Huyết Tâm Lệnh

Chương 27: Bão dậy trong hồn




Im lặng.

Sự im lặng trầm trầm như cõi chết.

Đó là sự im lặng bên ngoài, sự im lặng để lắng nghe báo tố.

Cơn bão tố dữ dằn đang nổi dậy trong lòng người.

Không biết như thế bao lâu, bây giờ Tiểu Phi mới đứng thẳng mình lên.

Hắn đứng thẳng nhưng không nhìn Lý Tầm Hoan.

Hình như hắn nguyện với lòng không giờ hắn nhìn vào mặt Lý Tầm Hoan, hắn nói bằng giọng lạnh lùng :

- Tại sao anh làm như thế?

Câu nói đó đối với Lý Tầm Hoan là câu nói mà đáp lại quá dễ dàng nhưng không hiểu tại sao, hắn không nói được nửa tiếng.

Hắn biết có những lời nói mà bây giờ chẳng những làm cho mình thương tâm mà càng làm cho người khác đau lòng.

Tiểu Phi vẫn không quay lại, hắn nói thật bình tĩnh :

- Anh cho rằng nàng làm tôi chìm đắm? Anh cho rằng chỉ cần làm cho nàng lìa tôi sẽ phấn chấn lên? Nhưng anh có biết không, nếu không có nàng là tôi không làm sao sống được.

Lý Tầm Hoan ảo não :

- Tôi chỉ hy vọng là anh khỏi bị lừa gạt, tôi chỉ mong anh tìm được một người xứng đáng với tình yêu của anh, tôi tin rằng nếu được như thế thì anh sẽ quên được tất cả.

Tiểu Phi quắc mắt, giọng hắn không còn bình tĩnh nữa :

- Anh cho rằng nàng đã lừa gạt tôi? Anh cho rằng nàng là người không đáng để cho tôi yêu?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi chỉ biết nàng từ thuở bắt đầu, nàng đã mang đến cho anh toàn là bất hạnh.

Giọng Tiểu Phi dữ dằn :

- Anh làm sao biết rằng bất hạnh hay hạnh phúc?

Hắn vụt quay mình lại nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan, giọng hắn càng dữ dằn hơn nữa :

- Anh cho rằng anh là một con người như thế nào mà lại luôn luôn khống chế tư tưởng của tôi, anh là người như thế nào mà luôn luôn khuấy rối vào đời sống riêng tư của tôi? Anh có biết là anh không cái gì cả, anh chỉ là một thằng ngu, anh tự lừa dối anh, anh đã không tiếc gì để đem người yêu mình gả cho người khác, anh đã đem người yêu của mình tống vào hỏa ngục thế mà anh lại tự cho mình là cao minh vĩ đại, còn bao nhiêu người khác là đồ bỏ.

Mỗi một câu nói của hắn y như một cây kim thật sắc đâm vào trái tim của Lý Tầm Hoan.

Trên đời này có lẽ không một lời nào có thể làm thương tổn Lý Tầm Hoan như thế ấy.

Tiểu Phi nghiến răng nói từng tiếng một :

- Cho dầu nàng mang đến cho tôi bất hạnh đi, thế còn anh? Anh đã mang lại cho tôi những gì? Anh đã mang lại cho tôi cái vui sướng, cho tôi đau khổ? Anh đã mang lại cho người đời cái gì? Cho Lâm Thi Âm cái gì? Anh mang lại cho nàng cái gì? Anh có biết kiếp sống của Lâm Thi Âm đã bị anh hủy diệt? Anh có biết như thế hay không mà anh còn muốn hủy diệt cả kiếp sống của tôi?

Tay chân của Lý Tầm Hoan bỗng run bần bật, hắn khum mình xuống ho sặc sụa, hắn ói ra từng bứng máu tươi.

Tiểu Phi đứng nhìn Lý Tầm Hoan bằng con mắt lạnh lùng, thật lâu hắn vùng quay mặt bỏ đi.

