Huyền Giới Chi Môn

Chương 224: Thông tin bên lề Thăng Tiên hội




Dịch: Yukihana116490
Biên: nila32

Nhưng Bạch Thiếu Phong vừa dứt lời, Thạch Mục đã không nhanh không chậm thò tay rút Vẫn Thiết Hắc Đao ở sau lưng ra, sau đó hai tay khẽ vặn. Đao, ccôn hợp nhất, lắp lại thành một thanh Mạch Đao dài tám thước, phù văn trên bề mặt thân đao, chuôi đao lập tức phát sáng lên hai màu xanh, đỏ.

"Phá!"

Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, trước người lần nữa hiện ra bảy lớp côn ảnh màu xanh đỏ, khí thế dồn dập như núi, nện về phía lồng thú màu đen.

"Ầm ầm" vài tiếng nổ liên tiếp vang lên!

Khí lưu nóng bức, cùng cương phong mãnh liệt hết một lớp lại một lớp va chạm lên trên lồng thú màu đen, sau đó nổ tung, hoá thành từng vòng sóng xung kích, cuồn cuộn lan toả ra bên ngoài. Phù văn trên bề mặt lồng thú lung lay chớp tắt, lồng thú bị tàn phá nặng nề, một thoáng sau liền tan rã, biến thành từng sợi khói đen.

Bạch Thiếu Phong chứng kiến một màn này, miệng không khỏi há thật to, ngu cả người. Nhưng gã phản ứng cũng rất mau, thân hình nhoáng lên, cướp đường chạy vội về phía cửa sân, mặc kệ đám thủ hạ đang nằm đầy dưới đất. Mắt thấy sắp đến nơi thì một đạo đao quang hình bán nguyệt mang theo lửa nóng hừng hực chợt đánh úp tới, chém lên lưng gã. Bạch Thiếu Phong đột nhiên quay người, một thân chân khí quán chú vào hai cánh tay, trường thương lấp lánh ánh bạc trong tay múa tít thành một cỗ ngân quang, thương ảnh lần nữa hóa thành mấy con báo màu bạc, nghênh đón đao quang bán nguyệt.

Vài tiếng "Xèo xèo" truyền đến!

Hai bên vừa va chạm vào nhau thì những con báo màu bạc này đã bị chém thành hai đoạn, sau đó bị lửa nóng liếm hết.

"Oanh!"

Ánh đao hình bán nguyệt bổ lên trên trường thương của Bạch Thiếu Phong khiến cho thân thương chấn động, trực tiếp văng ra khỏi tay gã. Ngay sau đó, một đoàn lửa nóng phụt lên trời, Bạch Thiếu Phong bay ngược ra ngoài, áo quần lộn xộn. Chân khí hộ thể của gã đã sớm tắt, họ Bạch nặng nề rớt xuống trên mặt đất, đầu vừa nhấc, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Thạch Mục khiêng Mạch Đao lên vai, không nhanh không chậm đi đến trước mặt gã, hỏi:

"Ta thắng. Các hạ không định nói cái gì sao?"

"Không... Không biết các hạ muốn biết gì, tại... Tại hạ chắc chắn biết gì nói đấy. . ." Bạch Thiếu Phong nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói.

. . .

Thời gian một nén hương sau.

Thạch Mục khiêng Mạch Đao lên vai, trên mặt có vẻ do dự, xoay người, đi về phía phòng nghỉ. Từ miệng đối phương, hắn đã nghe được một vài thông tin bên lề về Đại điển Thăng Tiên, tin tức biết được còn nhiều hơn một chút so với những gì Kim Tiểu Thoa đã nói. Thì ra Đại điển Thăng Tiên do Thông Thiên Tiên Giáo tổ chức mỗi ba mươi năm một lần, không chỉ giành riêng cho tất cả đại tông môn trong Vương triều Lục Sơn mà mỗi tông môn, thế gia của các nước nhỏ chung quanh, thậm chí là toàn bộ Đại lục đều có thể cử đệ tử đến tham gia. Tông môn nào mà có đệ tử được chọn trúng thì tông môn đó sẽ đạt được vô số chỗ tốt, địa vị lên như diều gặp gió. Mà đệ tử phái ra dù không trúng tuyển, nhưng nếu có tư chất ưu việt thì vẫn có thể sẽ được giữ lại trong giáo tu luyện Tiên pháp.

