Huyền Giới Chi Môn

Chương 247: Hy sinh cùng chạy trốn




Dịch: nila32

Bốn người nữ tử che mặt thấy rõ tình hình chiến đấu nơi xa nào dám do dự thêm nữa, vội vàng bay vút về phía pháp trận.

“Tặc tử chạy đâu!”

Một tiếng hét lớn giống như sấm động truyền đến mang theo một đạo bạch quang, thình lình chính là đại ấn màu trắng kia. Bên dưới bạch ấn, từng đạo phù văn huyền ảo cực lớn hiện ra tạo nên từng vòng rung động màu trắng, bao phủ toàn bộ phạm vi Bảo Quang Các vốn đã đổ nát.

Liễu Ngạn biến sắc. Dưới sự bao phủ của bạch quang, không khí chung quanh trở nên đặc quánh, khiến cho quá trình vận chuyển của pháp trận màu đen cũng bị chậm lại. Vô Trần Đạo Nhân cường đại vượt xa dự liệu của gã. Ngay đến La Thiên Quỷ Vương đạt cấp Thiên Vị cũng bị diệt sát. Nếu không thể lập tức truyền tống, năm người tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

“Dùng tinh huyết của ta, hiến tế Minh chủ…”

Liễu Ngạn nghe vậy lập tức quay lại. Chỉ thấy cô gái che mặt đột nhiên bay vút lên trời, hướng về phía đại ấn màu trắng giữa không trung. Thân thể nàng hiện lên ngọn lửa màu xám hừng hực thiêu đốt. Cùng lúc đó, bảy đạo tinh quang sau đầu bỗng nhiên tỏa sáng hào quang tiếp đó lần lượt nổ tung.

Viên thứ hai, viên thứ ba…

Không ngờ nàng ta lại kích nổ bảy khối lực lượng Tinh Thần!

Theo từng luồng sương xám chui vào cơ thể cô gái che mặt, chấn động pháp lực trên người nàng thình lình bạo tăng, gấp mấy lần so với trước kia!

“Diêu sư muội, ngươi làm gì vậy, mau dừng lại!” Liễu Ngạn hét lớn.

Cô gái che mặt quay đầu nhìn thẳng vào mắt Liễu Ngạn, khóe miệng nhoẻn cười một cách vui vẻ. Cốt trượng nâu đen trong tay bỗng nhiên sáng rực hắc quang, từ đó dâng lên cột sáng vừa thô vừa to mạnh mẽ đánh lên bề mặt đại ấn màu trắng khiến nó rung động mãnh liệt. Bạch quang tỏa ra cũng run rẩy một hồi nhưng vẫn không biến mất.

“Lấy danh dự của Minh chủ, bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta, đạt được vĩnh sinh giữa bóng tối vô tận…”

Thanh niên tóc bạc cùng nam tử ục ịch theo sát cô gái che mặt, lần lượt kích nổ hư ảnh tinh quang sau đầu mình, thắp lên ngọn lửa màu xám hừng hực. Lại là hai cột sáng màu xám đồng tời oanh kích đại ấn màu trắng khiến nó run rẩy kịch liệt. Bạch quang tản ra rốt cuộc gần như hoàn toàn tan biến.

Nhưng vào lúc này, một bóng người phủ đầy lông xanh nhoáng cái xuất hiện phái trước đại ấn. Chính là đại hán mặt đỏ. Hai tay nắm thành quyền chùy, mạnh mẽ tấn công đại ấn màu trắng.

Những nơi quyền phong đi qua, hư không phụ cận lại phát ra tiếng nổ đì đùng!

Ầm ầm ầm!

Mặt ngoài đại ấn màu trắng chợt hiện hào quang sau đó run rẩy kịch liệt một hồi, rốt cuộc hoàn toàn tan biến. Thế nhưng đại hán mặt đỏ cũng bị lực lượng pháp bảo phản chấn tác dụng khiến thân hình giống như bao gai bay ngược về sau, khí tức trên người cũng theo đó suy yếu một cách nhanh chóng. Ba người còn lại lúc này cũng rơi xuống một cách yếu ớt.

Sau khi không gian màu trắng biến mất, pháp trận bên cạnh Liễu Ngạn lập tức khôi phục như thường khiến gã chưa kịp làm ra hành động gì khác đã bị hắc quang dày đặc bao bọc vào trong, lóe lên biến mất vô ảnh vô tung.

Bạch quang lóe lên, Vô Trần Đạo Nhân bắn tới thế nhưng đã chậm một bước. Lão hít sâu một hơi dời mắt về phía bốn người nữ tử che mặt. Khí tức trên người bọn họ lúc này suy yếu cực độ, ngã lăn ra đất không cách nào nhúc nhích.

Vô Trần Đạo Nhân khẽ động thân hình phi thân xuống dưới.



