Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 14-2




Xuống địa phủ lần này, Tô Mạt không đi đường bên Miếu Thành Hoàngnhư hồi đưa Mạc Ly đi. Vì theo dự định là đưa vợ chồng Tử Ngâm và Kiều Dật đến Phong Đô, nên lần này cô đi vào đường Hồi Hồn.

Bầu trời vẫn xám xịt, điểm khác biệt chính là trên đường Hồi Hồn thỉnh thoảng có một số người lạ mặc bộ đồ đen qua lại. Có lẽ đây là thầy âm dương đến quá âm. Cuối cùng, cảnh sắc muôn nơi như một cũng có sự thay đổi, họ nhìn thấy một cửa sành to lớn đứng sừng sững phía trước cách đó không xa, trang trọng oai nghiêm vô cùng, trên đó viết ba chữ to "Bán Bộ Đa" (*)

(*) Bán Bộ Đa là một khách điếm thông đến Nhân giới, Ma giới, Tiên giới. Người – Ma – Tiên đều nghỉ chân tại khách điếm này. Bán Bộ Đa là bước ngoặt tam giới, trung tâm của tam giới. Tại khu nối liền tam giới chỉ có Bán Bộ Đa mới có thể đi đến thế giới khác và một ngày nó chỉ mở của đúng một lần.

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn ba chữ to kia, không lên tiếng mà ra hiệu cho Tử Ngâm tiếp tục đi theo.

Tử Ngâm và Kiều Dật cảm thấy kì lạ. Trái tim vốn đã chẳng còn đập vậy mà lúc này lại nhảy lên thình thịch, chỉ là nhịp đập lại hơi kì lạ. Thình... thịch... thình... thịch...thình thịch...

"Người" ven đường càng lúc càng đông, qua lại như thoi đưa, không như quãng đường vắng hoe vừa mới đi qua.

Cách đó không xa hình như vang lên một tiếng nổ rền vang. Tử Ngâm và Kiều Dật nhìn sang. Bên đó... là xe lửa...

Hai vợ chồng Kiều Dật nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ. Đây là địa phủ mà còn có xe lửa ư?

"Địa phủ thật sự có xe lửa, ma quỷ muốn đến Phong Đô đều phải lên xe lửa này mới đi được. Nếu không chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ thôi."

Hàn Ngạo trước sau vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Mạt, nắm chặt tay cô.

"Đi theo tôi."

Tô Mạt lên tiếng cắt đứt ưu sầu của Tử Ngâm và Kiều Dật. Hai vợ chồng họ nhìn nhau rồi đi theo cô. Phía trước gần giống sảnh buôn bán, "người" ở đó xếp một hàng dài, thấp thoáng trong đấy có vài người ăn mặc khác hẳn. Họ cầm trong tay một thứ đen thui đặt lên người mấy con ma kia.

"Chúng là quỷ sai, đang đổi tim ma cho những hồn ma kia. Hồn ma không có tim ma thì không thể nào vào Phong Đô ở được. Dĩ nhiên cũng không thể đầu thai và cuối cùng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Mạc Ly là vì tôi cho cô ấy số mệnh cộng thêm Chuyển Luân Vương đặc biệt phê chuẩn nên mới thuận lợi luân hồi."

Tô Mạt dẫn Tử Ngâm và Kiều Dật đi thẳng đến phía trưóc, đưa đứa bé Tử Ngâm đang ôm đến trước mặt quỷ sai.

"Cô đây là ai vậy? Đây là xá lệnh của Chuyển Luân Vương, xin hỏi cô có gì cần không?"

"Quỷ sai đại nhân, tiểu nữ đưa hai vong hồn này vào thành Phong Đô, thuận tiện đưa âm thai nhận được xá lệnh của Chuyển Luân Vương đi luân hồi. Hi vọng quỷ sai đại nhân cho tim ma, mau chóng hoàn thành thủ tục để tôi sớm trở về Nhân giới."

Đưa năm vé xe cho Tô Mạt, quỷ sai nhận tiền rồi vẫy vẫy tay với Tử Ngâm và Kiều Dật đang sững sờ.

