Huyền Giới Chi Môn

Chương 332: Xuất hiện manh mối




Dịch giả: tiểu miêu tử

Quy mô của thành Vân Dực cũng không lớn, dân bản địa nơi đây cũng chính là tộc nhân của Dực Hạc Bộ, thói quen tập quán của họ khá bất đồng đối với Nhật Khang Thành, buổi tối ít người đi ra ngoài, nhưng trái lại nhân số so với những bộ lạc Man tộc khác thì lại nhiều hơn không ít.

Hơn nữa cũng không biết bởi vì thời gian đã quá muộn hay là vì nơi đây vốn cũng chưa có phân đàn của Minh Nguyệt Giáo cho nên cũng không tìm được giáo đồ nào của Minh Nguyệt Giáo đi lại trên đường.

Màn đêm dần buông xuống, các cửa hàng trên đường cũng bắt đầu nhao nhao đóng cửa, người đi đường cũng dần trở lên thưa thớt.

Thạch Mục dạo qua một vòng trên đường phố, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Hắn nhíu mày ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía trung tâm thành trấn, nơi đó chính là phủ thành chủ.

Thạch Mục trầm ngâm một lát, thân hình chậm rãi biến mất trong màn đêm, chạy về phía phủ thành chủ.

Một khắc sau hắn đã có mặt bên ngoài phủ thành chủ.

Bao bọc xung quanh phủ thành chủ là những bức tường cao cao, thỉnh thoảng có một số đội ngũ tộc nhân Dực Hạc Bộ tay cầm trường mâu tuần tra qua lại dưới thành.

Nhưng mà thực lực của đám binh sĩ này khá yếu, có nhiều hơn nữa cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với Thạch Mục.

Thân hình hắn nhoáng một cái liền hóa thành một đạo tàn ảnh, nhẹ nhàng nhảy qua thành tường, tiềm nhập bên trong phủ đệ.

Trong phủ đệ là từng tòa kiến trúc, đan xen giữa chúng là không ít cây cối và hòn non bộ hoặc giả sơn, cảnh sắc coi như không tệ, từ đó có thể thấy vị thành chủ này cũng là người biết cách hưởng thụ.

Ánh mắt Thạch Mục nhanh chóng quét qua xung quanh, ở nơi đây hắn cũng không dám tản thần thức ra dò xét.

Trong phủ đệ không thấy có thị vệ tuần tra, nhưng hiển nhiên cũng không phải là không có phòng bị.

Dưới sự cảm ứng của thần thức, xung quanh nơi đây đều tản ra chấn động pháp lực nhàn nhạt, hiển nhiên là đã được bố trí trận pháp nào đó, nếu không cẩn thận xúc động đến trận pháp, có trời mới biết là sẽ có hậu quả gì xảy ra.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, đồng tử bắn ra kim quang quan sát tình hình xung quanh.

Thuận theo tu vi, kim nhãn của Thạch Mục dần dần có thêm một số năng lực khác, không chỉ có thể phóng đại thị lực, nếu kết hợp với thần thức, đối với các loại pháp lực khác cũng trở nên mẫn cảm hơn.

Trong tầm quan sát của kim nhãn, hết thảy diện mạo cảnh vật xung quanh đã trở lên khác biệt.

Mọi nơi trong phủ đệ hiện ra nhiều màn sáng với nhiều màu sắc khác nhau, hầu như bao phủ toàn bộ các nơi trong phủ.

Trong mắt Thạch Mục hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó lại lộ ra một tia cười đểu.

Nếu có thể phát hiện những màn sáng cấm chế này, tránh né chúng cũng không phải quá khó.

Thân hình hắn nhoáng một cái, giống như cá chạch cực kỳ linh hoạt đi qua từng màn sáng cấm chế, tiến dần vào trong.

Một lát sau, khi hắn đi qua một khúc rẽ, sắc mặt bỗng nhiên hơi đổi, thân thể lóe lên núp vào bóng tối một chỗ ven đường.

