Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 20-2




"Anh cố ý đúng không? Hay ỉà anh nhìn thấy cô gái kia nên chẳng có phòng bị, sai lầm thấp kém như thế cũng phạm phải? Anh mang theo người có bùa theo dõi về là sợ bọn họ không tìm được chúng ta sao?"

Trong căn phòng mờ tối, người phụ nữ có khuôn mặt âm dương kia chất vấn người đàn ông vẫn đang trầm mặc không nói lời nào, thấy người phụ nữ đã nói xong, anh ta thả người trong ngực vào chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng. Ngọn đèn lờ mờ chiếu vào mặt người nằm trên giường, chính là Tiểu Triết.

“Nói đủ chưa? Tôi cảnh cáo cô, đừng cảm thấy cô đã từng cứu tôi mà có thể ở đây chỉ tay năm ngón với tôi, tôi không cần cô dạy dỗ, đừng cho rằng tôi không biết ý nghĩ trong lòng cô."

Nghe người đàn ông nói vậy, người phụ nữ nhất thời nghẹn lời, cô ta tức giận nhìn cô gái trên giường, không nói nữa. Căn phòng yên tĩnh trở lại, người đàn ông tùy ý ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Triết không biết suy nghĩ gì. Thế nhưng người phụ nữ hình như hơi thiếu kiên nhẫn.

"Anh định làm gì? Chúng nhất định sẽ theo lá bùa theo dõi kia tìm đến chúng ta phải không? Bây giờ chúng ta rời đi hay là..."

"Rời đi? Tại sao phải rời đi? Không phải chờ chúng đến tìm sao? Sao vậy, cô sợ à?"

"Nhưng mà còn thiếu hồn phách một cô gái nữa, người anh mang về này cũng chẳng có sinh hồn, trận pháp chưa thành, đưa chúng tới có ích lợi gì?"

Cô ta không hiểu được hành động của người đàn ông, hay phải nói là cô ta cảm thấy mình vẫn không nhìn thấu người đàn ông trước mắt này. Bất kể cô làm gì vì anh ta, thậm chí vì anh ta trở thành hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, cũng không thể nhận được một chút quan tâm thật lòng từ anh ta, thật không biết kiếp trước cô có nợ anh ta không nữa.

"Tự tôi có cách, cô gái này cỏ thể chất lô đỉnh, cho dù không có sinh hồn cũng không sao, cùng lắm thì tối nay tôi đi giải quyết cô gái kia. Trút sáu hồn phách sinh ngày âm vào người này, nuôi dưỡng cô ta thành người rối cũng không tệ."

"Người rối? Chênh lệch quá nhiều so với trận pháp lúc trước của anh rồi. Bỏ ra nhiều đồ như vậy cuối cùng chỉ có được một người rối? Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?"

Người phụ nữ nhìn người đàn ông hờ hững trước mặt mà cảm thấy bất lực không thôi, cố gắng nhiều như vậy, thậm chí vì trộm đá tam sinh ở âm phủ mà trả giá đắt, vậy mà chẳng những bị người đàn ông trước mắt dễ dàng đưa cho người khác, còn đổi trận pháp có thể tạo ra đại họa chốn nhân gian thành một người rối nho nhỏ, cách làm này chẳng có người phụ nữ nào hiểu được. Lẽ nào? Lẽ nào anh ta vì người phụ nữ kia? Không được, nếu như vậy… Sắc mặt cô ta sa sầm, trong lòng đã thầm quyết định.

"Chẳng qua là chuyện sớm muộn, vả lại người rối có gì không tốt, tất cả thương tổn đều vô hiệu, như vậy chúng cũng bó tay. Những hồn thể kia nuôi trong thân thể cô gái này trước, đến khi tìm được sinh hồn này thì tế luyện là được. Lát nữa cô giấu thân thể cô gái này đi, rồi làm cho tôi một cái giống như cô ta, cô biết phải làm thế nào mà, ngày mai dù ai đến cũng sẽ không thể dễ dàng trở về đâu. Tôi đi giải quyết cô gái mới đến khách sạn suối nước nóng kia đã."

Người đàn ông vừa nói vừa đứng dậy định đi ra ngoài.

“Ly Thương, anh có từng yêu tôi không?" Cô gái bỗng nhiên hỏi người đàn ông sắp rời đi.

Dừng bước, Ly Thương quay đầu lại nhìn cô gái khuôn mặt âm dương, "Sao hỏi như vậy? Làm tốt chuyện cô nên làm là được rồi, tôi đi trước."

