Huyền Giới Chi Môn

Chương 391: Không chút sơ hở




Dịch giả: antimage
Biên: nila32

"Ta vất vả từ xa tới đây để đưa cho ngươi một vài tin tức trọng yếu. Ngươi không muốn biết ba năm trước đây, tại sao Chung Tú lại mất tích sao?" Những lời Lãnh Nguyệt Đồng nói ra thật khiến người ta kinh ngạc.

Khuôn mặt của Thạch Mục biến sắc, bỗng nhiên đứng lên.

Hai mắt của Lãnh Nguyệt Đồng thấy choáng váng, hai vai đã bị một đôi đại thủ cứng như thép kìm nắm chặt lấy.

"Cô nương biết Tú nhi bị kẻ nào mang đi sao?" Thạch Mục nghiêm nghị hỏi.

"Đúng... Đau quá, mau buông ta ra!" Trên mặt Lãnh Nguyệt Đồng hiện lên nét thống khổ, nói ra.

"Thật có lỗi." Thạch Mục sửng sốt một chút, vội vàng buông lỏng hai tay đang nắm lấy Lãnh Nguyệt Đồng ra.

Lãnh Nguyệt Đồng trợn mẳt liếc nhìn Thạch Mục, ở sâu trong ánh mắt hiện lên một chút buồn bã, thế nhưng chỉ một lát sau đã lấy lại bình tĩnh.

"Lãnh cô nương, ngày trước Chung Tú bị kẻ nào mang đi, kính xin nói cho tại hạ một tiếng, tại hạ vô cùng cảm kích." Thạch Mục chắp tay thi lễ.

"Được rồi, nể tình trước kia ngươi đã giúp ta một lần, ta sẽ nói cho ngươi biết. Kẻ chủ mưu đứng sau việc Chung Tú mất tích không là người nào khác, chính là kẻ tới cùng một chỗ với ngươi , Liễu Ngạn." Lãnh Nguyệt Đồng nói ra.

"Liễu Ngạn?" Thạch Mục nghe vậy, khẽ cau mày.

"Đúng vậy, vì việc này mà ta đã phát động ra toàn bộ môn nhân Minh Nguyệt Giáo tại thành Thương Húc xuất thủ, rất vất vả mới điều tra ra được đấy, tuyệt sẽ không sai. Hơn nữa ngày đó, rất có thể chính là Liễu Ngạn tự mình xuất thủ." Lãnh Nguyệt Đồng thề son sắt nói.

Thạch Mục nhìn Lãnh Nguyệt Đồng liếc, không nói gì.

"Thạch Mục, ngươi nếu như muốn cứu Chung Tú trở về, trước tiên phải diệt trừ Liễu Ngạn, không bằng ta và ngươi liên thủ, vạch trần tên gian ác Liễu Ngạn ấy đi." Lãnh Nguyệt Đồng thấy bộ dáng của Thạch Mục từ chối cho ý kiến, vội vàng nói.

"Cô nương nói là tên Liễu Ngạn bắt Chung Tú đi, có chứng cớ gì không?" Thạch Mục im lặng một lát sau đó chợt hỏi.

"Cái này... Ta cũng chỉ là thăm dò được tin tức này, tên Liễu Ngạn kia cũng vô cùng giảo hoạt, trước mắt ta còn chưa có chứng cứ chính xác." Lãnh Nguyệt Đồng nhất thời nghẹn lời.

"Lãnh cô nương, cô nương vu khống, ta không có cách nào tin tưởng được tất cả lời cô nói đều sự thật, trừ phi ngươi có thể đưa ra được chứng cứ chính xác." Hai tay Thạch Mục vung ra.

Người mang Chung Tú, hắn không đoán là Liễu Ngạn. Tuy bản thân tuy rằng không biết gì về nữ tử thần bí kia, nhưng người này cũng không phải là kẻ mà Liễu Ngạn có thể đem ra sử dụng được, thậm chí còn chưa từng gặp mặt người này.

"Ngươi nỡ thấy Chung Tú chết mà không cứu sao? Không thể tưởng được ngươi là nam nhân như vậy! Chẳng lẽ ngươi sợ tên Liễu Ngạn kia?" Lãnh Nguyệt Đồng tức giận nhìn Thạch Mục.

