Huyền Giới Chi Môn

Chương 95: Không gian hỗn độn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ảnh minh họa



Những điều này nói thì dài, nhưng thực chất chỉ là thời gian nháy mắt mà thôi.

Không đợi Thạch Mục hoàn toàn nhìn rõ, Cúc Bàn Tử đã đem bát tròn màu bạc để chỗ mắt trận, sau đó đem năm viên trung phẩm linh thạch khảm lên năm cái lỗ ở rìa pháp trận.

“Ở trong phù lục này có chứa tọa độ không gian của Tử Linh Giới Diện, một lát nữa ta sẽ thúc giục pháp trận, ngươi cũng hãy lập tức thúc giục phù lục này dán lên trên mảnh xương. Chỉ cần như vậy là nghi thức sẽ bắt đầu.” Cúc Bàn Tử nói xong liền đem mảnh xương đen kịt và phù lục màu bạc đưa cho Thạch Mục, sau đó thần sắc trở lên ngưng trọng.

Thạch Mục cẩn thận từng tí một nhận lấy mảnh xương và phù lục màu bạc, đi đến bên trong pháp trận, tay phải cầm phù lục, tay trái nắm lấy mảnh xương đen, khoanh chân ngồi xuống đối diện bát tròn màu bạc.

Thân hình Cúc Bàn Tử lóe lên, đã ở khoanh chân ngồi ở phía đối diện với Thạch Mục.

Tiếp theo từng đợt chú ngữ tối nghĩa khó hiểu truyền ra, mười ngón tay nhanh chóng biến hóa một hồi, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, hóa thành mấy điểm sáng trắng rơi vào chính giữa bát tròn màu bạc.

Từng vòng phù văn nhỏ bé ở mặt ngoài bát tròn màu bạc bỗng phát sáng, biến thành những tia sáng trắng chói mắt, pháp lực cường đại giống như sóng nước khuếch tán ra xung quanh.

Cùng lúc đó, toàn bộ phù văn và linh văn bên trên Trùng Hư Tinh Huyền Trận cũng đồng thời sáng rực lên, không khí phụ cận bắt đầu chấn động, toàn bộ không gian đều phát ra những tiếng động ù ù như cộng hưởng, có nhiều chỗ lại bắt đầu mơ hồ vặn vẹo.

Nhưng đúng lúc này Thạch Mục chỉ cảm thấy trước bắt bỗng nhiên tối sầm, tất cả những bó đuốc thấm mỡ bò đều đồng thời bị dập tắt.

Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện!

Hai người ngồi dưới những ánh linh quang chớp động trong pháp trận, một tầng ngũ sắc hào quang từ trong pháp trận tuôn ra, đồng thời đem hai người Thạch Mục và Cúc Bàn Tử bao bọc lại.

Hai người giống như được mặc một bộ y phục tràn ngập ngũ sắc sáng lấp lánh.

Ngay sau đó, đám ngân quang lóng lánh ở bên trong bát tròn bỗng nhiên tuôn ra từng đám sương mù màu bạc giống như mây, chậm rãi xoay tròn bay từ trong bát ra ngoài, chúng chuyển động càng lúc càng nhanh, trong đó có một điểm sáng nhỏ lập lòe không thôi, trong bóng tối đen kịt của mật thất lại giống như tinh không mênh mông.

Thạch Mục nhìn một màn giống như ảo mộng trước mắt, trong nhất thời có chút ngây người.

“Còn để ý gì nữa!”

Thạch Mục nghe được thanh âm của Cúc Bàn Tử thì giật mình một cái, vội vàng thúc giục phù lục màu bạc trong tay.

“Phốc” một tiếng truyền ra, phù lục màu bạc phát ra từng tia sáng trắng vỗ vào mảnh xương đen trong tay kia, liền bộc phát ra một đoàn tia sáng trắng chói mắt, lóe lên trong chốc lát rồi chui vào giữa đỉnh đầu không thấy bóng dáng.

“Thạch sư điệt, lát nữa ở bên trong không gian hỗn độn, nhất định phải bám sát theo ta đấy.” Cúc Bàn Tử liếc nhìn Thạch Mục, lạnh lùng nói.

“Vâng!” Thạch Mục cưỡng chế hoảng hốt trong lòng lại, vội vàng đáp.

Cúc Bàn Tử cũng không nhiều lời, lại phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Phù văn bên ngoài bát tròn màu bạc liên tục chớp động, tiếp theo từng tia sáng trắng lóe lên, hai con chim một chân màu bạc tựa như vật sống từ đó bay ra, lóe lên một cái rồi biến mất, bay vào trong trán hai người.

Thạch Mục chỉ cảm thấy hai mắt trầm xuống, sau một hồi hoảng hốt thì thần thức bỗng nhiên ly thể bám vào người một con chim một chân chui vào ngân trong bên trong bát.

Sau một khắc, hắn liền phát hiện mình đã ở trong một không gian hỗn độn đủ loại màu sắc.

Không gian này giống như biển rộng vô biên vô hạn, mơ hồ có đủ loại vật thể bồng bềnh, có xa có gần, có thứ thì phát sáng, có thứ lại không có chút hào quang nào.

