Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 17-2: Ngã xuống (2)




Cửu Vận mắt thấy thanh kiếm kia bay về phía Thiết Hy Nhĩ, đại thù đã được báo, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Nhưng mà sau khi cười xong, y lại vươn người ra sau, đẩy hai người kia ra xa, bình thản để thanh kiếm kia bay tới xuyên thẳng vào lồng ngực mình.

Thanh kiếm do những trưởng lão biến ra rất nhanh đã xuyên qua thân thể của thiếu niên tóc trắng, ánh sáng màu vàng ở trong cơ thể y hòa tan, trong nháy mắt khiến thân thể y như trong suốt.

“Cửu Vận —— “

Thiết Hy Nhĩ buông người trong lòng ra, phát điên bò qua tưởng có thể bắt được y, nhưng còn chưa chạm được người nọ, đã bị một luồng sáng màu vàng đẩy ra thật xa.

Nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

Hàn Dương nâng hắn dậy, lại bị hắn đẩy ra xa, sau đó hắn khó khăn bò đến bên cạnh Cửu Vận, lại lần nữa bị luồng sáng đó làm tổn thương.

“Cửu Vận!! Tại sao em lại làm như vậy? ” hắn tâm can đau đớn gào thét, khóe mắt cũng chứa đầy nước mắt.

Cửu Vận thấy hắn rốt cuộc cũng chịu vì mình mà rơi lệ, nở nụ cười rực rỡ, lập tức nắm lấy thanh kiếm đang cắm trong thân thể mình, dùng hết sức mạnh để hòa tan nó…

Các trưởng lão đều đứng ngây ra.

“Anh… ” đợi thanh kiếm hoàn toàn biến mất, y hướng Thiết Hy Nhĩ duỗi tay ra, lập tức được hắn đáp lại.

“Cửu Vận, ta ở đây. ” Thiết Hy Nhĩ ôm y vào lòng, thanh âm không ngừng run rẩy.

Tuy rằng hắn là Huyết tộc, không có trái tim, thân thể cũng không có độ ấm, thế nhưng Cửu Vận vào giờ khắc này lại cảm nhận được trong ngực hắn đang tỏa ra một cảm giác rất ấm áp, mũi không khỏi cay cay, nhịn không được khóc lên.

Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng được Thiết Hy Nhĩ ôm vào lòng đầy yêu thương như vậy, hơn nữa hai trăm năm trước hắn đã nhẫn tâm ra tay khoét sâu vào ngực y mà lấy đi tất cả—— trong ngực y bây giờ chính là không còn gì cả.

Hôm nay, y cảm nhận được sự yêu thương của anh trai dành cho mình, quả nhiên là, chết cũng có ý nghĩa.

“Anh, xin lỗi, là do em đã quá ngang bướng, làm hại anh phải chịu nhiều khổ cực như vậy. ” Cửu Vận ôm chặt lấy cổ của hắn, nhẹ giọng nói, “Hai trăm năm trước lúc anh tống khứ em đi, em đã bắt đầu hận anh, hận anh đã vì ngai vàng của gia tộc Duy Đa Lợi Á mà đem em vứt bỏ, cho nên em mới quyết định khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó tìm anh báo thù. Rất may mắn, em ở phương Đông đã gặp được hắn, hắn khiến cho em trở nên rất mạnh, cũng khiến cho em biết… cái gì là yêu. Em xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi hắn. Nhưng điều em ghét nhất chính là… hắn cho đến trước khi chết cũng không hề hận em, cho dù em đối với hắn như vậy, hắn cũng không hề hận em… ” nói đến đây, thanh âm Cửu Vận bắt đầu trở nên khàn khàn, vô cùng suy yếu, “Hắn không hận em, em càng không có tư cách hận anh… Nhưng mà em không thể không đố kị với người của anh, Hàn Dương cậu ấy… em không thật sự muốn cậu ấy chết, em biết, cậu ấy và em… là cùng chung huyết mạch.”

Thiết Hy Nhĩ đột nhiên dùng sức, bàn tay ôm hai vai em trai mình thoáng chút run rẩy.

Vốn dĩ em ấy… đã biết.

“Xin lỗi anh, em… em không thể cùng anh đi tiếp được nữa, những lão già kia không phải là người tốt, hi vọng anh có thể đánh bại bọn họ, đoạt lại quyền thống trị Huyết tộc của gia tộc Duy Đa Lợi Á. ” Cửu Vận suy yếu thở dài, cạ cạ trán mình lên vai anh trai, bởi vì mất máu quá nhiều, hai khỏa răng nanh liền hiện ra. Y nhìn thoáng qua người đang đứng cách đó không xa, cố vươn người lên lẩm bẩm bên tai hắn, “Em có vài lời muốn nói với cậu ấy.”

Thiết Hy Nhĩ thoáng sững sờ, sau đó xoay người, hướng Hàn Dương nói: “Em lại đây.”