Nghe nói tài nguyên, công pháp điển tịch, thậm chí bảo vật pháp khí trong giáo vượt xa ngoại giới có thể tưởng tượng. Tông môn của kẻ đó cũng sẽ được ban thưởng không ít tài nguyên, bảo vật ngoại giới hiếm thấy. Kể từ đó, tất cả các tông các môn Đại lục Đông Châu đều vắt hết óc, nghĩ hết mọi biện pháp phái đệ tử trong môn mình đi tham gia cho bằng được. Qua các kỳ Đại điển, bởi vì số lượng đệ tử đăng ký tham gia càng lúc càng nhiều nên Thông Thiên Tiên Giáo dứt khoát thiết lập một cái quy củ, mỗi một gã đệ tử do tông môn phái ra, muốn tham gia thì phải trước nộp lên một số Linh Thạch xa xỉ.

Kể từ đó, có không ít môn phái, thế gia nhỏ đã bị chận lại ngay từ ngoài cửa. Nhưng tài nguyên do Thông Thiên Tiên Giáo ban thưởng xuống mỗi khi có đệ tử trúng tuyển lại quá mê người, hơn xa lắc giá trị những Linh Thạch đã nộp lên nên phần lớn các tông môn vẫn chạy theo như xua vịt, ví dụ như Thú Sơn Tông. Đương nhiên cũng có không thiếu các tông môn không tham gia Đại điển Thăng Tiên, điển hình như Thiên Ma Tông thuộc Đại Tần quốc nằm ở phía Bắc Đại lục liền là một trong số đó.

Lúc này, đám đệ tử Thú Sơn Tông đã ngất đi ở chung quanh cũng lục tục tỉnh lại, sau khi lay tỉnh đồng bọn, dưới sự dẫn dắt của Bạch Thiếu Phong, lủi khỏi sân nhỏ của Thạch Mục nhanh như một làn khói. Hai người nam tử nhỏ gầy một mực canh giữ ở cửa khách sạn, nghe được động tĩnh trong nội viện, hưng phấn đỏ cả mặt. Vốn còn đang tính toán vuốt mông ngựa thế nào để lấy chút ban thưởng, kết quả đợi cả buổi, lại chờ đến cảnh tượng bọn người Bạch Thiếu Phong chật vật trốn đi, mặt mày cả hai không khỏi xám như màu đất.

Ngày hôm sau.

Thạch Mục mang theo Anh Vũ, đi ra phòng trọ. Kết quả vừa đi ra khỏi khách sạn, lại phát hiện lão trưởng trấn, dưới sự nâng đỡ của nam tử nhỏ gầy, sau lưng dẫn theo mười mấy vị dân trấn, đang tất cung tất kính chờ tại cửa khách sạn.

"Lão hủ tại đây cung tiễn Thạch nghĩa sĩ!" Lão trưởng trấn nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện, hất ra nam tử nhỏ gầy, tiến lên hai bước, xoay người hành một cái đại lễ với họ Thạch.

Thạch Mục phảng phất như không nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi người ở đây, đến lượt nam tử nhỏ gầy cùng một thanh niên da đen thì dừng lâu thêm một tích tắc. Hai người kia chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, hai chân đều kìm chế không được run lên.

"Không biết tốt xấu!" Thải Nhi xoay đầu không thèm nhìn, lầm bầm một câu.

Thạch Mục thu ánh mắt lại, cũng không nói chuyện, đi sát qua bên người lão trưởng trấn, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nghênh ngang rời đi.

. . .

Một lát sau, tại một lối rẽ bên ngoài trấn Lâm Sơn, Thạch Mục ngừng lại.

