Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 2-3




Type: VẠN HOA PHI VŨ

Sắp đến tháng Bảy, trời đổ mưa nhưng cũng không thể làm dịu cơn nóng của ngày hè, song không biết tại sao Văn Huyên lại cảm thấy trong nhà khá lạnh. Cô cầm lấy tấm chăn trên ghế sô pha đắp lên người, nhìn đồng hồ mới sáu giờ, bây giờ ngủ thì còn hơi sớm, chi bằng xem ti vi thì hơn.

Thời gian tích tắc trôi qua, tập phim với tình tiết cũ mèm trên ti vi khiến Văn Huyên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cô mệt mỏi ngáp một cái rồi tiện tay tắt ti vi, cầm điện thoại đứng dậy trở về phòng. Bởi vì ngoài trời đổ mưa, Văn Huyên không tắt hết đèn trong phòng ngủ mà để một ngọn đèn nhỏ bên giường, nằm ngủ rất ngon.

Đến nửa đêm tiếng sấm đùng đoàng lại đánh thức Văn Huyên đang ngủ say, chẳng biết chiếc đèn nhỏ bên giường đã tắt từ lúc nào, tuy nhiên vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy xung quanh, Văn Huyên đưa tay bật đèn đầu giường nhưng đèn không sáng, xem ra sấm chớp đã làm cháy đèn rồi.

Tiện tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô nhìn thoáng qua, đã mười hai giờ ba mươi phút.

Văn Huyên thấy hơi đói, định rời giường bật đèn phòng rồi xuống bếp tìm chút thức ăn, cô đặt di động lại trên tủ rồi nhích tới mép giường, cúi đầu tìm giày song không biết đã bị đá đi đâu mất.

“Aaaa!”

Văn Huyên hoảng sợ hét lên, chẳng biết tự lúc nào bên giường cô bỗng có một người xuất hiện, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, người đó đang lặng lẽ đứng bên cạnh cô. Là hắn, kẻ xuất hiện trong đêm mưa lần trước.

Cô sợ hãi lùi lại bên kia giường, đưa tay bảo vệ bụng theo bản năng, tiếng nói run rẩy cho thấy lúc này cô đang sợ đến tột cùng, “Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ỏ đây? Tôi cho anh biết, chồng tôi sắp về, nếu anh cần tiền thì ở dưới ti vi ngoài phòng khách có một cái tủ nhỏ, trong đó có ba trăm nghìn tệ, anh lấy đi đừng làm hại tôi.”

Người bên giường không nói tiếng nào, tựa như đang suy nghĩ lời cô nói, lại tựa như đang nghĩ xem xử lí Văn Huyên thế nào, nỗi khiếp sợ lặng lẽ này làm Văn Huyên không thở nổi.

Bỗng nhiên kẻ kia cử động, hắn không đi ra ngoài phòng khách cũng không tiến lên làm hại cô, mà giơ một tay lên chỉ vào Văn Huyên, giữ nguyên động tác đó không nhúc nhích.

Văn Huyên cảm thấy nỗi kinh hoàng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm, không thể chịu nổi nữa, cô bật khóc.

Reng reng… Điện thoại chợt đổ chuông, Văn Huyên như chết đuối tìm được một cái phao cứu mạng, đưa tay cầm điện thoại bên tủ đầu giường, nhanh chóng nhìn về phía người đang chỉ vào cô không nhúc nhích kia, tay run rẩy bắt điện thoại. Không đợi bên kia điện thoại lên tiếng, cô đã lớn tiếng kêu gào:

“Chồng, chồng ơi, cứu em, trong nhà có ma, anh mau về đi, em sắp chết rồi.”

Văn Huyên cảm thấy mình sẽ sụp đổ ngay lập tức, vừa dứt lời thì cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn người đứng bên giường kia nữa, sợ bước tiếp theo hắn sẽ làm hại mình.

Minh Viễn bên kia điện thoại vốn đã bàn việc làm ăn xong, đúng lúc chạy ngang qua nhà hàng vợ thích nên gọi điện thoại định hỏi xem vợ mình có muốn ăn gì không, song vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng gào khóc mất khống chế của cô, anh hoảng hốt vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc vừa trấn an vợ.