Một hồi tiếng bước chân từ xa truyền tới, là một thanh niên trẻ tuổi Dực Hạc Bộ, gã đang ôm cái gì đó trong ngực đi qua chỗ Thạch Mục đang ẩn mình, rồi rẽ về bên trái.

Thạch Mục chậm rãi hiện thân nhìn thoáng qua bóng lưng người nọ.

Trong phủ đệ bây giờ khá yên tĩnh, đại bộ phận các gian phòng đều đã tắt đèn, lẻn vào đây đã lâu như vậy rồi mà mới chỉ gặp được thanh niên kia.

Nội tâm Thạch Mục suy nghĩ có nên đi theo sau người này hay không, một lát sau hắn vẫn là lắc đầu một cái.

Tu vi của người nọ chẳng qua chỉ là Hậu Thiên Cảnh, đến Tiên Thiên vẫn chưa đạt đến, đoán chừng cũng chỉ là một hạ nhân trong phủ thành chủ.

Thân hình hắn nhoáng một cái, tiến về sâu phía trong lao đi.

Lại đi qua một ngã rẽ khác, nhãn tình Thạch Mục sáng lên, một lầu các ba tầng phía trước vẫn có ánh đèn.

Vẻ mặt hắn trở nên vui vẻ, ẩn núp xuống.

Đang muốn dò xét tình huống bên trong thì một bóng đen từ trên bay xuống đậu lên vai Thạch Mục.

Thạch Mục thất kinh, bất quá sau khi nhìn rõ bóng đen kia chính là Thải nhi thì không khỏi thở nhẹ ra.

“Dám cố ý làm ta sợ!” Thạch Mục búng lên đầu Thải nhi hai cái.

“Oan uổng a, ta cũng là sợ mấy người bên trong nghe thấy nên mới không lên tiếng mà.” Ánh mắt Thải nhi lộ ra vẻ ủy khuất.

“Tình huống bên trong như nào?” Thạch Mục nghe vậy liền lộ ra thần sắc chăm chú.

“Tự ngươi xem đi.” Ánh mắt Thải nhi nhìn về phía lầu các, bạch quang trong mắt lóe lên.

Thạch Mục vội vã phát động cộng hưởng tầm nhìn, vách tường lầu các chậm rãi trở lên trong suốt lộ ra hai bóng người đang nói chuyện với nhau.

Một người trong đó là một hắc y lão giả, trên người mang theo một cỗ uy nghiêm, có vẻ như là một người quanh năm nắm quyền lớn trong tay.

Một người khác là một gã thanh niên cao gầy thân mặc áo bào xanh.

Thạch Mục biến sắc, thanh niên cao gầy kia chính là một trong hai gã Man tộc Dực Hạc Bộ cùng gặp mặt nữ tử họ Chân tại Nhật Khang Thành ngày trước .

“Thạch Đầu, xem ra Man tộc Dực Hạc Bộ sẽ thực sự động thủ ở nơi đây, tiếp theo ngươi tính sao?” Thải nhi nhẹ giọng hỏi.

Thạch Mục nhướng mày, chú ý nhìn khẩu âm của hai người kia, muốn dựa vào đó đoán ra nội dung cuộc trò truyện.

Nhưng đúng lúc này, hai gã đang nói chuyện với nhau chợt kết thúc, thanh niên cao gầy chắp tay hướng phía lão giả áo đen rồi quay người đi về phía đại môn.

Thạch Mục cùng Thải nhi đang tiềm phục ở gần đó thấy vậy liền vội vàng lui ra.

Thanh niên cao gầy ra khỏi lầu các, bước chân không ngừng đi về một phía.

“Thạch Đầu, chúng ta làm sao bây giờ?” Thải nhi hỏi.

“Rời khỏi đây đã rồi tính.” Thạch Mục liếc nhìn lầu các một cái thật sâu, sau đó thân hình nhoáng một cái chạy ra ngoài.