"Thạch Đầu, ngươi thì lợi hại hơn nhiều so với đám Thú Sơn Tông cùi bắp kia. Sao không giết sạch rồi cướp hết Linh Thạch của bọn chúng? Bọn chúng ở đây lâu như vậy, khẳng định đã đào được không ít Linh Thạch, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi!" Anh Vũ vuốt cánh, hai mắt tỏa sáng thì thầm nói.

"Ngươi xúi ta giết người cướp của, chẳng lẻ muốn để cho ta một người đi đối phó với toàn bộ tông môn bọn hắn hay sao?" Thạch Mục dùng ngón tay búng đầu Anh Vũ, hỏi.

"Có ta ở đây, ta cam đoan sẽ không cho một con cá nào lọt lưới, trở về mật báo hết!" Anh Vũ dùng cánh vỗ vỗ bộ ngực, nói.

"A, lỡ có người khác dùng Thổ Độn Thuật, ngươi cũng có thể phát hiện được?" Thạch Mục hỏi.

"Ách... Chờ ta mọc ra đệ tam cây...Hừ!" Anh Vũ không cam lòng nói.

. . .

Ban đêm.

Trên bầu trời, mây dày lớp lớp, dần dần che lại vầng trăng tròn vành vạnh, tăng thêm chút thần bí cho đêm khuya yên tĩnh.

Một ngọn núi dựng thẳng đứng, như muốn đâm trời, xung quanh hoang tàn vắng vẻ.

Dưới núi, tiếng kim thiết va chạm nhau thỉnh thoảng lại vang lên, tại một mảnh đất trống gần bên ngọn núi, hai bóng người đang đấu qua đấu lại. Tốc độ cả hai đều cực nhanh, thân hình khi chớp khi loé, đúng là hai người Thạch Mục cùng Yên La.

Giờ phút này, Thạch Mục đã dốc hết mọi chân khí, thân thể bị hào quang màu đỏ sậm bao phủ, một tay cầm Đao, một tay cầm Côn, đao ảnh cùng côn ảnh như thủy triều đánh về phía Yên La. Đối mặt với thế công cường đại của Thạch Mục, Yên La thế nhưng chỉ tuỳ ý quơ quơ Cốt Thương trong tay, đã ngăn được toàn bộ. Từ đầu đến cuối nó vẫn đứng yên tại chỗ, bước chân không mảy may di động. Không chỉ như thế, chỉ cần công kích của Thạch Mục thoáng lộ ra sơ hở, Cốt Thương sẽ như Độc Long len lỏi đâm vào, vừa nhanh lại hung ác, bức cho Thạch Mục luống cuống tay chân.

Một lát sau, hai mắt Thạch Mục hơi híp, đồng tử biến thành màu vàng, tay trái thế như chớp giật vung lên, trong không khí vẽ ra một cái bóng đen hình quạt, chuẩn xác đánh trúng Cốt Thương của Yên La, đẩy nó sang một bên. Tinh quang trong mắt họ Thạch đại phóng, thân thể lao vụt tới phía Yên La, ánh lửa của Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay sáng bùng lên.

Bá bá!

Hai ánh đao hình bán nguyệt lao vút ra, giao nhau rồi chém lên trước ngực Yên La. Hồn hoả trong mắt Yên La hơi hơi nhấp nháy, nó lui về sau một bước, Cốt Thương trong tay đâm đủ mọi góc độ về phía trước, uyển chuyển như rồng bay. Thân thương nổi lên bạch quang nhàn nhạt, vẽ ra trong không khí vài đạo dấu vết sáng như tuyết, sau đó đâm liên tiếp mấy cái lên hai đạo ánh đao. Hai đạo ánh đao bỗng nhiên lệch hướng, bay sát qua thân thể Yên La.

Bá!

Cốt Thương trong tay Yên La dí sát Thạch Mục, hoá thành một mảnh thương ảnh mơ hồ, trong chớp mắt đã đâm đến trước người họ Thạch. Thạch Mục biến sắc, đang muốn chống đỡ thì Yên La đã biến chiêu, từ đâm đổi thành quét ngang, đánh về bên hông hắn. Thạch Mục hét lớn một tiếng, Hắc Đao trong tay điên cuồng bay múa, côn ảnh, đao mang giăng đầy khắp nơi, tạo thành một tầng phòng tuyến che trước người. Cánh tay cầm thương của Yên La nhẹ nhàng rung lên, bóng thương chấn động cấp tốc, cứ như vậy quét vào bên trong đao mang, côn ảnh.

Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt bỗng hiện lên một cái bóng mơ hồ, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã bị một cỗ đại lực từ bên hông vọt tới hất văng lên không, bay vèo ra ngoài. Yên La thu thương lại, đứng đó, không có tiếp tục truy kích. Trên không trung, Thạch Mục bay ngược ra mấy trượng mới hoá giải hết cỗ lực lượng này, thân hình nhoáng một cái rồi nặng nề rơi phịch xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc rồi!" Một thanh âm bén nhọn vang lên.

Trên một tảng đá cách đó không xa đậu một con Anh Vũ sắc lông sặc sỡ, đúng là Thải Nhi. Nó đang vỗ phành phạch hai cánh, rướn cổ kêu la.

"Thạch Đầu, ngươi cũng quá yếu đi, mỗi lần đều không cầm cự được bao lâu đã bị Yên La lão đại đánh bại." Xong rồi Thải Nhi lại xoay chuyển ánh mắt, tiếp tục nói.

"Câm miệng, còn dám lắm mồm ta sẽ nhổ trụi lông ngươi!" Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bị nhổ lông là sự tình khiến Thải Nhi sợ hãi nhất, vừa nghe vậy nó lập tức dùng hai cánh che kín miệng, không dám nói thêm nửa câu.

"Mỗi lần giao thủ với ngươi, ta đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía." Thạch Mục vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, quay đầu nhìn về phía Yên La rồi nói.

Một kích quét ngang vừa rồi, Yên La chỉ vừa đúng đánh tan chân khí hộ thể trên người hắn, không có thương tổn đến thân thể của hắn, thậm chí đến quần áo cũng không bị làm sao. Trên cả chặng đường đi tới này, vào ban đêm, chỉ cần không có trăng sáng, Thạch Mục đều sẽ triệu hoán Yên La ra, đến đối luyện rèn luyện vũ kỹ, hiệu quả thấy rõ. Hắn lĩnh ngộ Phong Trì Đao Pháp cùng Thất Sát Côn Pháp càng ngày càng sâu. Đặc biệt là Thất Sát Côn Pháp, hôm nay thi triển ra càng lúc càng trơn tru, chiêu thức như nước chảy mây trôi, có thể thu có thể phóng.

Chẳng qua theo vũ kỹ tăng lên, hắn mới càng cảm giác được sự đáng sợ của Yên La.

"Lần này, ta có tiến bộ sao?" Thạch Mục nhìn Yên La, hỏi.

Yên La liếc liếc nhìn Thạch Mục, không nói gì.

"Được rồi." Thạch Mục cười khổ nói.

Yên La quay người, trên người bốc lên đạo đạo hắc khí, đang chuẩn bị trở về giới diện Tử Linh.

"Yên La, chờ một chút." Ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên mở miệng gọi lại Yên La.

Hắn vung tay lên, trong tay đột nhiên nhiều ra một đoá hoa màu đỏ, thoạt nhìn rất giống hoa sen, tản mát ra mùi hương thơm ngát. Đóa hoa còn đọng một vài giọt nước, thoạt nhìn hết sức kiều diễm tươi đẹp.

"Ta thấy hình như ngươi thích hoa, hoa này là ban ngày ta hái tới." Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía đầu của Yên La, chỗ đó đang cài một đóa hoa màu xanh lá, cùng một loại với đoá hoa bị hắn làm hỏng ngày đó.

Ánh mắt họ Thạch bỗng nhúc nhích, lập tức lại khôi phục bình tĩnh. Hồn hoả trong mắt Yên La lóe lên, thò tay liền đi bắt hoa sen đỏ, nhưng lại bắt hụt. Trần Miểu Giới trên tay Thạch Mục bỗng chớp lên hào quang, hoa sen đã từ trong tay hắn biến mất.