Huyền Giới Chi Môn

Chương 473: Đường chu




Dịch giả: Tịnh Du
Biên: nila32

Đêm hôm nay.

Thạch Mục đang đứng ở trước một mảnh rừng rậm xanh biếc, ánh mắt nhìn về phía sâu của khu rừng.

Trải qua hai ngày rong ruổi, hắn rốt cuộc đã tới mãng cổ sâm lâm.

Bên trong rừng rậm này đều là nhưng cây đại thụ tán lá che trời. Mỗi cây thấp nhất cũng cao chừng trăm trượng, đường kính hơn một trượng, vả lại bề mặt xanh tốt của lá cây còn có một ít Linh văn kỳ lạ tạo nên cảm giác tương đối quỷ dị.

Hắn cẩn thận quan sát khu rừng một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, trở mình nhảy lên trên cành cây của một gốc đại thụ ven rừng. Mấy ngày liên tục di chuyển cộng với chiến đấu cùng yêu thú khiến cho thể lực và tinh thần của hắn tiêu hao khá nhiều. Tiếp theo hắn sẽ chính thức tiến vào khu vực hạch tâm của Bí Cảnh này vì vậy hiện tại cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cộng với điều chỉnh bản thân đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Thạch Mục thông qua tâm thần truyền âm, sau khi phân phó Thải Nhi trên bầu trời cảnh giới lúc này hắn mới lấy ra lục sắc áo choàng khoác lên người rồi mới bắt đầu nhắm mắt điều tức phục hồi linh lực.

Sau một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến lúc rạng sáng, đột nhiên trong đầu của Thạch Mục vang lên tiếng kêu của Thải Nhi:

"Thạch Đầu, có người đang tiến vào!"

Thạch Mục lập tức mở hai mắt ra, hơi hơi nghiêng người xuống, ánh mắt nhìn về một phía, nhìn xuyên thấu qua đám lá cây rậm rạp. Nhờ vào ánh nắng buổi sáng chiếu qua kẽ lá hắn thấy được hai người thanh niên Yêu tộc một trước một sau đang đi qua bên dưới cái cây to mà hắn đang ngồi. Hai người này ngoại hình gần giống Nhân tộc, bên trên tất cả làn da đều bao trùm lấy một tầng lân phiến hình quạt, người đi ở phía trước lân phiến hiện lên màu lam, ước chừng thực lực là Địa Giai sơ kỳ, người đi ở phía sau thì lân phiến là một màu đỏ thắm, tu vi đạt đến Địa Giai trung kỳ.

Bởi vậy có thể thấy được, hai gã Yêu tộc này đến từ một chỗ. Phương hướng di chuyển cho thấy mục đích của bọn họ chính là tiến vào sâu trong Mãng Cổ Sâm Lâm.

"Nhị ca, chúng ta phải tăng thêm tốc độ rồi! Từ Thất đệ chỗ đó tin tức truyền đến, không ít đại gia tộc đã tập trung lực lượng tiến vào nơi này!" Thanh niên trẻ hơn vừa đi vừa nói chuyện.

"Những kẻ này có lẽ đã nghe ngóng được gì đó. Ngươi cũng thấy đấy, lần này bên ngoài tao ngộ rất nhiều tình huống không giống với tư liệu ghi chép trong tộc. Chúng ta không nên tùy tiện xâm nhập, trước mắt hãy gặp đại ca và lục đệ để bàn bạc kỹ hơn. Dù sao, mục đích chủ yếu của chúng ta lần này vẫn là gia nhập Thanh Lan Thánh Địa." Hồng lân thanh niên nói ra.

Lam lân thanh niên mặc dù nghe lời hồng lân thanh niên nhưng vẫn lầm bầm tựa như có chút bất mãn:

"Nhị ca, ngươi nói không sai. Chỉ là ta cảm giác trung tâm Bí Cảnh chỗ có thể xuất hiện Linh tài bí bảo gì đó? Nếu chúng ta chậm chân, ắt hẳn không còn gì để thu thập.”

"Hắc hắc, gấp cái gì! Nếu thật có bí bảo xuất thế, trước hết cứ để cho đám người tự xưng là thiên tài tranh giành với nhau, đến lúc đó chúng ta... Không tốt, lão tứ cẩn thận phía trước!"