Cơn ho của Lý Tầm Hoan không dứt, hắn không nói được, hắn cố đứng lên chạy theo đưa tay cản trước mặt Tiểu Phi.

Tiểu Phi quắt mắt :

- Anh muốn gì nữa?

Dùng ống tay áo quệt giòng máu đang chảy dài hai bên mép, Lý Tầm Hoan vừa thở vừa hỏi :

- Anh... anh định đi tìm nàng?

Tiểu Phi thản nhiên :

- Đúng, rồi sao?

Lý Tầm Hoan lắc đầu :

- Không, anh không nên đi.

Tiểu Phi bĩu môi :

- Ai nói như thế?

Lý Tầm Hoan mím miệng :

- Tôi, tôi nói, bởi vì cho dầu anh có đem nàng về được thì cũng chỉ là đem về cho anh sự đau khổ, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày nàng sẽ hủy diệt anh, tôi... tôi không thể nhìn thấy anh bị hủy diệt vào tay người đàn bà ấy.

Tiểu Phi nắm tay mình thật chặt, Lý Tầm Hoan nói bao nhiêu hắn nắm chặt bấy nhiêu.

Từng lóng tay của hắn vì dùng quá sức mà trắng bệch, da mặt hắn càng xanh hơn, mắt hắn gân đỏ nổi lên như máng nhện như một cục lửa rực hồng.

- Bây giờ, hai người tuy xa nhau, tuy anh có khổ nhưng chỉ khổ trong một lúc nhưng nếu hai người ở chung thì anh sẽ mang khổ suốt đời. Những chuyện gì khác, anh thấy rõ nhận xét quang minh, tôi không hiểu tại sao chuyện của anh thì anh lại...

Tiểu Phi vụt ngắt lời, hắn gằn từng tiếng :

- Từ trước đến giờ anh vẫn là bằng hữu của tôi.

Lý Tầm Hoan gật đầu.

Tiểu Phi nói :

- Cho đến bây giờ, cho đến bây giờ thôi, anh cũng vẫn là bằng hữu của tôi.

Lý Tầm Hoan gật đầu.

Tiểu Phi nói :

- Nhưng ngay từ bây giờ trở về sau thì khác.

Mặt của Lý Tầm Hoan ủ dột hơn bao giờ hết :

- Tại làm sao thế?

Tiểu Phi nói :

- Bởi vì tôi có thể chịu đựng được sự hối nhục của anh đối với tôi nhưng không thể chịu đựng được khi anh có lời lẽ hối nhục nàng.

Lý Tầm Hoan dàu dàu :

- Anh cho rằng tôi muốn hối nhục nàng?

Tiểu Phi nói :

- Tôi đã chịu đừng mãi cho đến bây giờ bởi vì từ trước đến này chúng ta vẫn là bằng hữu nhưng từ đây về sau nếu anh lại còn hối nhục nàng một lời, sự hối nhục đó phải được lấy máu mà gột rửa.

Có lẽ vì quá giận nên toàn thân hắn phát run và giọng hắn cũng run :

- Bất luận đó là máu của anh hay là máu của tôi cũng đều phải đem ra rửa lấy sự hối nhục ấy.

Lý Tầm Hoan chợt cảm nghe như bị ai đánh một đòn thật mạnh vào giữa ngực, hắn lảo đảo thối lui, thối lui ra tới cửa.

Hắn ôm ngực mà ho nhưng không nghe lấy một tiếng bởi vì hắn đang cắn răng thật chặt, miệng hắn cũng ngậm lại thật chặt.

Máu, máu từ miệng ngậm cứng của hắn úa ra y như người ta đang nắm một quả tim bóp mạnh.

Tiểu Phi không nhìn hắn :

- Bây giờ tôi sẽ đi tìm nàng, bất luận như thế nào tôi cũng phải tìm nàng, tôi mong anh không đi theo, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo, nếu không anh sẽ mang hận suốt đời.