"Anh có từng yêu tôi không? Việc này rất quan trọng với tôi." Cô gái bước đến kéo áo Ly Thương, kiên trì nhìn anh ta.

"Nguyệt, cô biết tâm ý của tôi, vì vậy xin lỗi."

Vừa nói Ly Thương vừa nhẹ nhàng gạt bàn tay đang kéo mình qua một bên, quay người rời khỏi phòng. Cô gái tên Nguyệt ngây dại nhìn bóng lưng Ly Thương, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở. Đã sớm biết kết quả này song vẫn trốn tránh hết lần này đến lần khác. Bây giờ nên tỉnh mộng rồi, mình đã thành ra thế này cũng không còn gì lưu luyến nữa, chi bằng làm cho anh ta việc cuối cùng.

Cô gái quay người nhìn Tiểu Triết, suy tính một hồi rồi tìm lá bùa theo dõi mà Tô Mạt giấu trên người cô bé, cười nhạo một tiếng.

"Chút tài nghệ cỏn con mà còn tưởng rằng có thể che giấu được sao?"

Vung tay lên, cô gái vẽ một đường kết giới, cắt ngón tay Tiểu Triết lấy ít máu rồi đặt cô bé vào trong. Tiếp theo lấy ra một người rơm trong ngực, chia máu Tiểu Triết ra nhỏ vào ngực và trán người rơm, miêngj bắt đầu niệm một loạt thần chú trúc trắc khó hiểu rồi đặt người rơm lên giường. Theo câu chú càng đọc càng nhanh, người rơm trên giường lại bị bao từng vòng như ủ kén, chỉ chốc lát, trên giường liền xuất hiện một vật thể màu trắng bị bao kín mít, lúc này cô gái mới ngừng đọc chú, nhìn vật thể trên giường, đưa tay chỉ về phía vật thể màu trắng kia.

"Phá!"

Vật thể màu trắng trên giường lập tức biến mất, mà theo đó Tiểu Triết vốn đã đặt trong kết giới lại bỗng dưng xuất hiện. Tiểu Triết đột nhiên mở mắt, cười quái gở với người phụ nữ kia rồi nhắm mắt lại, tựa như khi nãy tất cả đều là ảo giác vậy...

"Khụ khụ..."

Cô gái ho khan vài tiếng, nhìn Tiểu Triết cười thỏa mãn, phần mặt hoàn hảo nhỏ từng giọt mồ hôi lớn, sắc mặt cũng tái nhợt, cô ta nghĩ ngợi, cắt cổ tay mình đưa đến khóe miệng Tiểu Triết, không ngờ Tiểu Triết vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, mút lấy máu chảy ra từ tay người phụ nữ từng ngụm từng ngụm, sắc mặt cô ta càng ngày càng trắng bệch, gắng sức chịu đựng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Triết trên giường. Tiểu Triết thôi mút máu cô ta, nhắm mắt lại.

“Lần này, dù là ai đến, không chết cũng để lại nửa cái mạng cho tôi. Ly Thương, đây là việc cuối cùng tôi làm vì anh, cuối cùng tôi cũng buông tay, có điều tôi sẽ không bỏ qua Đào Tử kia đâu, tôi sẽ mang theo cô ta cùng xuống địa ngục. Ha ha ha ha..."

Ly Thương lại lên đường đến khách sạn suối nước nóng, đột nhiên cảm thấy ngực nhói đau. Anh ta dừng bước, ôm ngực, quay đầu nhìn về phía sau. Tại sao mình đột nhiên cảm thấy khó chịu? Đã xảy ra chuyện gì sao? Là Nguyệt? Hay là... hay là cô ấy?

Lòng Ly Thương hơi bức bối, anh ta biết lời nói vừa rồi đã làm tổn thương Nguyệt. Nhưng tình cảm là như vậy, không yêu thì cho dù có thương hại nhiều hơn nữa cũng vô ích. Dù cho vì thương hại mà ở bên nhau cuối cùng cũng sẽ tách rời, cho nên anh ta mới lảng tránh tình cảm của Nguyệt lần nữa, tuy nhiên cô ấy không hiểu. Nhưng nỗi bi thương quẩn quanh trong lòng không đi kia rốt cuộc là sao... Anh ta không hề chú ý, trong chốc lát dừng lại, cô gái tên Nguyệt đã lặng lẽ đến bên anh ta...

