Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 57: Có phải đã kết thúc?




Hoàng hôn nhuộm bầu trời trong một sắc tím than u uất, những đám mây bồng bềnh nhẹ bâng theo cơn gió bay về phía chân trời xa. Mặt nước óng ánh như vảy cá trong ánh mắt trời tàn. Thủy triều đã lên từ bao giờ, từng cơn sóng mạnh ập vào bờ như xuống đập nát những tảng đá. Phía xa xa tiếng hát của người cá đã tắt, chỉ còn lại tiếng gió lồng lộng bên tai.

Zue sững người nhìn nụ cười khuynh thành trước mắt, dáng người mong manh như có thể bị cơn gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

- Kết thúc? - Zue hỏi lại, đôi chân anh dẫm sóng biển bước đến.

Lin lại thụt lui lại, giữ khoảng cách với anh.

- Hiểu xác nghĩa là, chia tay, đường ai nấy đi á.

Zue thấy rất rõ đôi vai gầy ấy đang run lên, đôi tay đặt ở sau lưng có lẽ đang siết rất chặt.

- Em hiểu mình đang nói gì không? - Zue vẫn bình tĩnh hỏi, nhưng đôi mắt của anh dường như đã chẳng còn phẳng lặng như thường ngày.

- Người không chịu hiểu là anh đấy - Lin nói, vẫn cố gượng nụ cười trên môi chứng tỏ mình rất ổn. Nhỏ sẽ không khóc đâu, vì Zue đã nói rằng chỉ cần thấy nhỏ khóc anh liền cho rằng là do anh không bảo vệ nhỏ chu toàn, mà chuyện này thì chẳng phải lỗi của anh, anh không cần phải gánh vác những giọt nước mắt này của nhỏ, anh chỉ cần gánh vác thế giới là đủ rồi, không cần phiền lòng vì nhỏ đâu.

Nhưng, cổ họng Lin nghẹn quá, nghẹn đến ứ lại ở đó, nhỏ sợ rằng chỉ cần mở miệng ra thôi thì tiếng khóc sẽ bật ra mất. Thế là Lin quay người lại nhìn về ánh mặt trời để Zue không phải thấy nhỏ cắn môi ngăn những giọt nước mắt.

Hai tay Lin siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay ứa máu. Nhỏ hít lấy một hơi, chậm rãi nói:

- Anh là hoàng tử của vampire, gen của anh rất cao quý, anh cần ở cạnh một cô gái cũng cao quý như thế thì đứa con sinh ra mới được cả thế giới này chào đón. Còn em, dù cho anh có bất chấp tất cả thì đứa con chúng ta sinh ra sẽ bị mọi người hất hủi mà thôi.

Giống như Ceref vậy, chỉ vì mẹ anh ta là một quý tộc mà dù sinh ra là dòng thuần nhưng anh vẫn bị xem là nỗi nhục của hoàng gia, bị người đời chê cười gièm pha, không có tư cách cạnh tranh công bằng vương vị, từ đó dẫn đến cuộc chiến thiên niên kỉ vừa rồi và thậm chí đến bây giờ anh ta vẫn còn nung nấu ý chí báo thù. Tất cả, chỉ vì mẹ anh ta không phải dòng thuần.

Lin biết nếu nhỏ cứ tiếp tục với Zue, thì kết quả cũng sẽ như thế mà thôi. Mà không cần phải nghĩ đến chuyện có con xa xôi làm gì, chỉ cần Zue công khai tình cảm với nhỏ thôi cũng đủ khiến cả thế giới này loạn lên rồi. Dù là dân chúng hay giới cầm quyền, sẽ không ai tán thành tình yêu này đâu. Dòng thuần càng ngày càng hiếm, nhỏ không thể làm uổng phí gen của Zue.

- Chúng ta không thể để suy nghĩ ích kỉ của chúng ta ảnh hưởng đến người khác, bố mẹ anh, dân chúng của anh, và những đứa con tội nghiệp khi sinh ra từ sự ích kỉ của chúng ta, chẳng có lí do gì tất cả mọi người phải liên lụy vì sự ích kỉ của chúng ta cả. Vì vậy, em xin anh, dừng lại đi, em mệt mỏi lắm rồi.

Người ta nói, được thì tìm cách, không được thì tìm cớ, nhưng trong chuyện này thậm chí còn không có lấy một cách để cứu vãn mà những cái cớ thì quá nhiều.