Tại một chỗ rất xa trong không gian hỗn độn, hắn loáng thoáng cảm ứng được một cỗ lực lượng không hiểu, tựa hồ đang dẫn dắt chính mình tiến về chỗ đó.

“Thế nào, có cảm ứng được lực hút của Tử Linh Giới Diện không?” Đúng lúc này, thanh âm của Cúc Bàn Tử lại vang lên trong đầu Thạch Mục.

Thạch Mục khẽ giật mình, lập tức phát hiện ra hiện tại mình đã biến thành một quang điểm màu trắng, bên cạnh còn có một quang điểm còn to hơn một vòng, không cần phải suy đoán, khẳng định đó chính là Cúc Bàn Tử rồi.

“Có, tuy hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể cảm ứng được.” Thạch Mục theo bản năng trả lời.

“Tốt, tốt! Chúng ta không cần đi loằng ngoằng làm gì, cứ để cỗ lực lượng này kéo đi, chú ý không nên đến gần mấy thứ mờ ảo kia, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Cúc Bàn Tử thở ra một hơi, khó nén nổi hưng phấn trong lời nói.

Thạch Mục đáp ứng, lúc này xuôi theo cỗ lực lượng khó hiểu này đi về phía trước, Cúc Bàn Tử biến thành quang điểm liền theo sát phía sau.

Không gian hỗn độn này vô cùng kỳ quái, Thạch Mục cảm giác mọi thứ đều trống rỗng, một loại cảm giác hư vô mờ mịt.

Đối với những vật thể kỳ quái bên trong, Thạch Mục thực ra vẫn cảm thấy khá hứng thú, căn cứ vào sở thuật của Cúc Bàn Tử lúc trước, kỳ thật những thứ này đều là một đám dị độ giới diện.

Thời gian kế tiếp, hai người dựa vào lộ tuyến cố định hướng phía xa bay đi, theo thời gian dần trôi qua, lực kéo vô hình này càng trở lên rõ ràng.

Không biết trôi qua bao lâu, Thạch Mục quan sát những cảnh tượng nhàm chán đột nhiên phát hiện tinh thần lực của mình đã tiêu hao không ít.

“Cúc sư thúc, hành động ở trong không gian hỗn độn này cũng tiêu tốn tinh thần lực sao?” Thạch Mục nhịn không được hỏi lại.

“Đương nhiên, không chỉ có không gian hỗn độn này, mà những dị độ giới diện khác đều giống như thế, mà một số dị độ giới diện lại càng tiêu hao tinh thần lực lớn hơn. Một khi tinh thần lực của ngươi hao hết, thần thức sẽ bị lực lượng của pháp trận cưỡng ép quay về giới diện ban đầu.”

Thạch Mục nghe xong thì trong nội tâm liền rùng mình.

Lúc này hắn mới phát hiện, quang điểm do Cúc Bàn Tử biến thành đều được bao phủ bơi một tầng ngũ sắc hào quang hơi mỏng.
Căn cứ vào sở thuật trước đây của Cúc Bàn Tử, đây chính là thứ mấu chốt bảo đảm để hai người có thể quay về giới diện thực sự.

“Yên tâm, thần thức của ngươi so với tưởng tượng của ta còn cường đại hơn không ít, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến Tử Linh Giới Diện tuyệt không có vấn đề gì.” Thanh âm Cúc Bàn Tử lại vang lên.

Nghe Cúc Bàn Tử nói vậy, trong lòng Thạch Mục nhẹ nhõm hơn.

Nhưng đúng lúc này, một mảnh sáng ngời bỗng nhiên quét qua!

Lúc này hắn mới phát hiện, một vật giống như một thanh đoản kiếm hep dài phát sáng, bất tri bất giác trong lúc hai người đang nói chuyện tiến lại gần.

Đối phương phát ra vầng sáng lờ mờ giống như ngọn đèn đom đóm trong đêm tối, lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Thạch Mục.

“Không tốt, nhanh di chuyển về phía ta, bên kia quá nguy hiểm, ngàn vạn lần không được để nó hút qua!” Cúc Bàn Tử bỗng nhiên lớn tiếng nhắc nhở Thạch Mục, tốc độ cũng chậm hẳn lại.

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, lập tức tiến sát về phía quang điểm của Cúc sư thúc, một cỗ lực lượng cường đại bắt đầu lôi kéo hắn về phía vật thể phát sáng dài hẹp kia, lực hút cố định lúc trước lập tức giảm đi đáng kể.

Trong lòng Thạch Mục trở lên khẩn trương, dùng hết sức chống cự lại cỗ lực hút cường đại này, đồng thời một cỗ sức hút không kém từ phía sau truyền tới, đến từ phía quang điểm do Cúc sư thúc biến thành.

Mặc dù có Cúc Bàn Tử hỗ trợ, triệt tiêu không ít lực hút nhưng Thạch Mục vẫn bị kéo một chút về phía vật thể dài hẹp kia.
Trong nội tâm Thạch Mục bỗng chốc trở lên cực kỳ sợ hãi.