"Bây giờ anh muốn đi sao? Nhưng mà một mình anh đi em không an lòng, hay là để em đi cùng anh nhé?"

Ở phòng ngoài, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo chuẩn bị rời đi, mặt đầy vẻ lo lắng.

"Em ở lại với Đào Tử đi, không sao đâu, sáng sớm ngày mai bảo Đào Tử đi tiếp cận với cô gái vừa mới vào ở phòng 212, an tâm chờ anh trở lại. Anh chỉ đi thăm dò, không sao đâu, ngoan."

Hàn Ngạo ôm Tô Mạt vào lòng, vỗ nhẹ trấn an tâm trạng bất an của Tô Mạt.

"Nhưng mà..." Tô Mạt tựa vào ngực Hàn Ngạo, nghe tiếng tim đập yên ổn của anh, "Nhưng mà từ lúc mới bắt đầu, trong lòng em vẫn quanh quẩn một cảm giác xấu. Em lo đối phương đã phát hiện ra chúng ta, đang chờ chúng ta mắc câu đấy."

"Anh phải nhanh chóng trở lại, phát hiện không ổn cũng phải nhanh chân bỏ trốn, nhất định đừng rơi vào cạm bẫy người ta bố trí, biết không? Anh cầm lấy cái này, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì thả nó ra, để em biết tình hình của anh, cũng dễ đi giúp anh một tay." Tô Mạt vừa nói vừa giao một vật thể màu vàng nho nhỏ vào tay Hàn Ngạo, "Thứ này được luyện ra từ Phượng Hoàng Hỏa, đồ bình thường không thể làm hư hại nó, vốn định dùng hạc giấy em và anh thường dùng nhưng em sợ một khi có biến cố thì em không thể biết được an nguy của anh, cho nên cố ý tìm ra một khối vẫn thạch mà Đào Tử mang từ nhà đến tạo ra vật nhỏ này. Tóm lại, anh nhất định phải cẩn thận."

Không yên lòng nhìn Hàn Ngạo, Tô Mặt kéo anh, vẻ mặt lo lắng khiến lòng Hàn Ngạo ấm áp, anh kề môi hôn lên trán Tô Mạt rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng Hàn Ngạo, Tô Mạt cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Được rồi, nhìn đủ rồi chứ? Ra đi."

“Không ngờ người đẹp lạnh lùng Mạt Mạt nhà ta vậy mà cũng có lúc dịu dàng nhỉ, hì hì."

Đào Tử cười bước ra từ phòng trong, vừa cười xấu xa vừa trêu chọc Tô Mạt đang dõi mắt theo Hàn Ngạo.

"Đừng chê cười mình, cậu thì sao? Tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?" Tô Mạt quay người lại nhìn Đào Tử, bước đến kéo cô bạn mình ngồi bên giường, "Cậu đừng nghĩ nhiều quá, mình biết chuyện tình cảm không thể nói rõ ràng. Nhưng mà Đào Tử, cậu có thể không quên được nhưng nhất định phải học cách buông bỏ. Thấy cậu như vậy mình rất lo lắng."

"Mình biết cậu lo lắng cho mình, yên tâm đi, mình không sao. Trái lại cậu đấy, gần đây thân thể thế nào, tại sao mình cảm thấy có khi thân thể cậu đột ngột rất nóng? Lẽ nào, Thiên Niên Kiếp...

Đào Tử ngừng nói nhìn Tô Mạt chăm chăm.

"Cuối cùng bị cậu phát hiện rồi, mình lo..."

"Aaaa!"

"Ly Thương, anh định làm gì?"

Trong khách sạn suối nước nóng, trước cửa phòng 212, Tô Mạt nhìn Ly Thương nắm sinh hồn kia trong tay, chất vấn.

"Làm gì? Ha ha, không phải cô đã thấy rồi sao? Còn cần hỏi tôi, Tô Mạt cô không cản được tôi đâu. Tốt nhất là để tôi đi, chỉ là một hồn phách nho nhỏ mà thôi, là bạn cũ cần khắt khe thế không?"

Ly Thương nắm sinh hồn trong tay nhìn Tô Mạt và Đào Tử trước mặt, cười lạnh lùng, như thể sinh mạng trong tay anh ta chẳng đáng là gì vậy.

"Ly Thương, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hại nhiều cô gái trẻ như vậy, anh không thấy hổ thẹn chút nào sao?"

"Tô Mạt, muốn những sinh hồn kia thì đi theo tôi."

