Hựu Nhất Xuân

Chương 45




Giờ nhớ lại, lão tử đúng là mẹ nó ngu.

Bùi Kỳ Tuyên bước qua cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực cười cười, “Vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không?”

Mưa giông gió giật, sấm chớp ầm ầm.

Quá trình chẳng qua cũng chỉ là một hồi XXX.

Bùi Kỳ Tuyên nhào đến gặm lão tử. Đương nhiên lão tử không định gặm thi với hắn. Bắt đầu dồn ép, đèn cũng bị dồn ép phải tắt, quần áo cũng bị dồn ép rơi rụng. Dồn ép dồn ép một hồi ta phát hiện ra mình đang gặm thi với hắn. Gặm qua gặm lại thành ra khí huyết sôi trào.

Kỹ thuật của Bùi Kỳ Tuyên quả thật không tồi. Sờ đúng chỗ, liếm cũng đúng chỗ. Thân xác của tiểu vương gia ý chí cách mạng lại không ổn định, sờ sờ liếm liếm mấy cái đã phiêu phiêu dục tiên dục tử khiến lão tử khống chế không nổi. Nó không cho lão tử khống chế mà lão tử cũng muốn vựng. Mê man leo lên giường. Sau đó…… Rốt cục quần áo cũng sạch trơn.

Sau đó nữa, ta thừa nhận. Khi Bùi Kỳ Tuyên cào lên lưng ta rên rỉ thở dốc, ta kỳ thực rất thích. Tựa như thuốc phiện. Thích đến không thoát ra được.

Càng bi ai chính là khi Bùi Kỳ Tuyên ghé miệng cắn lên vai lão tử, lão tử cư nhiên lại nghĩ, cảm giác thực không tồi.

=====================

Ta ghé vào giường, hỏi Bùi Kỳ Tuyên, “Ngươi ổn không?”

Chắc chắn những lời này phun ra từ miệng ta. Hơn nữa còn phun cực kỳ tự nhiên.

Bằng không lão tử có thể nói gì? Làm cũng làm rồi, ngủ cũng ngủ rồi. Gạo đã thành cơm, vịt đã lên đĩa. Còn trốn tránh hiện thực được sao?

Bùi công tử nhẹ giọng ân một tiếng, với áo choàng định xuống giường. Ta nói, “Ngươi….. Vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.” Mới vừa rồi lão tử có chút mất hình tượng, đại khái là hơi quá. Bùi Kỳ Tuyên hơi ngả người về phía ta, vươn đầu lưỡi liếm vành tai ta, “Nghỉ nữa trời sẽ sáng mất. Vương gia chiêu người thị tẩm, không phải không cho phép ở lại đến hừng đông sao?”

Ta cười khổ, “Bùi công tử, người quang minh chính đại không ăn nói vòng vo. Mấy trò hư não đừng chơi.” Ta không lãng tai cũng không đãng trí, vừa rồi ngươi ôm lão tử kêu rõ ba chữ Mã Tiểu Đông, lão tử nghe rõ nhớ rõ. Dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, đến cả Phù tiểu hầu gia còn thấy được ta là giả, huống chi Bùi công tử tinh anh như quỷ thần.

Bùi Kỳ Tuyên đặt nửa người lên đầu vai ta, hơi thở nóng bỏng theo từng chữ phả vào tai, “Từ hôm nay gọi là Kỳ Tuyên.”

Ta nổi da gà, nhịn không được run lên, ngụm nước miếng sặc trong cổ họng, bàn tay Bùi Kỳ Tuyên vỗ nhẹ trên lưng ta, thừa cơ ghé cả người vào.

Chờ đến lúc ta mệt mỏi chống mắt dậy thì trời đã sáng rõ, bên ngoài tiếng mưa rơi nặng hạt. Tiểu Thuận bên ngoài gõ cửa mang nước rửa mặt tới. Ta rút cánh tay dưới đầu Bùi Kỳ Tuyên ra, mò quần áo mặc, nghiêm mặt ra mở cửa.