Hàn Dương nuốt xuống máu ở trong miệng, nhịn xuống đau đớn trong thân thể hướng bên này đi tới.

Đệ ngũ trưởng lão tới gần đại trưởng lão, nhỏ giọng nói: “Liệu có âm mưu gì không?”

Đại trưởng lão lắc đầu, ý bảo tiếp tục xem tiếp.

Cửu Vận vươn hai tay bổ nhào về phía Hàn Dương, cả người vô lực nằm trong lòng cậu, mái tóc trắng so với ngày thường đã dài hơn rất nhiều, ở trong gió đêm nhè nhẹ bay bay.

Y quay đầu đối Thiết Hy Nhĩ cười cười: “Anh, em có bí mật muốn nói với cậu ấy, không cho anh nghe trộm.”

Thiết Hy Nhĩ không hiểu nổi y đang muốn làm gì, nhưng cũng đành nghe theo y, đứng ở một bên nhìn.

Thấy hắn đã đi xa, Cửu Vận chậm rãi nâng người lên, vùi đầu vào cổ Hàn Dương, tâm tình vô cùng thâm trầm.

Da của y lạnh lẽo dị thường, Hàn Dương nhịn không được sợ run cả người.

“Ta sắp chết rồi, ” Cửu Vận dùng thanh âm chỉ có hai người nghe mà nói, “Cậu biết không, cậu chính là ác linh mà Thiết Hy Nhĩ tách ra từ cơ thể ta, cậu là linh hồn tà ác của ta. Thế nhưng kỳ quái chính là, cậu so với ta lại thiện lương hơn rất nhiều! Ta nghĩ hắn nhất định là nghĩ sai rồi —— nhưng cho dù hai chúng ta là một người, nhưng cậu vẫn chỉ là một thế thân. Cậu… là thế thân, của ta!”

Lời của y lạnh lùng và tàn nhẫn, từng chữ một đả kích vào Hàn Dương, khiến tim cậu đau đớn khôn cùng.

Cảm giác được người đang kề sát mình rõ ràng bị chấn động, Cửu Vận hài lòng nở nụ cười.

Sau một khắc, hai khỏa răng nanh của y đâm vào cổ Hàn Dương, không phải đang hút máu, mà là đem hết sức mạnh còn lại truyền vào thân thể cậu.

Bởi vì quá đột ngột, con ngươi Hàn Dương đột nhiên biến đổi, nhưng không phải màu vàng như trước, cậu thống khổ há to miệng, nhưng không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Cửu Vận cật lực nắm chặt lấy thân thể cậu không cho cậu nhúc nhích, cho đến khi những tia sức mạnh cuối cùng của mình được truyền hết vào trong cơ thể cậu.

“Dù cậu là thế thân, cậu cũng phải thay ta chăm sóc hắn thật tốt… ” nói xong câu nói cuối cùng, Cửu Vận đứng lên, thân thể y đã bắt đầu trở nên trong suốt, quanh thân tản mát ra một vầng ánh sáng như đom đóm trong đêm hè, mỹ lệ đến cực điểm.

“Cửu Vận! ” rốt cục nhìn thấy sự tình không được bình thường, Thiết Hy Nhĩ nhanh chóng chạy tới, cố nắm lấy tay Cửu Vận.

—— nhưng chỉ có thể bắt lấy khoảng không.

“Cửu Vận! ” Thiết Hy Nhĩ lần thứ hai rống lên, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng, “Tại sao, anh đã nỗ lực hết sức để bảo vệ em như vậy, thậm chí không ngại khiến em hận anh! Vậy mà đến cuối cùng, anh lại không thế làm được gì cả, tại sao?!”

Không một ai chú ý tới, người bị Cửu Vận truyền linh lực kia, đang lặng yên biến hóa…

Các trưởng lão bị tình huống trước mắt khiến cho có chút không hiểu, nhưng thiếu niên khá lợi hại kia đã sắp chết, hơn nữa Thiết Hy Nhĩ hiện tại cũng không còn chút sức mạnh nào, không thể gây nên bất cứ uy hiếp gì nữa, bọn họ như trút được gánh nặng mà thở phào một cái.

Tuy rằng đến cuối cùng mới có thể hiểu hết tâm ý của Thiết Hy Nhĩ, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, Cửu Vận cười rất vui vẻ, giống như nhiều năm trước khi y còn là một đứa trẻ vậy, nụ cười vô cùng hồn nhiên ngây ngô: “Anh trai, tạm biệt!”

—— đó là câu nói cuối cùng, trước khi y hóa thành tro tàn.

Thiếu niên tóc trắng cứ như vậy biến mất trước mắt mọi người, biến mất trước mắt Thiết Hy Nhĩ.

Hắn cứ tưởng, lạnh lùng tàn nhẫn chính là phương pháp duy nhất để bảo vệ đứa trẻ này, nhưng hắn lại không biết, như vậy cũng là sai lầm.

