Huyền Giới Chi Môn

Chương 262: Quỷ Vực Tây Minh




Dịch: Yukihana116490

"Linh Khí!"

Bóng người áo đen kinh hô một tiếng, Pháp trượng trong tay đại phóng hắc quang, đột nhiên chỉ về hư không phía trước một cái. Mặt đất trước người gã bỗng bừng lên ánh sáng đen, một con Hủ Thi Lang cao hơn một trượng cực lớn từ đó lò dò bước ra, không ngờ lại là một con sinh vật Tử Linh có tu vi Tiên Thiên. Hắc bào nhân vung Pháp trượng lên, Hủ Thi Lang phát ra tiếng gầm giận dữ, lao bổ về phía Thạch Mục.

Làm xong những điều này, dưới chân hắc bào nhân khẽ nhún, quay người bỏ chạy về phía xa.

"Chạy đâu!" Thạch Mục quát lạnh một tiếng, tung người đuổi theo.

Rống!

Con Hủ Thi Lang kia chợt lao vọt tới chắn ngang phía trước, miệng ngoác rộng ra muốn đớp lấy thân thể Thạch Mục.

"Cút đi!" Thạch Mục gầm nhẹ, thân hình nhoáng lên, né đi miệng máu của Hủ Lang, sau đó vung tay lên, một nắm đấm trắng muốt như ngọc nện lên đầu của Hủ Lang.

Một cỗ man lực kinh khủng dũng mãnh tràn vào đầu lâu của Hủ Lang. Thân thể của nó bay ngược ra sau, đầu thì “Oành” một tiếng, trực tiếp nổ tung, máu thịt rữa nát văng đầy trời.

Mắt thấy cảnh này, Hầu Tái Lôi kinh hãi suýt nữa kêu lớn thành tiếng. Sự đáng sợ của sinh vật Tử Linh Tiên Thiên không ai rõ ràng hơn gã, nhưng nó ở trước mặt Thạch Mục lại như trứng gà, đánh một quyền đã nát. Gã âm thầm may mắn vì mình đã lựa chọn đầu hàng, nhìn thực lực của Thạch Mục gần như có thể chống lại những đại năng Địa giai kia rồi.

Hắn bắt đầu cảm thấy việc đầu nhập vào Thạch Mục, dường như là một lựa chọn chính xác.

Khi Thạch Mục phất tay đánh chết Hủ Thi Lang thân hình hắn chẳng qua cũng chỉ hơi dừng lại một chút, dưới chân khẽ nhún, cả người lại hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, đuổi tới hắc y nhân.

Bọn cường đạo ở đầu trấn thấy hai kẻ thủ lĩnh một chết một trốn, làm gì còn ý chí chiến đấu tiếp nữa. Cả đám nhao nhao bỏ chạy tứ tán về phía xa. Hầu Tái Lôi mừng rơn, gã và Khô lâu khổng lồ chia nhau truy kích theo. Trong chốc lát cả hai đã chém giết hơn mười tên cường đạo. Nhiều người sống như vậy, nếu hiến tế hết toàn bộ thì thực lực của hắn lại có thể đề cao một chút.
Vào thời khắc này, những sinh vật Tử Linh do hắc y nhân triệu hoán chợt đồng loạt cứng đờ thân thể, sau đó nhao nhao hóa thành hắc khí, tiêu tán trong hư không.

“Mục tiền bối đã giết kẻ áo đen kia rồi à…” Mắt thấy cảnh này, Hầu Tái Lôi lập tức vui vẻ.

Miệng gã lẩm nhẩm, vung tay lên, cũng đưa sinh vật Tử Linh do gã triệu hồi về dị giới.

Giờ phút này ở bên ngoài một chỗ hoang dã cách thôn trấn vài dặm, thân thể tên hắc y nhân kia bị Kim Tiền Kiếm xỏ xuyên qua, găm trên mặt đất. Thân thể gã gần như bị cắt thành hai khúc, máu tươi tuôn ra ồ ạt, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả mặt đất, chẳng qua trong lúc nhất thời gã còn chưa có chết.

"Minh chủ…sẽ không bỏ qua cho ngươi. . ." Hắc y nhân khó khăn quay đầu, oán độc nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục hừ một tiếng, một tay khẽ vẫy, Kim Tiền Kiếm lóe lên hào quang, bay vụt trở về. Thi thể của hắc y nhân bị hất văng ra, hoàn toàn tắt thở.

