Huyền Giới Chi Môn

Chương 145: Cứu vớt




Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng dưng dị biến phát sinh!

Thạch Mục vốn đang nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích đột nhiên làm động tác lý như đả đĩnh * nhảy dựng lên, tả hữu đồng nhất, một loại bột trắng rơi từ trong tay hắn ra, bao phủ lên toàn bộ sáu tên lang kỵ dũng sĩ.

* lý ngư đả đĩnh: là chỉ một loại kỹ xảo, được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. T khảo video này:

Đôi mắt của sáu gã đều đau xót, sau khi bị bột phấn bám vào mắt, bọn gã liền không thể nào mở được mắt ra.

“Không tốt!”

Phí Đô ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng thầm kêu một tiếng, thân thể từ trên lựng cự lang nhảy vào xuống, giống như một con diều hâu lớn lao về phía Thạch Mục.

Nhưng đúng lúc này, thân hình Thạch Mục lại nhảy lên, ở giữa không trung chuyển động giống như con quay.

Phần phần một tiếng!

Một đạo ánh đao cùng hỏa diễm giống như pháo hoa đột nhiên hiện ra, nhanh chóng biến hóa thành một đạo đao mang dài quét ngang ra, ánh đao bao phủ thân thể cả sáu tên lang kỵ dũng sĩ.

Xuy xuy xuy!

Thân thể sáu gã lang kỵ dũng sĩ đồng thời bị chém ngang lưng, máu tươi phun ra mãnh liệt, biến thành một đám huyết vũ hình quạt.

“A!”
Phí Đô thấy vậy không nhịn được trừng mắt hết cỡ, hét lớn một tiếng, thiết trùy năm thước màu xanh trong tay hóa thành một đạo hào quang màu xanh, không khí phát ra tiếng nổ tê minh nện về phía đầu Thạch Mục.

Thạch Mục tụ lực một kích, thân hình khó khăn rơi xuống, hiện giờ muốn tránh cũng đã không kịp, tâm niệm xuy chuyển thật nhanh, cắn răng một cái lại dựa thế quay một vòng, Vẫn Thiết Hắc Đao lại hóa thành một đạo hồng quang tiếp tục nghêng đón.

“Keng” một tiếng vang thật lớn!
Chùy đao chạm nhau phát ra tiếng kim loại giao kích nặng nề nổ mạnh!

Thạch Mục đạp đạp chân lùi lại liền ba bước mới dừng lại, sắc mặt đỏ ửng.

Phí Đô lăng không bay lên, hiện tại cũng bị chấn bay ra ngoài, té nhào xuống đất.

Gã biến sắc, cánh tay cầm thiết chùy đau nhức.

Thiết chùy của gã nhìn thì có vẻ bình thường, kỳ thật sử dụng khá nhiều loại khoáng thạch của Hoang Nguyên Man Tộc luyện chế thành, nặng hơn năm trăm cân, nhưng vừa giao thủ một lần gã cảm thấy hắc đao của đối phương dường như cũng nặng không kém chút nào.

Nhưng từ khí tức phát ra trên người đối phương, chính xác là một tên đồ đằng dũng sĩ Hậu Thiên trung kỳ không sai.

“Các hạ đến cùng là ai? Vì sao vô cơ tập kích Thiên Lạng Bộ chúng ta?” Phí Đô hít sâu một hơi, giờ này mới chính thức coi Thạch Mục là một đại địch, vừa thúc giục chân khí khôi phục cánh tay đau nhức, vừa trầm giọng nói.

Thạch Mục lại không có ý tứ trả lời, chân hắn mãnh liệt đạp một cái xuống mặt đất, tạo thành một hố to sâu hơn một xích.

Mà thân thể hắn tức thì hóa thành một đạo tia chớp màu đen, nhoáng lên một cái liền vọt đến trước người Phí Đô, trong tay vẫn nắm chặt hắc đao, đám phù văn trên mặt Vẫn Thiết Hắc Đao tỏa sáng.

“Muốn chết!”

Sắc mặt Phí Đô trầm xuống, lập tức cười lạnh một tiếng.

Dựa vào kinh nghiệm của gã, Thạch Mục xác thực chỉ có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, có lẽ chỉ là trời sinh thần lực, cộng thêm minh khác một loại đồ đằng làm tăng khí lực mà thôi.

