Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 23: Tự lấy đá đập lên chân mình




Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới giảng viên hàng xóm sẽ không buông tha cơ hội bôi đen cậu, lại không nghĩ rằng chuyện sẽ đến nhanh như vậy.

Hôm sau sáng sớm, cậu đi xuống lầu mua điểm tâm trở lại, liền nhìn thấy giảng viên hàng xóm cùng mấy người ở dưới lầu đang nói cái gì đó, những người đó nhìn thấy cậu mặt liền biến sắc, kéo kéo vị giảng viên hàng xóm đang nói tới nước bọt tung tóe, sau đó nhất tề lui về phía sau hai bước.

Lâm Tiểu Khởi nhìn kỹ, mấy người này cũng là hàng xóm trên lầu cậu ở, mặc dù không tính là quen thuộc ngày bình thường cũng là sơ giao, mấy năm trước thời gian cậu học đại học ở đây lầu trên lầu dưới thường xuyên gặp mặt, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu một hai câu, nhưng từ hôm nay nhìn từ loại tình huống này bọn họ rõ ràng coi cậu trở thành ngoại tộc.

Mấy người này cũng không phải là người trẻ tuổi, thiên hướng về trung lão niên, đừng nói đối với đồng tính luyến ái có thành kiến không tha cho hậu thế, ngay cả từ trong miệng vị giảng viên Thành Trình Bảo biết được chuyện Lâm Tiểu Khởi lừa gạt phụ nữ sinh con bọn họ cũng không thể tiếp nhận, vì vậy vừa đối với Thành Trình Bảo phải chịu đựng "đòn hiểm" của Lâm Tiểu Khởi cảm thấy đồng tình, vừa căm hận Lâm Tiểu Khởi loại tác phong này, đứa nhỏ này năm đó lúc lên đại học còn là một thiếu niên ngây ngô ăn nói ý tứ, như thế nào xuất ngoại vài năm liền biến thành hư hỏng? Quả nhiên nước Mễ Thang không phải chỗ tốt đẹp gì, dạy dỗ một đứa nhỏ tốt biến thành như vậy.

Thành Trình Bảo nhìn thấy cậu co rúm lại một chút, chỗ hôm qua bị Lâm Tiểu Khởi đánh còn đang mơ hồ cảm giác đau, gã nhìn mấy hàng xóm xung quanh mình một chút, thầm nghĩ trước mặt nhiều người như vậy Lâm Tiểu Khởi hẳn không dám tùy tiện động thủ, cho nên lại cả gan khiêu khích Lâm Tiểu Khởi.

"Cậu dù gì cũng là sinh viên đã tốt nghiệp đại học Aesop của chúng tôi, hồi ở trường giáo viên chưa từng dạy cậu tôn sư trọng đạo ư, hôm qua lại dám động thủ đánh người, bản thân tôi muốn xem trước mặt nhiều người như vậy cậu còn dám động thủ lần nữa hay không!"

Thành Trình Bảo là lúc Lâm Tiểu Khởi học học kỳ 2 đại học năm 3 chuyển tới tầng này, Lâm Tiểu Khởi lúc ấy một cái liền nhận ra vị giáo viên kỳ ba này, mà Thành Trình Bảo lại bởi vì ngày bình thường không coi ai ra gì cho tới bây giờ không chú ý qua Lâm Tiểu Khởi, cho tới sáng nay vì lan truyền danh tiếng xấu của Lâm Tiểu Khởi lúc tụ tập mấy vị hàng xóm đang luyện công buổi sáng lại mới biết được Lâm Tiểu Khởi thế nhưng tốt nghiệp ở đại học Aesop.

Sau khi biết tin tức này gã cực độ tức giận, làm một người chính trực, Thành Trình Bảo tự nhận hết sức cống hiến, đối với gã nhậm chức ở đại học Aesop lại càng tôn thờ, mà gã không thể nhẫn nhịn được chính là Lâm Tiểu Khởi thế nhưng đã từng là sinh viên đại học Aesop, đại học Aesop bọn họ lại sản sinh ra một tên đồng tính luyến ái như vậy, tên đồng tính luyến ái này còn tam quan bất chính đạo đức bại hoại, làm ra chuyện khiến thiên hạ căm ghét như vậy, hận ý của Thành Trình Bảo đối với Lâm Tiểu Khởi cao hơn một tầng.