Một khắc sau hắn đã ra khỏi phủ thành chủ, sau khi xác định rõ phương hướng hắn liền lao nhanh về phía khách sạn.

Cũng không lâu sau hắn đã trở về đại môn khách sạn.

Thạch Mục dừng bước chận, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Hắn lật tay lấy ra một quả ngọc giản trống, nhanh chóng đem âm mưu của Dực Hạc Bộ cùng Minh Nguyệt Giáo ghi lại chi tiết.

“Thạch Đầu, ngươi định làm gì?” Thải nhi hỏi.

“Đương nhiên là đem tình hình nói cho Chung Tú.” Rất nhanh sau đó Thạch Mục đã lạc ấn xong, nói.

“Nhưng mà chẳng phải ngươi không có ý định gặp mặt Chung Tú bây giờ mà chỉ muốn âm thầm bảo hộ nàng sao? Chẳng nhẽ ngươi muốn đổi ý rồi hả?” Thải nhi hỏi.

“Ta vẫn chưa có ý định gặp nàng, chỉ cần tìm cách đưa ngọc giản này cho nàng là được rồi.” Thạch Mục cười một tiếng, sau đó cất bước đi vào trong khách sạn, đi đến đại viện kia.

Trong nội viện hiện tại mọi người đã đổi ca lần thứ hai, những người phụ trách canh chừng Phù Vân Xa trong sân vẫn đang cố gắng hết sức, thấy Thạch Mục tiến đến có mấy người nhẹ gật đầu với hắn, không có phản ứng gì khác.

Thạch Mục cũng chậm rãi dạo bước trong trạch viện, nội tâm suy nghĩ cách giao ngọc giản lại cho Chung Tú.

“Mục huynh, ngươi là nhóm thứ ba trông coi, hiện tại có thể đi nghỉ ngơi một chút đi đã.” Một thanh niên áo lục vốn ngồi chung xe với Thạch Mục nói.

“Không có gì, ta cũng không cảm thấy mệt, thêm một người ở đây canh chừng cũng tốt.” Thạch Mục cười nói.

Vào thời khắc này, cửa phòng Chung Tút két một tiếng mở ra, một nữ tử bộ dáng thanh tú đi ra.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hắn nhớ rõ nàng này tên gọi là Tố Tiểu Vi, là thiếp thân thân tín của Chung Tú.

Tiểu Vi bước ra ngoài cửa phòng, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Tâm niệm Thạch Mục vừa động, cùng với thanh niên áo lục trò truyện thêm một lát, sau đó cất tiếng chào, cất bước rời khỏi sân nhỏ, đứng tựa cạnh vách tường.

Một lát sau, một loạt tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến, Thạch Mục liếc mắt nhìn, đúng là Tiểu Vi đã quay trở lại.

“Tiểu Vi cô nương, xin dừng bước.” Thạch Mục cất bước, đứng chắn trước người Tiểu Vi.

“Ngươi là... Bên trong có hộ vệ a, có... có chuyện gì?” Trên mặt Tiểu Vi lộ ra một tia sợ hãi, tựa hộ đối với bộ dạng Thạch Mục có chút đáng sợ.

“Tiểu Vi cô nương không cần khẩn trưởng, tại hạ vô tình mạo phạm, bất quá có việc muốn nhờ vả cô nương.” Thạch Mục vội cười nói.

“Có chuyện gì thế?” Tiểu Vi vẫn còn có chút sợ hãi nhìn Thạch Mục.

“Vật này xin nhờ cô nương chuyển giúp cho Chung Tú tiểu thư, bên trong có tin tức vô cùng trọng yếu, quan hệ đến việc thành bại nhiệm vụ hộ tống lần này.” Thạch Mục lấy ra khối ngọc giản, đặt trước người Tiểu Vi.