Đó là một câu nói cuối cùng vì nói chưa xong là hắn đã ra khỏi cửa.

Hắn đi thẳng một mạch không hề quay lại.

Nước mắt vốn là chất mặn.

Nhưng nếu nó không trào ra mắt mà lại chảy ngược vào trong bụng thì chất mặn của nó biến thành chất đắng.

Máu cũng vốn là chất mặn.

Nhưng nếu quả tim bị nát, máu từ quả tim ấy ứ đọng trong bụng, chất mặn của máu biến thành chất cay.

Máu và nước mắt hòa tan, tâm hồn của con người dâng lên một niềm cay đắng chua xót.

Lý Tầm Hoan bây giờ cơ hồ không còn đứng lên được nữa.

Mặt hắn cúi gầm xuống đất, thân hình hắn loạng choạng.

Hắn chợt thấy lại những dấu chân.

Nhưng dấu chân hiện rõ bên ngoài cửa.

Nhưng dấu vết cố ý lưu lại của Lâm Tiên Nhi, lòng hắn vụt nghe rợn lạnh.

Nàng cố tâm để lại dấu vết cho Tiểu Phi.

Nàng không lưu lại nhiều, nàng rất biết bản năng “săn đuổi” của Tiểu Phi.

“Con người sinh ra và lớn lên giữa đồng hoang vu quan ải, sống gần dã thú, bàn năng của hắn linh mẫn lạ thường...”

Nàng chỉ lưu lại vừa đủ cho hắn đuổi theo, nàng không để cho người khác thấy.

Nhưng theo được là một việc, còn theo kịp rồi chuyện gì xảy ra sau đó?

Tiểu Phi và Lữ Phụng Tiên thế tất sẽ một còn một mất, Lâm Tiên Nhi rất thích thấy những kẻ đàn ông vì nàng mà sống chết với nhau.

Nghĩ đến chuyện ấy Lý Tầm Hoan nghe lòng bàn tay rịn ướt mồ hồi, Tiểu Phi bây giờ còn chưa phải là đối thủ của Lữ Phụng Tiên.

Người có thể cứu được mạng Tiểu Phi bây giờ là Lý Tầm Hoan nhưng “... đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo, nếu không anh sẽ mang hận suốt đời!”.

Câu nói của Tiểu Phi mới ràng ràng đây, đó là câu nói sau cùng.

Tiểu Phi chưa bao giờ nói ra rồi sửa lại.

Huống chi, bây giờ đêm đã quá khuya, Lý Tầm Hoan lại không có thứ bản năng “săn đuổi” như Tiểu Phi, cho dầu hắn muốn theo cũng chưa chắc theo đúng được.

Lý Tầm Hoan cố gằng đứng lên, hắn bồng thi thể Linh Linh lên giường kéo chăn đắp lại.

Cho dầu sự việc sẽ ra sao, hắn nhất định cũng phải đuổi theo.

Hắn đã hạ quyết tâm.

Cho dầu Tiểu Phi không còn xem hắn là bằng hữu nữa, cho dầu Tiểu Phi có thái dộ ra sao, mãi mãi Tiểu Phi cũng vẫn là bằng hữu của hắn, tình bằng hữu của hắn đến chết hắn cũng không khi nào thay đổi, cho dầu người bạn ấy đối với hắn ra sao.

Cũng như tình yêu của hắn, cho dầu biển cạn non mòn, cho dầu dâu biển thương tang, lòng hắn không khi nào thay đổi.

“Lâm Thi Âm, bây giờ nàng sống ra sao? Bây giờ nàng có được yên vui?”

Lòng hắn bỗng dâng lên một niềm chua xót.

Nhưng hắn không muốn tìm nàng bởi vì hắn biết Long Tiêu Vân nhất định sẽ hết lòng lo lắng cho nàng, tình hữu nghị của Long Tiêu Vân tuy đã thay đổi hoàn toàn nhưng riêng với Lâm Thi Âm, tình yêu của hắn vẫn là bất biến.