“Đừng sợ, anh về ngay đây, em đừng cúp máy, anh nói chuyện với em, không việc gì đâu.” Minh Viễn vừa lái xe vừa nói với Văn Huyên mình đã đến đâu, bao lâu nữa thì về đến nhà.

“Anh sắp về rồi, đang ở dưới lầu, chờ anh.”

Trong vài phút ngắn ngủi nhưng Văn Huyên cảm thấyy như sống một ngày bằng một năm, cô không dám mở mắt cũng không có can đảm nhìn xem người bên giường còn ở đó hay không.

Minh Viễn dừng xe, tiện tay lấy chiếc mỏ lết trong hộp dụng cụ đặt sẵn ở xe, sau đó nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, Minh Viễn chạy đến phòng ngủ, bật đèn, phòng ngủ chẳng có ai, vẫn giống hệt như lúc sáng anh rời đi, còn vợ anh thì đang núp ở bên giường, một tay che bụng một tay nắm điện thoại, mắt nhắm chặt, nước mắt rơi không ngừng.

Anh vội vàng bỏ mỏ lết xuống, tiến đến rồi ôm lấy vợ mình:

“Đừng sợ, là anh, anh về rồi đây.”

Văn Huyên cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, cô sợ hãi mở mắt ra, vừa thấy người đó là chồng mình thì khóc òa lên, đến khi bình tĩnh hơn, cô mới nức nở từ kể cho anh nghe chuyện xảy ra tối nay.

“Chồng ơi, không phải là ảo giác, lần này thật sự không phải là ảo giác. Em thật sự nhìn thấy, thật sự có ma.”

Minh Viễn ôm lấy vợ, nghe vợ miêu tả chuyện xảy ra tối nay cũng cảm thấy sợ hãi. Anh vỗ lưng cô, chờ tâm trạng vợ mình dịu xuống.

“Chồng ơi, anh nói có khi nào trong nhà chúng ta có thứ gì không sạch sẽ không? Ở đây vị trí tốt như vậy, sao chủ nhà kia lại dễ dàng bán cho chúng ta với giá rẻ như vậy chứ?”

Minh Viễn không nói gì, Văn Huyên thấy chồng im lặng đành nói tiếp, “Ngày mai chúng ta mời thầy về xem có được không? Bây giờ em đang có thai, em thật sự không thế chịu đựng thêm nỗi sợ hãi nào nữa. Coi như vì con đi, có được không anh?”

Nghe vợ nói như vậy, Minh Viễn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai anh sẽ đi với em, nhưng mà tìm thầy ở đâu đây?”

Văn Huyên thấy chồng đồng ý, suy nghĩ một chút rồi nói “Hôm nay em đi taxi, nghe tài xế nói đường Thanh Lâm có một tiệm tên là Điếm, ở đó có thầy Tô rất lợi hại, ngày mai chúng ta đến đó nhé anh.”

“Đường Thanh Lâm? Được, em nghỉ ngơi đi đã, sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đường Thanh Lâm.”

Sáng sớm Tô Mạt vẫn còn đang say giấc, đối với cô sáng sớm là thời khắc đẹp nhất trên đời, nếu có thể thì cô hi vọng ngày nào cũng được sống trong thế giới chỉ có ăn và ngủ, tiếc thay thời gian đẹp nhất sắp sửa bị phá tan.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt! Người đàn ông cô mang về sắp hành hạ tôi đến phát điên mất, nếu cô không quan tâm thì tôi sẽ tìm người mang anh ta đi, để anh ta yên tĩnh một chút đấy.”

Tô Mạt mơ màng mở mắt ra, nhìn cô gái áo đỏ đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

“Sao vậy? Động đất à? Nếu như không phải tận thế, xin chớ gọi tôi.” Nói xong Tô Mạt trở mình, định tiếp tục đánh cờ với Chu Công.

Cô gái áo đỏ thấy cô định ngủ tiếp đành phải ra đòn sát thủ, đặt tay mình lên cánh tay của Tô Mạt.

“A, chị hai, cô là ma đó, lạnh quá đi! Được rồi, được rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hàn Ngạo vô lễ với cô à?” Tô Mạt thất bại mở mắt ra, trợn trừng nhìn cô gái áo đỏ phá tan giấc ngủ của mình.