"Đến đây, đổi tim ma lại cho các người."

Hai vợ chồng nghi ngờ nhìn nhau, tuy hai người không có ấn tượng gì, nhưng ma mà còn có tim à?

"Anh chị không có tim ma thì không thể vào thành Phong Đô ở được, đổi tim sẽ có lợi cho anh chị, nếu không tôi đâu cần đưa anh chị đến Bán Bộ Đa."

Nghe Tô Mạt giải thích, hai vợ chồng Kiều Dật và Tử Ngâm bước lên đứng trước mặt quỷ sai.

Cầm hai trái tim ma đen thui trong tay, quỷ sai nhận tiền và quỷ sai lấy vé bắt đầu đổi tim cho Kiều Dật và Tử Ngâm. Hai tên quỷ sai tách ngực Tử Ngâm và Kiều Dật ra, hai trái tim ma rạn nứt hiện ra trong tay chúng. Chúng ném sang một bên, lấy hai trái tim mới đặt vào lại thân thể của Tử Ngâm và Kiều Dật.

"Được rồi, hai người mau đi đi, lát nữa xe lửa sẽ chạy đó. Chuyến tiếp theo phải đợi hai tiếng nữa."

Quỷ sai đổi tim xong hất hàm với Tô Mạt, ra hiệu cho cô nhanh chóng đưa Tử Ngâm và Kiều Dật lên xe lừa.

"Tiểu nữ còn một việc..."

"Cứ việc nói đi." Quỷ sai nhận tiền cũng dễ chịu, trả lời ngay lập tức.

"Âm thai này tuy có xá lệnh nhưng vẫn không co tim ma. Không biết hai vị quỷ sai có thể nghĩ cách giúp nó không?"

"Chuyện này đơn giản thôi, đã có xá lệnh của Chuyển Luân Vương điện hạ cũng tương đương vói tim ma rồi. Nếu sau khi đầu thai tu hành tốt, biết đâu còn đắc đạo đấy chứ!"

Ngồi trên xe lửa đến thành Phong Đô, Tử Ngâm và Kiều Dật đều có cảm giác khó nói, thời gian chia xa lại đến gần rồi…

Cuối cùng xe lửa đã đến Nhất Bộ Thiếu.

Tử Ngâm và Kiều Dật nhanh chóng thấy cửa thành Phong Đô. Hàng chữ to cứng cáp hùng hồn trên cửa thành sừng sững nguy nga cao vút. Hồn ma qua lại rất náo nhiệt.

Đi vào cửa thành Phong Đô, Tử Ngâm và Kiều Dật kinh ngạc phát hiện thành Phong Đô này giống hệt thế giới loài người. Hai bên đường là cửa hàng san sát, tiệm bán vật dụng đủ loại kiểu dáng. Nhà cũng rất cao, có lẽ dưới lầu để buôn bán, trên lầu là nhà ở. Ngoại trừ mấy căn nhà lầu này ra còn có rất nhiều căn nhà lớn nhỏ không đều.

Cuối cùng Tô Mạt dừng lại trước một tòa nhà vô cùng trang nghiêm nơi góc đường nhưng trên cửa không thấy bảng hiệu gì cả.

"Đi theo tôi!"

Tô Mạt dẫn Kiều Dật và Tử Ngâm vào phòng hộ tịch.

Lúc này trong phòng đăng kí không có con ma nào, chỉ có hai quỷ sai địa phủ ngồi trên ghế nhàm chán chơi máy tính. Thấy có ngưòi vào, một tên trong đó ngước mắt nhìn Tô Mạt rồi tiếp tục việc của mình. Thay vào đó một tên khác lạnh lùng hỏi cô:

"Có việc gì?"

"Tôi đưa hai hồn ma đến làm thủ tục nhập cư "

Tô Mạt cau mày, nói mục đích đến đây của mình.

"Nhập cư? Hiện tại địa phủ đã kín hết rồi, không nhập cư được, nghĩ cách khác đi!"