Thạch Mục thu Kim Tiền Kiếm vào, đi đến bên cạnh thi thể Hắc y nhân. Áo choàng phủ đầu của hắc y nhân rơi xuống một bên, lộ ra gương mặt. Thoạt nhìn kẻ này chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ngũ quan đoan chính, có chút trẻ tuổi. Thạch Mục đánh giá kẻ này vài lần, sau đó thò tay bắt đầu “sờ mó” thi thể. Một lát sau, hắn lục được một cái gói nhỏ màu đen cùng một miếng lệnh bài huyết sắc. Lệnh bài này giống hệt với lệnh bài của Hầu Tái Lôi cùng bọn người Liễu Ngạn.

Đuôi lông mày Thạch Mục khẽ nhướn lên, thì ra kẻ này cũng là đệ tử của Minh Nguyệt Giáo, nhưng chẳng biết tại sao lại gia nhập vào nhóm cường đạo này. Thạch Mục tiện tay thu gói nhỏ cùng miếng lệnh bài vào Trần Miểu Giới, phất tay búng ra hai quả cầu lửa, thiêu thi thể người này thành tro tràn rồi mới lững thững đi về phía thôn trấn.

Trong trấn nhỏ, bọn cường đạo đều đã bị đuổi đi.

Người dân trong trấn thiên ân vạn tạ vị “Lão trưởng trấn” Hầu Tái Lôi này một phen, sau đó mới dần dần tản đi. Hầu Tái Lôi thoát khỏi người dân trong trấn xong liền vội vã triệu hồi ra mấy bộ xương khô, chuyển dời thi thể của bọn cường đạo đến một chỗ hẻo lánh trong trấn. Nơi này có một cái tế đàn đơn sơ màu đen, trên tế đàn khắc một cái pháp trận.

Hầu Tái Lôi chỉ huy mấy con Khô Lâu chuyển hơn mười bộ thi thể đến đặt lên tế đàn, ánh mắt hắn nhìn quanh quất xung quanh mấy lần, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống bên cạnh tế đàn, lật tay tế ra miếng lệnh bài, miệng đọc lẩm bẩm. Pháp trận trên tế đàn chậm rãi sáng lên, ngưng tụ thành một cái Pháp trận màu đen, bao phủ lấy những thi thể kia vào bên trong. Trong miệng Hầu Tái Lôi niệm nhanh chú ngữ, lệnh bài trong tay tản mát ra huyết quang càng ngày càng sáng. Gã bấm quyết, một đạo huyết quang từ trong tay bay ra, rơi vào trong Pháp trận.

Trong Pháp trận “Oanh” một tiếng, dấy lên hỏa diễm màu máu.

Hầu Tái Lôi tiếp tục tụng niệm chú ngữ, hai tay vung vẩy liên tục, từng đạo huyết quang từ trong tay hắn bay ra chui vào trong Pháp trận. Hỏa diễm màu máu trong Pháp trận bùng lên càng ngày càng dữ dội, vô số cỗ thi thể liên tiếp biến mất trong lửa huyết sắc. Một lát sau, mười cỗ thi thể trên tế đàn đã hoàn toàn biến mất, tế đàn trở nên rỗng tuếch. Quanh người Hầu Tái Lôi hiện ra từng vầng trăng mờ nhạt, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của hắn.

Gã nhắm mắt mà ngồi, một lát sau mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Pháp lực trong cơ thể gã lại tăng lên một ít rồi, tuy vẫn chưa tiến giai vào Tinh giai được nhưng Pháp lực càng thêm viên mãn, đột phá chỉ là sự tình sớm hay muộn.

"Thì ra đây là hiến tế của Minh Nguyệt Giáo đấy ư?” Một thanh âm từ phía sau lưng gã bỗng nhiên truyền tới.

Hầu Tái Lôi biến sắc, nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về chỗ có tiếng nói phát ra. Thạch Mục chẳng biết từ lúc đã đứng ở đó, chỉ cách gã có mấy trượng, đang có phần tò mò nhìn gã.