"Lãnh cô nương, cô dùng phép khích tướng làm gì. Ta và cô nương đều là người quang minh chính đại, không làm chuyện mờ ám, cô nương không tiếc bịa đặt nói dối, muốn cùng ta liên thủ đối phó Liễu Ngạn, đến cùng là bởi vì sao?" Thạch Mục suy nghĩ một chút, trong miệng nói như vậy nói.

"Ta bịa đặt tin tức giả lúc nào?" Ở sâu trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt Đồng hiện lên một tia kinh hoảng, thế nhưng trong miệng vẫn cứ nói ra.

"Lúc Tú nhi bị người ta bắt đi, chính ta có mặt ngay tại nơi đấy, là kẻ nào mang nàng đi, tất nhiên ta phải biết rõ ràng." Thạch Mục cười lạnh một tiếng.

Lãnh Nguyệt Đồng nghe vậy, sắc mặt đỏ trắng bất định một trận.

"Được rồi, ta thừa nhận những lời ta vừa mới nói là dối trá. Bất quá ta cũng vì không có cách nào khác, bây giờ người có thể giúp ta đối phó Liễu Ngạn cũng chỉ có mình ngươi thôi." Vẻ mặt Lãnh Nguyệt Đồng buồn bã, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tầng sương mù mỏng, chỉ chực rơi xuống ngước nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục nhăn mày lại, tuy rằng tâm chí hắn kiên định, thế nhưng khi chứng kiến thần tình của Lãnh Nguyệt Đồng như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi xuất hiện một chút trắc ẩn.

Bất quá sau một khắc, hắn liền nhớ lại, tâm tư của Lãnh Nguyệt Đồng chẳng khác nào hồ ly, một tia trắc ẩn vừa mới xuất hiện kia lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

"Cô không cần đưa bộ dáng đáng thương đấy ra, thành thật chút đi, vì sao cô nương phải ra tay đối phó Liễu Ngạn?" Thạch Mục ngữ khí bình tĩnh nói.

Đối với Liễu Ngạn, trong lòng hắn luôn một mực đề phòng, người này tâm tư thâm trầm, thực lực lại rất mạnh. Nếu như không có thực sự cần thiết, hắn cũng không muốn liên quan tới người này .

Thế nhưng liên tưởng đến một ít lời đồn lấy được từ chỗ Dư Ý, hắn cũng có phần muốn thăm dò một ít tin tức của Liễu Ngạn từ chỗ của Lãnh Nguyệt Đồng, thử xem có tin tức gây ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn hay không.

Lãnh Nguyệt Đồng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Mục, thu hồi vẻ mặt buồn bã, mở miệng nói:

"Việc này liên quan đến chuyện giữa Minh Nguyệt Tây Giáo bọn ta cùng Minh Nguyệt Đông Giáo bọn hắn. Chắc hẳn ngươi cũng biết, trong ba năm này, vì lập được bao đại công trong giáo, chẳng những phụ thân ta dần buông lỏng đề phòng đối với hắn ngược lại càng lúc càng trở nên ưu ái."

Chẳng qua Thạch Mục chỉ nghiêng tai lắng nghe, không nói chen vào, chẳng biết từ lúc nào mà Hầu Tái Lôi đã trở lại ngồi gần cửa sổ, từ đầu tới cuối mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như lão tăng đang nhập định.

"Một năm trước, tên Liễu Ngạn kia không biết từ đâu đạt được một bộ công pháp điển tịch, phụ thân ta như nhặt được Chí Bảo, lập tức bế quan tu luyện, đem một ít chuyên trong giáo giao cho cái tên Liễu Ngạn kia quản lý. Đáng giận hơn là, tên Liễu Ngạn kia lại cầu hôn với phụ thân ta, muốn ta gả cho hắn, phụ thân thậm chí có chút ít ý tứ đồng ý. Tất nhiên là ta không muốn, vì thế ta đã bỏ trốn ra ngoài." Lãnh Nguyệt Đồng sắc mặt đỏ lên, trong mắt tựa hồ muốn phun ra lửa.

"Thì ra cô muốn đào hôn." Thạch Mục nói qua, bưng lên trên bàn ly uống một ngụm.

"Đúng vậy, ta để thư lại cho phụ thân, nói muốn phải gả cho người như ngươi, cùng theo ngươi bỏ trốn, chắc hẳn hiện tại phụ thân đã phái người tìm ta khắp nơi rồi." Lãnh Nguyệt Đồng nhàn nhạt nói ra.

Thạch Mục biến sắc, nước trà vừa tiến vào cuống họng, đã khiến hắn ho lên sặc sụa.