Không ngờ tên quỷ sai lại từ chối yêu cầu của cô, Tô Mạt sửng sốt, thật quá vô lí! Cho dù người đã ở kín hết thì thành Phong Đô này cũng không thể không cho hồn ma đăng kí được. Lẽ nào...?

Tô Mạt vừa nghĩ vừa lấy ra tiền âm phủ trong túi đã chuẩn bị từ trước đưa cho tên quỷ sai vừa mới lên tiếng.

"Hai vị quỷ sai đại nhân, ngài xem cho dù đã kín hết cùng phiền hai vị giúp đỡ một chút, sắp xếp chỗ ở giúp tôi nhé."

Quỷ sai cầm tiền nhìn thoáng qua, cũng không từ chối, gã đưa mắt nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật rồi nói tiếp, “Sắp xếp cũng được, có điều phải đến ở tầng đầu tiên của địa ngục."

Cái gì? Lời nói của quỷ sai khiến sắc mặt Tô Mạt hơi khó coi, xem ra không phải là không thể bố trí, rõ ràng là tên quỷ sai này chê tiền hối lộ ít, Tô Mạt đang định cất lời thì Hàn Ngạo vẫn im lặng đi theo cuối cùng cũng lên tiếng.

"Mạt Mạt đừng nóng, để anh xử lí.”

Tô Mạt lui về phía sau một bước.

"Quỷ sai đại nhân, tại sao chỉ có thể bố trí đến tầng đầu tiên của địa ngục vậy ạ? Nơi đó làm sao ở được, hay là chúng tôi nộp chút phí an gia (*) cho ngài nhé?"

(*) Phí an gia là tiền phí bố trí nhà

"Bây giờ kín chỗ hết rồi, có thể vào ở tầng đầu tiên của địa ngục đã không tệ, còn muốn thế nào nữa? Nhưng mà, cậu nói nộp phí an gia là muốn nộp bao nhiêu hả?"

Nghe vậy Hàn Ngạo thầm phỉ nhổ, quả nhiên là vòi tiền mà. Chỉ cần có đòi hỏi vậy thì dễ rồi! Nghĩ đến đây, anh tiếp tục hỏi quỷ sai hộ tịch.

"Ngài xem bao nhiêu thì thích hợp, chỉ cần có thể vào ở thành Phong Đô là được rồi."

Lời của Hàn Ngạo khiến quỷ sai hộ tịch thỏa mãn gật đầu.

"Phần này cũng hòm hòm rồi, các người đã hiểu chuyện như thế vậy dứt khoát là thế này đi!"

Quỷ sai vừa nói vừa đưa năm ngón tay huơ huơ trước mặt Hàn Ngạo.

“Đây là… Kính xin quỷ sai đại nhân nói thẳng đi ạ!”

Tên quỷ sai hộ tịch nhìn tên quỷ sai vẫn không lên tiếng phía đối diện, suy nghĩ rồi nói tiếp, “Năm mươi triệu tỷ.”

Hàn Ngạo sững sờ quay đầu lại nhìn Tô Mạt, anh cũng biết tiền âm phủ không đáng giá, thông thường tiền âm phủ có loại một trăm triệu, nhưng mà năm mươi triệu tỷ ư? Thấy vẻ mặt Hàn Ngạo, sắc mặt quỷ sai hộ tịch sầm xuống, nói với giọng lạnh lùng.

“Thế nào? Chê đắt à? Đó chỉ là giá tiền cho một người thôi đó nhé!”

Một người?

Tô Mạt và Hàn Ngạo lại nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ bất mãn, nhưng nếu có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền thì thật đúng là không cần thiết nói thêm gì với chúng nữa, Hàn Ngạo đi đến bên cạnh Tô Mạt khẽ hỏi cô.

"Mạt Mạt, em có mang nhiều tiền âm phủ như vậy không?”

Nhìn Hàn Ngạo, Tô Mạt cau mày lắc đầu, "Chỉ mang theo một ít thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

"Quỷ sai đại nhân, chúng tôi không mang theo nhiều tiền như vậy."

"Sáu mươi triệu tỷ!"

