Huyền Giới Chi Môn

Chương 313: Vây thành cùng bắt hung thủ




Dịch giả: Yukihana116490

Dưới sự dẫn dắt của điếm tiểu nhị, Thạch Mục cùng Thải nhi đi vào một căn nhã gian ở lầu hai tửu lâu. Rất nhanh liền có tiểu nhị chạy bàn đưa lên vài món điểm tâm cùng rượu.

Hai mắt Thải nhi sáng lên, hoan hô một tiếng, nhào tới vồ vập thức ăn.

Thạch Mục thấy bộ dạng háu ăn này của nó, khóe môi cũng phải nở ra một nụ cười.

Những lúc nhàn nhã như thế này đã lâu chưa từng có rồi, trong lòng cũng trở nên thư thả hơn, hắn thò tay bưng chén rượu, nhấp một ngụm.

Mùi rượu thơm ngào ngạt, cay nóng quẩn quanh đầu lưỡi, xác thực là thượng phẩm liệt tửu của Man Hoang.

Vào thời khắc này, dưới bậc cầu thang truyền tới tiếng bước chân, một đoàn người đi lên lầu, nhân số có vẻ đông.

Trong lòng Thạch Mục khẽ động, thông qua khe cửa nhìn liếc ra ngoài, ánh mắt hắn không khỏi hơi ngưng tụ.

Đi lên lầu là một vài Nhân tộc mặc áo bào xám, tay họ cầm Pháp trượng, đao kiếm. Đúng là người của Minh Nguyệt Giáo.

Chẳng qua phục sức của của vài kẻ trong đoàn người này vẫn có chút khác biệt nhỏ so với đám còn lại. Kiểu phục sức này đúng là của Minh Nguyệt Đông Giáo.

Đoàn người đi vào một căn phòng bao cách nhã gian của Thạch Mục không xa rồi ngồi xuống. Sau đó họ kéo bình phong, che kín cả căn phòng lại. Thanh âm nói chuyện ở bên trong cũng chỉ truyền ra loáng thoáng.

“Thạch Đầu, sao vậy?” Thải nhi đang vùi đầu vùi cổ ăn chợt ngửa cổ lên ợ một cái, sau đó mới chú ý tới thần tình biến hóa của Thạch Mục, hỏi.

Thạch Mục lấy ngón tay che miệng “Suỵt” một cái, ý bảo nó chớ có lên tiếng. Sau đó hắn đặt chén rượu xuống, nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển lực lượng Đồ đằng, lỗ tai hơi nhúc nhích, thanh âm nghe thấy lập tức to lên. Cuộc trò chuyện ở căn phòng bao kia cũng truyền rõ ràng vào tai hắn.

“Lệ huynh, một chén này huynh đệ mời ngươi!”

“Ba huynh quá khách khí, hẳn là ta mời ngươi trước mới đúng!”

“Lệ huynh nói vậy là quá khách khí rồi, tuy trước kia chúng ta ở địa vực bất đồng nhưng đều chung một tông môn. Nếu ngươi cùng với các vị huynh đệ này đã có duyên được phái tới thành Nhật Khang, vậy sau này chính là huynh đệ của Ba Minh ta, về sau chúng ta sẽ chiếu ứng lẫn nhau!”

“Tốt! Vậy sau này xin phiền toái Ba huynh!”

“Nói gì vậy, đến, uống rượu! Một hồi lại kể cho chúng ta nghe cuộc kỳ ngộ trên biển nọ của các ngươi!”

Tiếp theo đó là tiếng chạm cốc cùng mời rượu.

Thạch Mục nghe đến đó, đuôi lông mày khẽ nhướn.

Xem ra trong khoảng thời gian này Liễu Ngạn đã suất lĩnh Minh Nguyệt Đông Giáo tiếp xúc với Minh Nguyệt Tây Giáo rồi.

Tuy không biết tình hình cụ thể của bên đó hiện nay ra sao nhưng từ thái độ nói chuyện của những người này thì có thể thấy được, những đệ tử Đông giáo này có lẽ đã dung nhập được vào Tây giáo, từ đó lại bị phân phối đến các Phân đàn ở các thành trì.

Hắn cười khẽ một tiếng, người Tây Giáo làm như vậy, chỉ e cũng là vì sợ người Đông Giáo đoạt quyền, cố ý phân tán những đệ tử này đến từng cái Phân đàn.