"Cô... Lời này của cô là thật là giả?" Thạch Mục thật vất vả ngừng ho khan, mặt sắc mặt xanh mét nói ra.

"Hừ, đương nhiên là lừa gạt ngươi, muốn cho bổn cô nương thật sự gả cho ngươi, ngươi nghĩ thật hay đấy! Ta sẽ không cầm tên của ta để mà nói giỡn." Lãnh Nguyệt Đồng hì hì cười nói.

Nghe vậy Thạch Mục nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn không muốn bị con quái vật khổng lồ Minh Nguyệt Giáo đuổi giết.

Lãnh Nguyệt Đồng chứng kiến thần tình trên mặt của Thạch Mục, trên mặt tuy rằng vui cười tự nhiên, thế nhưng bàn tay bên dưới vẫn không khỏi nắm chặt thêm vài phần, móng tay mơ hồ đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Vui đùa đến đây thôi, ta sẽ trở lại việc của tên Liễu Ngạn kia." Thần tình trên mặt Lãnh Nguyệt Đồng trở nên nghiêm túc.

"Lần trước cùng nhau ăn cơm tại thành Thương Húc, ta cũng nhìn ra tuy ngươi và Liễu Ngạn đều đến từ đại lục Đông Châu nhưng không chung đường. Trực giác nói cho ta biết, người có thể đối phó Liễu Ngạn, chỉ có ngươi." Lãnh Nguyệt Đồng nhìn Thạch Mục, nói ra từng chữ.

Thạch Mục rủ xuống ánh mắt, trầm ngâm một lát, lắc đầu, trực tiếp mở miệng cự tuyệt:

"Thật xin lỗi, gần đây ta có chút việc gấp phải xử lý, không có cách nào trợ giúp cô, hay là cô đi tìm người khác giúp đỡ đi."

Lãnh Nguyệt Đồng lẳng lặng nhìn Thạch Mục, cũng không có vì lời cự tuyệt của Thạch Mục mà biến sắc.

"Lại nói tiếp, ta bỏ ra một phen tâm tư mới tìm được tên tùy tùng này của ngươi. Các ngươi ở hội đấu giá thành Thương Húc diễn trò thật hay, rõ ràng đã lừa gạt tất cả mọi người, cũng vì sau đó ta phí nhiều phen công phu, mới phát hiện được một chút manh mối." Lãnh Nguyệt Đồng nhìn Hầu Tái Lôi cách đó không xa rồi nói.

Hầu Tái Lôi nghe vậy, tuy trong lòng nhảy dựng lên nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Thạch Mục cũng không nói gì.

"Sau khi ta tìm được tên tùy tùng này của ngươi, một mực âm thầm quan sát hắn, rất không khéo rằng, mọi liên lạc giữa ngươi với hắn ta đều thấy rõ, hắn trước đó vài ngày mua một ít tài liệu, đều dùng để dịch dung, hơn nữa theo ta được biết, hẳn là dịch dung thành Yêu tộc mới phải dùng đến đồ vật ấy. Thạch Mục ngươi muốn mấy thứ này, chắc hẳn là muốn lẻn vào bên trong Yêu Tộc đi?" Lãnh Nguyệt Đồng giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục nhíu mày một cái.

Quả thật hắn có ý định này, trực tiếp lẻn vào Lăng Thiên Phong thì quá mức nguy hiểm, dịch dung lẻn vào mới đỡ một chút. Những ngày này, tất cả hành động của hắn cũng đều là vì thế mà chuẩn bị, không nghĩ tới lại bị Lãnh Nguyệt Đồng phát hiện ra.

"Ngươi cũng không cần nhìn ta đằng đằng sát khí như vậy, ta sẽ không đem chuyện này nói lung tung khắp nơi đâu, hỏng mất kế hoạch của ngươi, đây đối với ta một chút chỗ tốt đều không có." Lãnh Nguyệt Đồng nói ra.

"Nói tiếp." Thạch Mục nói.

"Tên người hầu này của ngươi tuy rằng Dịch Dung Thuật rất tinh diệu, nhưng mà cũng chỉ có thể cải biến vẻ ngoài, chứ không cách nào thay đổi khí tức trên người hắn, căn bản không lừa được mấy nhân vật Yêu tộc lợi hại đâu. Ta biết một loại bí thuật có thể chuyển đổi khí tức trên người ngươi thành Yêu khí." Lãnh Nguyệt Đồng nói ra.