Tiểu Thuận đang bưng chậu nhòm qua khe cửa, tầm mắt liếc đến cái giường, [bang] một tiếng, nguyên cái chậu rơi xuống đất.

Đến mức đấy cơ à? Miệng ngoác ra như cá chết. Vương gia nhà ngươi không phải lúc nào cũng thế sao? Ta chắn luôn tầm nhìn phân phó, “Mang thùng nước đến đây cho Bùi công tử tắm rửa, sau đó dọn giường cho sạch sẽ, mang cơm sáng đến đây.”

Tiểu Thuận ngậm miệng, thưa vâng, ngả ngả nghiêng nghiêng bỏ chạy.

Tắm xong ăn xong, Bùi công tử cuối cùng cũng về phòng. Ta ngồi trên chiếc giường mới thu dọn thiền mất nửa giờ, lúc ra khỏi phòng thì đứng trước cửa dưới mái hiên mất mười phút, sau đó đứng dưới mưa, thêm mười phút nữa. Trên trời sấm chớp ầm ầm tia nọ tiếp tia kia, không tia nào đánh xuống đầu ta cả.

Chờ đến lúc hắt xì cái thứ nhất thì ta về phòng. Lần mò trong ngăn tủ lấy một bộ quần áo ra ngoài. Trung thúc phía sau vô hạn đau thương kêu một tiếng vương gia, ta coi như gió thổi. Ta vác chiếc ô bằng giấy dầu lang thang luẩn quẩn vài vòng trên đường. Thấy một cửa hàng sách đang mở cửa, lao đầu vào.

“Công tử.” Nhị chưởng quầy của Thạch Trinh Trai chống khuỷu tay trên quầy sách, tay kia đang vuốt lại mép một cuốn sách màu xanh sậm. “Bản [Diệu Diệu tiểu ni cô] này chính là bản mới nhất về số phận vui buồn đắng cay của các cô nương trên giang hồ. Tranh của Phong Nhã Các Chủ.” Quệt khóe miệng, “Tuyệt đối là chí bảo.”

Ta cầm sách lật vài trang, “Đổi quyển nào toàn tranh đi.”

Nhị chưởng quầy hấp háy mắt, “Công tử, bản này giá trị tuyệt đối! Tranh là vật chết, trí tưởng tượng mới là vật sống. Xem tranh thì chi bằng xem người thật. Không phải cần dựa theo trí tưởng tượng sao? Quá rõ ràng thì sẽ vô vị, ảo ảnh mới hữu tình. Hữu tình mới hứng thú. Đạo lý này không phải sao?”

Ta nói, “Đạo lý không sai, thế nhưng ông đây không biết chữ, tưởng tượng không nổi, chỉ có thể ngắm tranh cho vui thôi.”

Nhị chưởng quầy giật mình lĩnh ngộ, vén mành đi vào buồng trong, một lúc lâu sau mới giấu cái gì vào tay áo mang ra, “Công tử, thứ này ngài sẽ vừa lòng. [Cẩm tú chủ nhân bản đơn], ta thấy ngài đặc biệt, nếu là người khác ta tuyệt đối không lấy ra.” Che miệng ghé vào tai ta hạ giọng, “Gọi là [Cẩm tú chủ nhân], nhưng tên thật là [Phong nguyệt mãn tây lâu]. Quan phủ có ra cáo thị cấm, ngoài chỗ ta ra, nơi khác không tìm được đâu.”

Ta lấy ra một thỏi bạc trong ngực, “Mua.”

Bán nhật yên vũ quá, phong nguyệt mãn tây lâu.

(Mưa bụi rơi nửa ngày, trăng gió ngập lầu tây)

Cổ nhân đúng là phong nhã, cả quyển tranh khiêu dâm mà bên ngoài cũng đề mấy câu thơ tô đậm ý cảnh.