Tên quỷ sai cười cười bỗng nghiêm mặt cất lời lần nữa.

"Mi"



Tô Mạt không còn kiên nhẫn nữa, vừa định lên tiếng thì Tử Ngâm phía sau đã kéo góc áo Tô Mạt, quay đầu lại nhìn Tử Ngâm, Tô Mạt đành im lặng. Vì người phải vào ở là Tử Ngâm và Kiều Dật, nếu nhất thời nổi giận với tên quỷ sai này, vói tình hình hiện giờ, khó báo đảm sau này quỷ sai sẽ không làm khó họ nữa.

Thấy Tô Mạt đang định lên tiếng lại im lặng, tên quỷ sai hộ tịch rất đắc ý, gã gác hai chân lên bàn làm việc lắc la lắc lư, miệng còn hát ngâm nga, khiến người ta muốn nhào đến dần gã một trận cho hoa đào nở đầy mặt.

Nếu quả thật xảy ra xung đột đương nhiên tên quỷ sai này không được lợi lộc gì từ họ, song khó bảo đảm sau khi Hàn Ngạo và Tô Mạt rời khỏi, chúng sẽ không làm khó Tử Ngâm và Kiều Dật, dù muốn nổi giận cũng chỉ có thể cố chịu đựng.

“Được, được, được. Nếu vậy giờ chúng tôi đi chuẩn bị tiền, xin quỷ sai đại nhân chờ chút."

Ha ha, chờ thì được thôi, chỉ là thời gian của chúng tôi quý giá, chỗ ở lại càng quý hơn. Chín mươi triệu tỷ!"

“Chuyện này anh tính thế nào?”

“Em có thể liên lạc với Đào Tử không? Bảo cô ấy chuẩn bị nhiều tiền hơn chút để tránh lại xảy ra trục trặc, mau chóng giái quyết chuyện này."

"Ừ, được!"

Tô Mạt nói xong liền lấy ra một con hạc giấy màu vàng trong tay áo, cắn ngón giữa nhỏ một giọt máu lên người hạc giấy, mở mắt cho nó.

Đặt hạc giấy trong lòng bàn tay, Tô Mạt khẽ nói với nó, "Đi đi."

Nhận được mệnh lệnh, con hạc giấy vỗ đôi cánh màu vàng bay ra ngoài thành Phong Đô.

"Chờ chút, nhanh thôi." Tô Mạt nói với Tử Ngâm và Kiều Dật.

Lúc này tại Nhân giói, Đào Tử ở lại canh nhà mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đang chờ đợi, quả nhiên không đến nửa tiếng, cách đó không xa thấp thoáng bóng hình con hạc giấy nho nhỏ đang bay từ từ về phía cô, Đào Tử mở cửa sổ lẳng lặng chờ hạc giấy đáp xuống.

Con hạc giấy nho nhỏ nhanh chóng đậu xuống tay Đào Tử, cô nhắm mắt lại, thông qua giọt máu của Tô Mạt trên mắt hạc giấy, Đào Tử biết được tình hình hiện tại trong thành Phong Đô.

Cất hạc giấy đi, Đào Tử quay người rời nhà đi về phía đường Thanh Lâm, chuẩn bị số tiền tên quỷ sai đòi hỏi.

Đi đến đường Thanh Lâm, Đào Tử tìm bừa một tiệm bán đồ cúng, nói yêu cầu của mình rồi nhanh chóng hóa vàng, toàn bộ đồ Tô Mạt cần đã chuyển đến ngân hàng tại Phong Đô, vì để phòng ngừa chuyện bất trắc nên Đào Tử cố ý chuẩn bị thêm không ít vàng thỏi, để Tô Mạt sử dụng bất cứ lúc nào.

Tô Mạt vẫn chờ trực trong thành Phong Đô, cô nhìn lên bầu trời rồi nói với Tử Ngâm và Kiều Dật.

"Đi thôi, đã đến rồi."

Tò mò nhìn lên bầu trời theo Tô Mạt, Tử Ngâm và Kiều Dật thất bại cúi đầu, họ chẳng nhìn thấy gì cả, không biết Tô Mạt đang nhìn gì nữa.