“Nghiêm chỉnh đi, tôi hỏi cô, có phải là anh ta cũng có thể nhìn thấy tôi không?” Cô gái tức giận chống nạnh chất vấn Tô Mạt.

“Nói thật tôi cũng không rõ, đã nhiều năm không gặp anh ấy rồi. Mà sao hả?” Tô Mạt ngồi dậy ôm con gấu bông to đùng bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ trả lời cô gái áo đỏ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy hành hạ cô, cô cũng không thể đến hành hạ tôi. Giấc ngủ với tôi rất quan trọng, khuya nay tôi còn có việc phải làm nữa.” Vò rối mái tóc dài của mình, tâm trạng của Tô Mạt khá ủ rũ.

“Tôi có muốn vậy đâu nhưng sáng nay lúc tôi ra phòng khách thì thấy anh ta đã ở đó, sau đó tôi còn phát hiện dù mình đi đến đâu, mắt anh ta cũng sẽ theo đến đó mà vẻ mặt còn nghiêm túc, không tươi cười hớn hở như hôm qua cô dẫn về đây nữa.”

Vé mặt nghiêm túc? Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Tô Mạt chỉ thấy Hàn Ngạo cười cợt ngả ngớn chứ chưa hề nhìn thấy anh nghiêm túc với thứ gì.

“Được được, tôi dậy đây, tôi đầu hàng, tôi đi xem, được rồi chứ?” Nói xong, Tô Mạt bỏ con gấu bông to qua một bên đứng dậy đi ra phòng khách, Hàn Ngạo không còn ở đó nữa.

Ơ, thơm quá! Tô Mạt theo mùi thơm đi vào bếp, một chàng trai mặc tạp dề hình gấu đang nấu cháo, vô cùng chuyên tâm.

Tô Mạt sủng sốt, phải nói là cô chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh như vậy bao giờ, lúc nhỏ anh thường xuyên nghĩ đủ trò bắt nạt cô, khiến cô vừa thấy anh đã đau đầu ngay.

Hình như nhận ra có người đang nhìn mình, Hàn Ngạo ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn ra cửa, khi thấy Tô Mạt thì ánh mắt anh hệt như con chó sói đói bụng lâu ngày nhìn thấy cục xương vậy, ánh mắt rực lửa đó khiến Tô Mạt bất giác thụt lùi tránh sau cánh cửa, chỉ thò đầu ra.

Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo đang nấu ăn.

“Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy? Học lúc ở nước ngoài à?”

“Ừ, không quen ăn thức ăn ở bên đó nên học nấu ăn, hi vọng sau này có cơ hội nấu cho người anh yêu, xong ngay đây, ra ngoài chờ anh đi, chúng ta cùng ăn sáng.”

Tô Mạt gật đầu trở về phòng tựa hờ vào cửa, đặt tay lên lồng ngực mình, vừa rồi lúc Hàn Ngạo nói muốn nấu ăn cho người anh yêu, sự dịu dàng ấy khiến Tô Mạt không được thoải mái lắm, cô không hiểu tại sao lại như vậy nữa. Ôi, thôi đi đừng nghĩ nữa, ăn sáng xong đến xế chiều còn phải làm việc.

Khi Tô Mạt rửa mặt xong trở lại phòng khách, Hàn Ngạo đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh vẫy tay ra hiệu cho cô nhanh đến.

Tô Mạt đi đến nhìn thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, vội vàng ngồi xuống, cô không hề khách sáo với Hàn Ngạo, cầm lấy chén đũa đã sắp sẵn trên bàn bắt đầu ăn sáng.

“Đúng rồi, Hàn Ngạo, lát nữa em phải ra ngoài làm việc có thể tối nay sẽ về trễ, cơm tối anh khỏi phải chờ em, cứ ăn trước đi.” Húp một hớp cháo, Tô Mạt thỏa mãn ngẩng đầu nói với Hàn Ngạo.

“Là chuyện cô gái áo đỏ kia à?” Hàn Ngạo không ngẩng đầu, gắp một chút thức ăn cho vào miệng vừa nhai vừa hỏi Tô Mạt.

To Mạt kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo phía đối diện: “Sao anh biết? Anh cũng thấy đưọc hả?”