Hồng lân thanh niên giọng điệu cứng rắn nói phân nửa, đột nhiên hét lớn một tiếng. Đồng thời thân hình nhảy lui về phía sau. Vừa mới nhảy ra, trong tay liền xuất hiện một cây trường thương màu đỏ, sau đó liền một mạch đâm về không trung phía trước. Đầu thương lập tức huyễn hóa ra một đóa hoa lớn màu đỏ đường kính hơn một trượng, lượn vòng mà ra.

Lam lân thanh niên sắc mặt cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Thấy một đoàn vật thể lớn chừng hai ba trượng màu trắng đang im hơi lặng tiếng từ trên trời giáng xuống, nó đang rơi được nửa đường thì "Phốc" một tiếng vỡ ra một đạo đường dây to thô màu ngà sữa, sau đó hóa thành một mạng lưới mau trắng khổng lồ bao trùm phạm vi hơn mười trượng tiếp tục chụp xuống mặt đất.

Bởi vì mạng lưới không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, nên khi hồng lân thanh niên phát hiện ra nó lưới này đã cách đỉnh đầu một khoảng chưa đầy năm trượng!

Lam lân thanh niên hơi ngẩn ra nhưng lập tức phản ứng. Hắn tự biết giờ phút này muốn chạy trốn đã là không kịp bèn lật tay lấy ra một thanh đại đao màu xanh lam, cắn răng một cái, trở tay một cái mơ hồ xuống, lập tức khắp nơi màu xanh da trời ánh đao bằng không hiện lên mà ra, cùng màu đỏ hoa thương nghênh hướng mạng lưới khổng lồ màu trắng phía trên.

Kết quả là vô luận màu đỏ hoa thương, còn là khắp nơi màu xanh da trời ánh đao, rơi vào phía trên mạng lưới khổng lồ màu trắng, chỉ truyền đến liên tiếp đùng trầm đục, lại không cách nào tan vỡ những sợi tơ màu trắng.

Phần phật một tiếng!

Mạng lưới khổng lồ màu trắng chụp xuống, bao phủ phạm vi hơn mười trượng xung quanh kể cả lam lân thanh niên. Về phần hồng lân thanh niên bởi vì thoát được kịp thời, cũng không có bị ảnh hướng đến.

Lam lân thanh niên bị tấm lưới khổng lồ màu trắng chụp vào trên thân thể, những sợi tơ trắng sền sệt đính vào người hắn làm cho thân hình vận động lập tức trở nên vô cùng chậm chạp. Hắn hốt hoảng đang muốn thi triển thủ đoạn nào đó giãy giụa mà ra thì liền nghe được vài tiếng kêu.

"Cô cô cô..."

Nương theo liên tiếp tiếng kêu quái dị là một con quái vật màu xám từ bên trên rất nhanh rơi xuống. Đây là một con yêu thú nửa người trên giống như bọ ngựa, mà nửa người dưới như là con nhện, thân cao ba trượng, toàn thân màu xám tro, phần bụng lại trắng như tuyết, dưới bụng mọc lên sáu cây trường mâu giống như chân, trước ngực tức thì mọc ra một đôi cánh tay bọ ngựa, lại như là phỉ thúy liêm đao bình thường, tản ra âm u lục quang.

"Đường chu Địa Giai đỉnh phong!"

Hồng lân thanh niên thấy thế sắc mặt đại biến, bật thốt lên. Đồng thời ngay lúc đó màu đỏ trường thương trong tay hướng không trung đâm tới, lập tức hơn mười đạo xích diễm cuồn cuộn tuôn ra, xoay quanh một chỗ rồi ngưng kết thành một đạo xích diễm hỏa trụ, hướng phía màu xám quái vật kia bay tới. Đường chu thân ở không trung, cái miệng lớn lập tức mở ra, bắn ra một đoàn màu ngà sữa sợi tơ dài thẳng đến đạo xích diễm hỏa trụ mà đi.

"Bành" một tiếng!

Đám tơ màu trắng bay được nửa đường liền bung ra hóa thành một tấm lưới lớn màu trắng sau đó liền đem xích diễm hỏa trụ bao lại định ngay tại không trung.

Hồng lân thanh niên trong lòng khẩn trương, quát to: "Lão tứ, thủy thiên ngọc bội!"