"Mạt Mạt đang đem tiền đến, bình thường người thân gửi tiền sẽ đến thẳng ngân hàng tại thành Phong Đô, trên trời sẽ xuất hiện hiện tượng như báo tin nhưng chỉ có người nhận nhìn thấy được, nếu ai ai cũng nhìn thấy thì chẳng phải sẽ rối loạn sao?"

Tử Ngâm cùng Kiều Dật đi theo Tô Mạt và Hàn Ngạo đến ngân hàng thành Phong Đô, cô làm xong tất cả thủ tục rồi thuận lợi lấy tiền vàng âm phủ mà Đào Tử gửi đến cho mình, mọi người mang theo tiền vàng đi đến phòng đăng kí hộ tịch thành Phong Đô lần nữa.

Thấy tiền âm phủ trong tay Tô Mạt, quỷ sai hộ tịch thỏa mãn gật đầu, lấy ra một sâu chìa khóa tại bàn làm việc, uể oải nói.

"Đi thôi."

Đi theo quỷ sai ra khỏi phòng đăng kí hộ tịch, rẽ bảy tám lối đến một con phố cực kì vắng vẻ, trước không nói đến vi trí ra sao, song cảnh tượng nơi đây trông như một bãi đổ rác vậy.

Tô Mạt cau mày nhìn tình cảnh trước mắt.

"Chính là chỗ này à?"

"Hừ hừ, điều kiện nơi này đã không tệ rồi, cô còn muốn sao nữa hả? Nếu không cần cũng không lấy tiền lại được đâu, tự nghĩ cách đi."

Không ngờ tên quỷ sai hộ tịch trừng mắt nói với Tô Mạt như vậy.

"Anh khinh người quá đáng mà!"

Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao bay vờn quanh Tô Mạt. Phượng Hoàng Hỏa bốc lên từ tay cô đánh về phía quỷ sai.

"Huyết mạch thần thú?"

Quỷ sai hộ tịch thấy Phượng Hoàng Hỏa bay về phía mình thì hốt hoảng. Gã không ngờ mình lại giở lòng tham với vị chủ nhân không dễ trêu chọc này. Nghe nói trược đó không lâu thậm chí Chuyển Luân Vương của Thập điện cũng từng gặp gỡ huyết mạch thần thú, thật là vạn lần cũng không nghĩ đến...

Nhìn ngọn lửa vàng rực đánh về phía mình, quỷ sai hộ tịch vội vàng trốn ra phía sau. Phải biết rằng Phượng Hoàng Hỏa là ngọn lửa chí dương, nếu bị nó đốt cũng chẳng phải là chuyện giỡn chơi.

Vừa thầm kêu khổ, quỷ sai hộ tịch vừa tránh né Phượng Hoàng Hỏa không ngừng vờn quanh. Ôi, ngàn không nên vạn không nên, sớm biết vậy thì đừng có tham tiền quá. Vừa tránh né quỷ sai vừa xin tha.

"Huyết mạch thần thú tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, xin hãy bỏ qua cho tôi."

Phượng Hoàng quyết đuổi theo quỷ sai hộ tịch, Tô Mạt lạnh lùng đứng cách đó không xa nhìn gã tránh né khắp nơi.

"Huyết mạch thần thú bớt giận!"

Cách đó không xa có một tiếng nói hổn hển vang lên. Tô Mạt quay đầu nhìn, hóa ra là tên quỷ sai vẫn im lặng trong phòng đăng kí hộ tịch.

Tên quỷ sai này nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Mạt, vừa xin lỗi hội Tô Mạt vì phục vụ không đúng, vừa cầu xin giúp cho tên quỷ sai mấy lần suýt bị Phượng Hoàng Hỏa đốt trúng.

"Làm phiền hai vị quỷ sai sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi lại một lần nữa."

Tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến tên quỷ sai hộ tịch ngồi dưới đất rùng mình một cái. Hắn biết rõ vị trước mắt này tuyệt đối là nhân vật không thể đụng đến, không ngờ mình lại xui xẻo vậy. Gã đứng dậy, móc tiền âm phủ vừa vơ vét được từ trong ngực ra.

