mặt, “Phù công tử ngươi thật hay nói giỡn, sao có thể nói lung tung như vậy được. Nói xấu bổn vương cũng không phải tội nhỏ đâu.”

Phù Khanh Thư nhẹ nhàng cười nói: “Thật không, tối hôm qua ta nghe ngươi nói chuyện với Tô Diễn Chi, không thấy tự xưng là bổn vương?”

Ta á khẩu không nói lại được. Ai yo, nhóc con này sao mà khôn thế chứ, thì ra đêm qua hắn lộn lại trốn dưới cửa sổ nghe lén. Ý định trong đầu ta vừa chuyển, “Ngươi nhận ra Tô Diễn Chi?”

Phù Khanh Thư cười lạnh: “Tô tam gia đệ đệ của Giang Nam Tô Hành Chi, cả triều đình ai mà không biết. Ngày hôm qua vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Có điều Tô công tử kia cũng không có được ba phần khôn khéo của Tô nhị gia, sao không dạy ngươi cách hành xử ăn nói cho hợp với thân phận.”

Cái gì gọi là không dạy ta hành xử! Nhóc con chưa dứt sữa dám giáo huấn lão tử! Lòng ta cực kỳ khó chịu, thái độ cũng cứng rắn lên, “Quả nhiên An Quốc hầu biết cách dạy con, trình độ trèo tường của tiểu hầu gia có thể đến đẳng cấp vô thanh vô tức thần không biết quỷ không hay.”

Phù tiểu hầu gia tái mặt. Trẻ nhỏ nhà nào cũng rứa, quả nhiên da mặt mỏng. Ta cười hắc hắc, tiếp tục, “Phù công tử, nếu đã nói đến nước này. Mọi người đều có thể thương lượng. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không cưới biểu muội ngươi, chuyện của ta ngươi cũng đừng lên tiếng. Nói các hạ muốn tin hay không thì tùy, Mã Tiểu Đông ta tuyệt đối không phải kẻ sợ chết. Có điều ta chết rồi, hai mươi nhân khẩu cùng trên dưới già trẻ trong nhà vị Uông thám hoa kia hết thảy đều phải thác theo. Mặt khác,” Ta nhe răng cười, ánh sáng lóe lên một cái, “Trước lúc ta đến đây đã dặn Tô công tử, nếu ta có vấn đề gì, mời hắn đến chỗ hoàng đế cùng thái hậu, nói An Quốc hầu phủ Phù tiểu hầu gia tối hôm qua đến ám sát ta. Nặng nhẹ thế nào ngươi nên nghĩ cho kỹ.”

Phù Khanh Thư phụng phịu không hé răng. Ta biết đã đàm phán thành công. “Kỳ thật Phù công tử ngươi cũng coi như một người thông minh. Có điều thông minh có hạn. Ta cho ngươi một lời nói thật, trời đất chứng giám, chuyện ta thế thân tiểu vương gia không hề có liên quan đến Tô Diễn Chi. Chẳng qua Tô công tử là người thông minh, đối với mấy chuyện ly kỳ quỷ dị có thể thừa nhận được. Ta cũng cần người biết chân tướng để hỗ trợ.”

Phù Khanh Thư bất động nhìn ta chằm chằm, ta đứng dậy phủi tay áo: “Không còn ý kiến thì coi như đàm phán thành công, cáo từ trước.”

Phù Khanh Thư nói: “Chậm đã.”

Ta mỉm cười quay đầu, “Phù công tử còn chuyện gì chỉ giáo?”

Phù Khanh Thư trừng mắt nhìn ta: “Mã công tử có thể cho tại hạ biết tình hình thực tế, rút cục là ly kỳ quỷ dị thế nào không?”

Phù công tử quả là có tinh thần tìm tòi chân lý! Gì chứ, biết rồi thì sao. Ta ha ha cười: “Thôi quên đi, nói ra ngươi cũng không tiếp thu được.” Vung tay áo, vô cùng phong cách mà rời đi.

Ra khỏi An Quốc phủ, ta sải bước đến cỗ kiệu ra lệnh cho kiệu phu: “Lập tức tiến cung.” Mẹ nó, ta không tin cái vụ chết tiệt này có thể làm gì được lão tử!