Đại học Aesop không phải là không có sinh viên đồng tính luyến ái, bất quá phàm là trong sinh viên Thành Trình Bảo đã dạy sau khi bị bại lộ chuyện đồng tính luyến ái gã đều sẽ nháo tới sôi sùng sục, cho đến lúc sinh viên bị khai trừ, ở trong lòng gã đồng tính luyến ái là chuyện dơ bẩn nhất trên thế giới, như thế nào xứng đáng ở trường học tiếp nhận giáo dục đại học, gã làm những chuyện này cũng không che che giấu giấu, vì vậy toàn bộ giáo viên và học sinh nhà trường đều biết Thành Trình Bảo có một đam mê "Thiêu rụi đồng tính luyến ái", có người thậm chí lén lút suy đoán gã có phải ở trong giới đồng tính chịu vết thương tình cảm quá nghiêm trọng hay không, bằng không như thế nào sẽ đối với đồng tính luyến ái hà khắc như thế, cũng chính bởi vì như thế đại học Aesop người đồng tính luyến ái vốn là cao giọng show ân ái tất cả đều chuyển sang hoạt động bí mật, dù sao cũng không ai biết mình có thể đụng phải họng súng của Thành Trình Bảo hay không.

Tối hôm qua Lâm Tiểu Vi lúc đêm khuya tiếng khóc khàn khàn gọi điện thoại cho gã, nói cho gã biết người nhà của mình đối với Lâm Tiểu Khởi thật sự rất nhớ, nhưng Lâm Tiểu Khởi không muốn về nhà, cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách để Lâm Tiểu Khởi ở nơi này không được phải về nhà, sau khi Lâm Tiểu Vi nước mắt nước mũi tố khổ, Thành Trình Bảo chủ động vỗ ngực đảm bảo với Lâm Tiểu Vi "Anh tuyệt đối sẽ khiến Lâm Tiểu Khởi ở chỗ này không được", cúp điện thoại Thành Trình Bảo suy nghĩ cả một đêm biện pháp đối phó Lâm Tiểu Khởi, rốt cục hắn lúc trời gần sáng nghĩ xong, sáng sớm liền khẩn cấp mà xuống dưới lầu giả bộ đáng thương, tụ tập đám trung lão niên trên lầu luyện công buổi sáng tới.

Lâm Tiểu Khởi giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn gã một cái, cậu trước kia cho rằng người này chỉ là cách đối nhân xử thế cực đoan một chút, miễn là không chọc tới mình cũng không liên quan, nhưng hiện tại lại cảm thấy gã đầu óc không quá bình thường.

Đương nhiên Lâm Tiểu Khởi cũng không biết trong mấy năm sau khi cậu tốt nghiệp Thành Trình Bảo bị toàn bộ giáo viên học sinh trong trường đại học Aesop coi như một đóa kỳ ba, thường xuyên có người bởi vì nghe được đại danh của gã mà chạy tới lớp hắn dạy vây xem, lâu ngày Thành Trình Bảo liền trở thành một đóa kỳ ba chói mắt nhất đại học Aesop, bất luận gã đi tới đâu đều có người ở sau lưng chỉ chỏ, ngay cả gã hôm nay mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì đều có người bình luận, bất quá Thành Trình Bảo hoàn toàn không quan tâm, vẫn như cũ ở trên lớp học nói xằng nói bậy, vẫn như cũ đối với người đồng tính luyến ái hận thấu xương.

Lâm Tiểu Khởi trừng, bao gồm cả Thành Trình Bảo và mấy vị hàng xóm ở đó đều theo bản năng làm ra tư thế phòng bị, bởi vì theo Thành Trình Bảo nói Lâm Tiểu Khởi có thể biết kungfu, vạn nhất đánh ngã hết đám bọn họ vậy thì quá mất mặt.