Trên nóc nhà phía xa, kim quang tiêu tán, hai mắt Thạch Mục khôi phục nguyên dạng. Nhãn thần hiện lên một tia kích động. Trận kịch chiến giữa hai cường giả Thiên Vị đã khiến máu huyết của hắn sôi trào. Sau khi nhìn lại phế tích Bảo Quang Các, họ Thạch tung người bay nhanh về phía xa xa.



Tại cứ điểm Minh Nguyệt Giáo ở thành Thiên Ngu.

Cô gái áo đỏ đứng cạnh pháp trận truyền tống, mồ hơi lấm tấm, nửa quỳ trên đất.

Bên trong pháp trận màu đen, Liễu Ngạn cúi đầu yên lặng như cột đá sừng sững, mái tóc màu máu chảy xuống như thác nước. Một lát sau, gã chợt ngẩng đầu, nhãn thần như điện, đi nhanh ra ngoài.

“Đứng lại!” Cô gái áo đỏ gọi theo một tiếng rồi đứng lên.

“Đại sư huynh, ngươi muốn đi chịu chết sao?” Nàng quát.

Liễu Ngạn không hề dừng lại mà vẫn cất bước ra ngoài.

“Đám người Diêu sư tỷ liều mình cứu huynh, chẳng lẽ huynh muốn cái giá bọn họ phải trở nên uổng phí!” Cô gái áo đỏ chắn ngang trước mặt Liễu Ngạn.

Họ Liệu thoáng chút run rẩy, bước chân ngừng lại.

“Trong số mấy người chúng ta, tư chất của huynh là cao nhất. Chỉ cần đại sư huynh còn sống, chúng ta sẽ có cơ hội quật khởi, tái chiến Thông Thiên Giáo. Đừng quên những gì sư tôn dặn dò trước lúc lâm chung.” Cô gái áo đỏ nói tiếp.

Nghe đến hai chữ “sư tôn”, thân thể Liễu Ngạn run lên, hai tay ôm lấy đầu.

“Nếu huynh vẫn muốn xông ra ngoài, muội sẽ tiến lùi cùng huynh, mặc kệ là sinh, hay là tử…” Cô gái áo đỏ nói xong, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“A…” Liễu Ngạn bỗng nhiên ngẩng đầu hét lớn.
Cô gái áo đỏ tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy gã.

Thật lâu về sau, Liễu Ngạn mới bình tĩnh trở lại.

“Đại sư huynh, chúng ta đi thôi, nơi đây nhất định phải vứt bỏ rồi.” Cô gái áo đỏ nói tiếp.

Ánh mắt Liễu Ngạn đã khôi phục sự bình tĩnh, chỉ là nhiều thêm một tia lạnh băng. Gã chậm rãi gật đầu.



Thạch Mục vội vàng tiến về phía Bắc.

Đúng lúc này phía trước truyền đến từng hồi ầm ĩ, thậm chí còn có tiếng thét chói tai. Một đám người nhanh chóng từ xa chạy đến, lấp chặt đường phố. Tình cảnh lập tức rơi vào hỗn loạn. Bất kể là người đi bộ hay cưỡi ngựa, ngồi xe đều giống như ruồi nhặng đua nhau chạy loạn.

“Chạy mau, bên kia có cương thi!”

“Quái vật giết người!”

“Khô lâu, khắp nơi đều là khô lâu!”



Thạch Mục nheo mắt nhìn xuyên dòng người hỗn loạn, mơ hồ thấy được vài bóng khô lâu cao lớn cùng cương thi. Hắn tụng niệm chú ngữ, rất nhanh tạo thành một mảng khí vân màu trắng nâng đỡ thân thể, tiếp tục bay đến tường thành phía Bắc dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông chung quanh. Hắn vừa bay vọt lên cao, xa xa nhìn lại, bốn tên khô lâu cùng hai cỗ cương thi đang đuổi giết đám người.

Sau lưng bọn chúng là mười mấy xác chết, trẻ có già có. Một lão giả áo xám hành động chậm chạp liền bị khô lâu cầm mâu đuổi theo. Mũi mâu sắc nhọn đâm vào hậu tâm của lão. Máu tươi như suối từ đó chảy ra. Cánh tay khô lâu khẽ run lên, thi thể lão giả như bao rách bay sang một bên, nó lại tiếp tục đuổi theo một người phụ nữ mang thai.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên sát khí, tay phải duỗi ra, Vẫn Thạch Hắc Đao tỏa sáng hào quang. Hắn vung mạnh xuống dưới, sáu đạo đao quang như sao chổi giáng thế, chia ra bay đến bốn bộ xương khô cùng hai cỗ cương thi. Hồn hỏa trong mắt lóe lên, lũ khô lâu lập tức ngưng việc đuổi giết, sử dụng binh khí của mình nghênh đón đao quang màu đỏ.

“Phốc! Phốc!” Vài tiếng nhẹ vang.

Cốt đao, cốt mâu lập tức bị cắt làm đôi. Đao quang màu đỏ chưa giảm uy thế tiếp tục chém đám khô lâu thành hai khúc, để lại một đống xương khô không còn sinh khí. Hai cỗ cương thi màu xanh phản ứng hơi chậm cũng bị đao quang chặt thành hai đoạn, ngã xuống ven đường.

