Hựu Nhất Xuân

Chương 44




Tô công tử gặp ta ở hành lang rẽ trước chính sảnh Tô gia, nhẹ nhàng cười, “Vương gia hôm qua đến hành quán, ngủ có ngon giấc không?”

Da mặt ta khẽ co giật, nghiến răng, “Ngon.” Khí tụ đan điền, lồng ngực phập phồng, cổ họng nghèn nghẹn, răng nghiến chặt, nói ra nghe phát oải.

Trời đánh đồ tiểu nô tài lắm mồm!

————————-

Ta cùng Lưu tri phủ nói thêm chút chuyện, sau đó cùng Phù Khanh Thư trở về Tô phủ. Vừa vào cửa, Tiểu Toàn đang ngồi trên lương sàng* trong phòng khách đã bật dậy, khom người hỏi, “Vương gia tối qua đến hành quán ngủ có ngon không?”

Ta đáp ngon, tiếp tục đi. Sau lưng nghe Tiểu Toàn lẩm bẩm mấy tiếng, “Trông bộ dáng này xem ra là Tiểu Thuận nói thật rồi.”

Ngày thường Tiểu Thuận Tiểu Toàn nói gì sau lưng ta, ta toàn coi như gió thổi, nhưng riêng hôm nay phải quay lại hỏi cho đến cùng, “Tiểu Thuận nói cái gì?”

Tiểu Toàn quỳ sụp xuống đất, hai mắt lóe lên như chột dạ, “Tiểu Thuận hôm qua về báo tin, sau đó quay lại hành quán thị hầu vương gia, chưa đến một canh giờ sau lại lộn trở lại, nói là người Lưu tri phủ đã chuẩn bị sẵn trong phòng vương gia hầu hạ so với chúng tiểu nhân còn chu đáo thỏa đáng hơn. Không cần dùng đến hắn.”

Phù Khanh Thư gõ quạt mấy cái vào lòng bàn tay, cười khẩy. Lão tử có thể tưởng tượng ra được cảnh Tiểu Thuận đứng dưới chân tường vênh vênh váo váo đưa chuyện, “Vương gia đang ôm tiểu quan được Lưu tri phủ tặng cho, ở trong phòng vô cùng khoái hoạt!”

Ở trước lương đình đụng mặt Trung thúc, Trung thúc gập thắt lưng, dè dặt nhìn ta hỏi, “Vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không?”

Ta nói, “Ngon, rất ngon.”

Sau đó, đến hành lang rẽ trước chính sảnh thì gặp Tô công tử. Người khác thì không nói, ngay đến Tô công tử mà cũng hỏi ta một câu như vậy, lão tử thật nhịn hết nổi rồi.

Phù Khanh Thư đứng cạnh ta lại cười khẩy một tiếng.

Ta thanh thanh cổ họng, “Tô công tử, ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Kỳ thật lần nào ta tìm Tô công tử cũng đều có việc nhờ hắn hỗ trợ, nhưng không hiểu sao hôm nay cảm thấy rất khó mở miệng.

Phù tiểu hầu gia bước lên hành lang rẽ về phía phòng mình, ta nói, “Ở đây không tiện mở miệng, ta vừa đi vừa nói.”

Tô công tử dẫn ta đến thư phòng, khép cửa lại. Ta mở miệng, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, hôm nay Lưu tri phủ dẫn theo Giang viên ngoại, nói muốn xin ta đề tự cho tửu lâu nhà hắn.”

Đây là lý do lần này xuống phía nam ta khăng khăng đòi mang theo Tô Diễn Chi. Tô công tử có thể bắt chước nét chữ của tiểu vương gia. Giống đến mức cả mẹ ruột của tiểu vương gia cũng nhận không ra. Lão tử rời xa Tô công tử, nửa bước cũng khó đi.

Chân mày Tô công tử nhíu chặt, “Ngài đã đồng ý?”

Ta sờ sờ mũi, “Cũng không hẳn đồng ý. Ta bảo còn phải xem xem có rảnh không, có rảnh mà tâm trạng tốt thì mới viết cho hắn. Ngụ ý trong đó, có gì cần lưu ý không?”

Tô công tử nói, “Mã công tử thật sắc bén. Giang viên ngoại cùng Lô Đình của Dương Châu hiện là thương hộ lớn nhất Lưỡng Giang. Sau khi gia huynh qua đời, lá trà tiến cống đều được lấy từ Hoàng Sơn của Giang gia. Vườn trà mấy chục mẫu của Tô gia cũng bị hắn thu mua. Vị trí Lưỡng Giang tổng thương xem ra cũng không ngoài tay hai nhà này.”

Ta cười gượng, “Không phải nếu ta đề tự cho hắn thì sẽ thành chỗ dựa giúp hắn thành tổng thương chứ?”

Tô Diễn Chi nói, “Đúng vậy.”

**! Giang viên ngoại này đúng là quá bủn xỉn! Không phải hôm qua lão tử chỉ ăn có hai bàn đồ ăn ở tửu lâu của ngươi thôi sao? Hôm nay đã chạy đến mở miệng đòi làm tổng thương! Đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?!

Tô công tử lại nói, “Cũng may Mã công tử còn chưa đáp ứng, sau này cứ cho qua là được.” Nhìn ta, tính nói gì lại nuốt xuống.