Lý Tầm Hoan cũng chỉ cầu mong có thế, miễn hắn đối xử tốt với nàng còn thì những chuyện gì khác nữa, họ Long vẫn được hắn thứ tha.

* * * * *

Long Tiêu Vân nghe lòng khoan khoái hơn bao giờ hết.

Lúc kết hôn với Lâm Thi Âm đồng thời được Lý Tầm Hoan giao cho tất cả sự nghiệp của Hưng Vân trang - vừa được tiền, có thể nói đó là phút huy hoàng nhất trong cuộc đời của hắn nhưng bây giờ, sự huy hoàng đó chỉ đáng kể là hàng thứ nhì mà thôi.

Hiện tại mới thật sự là phút huy hoàng lý tưởng trong con người của hắn.

Qua ba hôm nữa, chiếc ghế thứ hai cao nhất trong Kim Tiền bang sẽ có hắn ngồi chễm chệ, hắn sẽ thành là người anh em kết nghĩa với một nhân vật lừng lẫy nhất giang hồ: Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Kim Hồng.

Luôn cả Long Thiếu Vân, khí sắc của hắn cũng tươi hơn bao giờ hết.

Chỉ có một điều làm cho Long Tiêu Vân hơi không được thỏa mãn là Lâm Thi Âm không chịu đến Kim Tiền bang với hắn, không chịu cùng với hắn hưởng phút vinh quang.

Tại sao nàng lại cự tuyệt?

Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ, không sao, khi hắn đầy đủ quyền lực trong tay, hắn sẽ có nhiều quyết định mà sẽ không một ai cưỡng lại.

Hắn ngồi ngẫm nghĩ và hé miệng cười một mình.

Nụ cười tươi nhất, thỏa mãn nhất trong đời của hắn.

Có người mang một dục vọng lớn nhất là tiền bạc, có người thì là quyền lực, nếu một trong hai cái đó được thỏa mãn thì nỗi thống khổ nhất trong lòng nếu có cũng sẽ vơi ngay. Long Tiêu Vân được cả hai, sự thống khổ trong lòng hắn không chỉ vơi mà còn tan biến hết.

Long Thiếu Vân tì tay nơi cửa sổ, mặt hắn tuy vẫn trắng bệch nhưng rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai hắn :

- Con nghĩ Thượng Quan Kim Hồng có thân tự nghinh tiếp cha không?

Long Thiếu Vân quay lại cười :

- Tự nhiên là có chứ, chẳng những có mà nghi thức lại còn thật long trọng.

Long Tiêu Vân cũng cười :

- Cha cũng nghĩ như thế, cha đã là anh em kết nghĩa với hắn làm cha nở mặt chính là hắn đã làm cho hắn nở mặt với người đấy mà.

Hắn hơi trầm ngâm rồi lại nói :

- Lúc hắn đến, con nghĩ xem cha nên gọi hắn là Bang chủ hay gọi là đại ca?

Long Thiếu Vân cười :

- Đại ca chứ, chính con đây cũng phải sửa lại gọi hắn là Bá Phụ.

Long Tiêu Vân cười lớn :

- Có một người Bá Phụ như thế quả là vận khí của con...

Hắn ngưng cười và khẽ cau mày :

- Nhưng Lý Tầm Hoan chưa chết, không biết hắn có trở mặt hay không?

Long Thiếu Vân cười :

- Không khi nào, thiên hạ anh hùng chỉ biết là hắn và cha định nghĩa kim bằng vì mến trọng nghĩa tài, theo thiếp mời có nói họ hoàn toàn không biết chuyện kết nghĩa có điều kiện gì cả, nếu hắn có nuốt lời trở mặt thì sau này hắn nói ai nghe.

Long Tiêu Vân gật đầu :

- Đúng trong võ lâm, sở dĩ người ta kính phục hắn cũng là do hắn chỉ nói một lời, chính cái đó đã làm cho hắn bị thế kẹt với cha con mình đấy.