“Tiền không cần nữa, hai vị quỷ sai cầm đi. vẫn làm phiền hai vị bố trí cho chúng tôi một chỗ ở tạm đưọc một chút. Làm xong những việc này chúng tôi còn phải đến chỗ Chuyển Luân Vương." Hàn Ngạo ôn hòa nói, song sự cảnh cáo trong giọng nói vô cùng rõ ràng.

"Đây là đương nhiên, đều tại chúng tôi có mắt như mù mới đụng chạm đến huyết mạch thần thú. Để chúng tôi bố trí ạ."

Đi theo quỷ sai, mọi người đến một tòa nhà rất sạch sẽ.

"Tôi vừa mới điều tra sổ sách, hai vị không có mộ địa, vì vậy nhất định phải ở tòa nhà này. Đợi đến khi hai vị có mộ trên Dương gian thì tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho hai vị trong thành Phong Đô."

Quỷ sai vừa giải thích vừa đưa họ đi sâu vào trong tòa nhà.

"Nơi này tương đối an tĩnh, hai vị có thể ở đây trước, không biết có cần đăng kí trước một chỗ hay không? Sau này âm trạch của hai vị có thể bố trí thẳng đến đó.”

"Không cần, họ sẽ không ở đây lâu đâu." Tô Mạt thản nhiên từ chối thẳng đề nghị của quỷ sai.

Quỷ sai hơi lúng túng nhìn Tô Mạt, rồi tiếp tục đưa Tử Ngâm va Kiều Dật đi tham quan nơi họ sắp vào ở. Tất cả đều không khác với thế giới loài người, chỉ có điều lúc này nhà cửa trống rỗng không có gì cả, dù chỉ là một cái giường.

"Chờ chúng tôi xử lí xong chuyện ở đây sẽ chuẩn bị cho anh chị. Lúc nãy ở phòng đăng kí hộ tịch anh chị không nhận được. Còn chúng tôi thì khác, tôi thường xuyên quá âm nên cũng có tài liệu."

Tô Mạt giao âm thai đã bị phong ấn tại Bán Bộ Đa vào tay Tử Ngâm và Kiều Dật.

Thấy xá lệnh của Chuyển Luân Vương trên âm thai, sắc mặt hai tên quỷ sai vẫn đi theo họ liền thay đổi. Quả nhiên là huyết mạch thần thú đã có giao tình với Chuyển Luân Vương điện hạ. Không ngờ chúng lại đen đủi tham lam vòi vĩnh nhầm người, không biết họ có nói gì trước mặt Chuyển Luân Vương không nữa.

"Hai vị yên tâm, chúng tôi sẽ không nói gì hết. Nhưng nếu lỡ khi chúng tôi không ở đây mà các người làm khó bạn chúng tôi thì không biết chừng đâu." Quay đầu lại liếc nhìn hai tên quỷ sai đang lau mồ hôi lạnh, Tô Mạt nói thản nhiên.

"Chậc, dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi. Chúng tôi tuyệt đối không dám đâu. Xin huyết mạch thần thú hãy yên tâm, nếu không có việc gì nữa vậy chúng tôi đi đây ạ."

"Làm phiền rồi!"

Hàn Ngạo quay đầu lại nhìn hai tên quỷ sai khẽ cúi đầu coi như là đáp lễ. Hai tên quỷ sai sợ đến mức vội vàng né tránh, sau đó quay người rời khỏi.

Tử Ngâm ôm âm thai trong ngực vẻ lưu luyến. Cô muốn khóc nhưng nước mắt đâu còn để tuôn rơi nữa.

"Tử Ngâm, đừng làm lỡ thời gian."

"Chúng tôi đi đây. Đồ đạc chậm nhất là ngày mai sẽ đến, anh chị chú ý một chút."

Tô Mạt lên tiếng chào từ biệt, cô mang âm thai cùng Hàn Ngạo rời khỏi nhà mới của Tử Ngâm, đến Thập điện luân hồi.