“Cô bé ngốc, dù gì nhà anh cũng chuyên về phong thủy, tuy từ nhỏ anh đã xuất ngoại nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, cơ bản nhất là anh cũng thường thấy được thứ người bình thường không thế thấy. Đây chính là nguyên nhân em phản đối anh ở nhà em à? Chuyện chiều nay em phải làm cũng là mấy chuyện như vậy sao?”

Tô Mạt nhớ đến hôm qua, để quyết định vấn đề chỗ ở, Hàn Ngạo đã dùng hết thủ đoạn, gần như trình diễn màn một khóc lóc hai làm loạn ba thắt cổ, vốn cô không cho anh ở nhà mình cũng bởi chỗ cô hay có những người không bình thường xuất hiện, sợ rằng ở lâu sẽ ảnh hưởng đến thân thể anh, không ngờ anh lại có thể nhìn thấy.

“Cô nhóc, sao không nói gì? Đang nghĩ gì thế?” Hàn Ngạo thấy Tô Mạt vẫn im lặng không khỏi có phần hoảng sợ, anh lựa chọn sống cùng cô để chứng tỏ mình có thể thấy được những thứ cô thấy là quyết định sai lầm sao? Anh chỉ hi vọng thỉnh thoảng có thể giúp đỡ cô thôi.

“Không có gì, em buồn ngủ lắm, rất nhớ Chu Công nhà em.” Tô Mạt ngẩng đầu chỉ vào mặt mình, “Nào, nhìn xem, trên mặt em có gì?”

Hàn Ngạo nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu.

“Mắt của anh còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, trên mặt em rõ ràng viết bốn chữ "Tôi muốn đi ngủ" to đùng, anh đã nhìn thấy Tiểu Hồng Hồng, em cũng khỏi phải nói nhiều, chung sống hòa thuận nhé. Dĩ nhiên là quý trọng tính mạng, cách xa Hồng Hồng một chút.”

Hàn Ngạo: “…”

Mạc Ly: “…”

Ăn sáng xong Tô Mạt trở về phòng chuẩn bị đồ buổi tối cần dùng.

“Em chuẩn bị những thứ này để dùng cho buổi tối sao? Sao em biết nhất định có người đến tìm?”

Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hàn Ngạo đang dựa vào cửa phòng.

“Trực giác, đương nhiên là cũng có phần em cố ý sắp xếp.”

“Làm người bình thường không tốt sao?”

“Em cũng muốn đáng tiếc là không được, cho dù nhắm mắt không nhìn cũng không thể bịt tai không nghe, huống chi em có năng lực này, thay vì để nó lãng phí, chi bằng sử dụng nó còn hơn. Nếu anh có thể thấy, vậy anh có thể xem phong thủy được không? Việc này thật sự không phải là thế mạnh của em.”

“Phong thủy? Miễn cưỡng biết sơ sơ, em muốn làm gì?”

“Chuyển nhà cho ma! Chiều nay ra tiệm cùng em đi, ăn chùa uống chùa trong nhà em cũng phải trả chút thù lao chứ.”

Hàn Ngạo buồn cười nhìn Tô Mạt trước mắt, hồi bé cô luôn lạnh lùng, rất ít khi cười nên anh nghĩ ra rất nhiều trò trêu cô, xem cô tức giận cau mày, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi anh đều cảm thấy rất vui. Lần này trở về, thoạt đầu nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh còn tưởng tính tình cô vẫn như hồi còn bé, không ngờ giờ lại có chút tính quái. Về phần biểu hiện ở sân bay ngày đó, sau được Tô Mạt tổng kết nói là chưa ngủ đủ giấc, tâm trạng không tốt.

“Được, được, được, em nói gì cũng đúng hết, anh đi với em, tuy nhiên anh không bảo đảm là có thể xem được trò trống gì đâu nhé.”

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo vói vẻ mặt quái dị:

“Không định để anh xem gì đâu, chỉ đến đó làm chút việc khổ sai là được rồi, đừng nghĩ nhiều. Anh đồng ý vậy thì chuẩn bị đi, theo bổn cung một chuyến nào.”

Hàn Ngạo cười khổ, “Vâng thưa ngài, nô tài đi chuẩn bị xe cho ngài đây.”

Nhìn anh nói đùa, Tô Mạt cười khúc khích, kéo tay anh đi ra ngoài.