Chẳng qua Liễu Ngạn người này là một kẻ tâm cao khí ngạo, một lòng muốn Đông sơn tái khởi, sau đó giết trở về Đông Châu, chưa chắc đã cam chịu ở dưới trướng người khác lâu dài.

Xem ra tương lai Minh Nguyệt Tây Giáo này sẽ có một phen chấn động không nhỏ đây!

“Thạch Đầu, ngươi cười gì đó? Nói cho ta nghe với, đừng có cười trộm một mình chứ!” Thải nhi bất mãn lầu bầu nói.

“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một vài người Minh Nguyệt Giáo thôi.” Thạch Mục nói sơ qua tình huống cùng với phỏng đoán của hắn về họ Liễu cho Thải nhi nghe.

“Tên Liễu Ngạn này âm hiểm như vậy, Thạch Đầu về sau ngươi gặp phải hắn phải cẩn thận đó!” Thải nhi vừa nghe thấy hai từ “Liễu Ngạn”, toàn thân đã run lên, tựa như đó là thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.

“Ha ha, ta cũng không muốn gặp lại hắn!” Thạch Mục nói.

“Thành Nhật Khang cũng có người của Minh Nguyệt Đông Giáo, nếu bọn hắn nhận ra ngươi chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái mất. Ngươi định làm sao bây giờ?” Thải nhi hỏi.

“Ta lại chẳng có quan hệ gì với Minh Nguyệt Đông Giáo, kể cả bọn hắn nhận ra ta lại có thể làm khó dễ được ta sao?” Thạch Mục bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Rượu cay mát chảy dọc xuống yết hầu, khiến tinh thần con người ta phấn chấn.

“Ừ mà cũng đúng, ngoại trừ Liễu Ngạn ra thì trong đám Điện chủ kia chưa chắc đã có ai có đủ năng lực giữ lại được ngươi!” Thải nhi nói.

“Tốt rồi, bụng no rồi chứ? No rồi thì đi thôi.” Thạch Mục đứng lên, rời khỏi nhã gian, Thải nhi vội vỗ cánh bay theo.

Đi ra tửu lâu, hắn trực tiếp đi về phía cửa thành.

“Ngươi quyết định rồi?” Thải nhi hỏi.

“Ừ, đi về phía Tây!” Thạch Mục gật đầu.

Hắn không có hứng thú với việc tranh chấp lẫn nhau giữa các tộc trên Đại lục Tây Hạ. Hắn chỉ muốn một bên tăng thực lực, một bên tiến về đỉnh Lăng Thiên mà thôi.

Vào thời khắc này ——

Oanh long long!

Âm thanh ù ù ù từ bên ngoài truyền đến. Âm thanh trầm thấp mà hùng vĩ, khiến cả mặt đất cũng rung rung lên theo. Mái ngói phòng ốc hai bên đường phố cũng rung động lắc lư không ngừng.

Trên đường phố, mọi người vội vã dừng lại việc đang làm, nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

“Làm sao vậy?!”

“Chuyện gì xảy ra!”

Sắc mặt Thạch Mục cũng biến đổi, thân hình của hắn nhoáng lên, đi như bay về phía cửa thành. Đồng thời thả Thải nhi ra, bảo nó đi xem xem có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, kim quang trong mắt hắn đại phóng, tình hình chỗ cửa thành lập tức hiển hiện ra trong đầu.

Giờ phút này, các binh sĩ Man tộc trên trạm gác bốn bề tường thành đã sẵn sàng trận địa, một bộ như gặp phải quân địch. Cổng thành cực lớn ở hai bên Đông Tây đang từ từ bị đóng lại.

Ngoài thành, từ chân trời bốn phương tám hướng, thình lình xuất hiện phô thiên cái địa đủ loại Yêu thú, hết lớp này đến lớp khác đổ xô về phía thành Nhật Khang.

Yêu Lang, Yêu Hồ, ngoài ra còn có các Yêu thú nhà rắn, dày đặc kín mít, ít nhất cũng phải có mấy vạn con.

Phía trước các Yêu thú loại nhỏ là các con Yêu thú có thân hình cực kỳ khổng lồ. Chấn động “Ầm rầm rầm” là do bước chân chạy của các con Yêu thú này làm ra.