Phí Đô hét lớn một tiếng, thiết chùy trong tay lóe lên, hóa thành ba đạo chùy ảnh tối om đánh về phía ba chỗ đỉnh đầu, ngực, bụng dưới của Thạch Mục.

Kim quang trong mắt Thạch Mục lóe lên, Vẫn Thiết Hắc Đao đằng đằng cháy mạnh trong tay Thạch Mục rung lên, một đạo ánh đao màu đỏ lập tức hóa thành mười ba đạo bay cuộn lên hợp thành một vòng xoáy bao bọc cả ba đạo chùy ảnh vào trong!

“Không đúng, ngươi không phải Man Tộc, ngươi là Nhân Tộc!” Phí Đô thấy cảnh này, sắc mặt liền đại biến lớn tiếng quát.

Hắn cũng đã từng ở tiền tuyến chém giết với Nhân tộc một thời gian, vũ kỹ của Man tộc đều đơn giản trực tiếp, dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép đối thủ, tuyệt không có những chiêu thức biến hóa tinh diệu này.

Ba đạo chùy ảnh cùng mười ba đạo đao mang xoắn lại với nhau, phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp dày đặc.

Vũ kỹ do chính Phí Đô tự mình nghĩ ra, làm sao có thể so sánh với công pháp nhân tộc đã trải qua muôn ngàn thử thách.

Ba đạo chùy ảnh trước sau lóe lên rồi biến mất, mười ba đạo đao ảnh tuy vỡ vụn hơn phẩn nửa nhưng vẫn còn dư lại mấy đạo đao ảnh hung hăng chém lên đuôi chùy.

Một cỗ đại lực từ đuôi chùy truyền đến, chấn lên cánh tay Phí Đô, thiết chùy trong tay lung lay muốn rơi.

Quang mang trong mắt gã sáng ức, miệng hét lớn một tiếng, con mắt bỗng nhiên biến thành màu xanh lá, tản mát ra ánh sáng lạnh giống như dã thú.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn lập tức bành trướng ra, tay chân vừa thô vừa to ra gấp đôi, trên bàn tay lộ ra một tầng lông màu xanh nhạt, mười ngón tay mọc ra móng vuốt sắc bén, tản mát ra hàn quang sâu kín màu xanh nhạt.

Phí Đô bất ngờ kích phát đồ đằng chi lực, lực lượng lập tức bạo tăng gần nửa, thiết chùy trong tay lập tức bình ổn lại.

Cánh tay tráng kiện vung lên, thiết chùy lập tức hóa thành một đạo tia chớp xanh đen, dùng thế lôi đình đập lên Vẫn Thiết Hắc Đao.

Một tiếng nổ mạnh rung trời, hắc đao dễ dàng bị đẩy ra, thân hình Thạch Mục lảo đảo lui về sau vài bước.

Hung quang trong mắt Phí Đô lóe lên, đang muốn thuận thế đạp nát đầu Thạch Mục.

Ngay lúc đó Thạch Mục chợt há miệng, bắn ra một đoàn bạch khí với tốc độ cực nhanh, đập vào mặt Phí Đô.

“Bạo!”

Thạch Mục hét lớn một tiếng, bạch khí bỗng nhiên bạo nổ, hóa thành một đoàn bạch quang bao phủ mặt Phí Đô, máu tươi bắn ra.

Khí Bạo Thuật trước mặt cường giả Hậu Thiên Đại Viên Mãn, không đáng kể chút nào, nhưng đủ để làm tổn thương diện mạo khuôn mặt đối phương.

Phí Đô hét thảm một tiếng, bất quá hiện tại gã đang kích phát đồ đằng chi lực, phản ứng cũng cực nhanh, sau khi mặt bị thương, gã lập tức điểm chân một cái, thân thể bắn ngược về sau.

Bất quá đúng thời khắc đó, Thạch Mục ở đối diện điểm chân một cái, hướng đằng sau bay vút đi, một thanh loan đao màu bặc từ tay trái ném ra ngoài, xoay tròn bắn tới.

Phí Đô hoa mắt tạm thời không nhìn thấy gì, nhưng thính lực của gãn vẫn còn, một hồi thanh âm ong ong truyền đến trước mặt, nghe giống như ám khí.

Thiết chùy trong tay mãnh liệt vung lên, khó khăn lắm mới chuẩn xác đạp vào thân loan đao.