Nhưng Lâm Tiểu Khởi lại không tiếp tục làm ra động tác tiến thêm một bước, chi là chào hỏi với mấy người này liền lên lầu, lưu lại mấy người hàng xóm này hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ suy nghĩ hồi lâu trong lòng cảm thấy không đúng, đứa nhỏ này không phải là vẫn lễ phép có giáo dưỡng như trước kia sao, quần áo chỉnh tề, gặp người không nói chuyện nhiều, là một mỹ thiếu niên an tĩnh (ấn tượng của hàng xóm đối với Lâm Tiểu Khởi vẫn dừng lại hồi cậu học đại học), sáng sớm còn chăm chỉ xuống lầu mua điểm tâm, đâu có nửa điểm bộ dáng bại hoại như lời của Thành Trình Bảo? Hùng con của Lâm Tiểu Khởi cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, so với mấy đứa con nít bây giờ rất nhiều bị phụ huynh nuông chiều thì tốt hơn rất nhiều, người có thể dạy ra đứa nhỏ như vậy có thể là người xấu?

Nhìn lại một chút Thành Trình Bảo bên cạnh, đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch, râu ria xồm xàm, vừa sáng ra đã không sửa sang lại bản thân, mang theo bộ mặt bầm tím đi ra ngoài dọa người. Nghe nói gã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, trong mắt mấy người trung lão niên ở đây nhất định là có vấn đề, Lâm Tiểu Khởi người ta ít ra còn có con, đối với đứa nhỏ không tệ, Thành Trình Bảo nhưng vẫn độc thân, hẳn không phải gã ta có bệnh tật gì không thể nói đi (tác giả: Tuyệt đối không phải là hắc độc thân, tác giả cũng là nữ hán độc thân QAQ, chỉ là ở đây viết thế, quan niệm của vài người thế hệ trước sẽ là như vậy).

Dưới so sánh, bọn họ không khỏi đối với lời của Thành Trình Bảo sinh ra hoài nghi, làm hàng xóm sống chung nhiều năm như vậy, mặc dù trong lúc đó cơ hội nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng là từ một phương diện chi tiết của một người bình thường là có thể đại khái đoán ra được phẩm cách của người này, Thành Trình Bảo từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, tự cho là cao quý không giống bình thường, gặp người xa cách, hôm nay nếu như không phải là bị gã ta lôi kéo bọn họ cũng không muốn để ý đến gã, hơn nữa đối với vết thương trên mặt hắn cảm thấy tò mò, mới nghe được lời lẽ từ một phía gã ta.

Vừa nghĩ như vậy, vốn là tình nhiệt huyết đối với chuyện này tiêu tán đi rất nhiều, bất kể Lâm Tiểu Khởi có đánh Thành Trình Bảo hay không, chỉ cần vẫn đối với bọn họ phát ra thiện ý là tốt rồi, bọn họ cũng sẽ không bị quấy nhiễu. Mấy vị hàng xóm đều là người tinh thông lõi đời, lập tức nói mấy câu an ủi Thành Trình Bảo trở về nhà, bị gã ta kéo lại nói lâu như vậy bọn họ đã sớm đói bụng, tên này thật đúng là không có mắt.

Thành Trình Bảo nhìn bóng lưng mấy vị hàng xóm biến mất, trong lòng đắc chí, gã cũng không tin chờ danh tiếng của Lâm Tiểu Khởi hoàn toàn hỏng bét còn có thể ở lại nơi này đi, chỉ cần gã tiếp tục làm thêm vài chuyện nữa nhất định có thể làm hỏng danh tiếng của Lâm Tiểu Khởi, đợi đến khi mình làm thỏa đáng chuyện này, là có thể quang minh chính đại gọi Lâm Tiểu Vi ra hẹn, Lâm Tiểu Vi chắc hẳn sẽ cảm kích mình, nói không chừng mình còn có thể trở thành anh hùng trong lòng cô ấy nữa.

Đắc ý ngâm nga khúc nhạc đám cưới lên lầu, Thành Trình Bảo đã não bổ đến đêm tân hôn của gã và Lâm Tiểu Vi.

Sau khi ăn cơm xong Lâm Tiểu Khởi mang theo Bồng Hao đi xem nhà, Chu Chu làm việc hiệu suất rất cao, hôm nay sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu nói có nhà thích hợp, sau khi trải qua chuyện của Thành Trình Bảo Lâm Tiểu Khởi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, liền nói với Chu Chu buổi trưa qua.