Theo Yêu thú từ bốn phương tràn đến, sắc mặt binh sĩ Man tộc trên tường thành đại biến, gần như hoàn toàn ngây dại.

“Làm sao lại có nhiều Yêu thú đến như vậy?

“Đó..đó là thú..thú triều…Chúng ta bị vây!”

“Mau, mau đi báo tin cho Thành chủ đại nhân!”

Một lát sau, trên mái một tòa lầu cao gần tường thành, một bóng người đứng thẳng ở nơi này, đúng là Thạch Mục vừa mới chạy tới!

Hắn nhìn tình huống ngoài thành, sắc mặt cũng phải đại biến.

Vào thời khắc này, một tràng kèn hùng hồng từ trong thành truyền ra. Có vài chục bóng người từ trong thành bay ra, đáp xuống chung quanh tường thành.

Cùng lúc đó, một tràng tiếng “vù vù ông ông ông” vang lên.

Bốn góc thành Nhật Khang sáng lên bốn đoàn hào quang, nhanh chóng khuếch tán ra, hóa thành một màn sáng hình bán cầu cực lớn, như cái bát úp ngược, chụp lên cả tòa thành trì.

Nhìn thấy vòng bảo hộ xuất hiện, đám người trong nội thành vốn đang có chút bối rối lập tức an định lại.

Từ trong thành lại có hai bóng người bay lên, tản mát ra trận trận uy áp ngập trời, đứng sóng vai nhau giữa không trung.

Người bên trái là một trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng kim trông rất uy nghiêm, thân hình gã cao lớn, đầu đội tử kim quan, tóc mai hai bên đã có chút hoa râm, nhưng hai tay vẫn trắng noãn như ngọc. Trông gã vô cùng trầm ổn, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, an tâm.

Người còn lại là một vị thiếu phụ trẻ mặc áo sam màu xám tro, dáng người mạn diệu, đường cong ưu mỹ. Khóe miệng nàng mỉm cười, giữa hàng mày đôi mắt có một vẻ thùy mỵ vô cùng đặc biệt.

Ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, lộ ra một tia kinh ngạc.

Hắn tự nhiên chưa bao giờ thấy qua tên nam tử trung niên đầu đội kim quan kia, nhưng vị thiếu phụ trẻ này đúng là không phải ai khác, chính là Bàng Ngọc – một trong những Điện chủ của Minh Nguyệt Đông Giáo.

Thạch Mục ngạc nhiên cũng không phải là vì thấy nàng này xuất hiện ở đây, mà là vì khí chất của Bàng Ngọc hiện nay đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất so với khi trước. Dường như đã không còn là vị mỹ phụ lạnh như băng khi xưa nữa rồi.

Hơn nữa, uy áp nàng tản mát ra vượt hẳn trước đây, hắn nhìn mà có cảm giác tim đập nhanh.

“Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn này nàng ta đã gặp được kỳ ngộ gì? Còn là vì nơi đây có thiên địa linh khí nồng đậm, khiến nàng nhất cử đột phá bình cảnh tu vi?” Trong lòng hắn bắt đầu suy đoán.

“Truyền lệnh xuống! Tất cả hộ vệ giữ vững vị trí bốn phía tường thành. Mở toàn bộ máy móc thủ thành ra!” Trung niên nhân kim quan mở miệng.

Thanh âm của gã không lớn, nhưng trong nháy mắt đã vang vọng khắp thành trì.

Hộ vệ trong thành lũ lượt kéo lên tường thành, bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Trên tường thành gác lên từng cây từng cây cột gỗ cực lớn, trên cột gỗ đặt từng cái cung nỏ hình thể to lớn, có cả máy bắn đá…mặt ngoài tất cả những vật này đều được khắc lên phù văn Đồ đằng của Man tộc, dường như là một ít Pháp Khí đã được gia trì qua Phù trận.

Vừa làm xong những điều này thì không lâu lắm, Yêu thú đã tới cách tường thành còn có trăm trượng. Nhưng chúng cũng không lập tức động thủ công thành mà lẳng lặng nằm sấp ở đó.

Chẳng qua Yêu thú nhiều đến phô thiên cái địa, chỉ cần là khí thế do chúng tản mát ra đã đủ khiến mọi người trong thành kinh hồn bạt vía.