Giấy tờ trên bàn đã không vơi mà lại dầy thêm.

Phạm vi thống trị của Kim Tiền bang mỗi ngày một thêm rộng lớn.

Trách nhiệm của Thượng Quan Kim Hồng mỗi ngày một nặng thêm bởi vì bao nhiêu công việc, hắn tự quyết định lấy, hắn phải quán xuyến tất cả, hắn không tín nhiệm một ai cả.

Bây giờ thì đã suốt năm tiếng đồng hồ liền, hắn làm như không ngưng nghỉ.

Nhưng hắn không hề biết mệt, sự phát triển ngày một lan rộng của Kim Tiền bang làm cho hắn vô cùng phấn khởi, hắn không biết mệt mà rất say sưa.

Cửa mở.

Một người bước vào.

Thượng Quan Kim Hồng không hề ngẩng đầu, người có quyền trực tiếp vào đây mà không cần báo trước trong Kim Tiền bang chỉ có một mình Kinh Vô Mạng.

Cũng vẫn y như bình thường, Kinh Vô Mạng bước vào, đứng im sau lưng Thượng Quan Kim Hồng, đứng im không nói.

Thượng Quan Kim Hồng vẫn cắm đầu làm việc :

- Lý Tầm Hoan đâu?

Kinh Vô Mạng đáp :

- Thoát rồi.

Bây giờ thì Thượng Quan Kim Hồng mới quay lại.

Tia mắt hắn chạy thật nhanh từ bả vai xuống cánh tay tàn phế của Kinh Vô Mạng và hắn lại cũng thật lạ, cúi đầu vào công việc đang làm.

Hắn không nói một tiếng, mặt cũng không hề đổi sắc.

Kinh Vô Mạng cũng không bộc lộ gì ra sắc mặt, mắt hắn vẫn y như bao giờ, vẫn trơ trơ nhìn vào khoảng trống xa xôi.

Tất cả gần như không có gì cải biến.

Thượng Quan Kim Hồng vẫn làm việc, không hỏi một câu cũng không an ủi một câu.

Cánh tay của Kinh Vô Mạng gãy cũng tốt, không gãy cũng tốt, gần như chuyện đó đối với Thượng Quan Kim Hồng không ăn nhằm gì cả.

Qua một lúc lâu, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Lại một chồng giấy tờ mới được đưa vào.

Trong đống giấy tờ mang vào có một phong thơ màu hường lợt.

Thượng Quan Kim Hồng xé ra trước nhất, hắn xem qua nhanh nhất.

Bởi vì trong thơ chỉ vỏn vẹn một câu: “Đợi nơi chỗ cũ, có cả Lữ Phụng Tiên!”.

Thượng Quan Kim Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu và quyết định, hắn chầm chậm quay ra cửa.

Cũng y như cũ, Kinh Vô Mạng lẽo đẽo theo sau như bóng với hình.

Hai người ra khỏi cửa, xuyên qua con đường hầm bí mật trổ lên sân rộng.

Ánh nắng xuyên qua cành lá.

Ánh nắng buổi tàn thu y như buổi xế chiều của người con gái, không có một hấp lực nào khiến cho người chú ý.

Hai người một trước mọt sau đi thật nhịp nhàng như thuở bao giờ.

Nhưng chỉ mấy phút sau đó, Kinh Vô Mạng phát giác ra chuyện lạ: bước đi của Thượng Quan Kim Hồng lần lần thay đổi, bộ pháp của hắn đã cải biến.

Bước chân của Kinh Vô Mạng không như trước nữa.

Không thấy Thượng Quan Kim Hồng bước nhanh hơn nhưng càng lúc khoảng cách của hắn và Kinh Vô Mạng dang xa.

Cự ly giữa hai người càng lúc càng dài và cuối cùng Kinh Vô Mạng dừng hẳn lại.

Thượng Quan Kim Hồng vẫn đi thẳng, hắn không nhìn lại một lần.