Lam lân thanh niên đang bị vây khốn ở phía dưới mạng nhện giờ phút này quanh thân ánh sáng màu lam mơ hồ, trong tay màu xanh lam đại đao quét ngang, tất cả tinh thần lực đều tập trung muốn đem cái mạng nhện phá vỡ nên không hiểu được ý của hồng lân thanh niên.

Đường chu lại không cho hắn thêm nữa cơ hội. Chỉ thấy đôi liêm thủ trước người nó bắt chéo nhau sau đó lập tức phóng ra, hai đạo quang nhận cực lớn màu phỉ thúy liền lập tức lượn vòng mà ra, giao nhau hướng phía dưới bay đi.

"Không!"

Lam lân thanh niên mặt lộ vẻ vẻ hoảng sợ, trong tay màu xanh lam đại đao miễn cưỡng ngăn cản tại trước người.

"Phanh" một tiếng, thanh đại đao chẳng qua là thoáng ngăn cản một cái cực lớn quang nhận, sau đó lập tức vỡ vụn. Hai đạo cự đại quang nhận không hề dừng lại đánh vào trên người lam lân thanh niên. Ngay lúc thân thể tiếp xúc với quang nhận trong nháy mắt, bên ngoài thân lam lân thanh niên ánh sáng màu lam lóe lên, quanh thân dài ra rậm rạp chằng chịt màu lam lân phiến, bao trùm toàn thân.

Nhưng mà cự đại quang nhận lại không có mảy may một chút dừng lại trực tiếp từ lam lân thanh niên bên ngoài thân lóe rồi xuyên vào biến mất không thấy gì nữa.

"Xoẹt" một tiếng! Lam lân thanh niên toàn bộ người lập tức bị cắt thành bốn khối, nội tạng máu tươi chảy xuôi trên đất.

Cách đó không xa ngồi trên cành cây to, Thạch Mục tâm thần như hít vào một hơi khí lạnh. Con đường chu này quả thật lợi hại. Nó là yêu thú lợi hại nhất sau khi hắn tiến vào nơi này này. Thải nhi giờ phút này đứng ở Thạch Mục bả vai, cũng bị hù choáng váng, không dám cử động chút nào, chỉ sợ phát ra âm thanh để cho đường chu phía dưới phát giác được.

Đường chu sau khi chém giết lam lân thanh niên, mắt kép chuyển một cái nhìn về phía hồng lân thanh niên, chợt ba cặp trường mâu giống như chân nhện chống đất, hướng hồng lân thanh niên xông lao đến, thân hình lại vô cùng linh mẫn!

Ngay lập tức đường chu cùng hồng lân thanh niên đã bắt đầu đấu lên. Tuy rằng hồng lân thanh niên sở hữu thực lực không tầm thường, lại thêm công pháp linh khí đều tốt, nhưng dù sao chỉ có tu vi Địa giai trung kỳ. Một mình đối mặt yêu thú Địa giai đỉnh phong, cũng không lâu lắm, đã đến hồi kiệt sức.

Đấu với đường chu chỉ chốc lát, cảm thấy không cách nào thoát thân, hắn bắt lấy một lần cơ hội, cắn răng một cái, quyết định thật nhanh trong tay đã cầm sẵn thiên thủy ngọc bội lập tức dùng sức bóp vỡ nó, một đoàn thủy quang bao vây lấy thân hình hắn, sau đó hắn biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại một quả thanh sơn lệnh bài rớt lại tại nguyên chỗ.

Đường chu chụp vào một cái không khí đã mất đi mục tiêu, nó hơi ngẩn ra. Sau đó hai cái liêm thủ cục lớn liên tục chà sát vào với nhau, một đôi mắt kép hiện lên ánh sáng màu đỏ bỗng nhúc nhích quan sát xung quanh xem có bỏ sót gì đó không, tiếp theo sáu đầu chân nhện khẽ động, nó hóa thành một đạo bóng xám, hướng phía rừng rậm ở chỗ sâu trong bay đi rất nhanh, không bao lâu liền biến mất ở trong rừng rậm.

"Cuối cùng rời đi!"

Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt buông lỏng, Thải nhi cũng thở nhẹ ra một hơi.