"Mạt Mạt, đừng đi!" Đào Tử kéo lại Tô Mạt lại, lo lắng nói.

"Cậu ở đây chờ mình, mình đi rồi về ngay. Yên tâm, mình biết chừng mực."

Tô Mạt đuổi theo hướng Ly Thương rời khỏi. Nhìn Tô Mạt rời đi, tim Đào Tử bỗng thót đến cổ họng, cô lo lắng nhìn Tô Mạt đã mất dạng, vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Đối thủ của cô là tôi? Cô muốn đi đâu?"

Một tiếng nói vang lên phía sau Đào Tử, cô dừng bước, quay người lại nhìn ra sau. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra thì cô không còn ở khách sạn suối nước nóng nữa.

Cảnh vật trước mắt bỗng chốc trở thành trốn vắng lặng như tờ, bốn phía đều là bãi cỏ hoang vu. Đáng ra bây giờ là thời tiết tháng Bảy, dù không có ánh nắng tươi đẹp song ít nhất cũng phải có cây cối xanh biếc, cảnh tượng trước mắt khiến Đào Tử lo lắng. Đây là đâu? Sao lại hoang vu đến vậy?

"Cô là ai?"

Ha ha ha, tôi là ai? Chờ khi cô chết đi tôi sẽ cho cô biết rõ."



Giọng nữ lại vang lên, Đào Tử không thấy rõ dáng vẻ của cô ta, chỉ thấy cô ta đứng cách cô không xa bỗng nhiên vung tay tung một lá bùa về phía cô, Đào Tử hơi sửng sốt, vội vàng nghiêng người tránh sang bên. Còn tưởng rằng lá bùa đã mất hiệu lực, không ngờ phía sau lại ập đến một luồng tà khí. Đào Tử giật mình lộn một vòng, tránh được tà khí đánh đến từ phía sau. Cô ổn định thân thể nhìn về vị trí tà khí ùa đến, lá bùa kia lơ lửng giữa không trung, tựa như đang chờ gì đó.

"Hình như tôi chưa từng đắc tội với cô, tại sao cô muốn giết tôi?"

Đào Tử chẳng hiểu gì, cô đứng dậy, trên hai bàn tay cũng xuất hiện hai lá bùa.

"Có đắc tội hay không, không phải chỉ cô nói là được. Không phải cô muốn biết tôi là người thế nào sao? Tôi sẽ cho cô biết rõ ràng trước khi chết."

Vừa nói, người phụ nữ vừa lách mình khói chỗ tối, phơi bày khuôn mặt mình trước mặt Đào Tử, khiến Đào Tử không khỏi kinh hoàng.

"Sao cô bị như vậy?"

Nhìn gương mặt giống như mặt nạ âm dương của người phụ nữ, Đào Tử hít vào một hơi, giọng nói cũng đầy vẻ thương hại.

"Tôi không cần cô thương hại, đều là tại cô, đều tại người phụ nữ như cô tôi mới biến thành bộ dạng này. Tôi vì Ly Thương trả giá nhiều như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối trong lòng của anh ấy chỉ có mình cô. Tại sao? Tại sao tôi trả giá nhiều như vậy lại không thể nhận được một chút tình cảm của anh ấy? Còn cô, ngay cả khi nhất định phải truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng mới có thể giữ được mạng sống cũng không chịu truyền thừa cho anh ấy, nhưng lại được anh ấy nhớ thương vô cùng?"

Cô ta nói một hồi, tựa như không ngăn được dòng xúc cảm, uất ức đang dâng trào trong lòng, giọng nói oán hận càng lúc càng dồn dập, một giọt lệ chảy xuống bên mặt hoàn mỹ không tì vết.

"Vì giúp anh ấy lấy đá Tam Sinh, tôi mất đi nửa bên mặt của mình, nhưng nó lại bị anh ấy dễ dàng đưa cho các người. Hiện tại sinh mệnh tôi cũng không còn nhiều nữa, cô cũng đừng hòng ở lại trên cõi đời này để được anh ấy nhớ thương. Hãy theo tôi... cùng nhau xuống địa ngục đi!" Cô ta nói một hồi thì thình lình đưa tay gạt đi nước mắt, nhìn lá bùa lơ lửng giữa không trung, đột ngột niệm chú, “Lấy máu của ta, tế luyện huyết ngục. Lấy hồn của ta trả giá, lót đường cho ma vương..."