Suy sụp ngồi trên mặt đất, Thiết Hy Nhĩ nắm chặt hai tay, hai mắt tràn ra chất lỏng màu đỏ nhạt.

Cửu Vận đã chết, các trưởng lão dường như đã hạ quyết tâm, bọn họ liếc mắt ra hiệu cho nhau, mưu toan tiêu diệt người đứng đầu Huyết tộc tối cao, sau đó thi triển thuật pháp, dùng “Lưới nguyền rủa Huyết sắc thập tự ” đánh về phía Thiết Hy Nhĩ.

Đây là một trận đấu vấy đầy máu tanh.

Mười người tạo vòng tròn vây quanh Thiết Hy Nhĩ, bắt đầu phát động phép thuật, ánh sáng màu máu ngày càng trở nên hùng mạnh, trên không trung hiện ra một lưới phong ấn có vô số những hoa văn phức tạp, từ trung tâm của vòng mười người không ngừng lan tràn ra, cuối cùng trở thành một bức tranh rất lớn, chậm rãi hướng người đang quỳ trên mặt đất mà áp xuống.

Thế nhưng Thiết Hy Nhĩ giống như là không nghe không thấy, hắn vẫn quỳ ở đó, không hề di chuyển.

Mãi cho đến khi Lý Tử người được hắn thả ra nhào về phía trước thay hắn gánh chịu trận pháp độc ác tàn nhẫn kia, mãi cho đến khi Hàn Dương tóc đã biến thành màu trắng, đôi con ngươi đã trở nên huyết hồng đánh về phía mười vị trưởng lão, thậm chí cậu còn không hề do dự cắn vào cổ những lão già luôn ra vẻ đạo mạo đó, hắn mới dần hồi phục lại tinh thần.

Còn chưa kịp tới đụng vào Lý Tử, cậu ta đã tan biến.

Tất cả những gì hắn bảo vệ, cuối cùng đều vì hắn mà chết.

Tất cả những gì hắn quan tâm, cuối cùng đều vì tính mạng của hắn mà biến mất.

Nơi vốn không hề có trái tim, bây giờ lại đau đớn khôn cùng…

Toàn bộ sức mạnh của Cửu Vận đều truyền vào thân thể Hàn Dương, cậu cũng bởi vì vậy mà thức tỉnh. Nói một cách khác, linh hồn tà ác trong thân thể cậu, đã sống lại.

Trên mặt đất là những thi thể huyết nhục mơ hồ, các trưởng lão bởi vì không cách nào chống lại sức mạnh vô cùng hùng mạnh và quỷ dị của người đó, trong lúc bỏ chạy đều bị cậu cắn đứt cổ, nội tạng trong lồng ngực đều bị cậu moi ra hết, các trưởng lão xưa nay vô cùng mạnh, vậy mà hoàn toàn không có một cơ hội nào để đánh trả.

Đôi con ngươi vốn màu trà giờ đây đã bị nhuộm thành màu máu đầy yêu mị và mê hoặc, mái tóc dài màu trắng rải đầy huyết châu, giống như một mảnh hồng mai trên cánh đồng tuyết rộng lớn, xinh đẹp không gì sánh được.

Liếm láp vết máu nơi khóe miệng, Hàn Dương đã hoàn toàn mất ý thức xoay người vọt đến bên cạnh Thiết Hy Nhĩ, nơi cổ họng phát ra một thứ thanh âm khàn khàn cổ quái, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn, hai khỏa răng nanh dữ tợn lộ ra, không hề che giấu dục vọng của mình.

Nhìn thiếu niên cả người đầy máu ở trước mắt, Thiết Hy Nhĩ cười ngọt ngào.

Thế nhưng Hàn Dương không quan tâm hắn đang khóc hay đang cười, dục vọng khát máu từ đáy lòng mãnh liệt dâng lên, thúc giục cậu nhào tới nam nhân phương Tây anh tuấn kia, không hề do dự hướng cổ hắn cắn xuống.

Không có trái tim của sinh vật sống, nhưng vào giờ khắc này lại cảm thấy đau đớn.

Thiết Hy Nhĩ mỉm cười nhìn vầng trăng khuyết đang dần lộ ra trên bầu trời đen kịt kia, nhắm mắt lại, ôn nhu ôm lấy người đang cắn cổ hắn.

Sau một khắc, mái tóc tuyết trắng kia giống như có kỳ tích dần biến thành xám trắng, từ từ tối dần, cho đến khi trở thành màu đen.

Đau đớn ở cổ cũng đã biến mất, thế nhưng máu vẫn tiếp tục chảy.

Không biết là máu có độ ấm hay là thế nào, Thiết Hy Nhĩ rõ ràng cảm thấy ở cổ mình lúc này có hai giọt dịch thể ấm áp đang chảy xuôi…

˜°Oo Toàn văn hoàn oO°˜