Sắc mặt trung niên nhân kim quang và thiếu phụ váy tro khi thấy số lượng Yêu thú ngoài thành, cũng không tốt đến đâu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trung niên nhân kim quang phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu xanh, chạm đến màn sáng bảo hộ chung quanh thành trì, màn sáng liền nứt ra một khe hở.

Hai người từ trong khe hở này bay ra ngoài thành.

“Tại hạ là U Xán, Thành chủ thành Nhật Khang! Vị này là Bàng Ngọc, Đàn chủ phân đàn Minh Nguyệt Giáo thành Nhật Khang. Không biết chư vị đạo hữu Yêu tộc giờ phút này quy mô tiến công thành Nhật Khang ta, là có chuyện gì cần làm? Chẳng lẽ các ngươi muốn dấy lên chiến tranh giữa hai tộc Yêu – Man chúng ta ?” Thanh âm của nam tử trung niên kim quan cuồn cuộn, như biển gầm lan tràn ra.

Thần sắc Yêu thú có tu vi nhỏ yếu ở phía dưới lập tức lộ ra sợ hãi, lùi ra sau mấy bước.

Nhưng đúng vào lúc này, một đoàn khí đen từ trong lũ Yêu tộc bay ra, bay tới trước người Trung niên nhân kim quan cùng Bàng Ngọc.

Hắc quang lóe lên, hiện ra thân ảnh một nam tử mặc áo choàng màu đen.

Mặc dù kẻ này có hình người, nhưng sau người lại mọc ra một cái đuôi rắn dài đen kìn kịt, trên làn da y cũng mọc đầy vảy đen gập ghềnh. Y có một đôi đồng tử đỏ như lửa, tựa như hai ánh lửa đỏ thẫm, mỏng, mảnh, dựng thẳng đứng trong mắt. Ánh mắt bắn ra hào quang lạnh như băng.

Trên ngón tay y đeo một cái giới chỉ màu vàng, mặt nhẫn khảm một viên bảo thạch màu trắng. Thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng trên bảo thạch lại khắc một con số: sáu mươi bảy.

Ánh mắt Trung niên nhân kim quan cùng Bàng Ngọc rơi xuống trên mặt chiếc nhẫn, sắc mặt hơi đổi.

“Chẳng lẽ các hạ chính là tộc trường của Yêu tộc Mãng Xà? Ngao Khuê đạo hữu – còn có danh xưng Chiểu Giao Suất?” Trung niên nhân Kim quan suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi

(Chiểu: là ao nước, đầm lầy. Giao là thuồng luồng. Suất là Thống lĩnh, kẻ chỉ huy. Chiểu Giao Suất nghĩa là kẻ thống lĩnh đám thuồng luồng ở ao nước, đầm lầy – từ giờ sẽ dịch là Thống lĩnh Chiểu Giao.)

“Đúng vậy, bổn tọa chính là Ngao Khuê!” Nam tử áo choàng đen đáp lại, thanh âm lãnh khốc nghiêm túc.

“Hôm nay Ngao Khuê đạo hữu đột nhiên suất lĩnh rất nhiều thủ hạ tới đây, không biết có chuyện gì cần làm?” Trung niên nhân kim quan hỏi.

“Đến tróc nã một tên hung thủ!” Nam tử áo choáng nói.

Trung niên nhân kim quan nghe vậy, liếc mắt với Bàng Ngọc ở bên cạnh. Cả hai dường như cũng có chút kinh ngạc.

"Hung thủ?" Trung niên nhân kim quan hỏi.

“Hừ! Vài ngày trước đó tộc đệ bị người sát hại ngay trong Đầm lầy Xà Quật, đến Thú Hồn cũng bị người ta lấy đi. Trải qua điều tra, chúng ta nhận được tin tức tên hung thủ hiện đang ẩn núp tại thành Nhật Khang!” Nam tử áo choảng hừ lạnh một tiếng, nói.

Y vừa nói xong, trong nội thành, Thạch Mục đang đứng trên mái cao lâu liền biến sắc. Thải nhi cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn Thạch Mục, thân thể nó có chút bất an run lên một cái.

Hai hàng này lập tức nhớ tới con Xích Hoàn Yêu Mãng có tu vi Địa giai bị Thạch Mục đánh chết trong Đầm lầy Xà Quật nọ…