Trên mặt Tiểu Vi lộ ra thần sắc ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thạch Mục.

“Tại hạ biết rõ việc này nhất thời làm cho cô nương không thể tin tưởng được, nhưng chỉ cần cô nương đem ngọc giản này giao cho Chung Tú tiểu thư, nàng vừa nhìn thấy liền biết phải làm gì.” Thạch Mục nói xong, sau đó lật tay lấy ra một khối linh thạch trung phẩm đặt vào tay Tiểu Vi.

“Khối linh thạch trung phẩm này cứ coi như là tiền thù lao.” Thạch Mục nói.

Tiểu Vi do dự một chút, ánh mắt tỏa sáng liếc nhìn khối linh thạch trung phẩm.

“Được rồi, ta đem ngọc giản này giao cho Chung tiểu thư, nhưng mà tên ngươi là gì? Ta hảo hảo báo cáo cho tiểu thư.” Tiểu Vi nhận lấy ngọc giản và linh thạch, hỏi.

“Việc này cô nương không cần phải biết rõ, chỉ cần đem ngọc giản này giao cho nàng là được.” Thạch Mục khoát tay áo nói.

Tiểu Vi liếc nhìn Thạch Mục, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu với Thạch Mục, sau đó quay lưng đi tiếp về phía trước.

Thạch Mục nhìn bóng lưng Tiểu Vi dần biến mất, đi vào trong sân nhỏ, sắc mặt nhẹ nhõm hơn.

Những thứ hắn có thể làm chỉ có vậy, với tình tình cẩn thận của Chung Tú, sau khi xem xét kỹ nội dung trong ngọc giản chắc hẳn sẽ phòng bị cẩn thận hơn.

Thân hình hắn nhoáng một cái, sau đó biến mất khỏi góc tối.

Trong đại viện, Tiểu Vi đi về phía phòng Chung Tú, đến một chỗ không có người, ánh mắt nàng lóe lên một tia tinh mang, liếc qua ngọc giản trong tay.

Hiện tại, trong mắt nàng không có chút sợ hãi nào, tựa hồ như đã biến thành một người khác.

Một tia lục quang từ trong tay nàng chui ra, tiến vào trong ngọc giản.

Mấy hơi thở sau, trong mắt Tiểu Vi hiện lên một tia khiếp sợ.

Hào quang trong mắt nàng chớp nháy liên tục, sau đó hiện lên vẻ lãnh mang, thu ngọc giản lại.

Sau đó nàng đi tới trước cánh cửa, đẩy cửa đi vào.

Chung Tú khoanh chân ngồi trong phòng khách, tựa hồ đang nhắm mắt tu luyện, trong phòng chỉ có tiểu thị nữ kia.

“Tiểu Vi, sao đi lâu thế?”

Thị nữ có khuôn mặt em bé thấy Tiểu Vi đến liền chạy ra đón, hỏi.

“Tân tỷ tỷ, thật có lỗi, ta vừa bị một tên hộ vệ ngăn lại, thật vất vả lắm mới thoát khỏi hắn.” Trên mặt Tiểu Vi lại tiếp tục lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, nói.

“Có người dám ngăn ngươi lại sao? Là ai, hắn muốn làm gì? Để ta đi báo với tiểu thư, giáo huấn hắn một trận.” Thị nữ mặt giống con nít lạnh lẽo hỏi.

“Không cần, hắn cũng chỉ hỏi tình hướng tiểu thư thôi, hẳn là thủ hạ của tên Lăng Thừ kia, việc này không cần phải nói cho tiểu thư.” Tiểu Vi lắc đầu nói.

“Cũng được, ngươi cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì cứ nói cho tỷ tỷ biết.” Thị nữ mặt con nít suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu.

Tiểu Vi nặng nề nhẹ gật đầu, ánh mắt trong suốt buồn buồn, khóe miệng lóe lên một tia tiếu ý nhàn nhàn khó phát hiện.