Thạch Mục điều khiển vân khí, nhanh chóng bay lên trời cao.

Sinh vật Tử Linh vừa chết, đám người chạy trốn nãy giờ vốn đã sức cùng lực kiệt lập ngã lăn ra đất. Không ít người trong đó không ngừng dập đầu về phía đám mây bao bọc họ Thạch vừa bay đi.

Trong lúc đó, Thạch Mục rất nhanh đã rơi xuống nóc nhà một tòa lầu các ba tầng. Trong miệng lẩm bẩm, một đoàn vân khí màu trắng tiếp tục hiện ra, nâng hắn bay lên. Không được bao xa, một đạo thương nhận hình lưỡi liềm màu trắng thình lình bắn ra từ một cửa hàng dưới mặt đất tạo nên tiếng xé gió xùy xùy. Thạch Mục nhúc nhích bờ môi, thân thể lóe lên bạch quang tạo thành hộ thuẫn màu trắng. Đồng thời tay phải bấm niệm pháp quyết, một đạo bạch khí bắn ra, trói chặt kỵ sĩ khô lâu mới vừa lao ra. Thạch Mục há miệng phóng ra một đạo bạch khí, oanh kích đầu lâu của nó với tốc độ nhanh như thiểm điện.

“Oanh!” Một tiếng bạo vang.

Đầu lâu của kỵ sĩ lập tức chia năm xẻ bảy, thân hình cao lớn ngã ầm xuống đất.

Lúc này, Thạch Mục không khỏi đáp xuống mặt đất. Liếc nhìn vào trong cửa hàng một cái, hắn mơ hồ nhìn thấy vài bóng người nằm sấp trên đất. Hắn quyết định không dùng Khí Vân Thuật vào lúc này. Trải quả chuyện vừa rồi, có thể thấy được bay trên không trung rất dễ trở thành bia ngắm cho kẻ khác. Thân hình khẽ động, họ Thạch lần nữa men theo đường phố tiến về cửa Bắc.

Một khắc sau, Thạch Mục vừa mới đi qua đầu phố liền nhìn thấy bốn gã đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo kịch chiến với một cỗ cương thi màu xám. Cương thi vũ động hai tay, bắn ra từng đạo trảo ảnh. Ở phía đối diện, đạo nhân trung niên phất tay tạo nên kiếm khí tung hoành, ngăn cản toàn bộ trảo ảnh. Trong lúc đó, ba đạo nhân trẻ tuổi khác đều cầm binh khí vây quanh cương thi, tặng cho đối phương ngày càng nhiều vết thương.

Thạch Mục mặc kệ, trực tiếp vượt qua trận chiến. Khi sắc trời tối đen, hắn rốt cuộc nhìn thấy tường thành phía Bắc. Dọc theo con đường này, hắn không ngừng nhìn thấy các loại sinh vật Tử Linh cùng cư dân tháo chạy tứ tán. Cũng có không ít Thuật Sĩ cùng võ giả trong thành liên thủ diệt sát sinh vật Tử Linh. Trong vài trường hợp thuận tay, hắn cũng xuất thủ tiêu diệt đám yêu nghiệt này, cứu thoát một ít dân chúng vô tội. Thế nhưng nếu như gặp phải trưởng lão cùng đệ tử mặc đạo bào màu lam của Thông Thiên Tiên Giáo, hắn đều lựa chọn trốn tránh.

Bởi vì Liễu Ngạn nhắc nhở, họ Thạch đã ý thức được bản thân là một Hồn Sư, đối tượng mà Thông Thiên Tiên Giáo kiêng kị. Ngoài ra, hắn còn là đệ tử chi phái trực thuộc Thiên Ma Tông. Theo lời Kim Tiểu Thoa đã nói, quan hệ giữa Thiên Ma Tông và Thông Thiên Tiên Giáo có chút mẫn cảm. Cho nên từ lúc vào thành, hắn rất ít khi lộ diện. Hiện tại chính là thời kì đặc thù, để tránh phiền toái không cần thiết, hắn quyết định trước tiên rời khỏi thành Thiên Ngu.

Thạch Mục dừng chân tại cửa Bắc sau đó quay đầu nhìn lại tiểu sơn cao chừng trăm trượng ở phía thành Tây. Tại đó, mảng lớn lưu quang màu vàng bay lên trời đêm, hào quang diễm thiên, chiếu sáng cung điện cùng kiến trúc trên đỉnh núi. Hắn dời mắt sau đó quay người, trong miệng lầm rầm chú ngữ. Rất nhanh mảng lớn vân khí màu trắng bao bọc thân thể bay thẳng lên trời. Tường thành rộng lớn lập tức truyền đến âm thanh vang dội. Một gã tướng lĩnh thủ thành không ngừng la hét gì đó thế nhưng họ Thạch làm như không nghe thấy, trên người vừa hiện quang thuẫn xanh nhạt liền bay thẳng ra ngoài.