Nhìn theo bóng khuất dần của Thượng Quan Kim Hồng, đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng vụt hiện rõ rệt nét cực kỳ thống khổ, cực kỳ bi thảm.

Rừng tòng.

Một khu rừng thật rậm.

Rừng tòng, dầu là mùa thu, cây lá vẫn xanh, bóng mặt trời không bao giờ xuyên thủng.

Khu rừng u ám nhưng mặt đất vẫn khô ráo, từng làn gió nhẹ thoáng qua mang một không khí êm đềm.

Lâm Tiên Nhi dựa bên cội cây, tay nàng nắm chặt tay áo của Lữ Phụng Tiên, ánh mắt “thu ba” của nàng đăm đăm vào mặt hắn.

Lữ Phụng Tiên có chiều mỏi mệt, da mặt hắn như trắng bệch, đuôi mắt hắn có thêm nhiều vết nhăn hơn.

Lâm Tiên Nhi nhìn sâu vào mắt hắn :

- Có ân hận không?

Lữ Phụng Tiên cười :

- Ân hận? Sao lại ân hận? Có em ở bên mình, bất cứ người đàn ông nào, bất cứ trong trường hợp nào cũng không hề có một mảy may ân hận.

Lâm Tiên Nhi cười khúc khích và nhào vào lòng hắn :

- Thật thế ư?

Lữ Phụng Tiên ôm lấy eo lưng mềm quặt của nàng :

- Không thật thì là gì?

Hơi thở của Lâm Tiên Nhi cũng đã nghe gấp lắm nhưng hình như nàng cố gắng chống chọi, nàng dụi đầu vào ngực hắn :

- Đừng anh... bây giờ... bây giờ chưa được.

Tay Lữ Phụng Tiên hơi run trên thân thể của nàng :

- Sao? Sao vậy? Không muốn nữa à?

Lâm Tiên Nhi rà môi sát vào vành tai hắn, nàng nói qua hơi thở dịu dàng :

- Muốn nhưng... nhưng anh phải giữ sức để đối phó với Thượng Quan Kim Hồng.

Nàng đưa làn môi nóng bỏng qua lại trên vành tai của hắn và thì thào :

- Ráng đi, ráng thêm một chút nữa... thanh toán tên đó rồi em... em sẽ cho anh tất cả.

Lữ Phụng Tiên càng xiết chặt eo nàng hơn nữa :

- Em cho rằng lão mạnh hơn anh à?

Lâm Tiên Nhi đấm thìm thụp lên lưng hắn, nàng cười khúc khích :

- Quỷ... em nói thật mà lão ấy dữ lắm đấy.

Nàng lại áp sát vành môi vào tai hắn :

- Chỉ cần anh giết được Thượng Quan Kim Hồng, chỉ cần anh giết chết hắn xong thì không chỉ em hoàn toàn thuộc về anh mà thiên hạ cũng sẽ thuộc về anh, thuộc về chúng ta, ngày còn dài lắm, nệm ấm chăn êm đang chờ đợi, anh vội vã làm chi...

Giọng nói của nàng y như khúc ca uyển chuyển, khúc ca ngọt ngào như mật, Lữ Phụng Tiên ngây ngất bàng hoàng.

Nhưng tia mắt của hắn vùng đứng lại.

Lâm Tiên Nhi cũng vùng tuột ra khỏi bên tay hắn, nàng ngồi ngay trên mặt đất, chúi nép vào gốc cây.

Trong khu rừng vắng ngắt vụt nghe tiếng bước chân, tiếng bớc chân nhẹ nhàng trên lá, chỉ có những người từng kinh nghiệm mới nghe được mà thôi.

Tiếng bước chân cũng không có gì đặc biệt nhưng không hiểu tại sao, chỉ thoáng nghe là đã thấy rùng mình.

Bước chân dừng lại.

Thượng Quan Kim Hồng hiện ra bên cội tòng rậm rạp.

Hắn đứng im lìm như một hòn non bộ.