Ta cười khổ, “Tô công tử, nếu ngay cả người cũng không chịu nói thẳng với ta thì Mã Tiểu Đông ta đúng là đến một người để nói chuyện cũng không có nữa.”

Rốt cục Tô công tử nói thẳng, “Lưu tri phủ có tặng thêm gì khác không?”

Ta nói, “Không có, chỉ có hai bữa cơm ngày hôm qua. Buổi tối nhét vào phòng ta một tiểu quan. Ta muốn đuổi hắn đi, hắn nói nếu ta đuổi hắn đi thì Lưu tri phủ sẽ không tha cho hắn. Ta thấy hắn khóc lóc đáng thương nên cho ngủ lại dưới đất. Coi như làm việc thiện. Hắn ngủ đất ta ngủ giường. Thật.sự.không.làm.gì.hết.” Câu cuối cùng ta đặc biệt nhấn mạnh. Đường đường chính chính, hiên ngang ưỡn ngực.

Tô công tử rốt cục cũng cười được như bình thường, xua tan mây nhìn thấy mặt trời, cảm động nói, “Đành ủy khuất Mã huynh một chút. Những thứ của nha môn nhất định không thể nhận nữa.”

Đành ủy khuất Mã huynh một chút, câu kia làm ta ấm tới tậm tâm can. Đưa tay bắt lấy đầu vai Tô Diễn Chi, “Tô công tử, chỉ cần ngươi tin ta thì dù toàn bộ người đời không tin ta cũng không sao cả!”

Lại gần nhìn ngắm, Tô công tử dung mạo tuấn nhã, khí độ nhã nhặn, khiến ta thoải mái từ đầu đến chân, thấy lòng mình mênh mông nhiệt huyết sôi trào.

Không thể không thừa nhận, tiểu vương gia đoạn tụ, cơ mà đoạn rất có đẳng cấp!

Không biết tiểu vương gia năm đó ôm Tô công tử có phong vị thế nào.

Chút tà niệm xuất hiện hôm ở trên giường làm vài chuyện với Bùi Kỳ Tuyên lại chui vào đầu. Lòng ta căng thẳng, đối diện với đôi mắt của Tô công tử, đột nhiên toàn thân tê rần như điện giật.

Mã bá bá, lão tử thành biến thái thật rồi!

Ta buông bả vai Tô công tử ra, đè nén cảm giác cuộn trào trong bụng, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, “Tô công tử, ta tìm Tiểu Thuận dặn chút chuyện. Đi trước.”

Quan âm tỷ tỷ, chúa lòng lành.

Cái tên Tiểu Thuận này, nếu ngươi không muốn tìm hắn thì hắn ở khắp mọi nơi, nếu ngươi muốn tìm hắn, hắn ở thế ngoại đào nguyên. (ý là chả thấy đâu cả)

Ta lo lắng một hồi, Lưu tri phủ là tên cáo già. Kinh nghiệm giang hồ của lão tử không đủ, chỉ sợ tra xét không ra còn bị hắn nắm thóp. Để bảo đảm an toàn thôi tốt nhất cứ ở lại Tô gia. Kiếm Tiểu Thuận bảo đi hành quán báo một tiếng, tìm ba bốn vòng, chả thấy Tiểu Thuận, đến cả Tiểu Toàn cũng không thấy luôn. Đảo qua phòng khách lại gặp ngay Bùi công tử.

Bùi Kỳ Tuyên nheo mắt, ta chờ hắn mở miệng hỏi vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không. Ai ngờ Bùi Kỳ Tuyên mở miệng, ngoài dự kiến của ta, “Tiểu Thuận Tiểu Toàn đang trên đường đi mua cơm trưa.”

Câu trả lời vốn chuẩn bị sẵn sàng lại nghẹn nuốt vào bụng. Bùi Kỳ Tuyên phe phẩy quạt nói tiếp, “Hôm qua Tiểu Toàn mua vịt tam tiên* về, hương vị thật không tồi. Ta sai hắn đi mua lần nữa, trưa nay vương gia nếm thử xem.”

Vịt tam tiên hương vị rất đặc biệt, ta ăn đến sung sướng vui mừng, tán thưởng, “Bùi công tử, khẩu vị không tồi.” Tiểu Thuận Tiểu Toàn cũng được khen lây, đến mức khắp mặt phơi phới nắng xuân.

Ăn xong thì mây đen ùn ùn kéo tới, gió lạnh nổi lên. Trời cho cơ hội ngủ ngon. Ta chui đầu vào phòng, ngủ thẳng đến chạng vạng.

Chiểu ngủ quá nhiều đến đêm mất ngủ. Đến lúc trời tối đen, Tiểu Thuận Tiểu Toàn chạy về phòng mình ngủ, ta nằm trong phòng phiền muộn than ngắn thở dài., thừa sống thiếu chết cũng ngủ không nổi. Một tia chớp nhoáng lên kèm theo tiếng sấm rền, một bóng người đẩy cửa phòng ta. Nhờ món vịt tam tiên lúc trưa nên tâm trạng ta không tồi, đốt nến cười cười, “Bùi công tử chưa ngủ sao?”