"Mục tiền bối, ta. . ." Sắc mặt Hầu Tái Lôi tái nhợt, tay chân có chút luống cuống nhìn xem Thạch Mục.

"Ngươi không cần phải sợ hãi cái gì. Những kẻ kia là do ngươi giết thì ngươi muốn xử lý thi thể bọn chúng thế nào là tùy ngươi.” Thạch Mục đi tới, miệng nói, mắt thì đánh giá cái tế đàn nho nhỏ trước mặt này.

"Đa tạ tiền bối." Hầu Tái Lôi nhẹ nhàng thở ra.

Sự chú ý của Thạch Mục rơi vào trên Phù văn của Trận pháp tế đàn. Ánh mắt hắn dần dần sáng lên.

“Giáo đồ Minh Nguyệt Giáo các ngươi chính là dùng Pháp trận này để hiến tế lên Minh chủ?” Hắn quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi, hỏi.

"Đúng vậy." Hầu Tái Lôi không chút do dự nhẹ gật đầu, nói.

Hôm nay sinh tử của gã bị nắm ở trong tay Thạch Mục, hơn nữa nhìn tính tình Thạch Mục dường như cũng không phải là người khó hầu hạ. Điều này khiến cho tâm quy thuận của gã càng mạnh, Thạch Mục hỏi gì đương nhiên gã không dám giấu diếm.

Thạch Mục như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, không nói gì. Lúc trước hắn mới chỉ nghe nói, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Hầu Tái Lôi hiến tế chẳng qua mới chỉ hơn mười bộ thi thể Võ đồ thôi mà Pháp lực đã gia tăng không ít, hắn cũng không khỏi động tâm. Hắn xem như cũng là nửa cái giáo đồ Minh Nguyệt Giáo, nếu hắn cũng dùng phương pháp hiến tế này để tăng cường tu vi thì…Trong lòng vừa mới toát ra ý nghĩ này nhưng đã bị hắn lập tức xóa bỏ đi.

Giết hại những sinh linh khác, thậm chí là nhân loại để hiến tế cho cái gọi là Thần Minh, đổi lấy lực lượng cho bản thân mình. Thủ đoạn bậc này quá mức hung tàn, hắn còn khinh thường làm. Hơn nữa cái gọi là hiến tế cho Minh chủ, mặc dù có thể tăng cường thực lực nhưng phương pháp này quá vì cái lợi trước mắt, hẳn là sẽ có một ít tai họa ngầm không muốn người biết nào đó. Cái được tuyệt không bù được cái mất.

"Mục tiền bối, tên Thuật sĩ kia đã bị người đánh chết rồi ư? Thực lực của người đó thật cường đại, đã đến Tinh giai rồi, hơn xa tiểu nhân vậy mà trước mặt ngài vẫn không chịu nổi một đòn. Thực lực của ngài thật sự rất…” Hầu Tái Lôi bu lại, trơ mặt ra nịnh hót.

Thạch Mục liếc nhìn Hầu Tái Lôi, sắc mặt bình thản, không buồn không vui. Dáng tươi cười trên mặt Hầu Tái Lôi hơi trì trệ, trong lòng lộp bộp một cái, âm thầm xét lại xem mình có nói gì sai hay không.

"Bộ dạng nịnh nọt cũng không cần dùng trên người ta. Sau này người đi theo ta, chỉ cần dụng tâm làm việc thì đến thời điểm ta không cần dùng đến ngươi, sẽ trả lại Cấm Thần Châu cho ngươi.” Thạch Mục mở miệng nói.

"Vâng." Hầu Tái Lôi trong lòng vui vẻ, vội vàng đáp.

"Kể thêm một ít sự tình về Minh Nguyệt Giáo các ngươi đi. Ví dụ như mặt lệnh bài huyết sắc trên tay ngươi kia, tất cả giáo đồ Minh Nguyệt Giáo đều có hay sao?” Thạch Mục mở miệng hỏi.

Đoạn đường kế tiếp hắn sẽ đi ngang qua Cổ quốc Tây Hạ để tiến về Tây Hải, một khi không thể tránh khỏi nhất định sẽ có lúc phải tiếp xúc với Minh Nguyệt Giáo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thu lưu Hầu Tái Lôi.