"Thật sao?" Dị sắc trong mắt Thạch Mục tiêu tán, nghe tới việc đó, trong lòng khẽ động.

Chuyện khí tức trên thân thể, những ngày này hắn cũng một mực cân nhắc mà không có biện pháp, thật không ngờ lại có phương pháp xử lý tốt như vậy.

Nếu là thật sự có thể theo lời của Lãnh Nguyệt Đồng, kế hoạch kia càng thêm hoàn mỹ, không chút sơ hở.

"Tất nhiên là thật, Minh Nguyệt Giáo chúng ta từng có người sử dụng bí thuật này lẻn vào bên trong Yêu tộc, đến Địa giai Yêu Tộc bình thường cũng nhìn không ra được." Lãnh Nguyệt Đồng ngạo nghễ nói.

"Tốt, nếu bí thuật này của cô nương thật sự hữu hiệu, chuyện của ta xong xuôi, có thể cân nhắc giúp cô nương một tay." Thạch Mục suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói ra.

"Một lời đã định!" Lãnh Nguyệt Đồng nghe nói chuyện đó, vô cùng vuỉ mừng nói.

Kế tiếp, ba người không có ở quán rượu chờ lâu, Thạch Mục đem hai người tới chỗ Dư Ý.

Sân nhỏ chỗ Dư Ý hôm nay đã sớm được sửa chữa mở rộng một phen sửa, gian phòng rất nhiều, ba bốn người ở lại tất nhiên không thành vấn đề.

Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi vốn đã quen biết, giờ phút này lần nữa gặp mặt, không khỏi thổn thức một phen.

"Nơi đây điều kiện đơn sơ, Lãnh cô nương bỏ qua cho." Thạch Mục nói ra.

"Có chỗ lưu lại là tốt rồi." Lãnh Nguyệt Đồng tựa hồ cũng không ngại cư trú điều kiện như thế nào, cười nhạt một tiếng nói.

"Về bí thuật mà cô nương vừa mới nói không biết có thể cho tại hạ đánh giá một chút hay không? Chắc hẳn cũng cần một ít chuẩn bị đi?" Thạch Mục hỏi.

Lãnh Nguyệt Đồng cũng không có keo kiệt, lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho Thạch Mục.

Thạch Mục nhận lấy, thần thức thăm dò vào trong đó, sắc mặt hơi đổi.

Trọn vẹn một khắc đồng hồ, hắn mới mở mắt.

Trong ngọc giản ghi chép bí thuật không thể tưởng tượng, dĩ nhiên là thông qua phương pháp đặc thù, đem một quả Yêu Đan của Yêu Tộc trong thời gian ngắn cắm vào trong cơ thể con người, che đậy khí tức, chuyển hóa thành Yêu khí.

"Bí thuật như vậy, thật sự là quá hão huyền, khảm Yêu Đan vào thân thể người, làm sao có thể không tạo thành tai họa ngầm đối với thân thể người đó?" Thạch Mục trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi.

"Chỉ cần trong thời gian một năm, lấy Yêu Đan bên trong cơ thể ra, sẽ không tạo thành bất cứ nguy hại gì, cái này ngươi cứ yên tâm." Lãnh Nguyệt Đồng nói.

Thạch Mục nghe vậy, chậm rãi gật đầu.

"Cần lưu ý một chút, Yêu Đan khảm vào trong cơ thể càng mới càng tốt, hơn nữa Yêu Đan ghép vào thân thể với Yêu Đan tên Yêu Tộc mà ngươi ý định dịch dung cải trang thành thực lực phải tương đương nhau, tốt nhất là lấy từ tên Yêu tộc mà ngươi muốn cải trang." Lãnh Nguyệt Đồng nói ra.

"Tốt, việc này cô nương yên tâm là được." Thạch Mục nói ra, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang.

"Trước hết cô ở lại tiểu viện này, những vật kia, hôm nay ta sẽ chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó còn muốn thỉnh cầu cô nương thi pháp." Thạch Mục nói ra.

Chứng kiến tia tàn khốc trong ánh mắt Thạch Mục, trong lòng Lãnh Nguyệt Đồng không khỏi run lên một hồi, trong miệng đáp ứng .

Thạch Mục lại cùng Lãnh Nguyệt Đồng nói chuyện phiếm một lát, sau đó rời khỏi tiểu viện.