Đặt bảo bối thanh lọc tâm linh vào ngực mang về Tô phủ, bình thường trên hành lang Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Tô công tử, Phù Khanh Thư, Mặc Dư chỉ cần ngẩng đầu lên kiểu gì cũng thấy một người, hôm nay đến cả một sợi tóc cũng không có. Chỉ có mỗi Tiểu Thuận đứng run lập cập trước cửa phòng, hỏi ta có ăn cơm không, bị ta vung ra một câu có chuyện nghiêm túc không thể chậm trễ, rồi bị chặn luôn ngoài cửa.

Ta sập cửa, đến bên bàn đối diện cửa sổ, run rẩy lật bìa sách xanh sậm.

Từ đầu đến đuôi, tẻ ngắt.

Cái thứ vớ vẩn này mà cũng bị cấm? Lão tử từ lúc khai trai đến giờ toàn xem đẳng cấp Âu Mỹ, hàng Hồng Kông ta nhìn còn ngứa mắt huống chi đến mấy cái bức tranh này? “Dưới mười sáu tuổi xem với sự hướng dẫn của cha mẹ” còn hay hơn thứ này. Ít nhất thấy người ta quay cuồng trên màn ảnh vẫn động được chút chút.

Người anh em, lúc ngươi vẽ nữ nhân cũng nên cho ngực to hơn một chút, thắt lưng mảnh hơn một chút. Đùi so với thắt lưng còn thô hơn, có cùng với vị lão huynh râu dài kia tạo dáng kiểu gì lão tử cũng chỉ có thể chưng ra bộ mặt thương hại được thôi. Vật chất lạc hậu nên tinh thần thiếu thốn, Mã bá bá ngươi là nhân tài. Phải xem mấy thứ này để giải sầu lão tử thà tình nguyện ngủ với Bùi Kỳ Tuyên.

Ta giơ tay hung hăng vả miệng mình. X nó, tưởng vì cái gì mà phải mua đông cung về thanh lọc tâm linh chứ!

Tiểu Thuận ngoài cửa gọ nhẹ vài tiếng, giọng run rẩy, “Vương gia, tiểu nhân mang trà cho ngài.” Ta cầm [Hoa hạ bảo giám] nhét vào ngực, ra mở cửa. Tiểu Thuận mang chén trà đặt trên bàn, “Vương gia, bữa trưa đã bày lên đại sảnh.”

Ở đại sảnh chỉ có Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên. Tiểu thư đồng Mặc Dư của Phù Khanh Thư báo lại, “Hôm qua thiếu gia nhà tiểu nhân bị chút phong hàn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Phù tiểu hầu gia bị phong hàn nghe nói là tai nạn lao động. Phù Khanh thư ngồi trên giường cau mày lau nước mũi uống thuốc đông y, ta ngồi trên ghế bên giường cười hỏi, “Phù công tử, đang yên đang lành sao lại bị cảm mạo?” Phù Khanh Thư bưng chén thuốc nói, “Buổi chiều hôm qua thám tử đại nội báo lại sổ sách của Lưu tri phủ đã điều tra xong. Quả thật sổ sách trong tay Trần sư gia và Lưu tri phủ có một quyển bị giấu đi.” Mặc Dư nói tiếp, “Cho nên tối qua thiếu gia đã lén đến nhà Lưu tri phủ tra xét một vòng, mắc mưa nên bị cảm lạnh.”

Ai nha, Phù tiểu hầu gia cũng thật chuyên nghiệp. Tối qua trời mưa như trút nước, tốt xấu gì cũng đợi mưa tạnh chứ. Ta nói, “Thế mà ta không biết. Bằng không tối hôm qua nhất định theo giúp ngươi.”

Phù Khanh Thư đặt chén thuốc xuống, lấy khăn lau miệng, nhìn lên mặt ta cười cười, “Vương gia hôm qua còn bận tễ nguyệt phong quang, tại hạ sao dám chen ngang phá đám.”