Ầm một tiếng vang thật lớn, loan đao màu bạc nổ tung, hóa thành một đám mây khói hình cây nấm cực lớn màu đỏ chót, bao phủ lấy Phí Đô đang đứng gần trong gang tấc.

Trên mặt Thạch Mục hiện ra ý cười lạnh. Uy lực của Nguyệt Quang Hải Đảm thì hắn rõ ràng nhất, chỉ đáng tiếc, đây là thanh cuối cùng trên người hắn rồi. Hôm nay thân ở Man hoang, nhất thời cũng không có chỗ nào tìm người chế tạo loại loan đao đặc thù này rồi.

Một tiếng kêu rên thảm thiết truyền ra từ trong đám mây khói hình nấm đó.

Sau một khắc, Phí Đô toàn thân cháy đen bắn vụt ra từ trong cuồng phong, bỏ chạy về phía xa xa.

Toàn bộ thân thể của hắn đều cháy đen, huyết nhục mơ hồ, cơ hồ nhìn không rõ dung mạo ban đầu.

"Vút!" một tiếng!

Một luồng ánh đao màu đến xé toạc không gian, lóe lên một cái liền xuyên qua Phí Đô, găm vào sau lưng hắn, ngập đến tận chuôi đao, bắn ra một màn hoa máu tung tóe, găm hắn trên mặt đất.

Thạch Mục chậm rãi buông tay, hổ khẩu đang đổ máu, chính là vừa rồi bị một búa của Phí Đô đánh bay mà thành.

Hắn nhanh chóng đi tới, Phí Đô vốn bị Nguyệt Quang Hải Đảm làm trọng thương, lúc này lại bị một kích đâm xuyên ngực, đã tắt thở rồi.

Thạch Mục cười lạnh một tiếng, nằm sấp xuống rút hắc đao Vẫn Thiết ra, xoay cổ tay vung lên, chém rơi đầu Phí Đô. Kẻ này là thủ phạm hủy diệt bộ lạc Đằng Nha, dựa theo tập tục của Man tộc thì phải dùng đầu của hắn để tế điện vong linh.

Thạch Mục phất tay lột hết quần áo còn sót lại trên người Phí Đô xuống, bọc lấy đầu lâu.

"Lách cách!" một tiếng, trong ngực Phí Đô rớt xuống một cái bao vải nhỏ màu đen.

Thạch Mục nhướng mày, cẩn thận cầm cái bọc đó lên.

Mở ra xem xét, bên trong có một xấp vàng lá dày, còn có một cái ống đồng màu đen, to cỡ nắm tay, dài đến nửa xích.

Sắc mặt Thạch Mục trở nên vui vẻ. Ở hoang nguyên của Man tộc cực kì nhiều vàng, giao dịch cũng dùng vàng là chủ yếu, một xấp vàng lá này số lượng không nhỏ, là một khoản tài phú lớn đây.

Mấy thứ như ngân phiếu này nọ trên người hắn, trước lúc đi vào Man hoang đã đổi hết thành mấy thứ như Tôi Cốt Đan rồi. Dù sao ở đây cũng chẳng thể xài ngân phiếu, nhưng nếu đã có chỗ vàng lá rồi thì có thể đến mấy phiên chợ ven đường của Man tộc mua một ít đồ tiếp tế rồi.

Hắn liền tranh thủ cất đám vàng lá đi, sau đó mới cầm cái ống đồng kia lên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, tựa hồ được làm từ một loại kim loại đặc thù nào đó.

Hắn cẩn thận đánh giá một chút, thần sắc dần dần thay đổi.

Thạch Mục cẩn thận lật cái ống đồng lên, đằng sau nó là một cái lỗ bằng ngón tay.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, rồi lập tức mừng rỡ điên cuồng.

Vừa rồi hắn không chú ý, chỉ cho rằng đây là một vật dùng để đựng thứ gì đó, nào biết mình nhìn sai rồi.

Vật này cực kì có lai lịch, tên là Hắc Hoàng hỏa đồng châm, chính là một món ám khí cực kì lợi hại, hắn đã từng nhìn thấy trong Chung Công bí điển, xếp hạng còn ở trên Nguyệt Quang Hải Đảm.