Cẩm Uyển Họa Đình là là tiểu khu hạng sang của thành phố Hải Lam, thương nhân khai phá chính là Chu gia, gần tiểu khu không chỉ có nhà trẻ, trường tiểu học và trung học, còn có một công viên rất lớn, hoàn cảnh ưu mỹ, vị trí địa lý cực tốt, ngoại trừ cách trung tâm thành phố không quá gần thì mọi chuyện đều tốt. Kỳ thực nhà nơi này đã sớm bán hết rồi, Chu Chu đem một căn nhà hai phòng mình giữ lại cho Lâm Tiểu Khởi, đương nhiên chuyện này y không có nói rõ.

Nhà đã sớm lắp đặt xong, gia cụ đầy đủ hết, ba phòng một phòng khách, đủ cho Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao ở, lấy ánh sáng cũng tốt, Lâm Tiểu Khởi sau khi khảo sát một vòng đối với căn nhà này rất hài lòng, liền ngồi xổm xuống vuốt đầu Bồng Hao hỏi ý kiến của bé, Bồng Hao gật đầu một cái, bé chỉ cần đi theo ba ba là tốt rồi, bất kể ở đâu đều giống nhau.

Cho nên chuyện nhà cửa liền cứ như vậy quyết định, Lâm Tiểu Khởi cũng không có muốn tiếp tục đi xem các căn nhà khác, dù sao cậu tạm thời không có công việc, ở đây bồi Bồng Hao cũng rất tốt, Bồng Hao từng ngày lớn lên, cậu còn có thể dẫn Bồng Hao tới công viên gần đây rèn luyện thân thể, bất kể nhìn từ góc độ nào nơi này cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.

Lâm Tiểu Khởi mời Chu Chu ăn một bữa tiệc lớn sau đó mới cùng Bồng Hao vui vẻ về nhà, có chuyện vui ngay cả bước chân đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hoàn toàn quăng Thành Trình Bảo ra sau đầu.

Nhưng cậu không nhớ người ta nhưng chưa chắc người ta sẽ không nhớ cậu, lúc Lâm Tiểu Khởi về tới nhà liền nhìn thấy Thành Trình Bảo ở cửa nhà mình đang đĩnh đạc mà nói với Nguyên Uyên, Nguyên Uyên nghiêm túc nghe lời gã nói.

Lâm Tiểu Khởi trong lòng lộp bộp một chút, cậu mới vừa minh bạch tâm ý của mình, bất luận nhìn thấy người nào tới gần Nguyên Uyên cũng nhịn không được suy nghĩ lung tung, bất luận nam nữ. Tưởng niệm một chút tiết tháo đã chết của mình, Lâm Tiểu Khởi kéo Bồng Hao đi tới.

Vừa nhìn thấy cậu Nguyên Uyên thở phào nhẹ nhõm, lễ phép cáo từ với Thành Trình Bảo, sau đó đứng đối diện với Lâm Tiểu Khởi.

Lâm Tiểu Khởi trong lòng kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn hỏi một chút anh tán gẫu với tên bệnh thần kinh kia những gì, muốn nói cho anh biết căn nhà mới mình vừa hợp ý, thậm chí muốn chia sẻ với anh bữa trưa mỹ vị của mình, nhưng cậu cái gì cũng không nói được, nhìn anh một chút, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, Nguyên Uyên tự giác theo cha con bọn họ vào cửa.

Nguyên Uyên phát hiện lần này gặp lại Lâm Tiểu Khởi khách khí với anh hơn không ít, đầu tiên là mời anh ngồi trên ghế salon, rét chén trà cho anh, sau đó tự mình cũng đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sa lon, cũng không nói chuyện.

Cũng không phải nói trước kia Lâm Tiểu Khởi cũng sẽ không khách khí với anh, không làm những chuyện này, chỉ là chưa có lần nào như bây giờ...... Nghiêm túc? Chẳng lẽ Lâm Tiểu Khởi phát hiện tâm tư của mình? Anh thấp thỏm chờ lời cậu sắp nói ra khỏi miệng.

Hôm qua đã gọi điện thoại cho Kỳ Việt xác nhận, hắn không có nói với Lâm Tiểu Khởi lời nào không nên nói, điều này khiến trái tim khẩn trương của Nguyên Uyên buông lỏng, nhưng vấn đề là tại sao Lâm Tiểu Khởi đột nhiên đối với anh như vậy, anh tự nhận không có lộ ra sơ hở, chẳng lẽ là có chút thăm dò?