Hắn trên tàng cây lại ngồi yên một đoạn thời gian, khi xác nhận phía dưới không có nguy hiểm gì về sau, lúc này hắn mới đem Thải nhi thả bay ra ngoài, sau đó cẩn thận từng li từng tí từ trên cây nhảy xuống, đều muốn đem thanh sơn lệnh của hai người rớt lại thu thập sau đó lập tức rời đi.

Hắn hướng phía miếng thanh sơn lệnh của hồng lân thanh niên cách đó không xa đi đến, kết quả đi chưa được mấy bước, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, liếc mắt nhìn lại chọt nhìn thấy một cái bóng lạnh như băng màu xám nhanh chóng vô cùng bổ tới từ phía sau.

Hắn không có bất cứ một động tác dư thừa nào bàn chân mãnh liệt đạp một cái, người như mũi tên bắn nhanh về phía trước, khó khăn lắm tránh thoát đạo kia lạnh như băng bóng xám, thân hình linh hoạt đã rơi vào trên một thân cây khác gần đó.

Bóng xám lóe lên xẹt qua cây đại thụ sau lưng Thạch Mục vừa mới đứng, thân cây to đùng nhẹ nhàng lắc lư một cái, sau đó hơn phân nửa cây ầm ầm ngã xuống phía sau, lưu lại cái gốc cây nhô lên như cái cọc gỗ mặt bị cắt ra bóng loáng vô cùng.

Oanh!

Cây cối chung quanh bị một cỗ kình phong chém nát. Đường chu màu xám không biết từ đâu xông ra, đã rơi vào trên một cây đại thụ khác cách Thạch Mục không xa. Cánh tay thô to vẫn còn cầm lấy thân cây, để lại trên cành cây một đạo thật sâu vết sẹo mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Một đôi mắt kép màu đỏ tản mát ra lạnh lẽo hàn khí không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm vào Thạch Mục. Sau một khắc, chân nó khẽ động, lần nữa hóa thành một đạo nhanh chóng vô cùng tàn ảnh tốc độ cực nhanh bay nhào tới vị trí của Thạch Mục.

Thạch Mục bên ngoài thân ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên bừng lên, sau lưng mọc ra một đôi hỏa dực, thân thể phóng lên trời, lần nữa tránh thoát một kích.

Khả năng cận chiến của Đường chu quá mức lợi hại, đôi liêm thủ lại cực kỳ sắc bén. Hắn cũng không muốn thử dùng thân thể của mình đỡ đòn của nó. Vả lại tốc độ của con đường kia lại quá nhanh, nếu muốn trốn thoát khỏi nó cũng tuyệt không phải là thượng sách.

Tóm lại, trước kéo ra khoảng cách rồi hãy nói.

Chi... chi!

Đường chu trong miệng phát ra vài tiếng tiếng kêu kì quái, dường như có chút tức giận vì hai lần công kích không thành công vừa rồi.

Sau một khắc, thân ảnh màu xanh kia bỗng nhiên bắt đầu mơ hồ, biến mất vô tung tại chỗ. Thạch Mục biến sắc, tiếp theo kia đỉnh đầu hắn bóng xám lóe lên, thân ảnh đường chu nhanh chóng xuất hiện. Hai cái liêm thủ hóa thành hai đạo công kích, nhắm ngay Thạch Mục đầu đánh bổ xuống như muốn chặt đứt hắn ra thành mấy khúc.

Nhưng mà Thạch Mục lúc này thần tình vô cùng tỉnh táo, không có biểu lộ ra bối rối chút nào. Hắc quang trong tay lóe lên, Vẫn Thiết Hắc Đao cùng với đoản côn thình lình xuất hiện.

Vô số đao mang cùng bóng gậy đen kịt hiện ra, nghênh đón liêm thủ xám xịt của đường chu.

"Keng" một tiếng vang lớn!

Chiêu thức hai bên va chạm vào nhau. Thạch Mục chỉ cảm thấy đôi tay của mình tê dại, tiếp theo một luồng cự lực truyền tới, đánh thân thể của hắn rớt từ không trung xuống dưới như là một viên thiên thạch trùng trùng điệp điệp nện vào rừng rậm phía dưới.

Thân thể cao lớn của đường chu cũng đột nhiên chấn động, bị đánh bay mấy trượng cố gắng lắm mới có thể đứng vững trở lại.