Hầu Tái Lôi cúi đầu, trên tay nắm lệnh bài huyết sắc hơi hơi tản ra huyết quang, mở miệng nói: "Tiền bối, vật này tên là Minh Nguyệt Lệnh, là biểu tượng thân phận của giáo đồ Minh Nguyệt Giáo."

Thạch Mục nghe vậy, khẽ đảo tay, trong tay nhiều ra một chiếc lệnh bài huyết sắc. Đây đúng là thứ hắn đoạt được từ trên người gã hắc y nhân kia.

"Vật này thoạt nhìn rất đặc biệt, hẳn không phải là lệnh bài bình thường phải không? Nó dường như là một kiện Pháp Khí? Nãy ta vừa mới thấy ngươi sử dụng nó lúc hiến tế?” Hắn chuyển một chút Pháp lực vào trong lệnh bài, lệnh bài bài lập tức tản mát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

"Đúng vậy, Minh Nguyệt Lệnh là do trong giáo thống nhất cấp cho giáo đồ. Nghe nói được chế tạo từ hài cốt của sinh vật nào đó. Nó là một kiện Pháp Khí vô cùng đặc biệt, bên trong không chỉ ẩn chứa tọa đồ của Tây Minh Quỷ Vực mà thời điểm hiến tế cũng phải dùng đến nó. Nếu không thì không cách nào di chuyển tế phẩm đến Tây Minh Quỷ Vực được!” Hầu Tái Lôi nói ra.

"Tọa độ của Tây Minh Quỷ Vực?" Ánh mặt họ Thạch lóe lên.

"Diện tích của Tây Minh Quỷ Vực rất lớn. Trong Minh Nguyệt Lệnh của từng giáo đồ đều ẩn chứa một cái tọa độ, với tư cách là điểm kết nối, kết nối thế giới này với Tây Minh Quỷ Vực. Ví dụ như đám thi thể vừa rồi tại hạ hiến tế, giờ phút này hẳn là đã được chuyển đến một chỗ nào đó trong Tây Minh Quỷ Vực, mà tọa độ chỗ này thì ẩn chứa trong Minh Nguyệt Lệnh.” Hầu Tái Lôi nói.

"Thì ra là thế." Thạch Mục chậm rãi gật đầu.

"Ngoại trừ tác dụng này ra, Minh Nguyệt Lệnh còn có tác dụng khắc chế Âm khí cắn trả thân thể." Hầu Tái Lôi nói tiếp.

Thạch Mục nghe như vậy, sắc mặt liền hơi có vẻ kinh ngạc.

"Kỳ thật giáo đồ Minh Nguyệt Giáo chúng ta tu luyện cũng giống người bình thường thôi. Cũng chia ra làm Thuật sĩ cùng Võ giả. Thuật sĩ tu luyện, ngoại trừ Thuật pháp ngũ hành thông thường ra còn có Công pháp dành cho Hồn sư, cùng một ít Thuật pháp loại nguyền rủa âm độc. Về phần Võ giả, bản giáo nổi danh nhất hẳn là Cương Thi Công rồi.” Hầu Tái Lôi nói ra.

Ánh mắt họ Thạch lóe lên, nhớ lại gã đại hán mặt đỏ là sư đệ của Liễu Ngạn kia hình như tu luyện chính là Cương Thi Công thì phải. Gã có thể biến hóa bản thân thành thân thể Cương thi, chẳng những có sức mạnh vô cùng lớn mà còn gần như đao thương bất nhập. Đúng là một môn Công pháp luyện thể vô cùng lợi hại.

"Bất kể là tu luyện Thuật pháp, hay tu luyện Võ đạo, giáo đồ Minh Nguyệt Giáo chúng ta cả ngày đều phải giao tiếp với sinh vật Tử Linh. Điều này làm cho thân thể không khỏi bị nhiễm một ít Âm khí. Nhưng chỉ cần đeo Minh Nguyệt Lệnh này, liền có thể giảm đi phần lớn sự cắn trả của Âm khí.” Hầu Tái Lôi nói tiếp.

"Thì ra là thế. Như vậy xem ra, vật này xem như là một kiện an thân lập mệnh đối với giáo đồ Minh Nguyệt Giáo các ngươi?” Thạch Mục vuốt vuốt lệnh bài huyết sắc trong tay, hỏi.
"Xác thực như thế." Hầu Tái Lôi nói ra.