Có điều vật này chỉ có thể sử dụng ở cự ly ngắn, mà để thúc giục còn cần một thời gian chuẩn bị nữa.

Thạch Mục mừng rỡ, Nguyệt Quang Hải Đảm trên người hắn hiện đã không còn, hôm nay đang cần một món ám khí có lực sát thương mạnh đây!"

Hắn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ cẩn thận gói vật này lại đã, lập tức liền cưỡi Tứ Bất Tượng, đi đến bên cạnh thi thể của những Lang kỵ dũng sĩ đã ngã xuống đất kia, cẩn thận nhổ từng cái Truy Phong Tiễn về cho đủ mười ma cây, sau đó cũng lục soát thi thể bọn họ một lần, kết quả lại tìm được không ít vàng vụn.

...

Dưới đồi núi, hơn trăm tên binh lính bình thường của bộ lạc Thiên Lang đang lo lắng nhìn về phía xa.

Kể từ lúc này đếm ngược lại lúc Phí Đô dẫn tất cả Lang kỵ dũng sĩ đi đuổi giết kẻ địch cũng đã được nửa canh giờ.

Lúc ban đầu bọn họ còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng giao thủ, thế nhưng lúc này, hai mươi mấy tên Lang kỵ giống như đã bị một ngụm nuốt chửng vậy, không nghe được một chút động tĩnh nào. Giữa lúc những Man nhân này lo sợ bất an sắp xảy ra, thì trên đỉnh đồi núi phía xa xa hiện lên một bóng người, đang chạy băng băng về phía đại đội.

Bóng người càng gần, sắc mặt của đám binh sĩ Thiên Lang cũng đại biến. Người đang tới cưỡi trên một con hung thú Tứ Bất Tượng, trên mặt bịt kín, lưng đeo hắc đao, không phải bất kỳ một dũng sĩ Lang kỵ nào.

Đám binh sĩ của bộ lạc Thiên Lạc sắc mặt thảm biến, dù thế nào cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vút! Vút! Vút!

Mấy mũi tên màu đen bắn ra từ trong tay người kia, lao vun vút về phía đám binh sĩ bộ lạc Thiên Lang, lực rất mạnh, mỗi một mũi tên đều xuyên thủng thân thể của một, thậm chí là hai binh sĩ.

Trong nháy mắt đã có hơn người tên bị bắn chết.

"Chạy mau!" Những binh sĩ của Thiên Lang tộc nháo nhác lên, đối mặt với kẻ đánh chết hai mươi mấy Lang kỵ, bọn họ không còn bất cứ chiến ý nào, nháo nhác chạy tán loạn về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã chạy hết sạch, chỉ còn gần trăm tù binh bộ lạc Đằng Nha còn lưu lại tại chỗ cũ, ngơ ngác nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục đi tới trước mặt mấy người này, dừng lại, kéo mặt nạ xuống.

"Ngươi... ngươi là Mục dũng sĩ!"

Những nữ nhân này đều đã nhận ra Thạch Mục, lập tức kinh hô thành tiếng, đám trẻ con cũng nín khóc, mỉm cười.

"Chư vị vất vả rồi, ta tới cứu các ngươi trở về!" Thạch Mục nhảy xuống khỏi Tứ Bất Tượng, nói ra.

Những nữ nhân này sững sờ trong chốc lát, rồi lập tức hoan hô reo hò, không ít người ôm lấy nhau, vui mừng phát khóc. Mặc dù bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng thê thảm xảy ra ở bộ lạc Đằng Nha, nhưng có thể tránh được kiếp nô lệ thì các nàng vẫn vui sướng vô cùng.

"Đa tạ Mục dũng sĩ, ngươi đúng là Ba Lỗ Đặc mà Nha Thần phái tới cứu vớt chúng tôi!" Những nữ nhân Man tộc này bình ổn cảm xúc lại một chút, vội vàng dẫn đám trẻ con lại thi lễ với Thạch Mục một cái, trên vẻ mặt còn tràn đầy vẻ kính sợ và cảm kích thật sâu.

Có thể bằng sức một người, đánh chết hai mươi mấy Lang kỵ dũng sĩ tinh anh của bộ lạc Thiên Lang, hình tượng của Thạch Mục trong mắt các nàng đã gần trở thành sứ giả của thần rồi.

"Không cần khách khí!" Thạch Mục đạm đạm khoát tay áo.