- Anh đã nghĩ rằng chúng ta đã rất tốt - Tiếng Zue vang lên, rất nhẹ nhàng, anh vẫn như thế, chẳng bao giờ quát nạt lên cả, đó là điều nhỏ thích ở anh.

- Tốt sao? - Ngực Lin lại thắt lên, nhỏ lập tức cuối xuống hất nước lên mặt, những giọt nước biển mặn chát ập vào mắt Lin hơi rát nên mắt đỏ lên, nước chảy trên mặt cũng là nước biển nhé, nhỏ không có khóc đâu đấy.

- Anh cho rằng như vậy là tốt sao? Em đã không thể nắm lấy tay anh khi chúng ta cùng dạo phố, thậm chí sánh bước cùng anh cũng không thể, nhìn những cô gái tơ tưởng anh em cũng chỉ biết câm lặng, cái gọi là tốt của anh chính là để em mãi mãi trốn chui trốn ngũi trong vai trò một vệ sĩ sao?

Một cô gái, luôn thích người yêu nắm tay ở chốn đông người, thích được dắt về nhà bố mẹ của chàng trai, được người yêu khoe với bạn bè của chàng trai đó rằng cô là người yêu của anh, thích được nghe chính miệng anh ấy nói "anh yêu em". Bởi vì cô ấy muốn được công nhận, cô ấy muốn một danh phận đường hoàng để đứng bên cạnh người mình yêu chứ không phải lẫn trốn như thể mình là một người tình qua đường không cần được biết đến.

Zue ngước mắt nhìn những cánh chim nhạt nhòa trong ánh tạ dương, anh hiểu, anh hiểu, chỉ là kể cả khi đã hiểu rõ như vậy anh vẫn không thể làm được gì.

Zue không thể thay đổi định mệnh nghiệt ngã này.

- Không có anh, em sẽ ổn phải không?

- Ổn, không bên anh nữa em sẽ chẳng bao giờ vướng vào rắc rối đâu, em sẽ rời khỏi Vampire's World, sẽ sống cuộc sống tự do tự tại mà em thích, em sẽ ổn hơn bao giờ hết.

- Tốt, em nhớ đứng ngủ nhiều quá đấy, phải ăn uống đúng cử, lúc ngủ đừng có đạp chăn, không ai giúp em đắp lại nữa đâu, nhớ là xem phim tình cảm đừng có chăm chú quá rồi cắn vào môi hay làm đổ thức uống lên người nữa.

Lin một lần nữa cuối xuống tạt nước biển lên mặt, vị mặn chát thấm vào môi đắng đến tận đáy lòng.

- Đồ ngốc này, IQ của em không có hai con số như anh từng đoán đâu, nó cao đến mức dư sức điền tên em vào hàng thiên tài đấy, em đủ thông minh để tự lo cho mình mà, còn anh đó, anh... anh hoàn hảo rồi nhỉ? Dù không có em anh cũng vẫn sẽ hoàn hảo thôi. Mà, sau này có kết hôn với ai thì đừng làm rầm rộ quá kẻo em biết đấy, như anh nói, máu ghen của em cao lắm, nên yêu ai rồi thì đừng cho em biết.

Tiếng bước chân giẫm nước bước đến. Zue vòng tay ôm lấy Lin từ phía sau, nhỏ lập tức giẫy ra nhưng Zue đã chộp tay nhỏ lại. Tay trái của anh giữ lấy tay trái của Lin rồi tay phải anh cầm lên một chiếc nhẫn đính viên đá quý hình mặt trăng tròn màu trắng ánh trăng rồi từ từ đeo vào ngón áp út của nhỏ. Chiếc nhẫn vốn to hơn tay nhỏ, nhưng kì lạ thay vừa vào đến ngón tay nó liền co lại và vừa khít với ngón tay.

Lin ngây người. Một giọt nước nhỏ lên mặt chiếc nhẫn, thế là ngay lập tức chiếc nhẫn còn lại với thiết kế đơn giản chỉ đính một viên ngọc nhỏ ở giữa trong tay Zue sáng lên.

Nó nói cho anh biết, giọt nước vừa rơi vào nhẫn em là nước mắt, không phải nước biển.

Zue đưa chiếc nhẫn đó cho Lin, khẽ nói:

- Đeo vào cho anh.

- Thế này, em...em không.. - Lin bối rối không biết phải làm sao, nửa muốn nửa không.

- Em không đeo thì đừng mong thoát khỏi tay anh.

Lin nghĩ một hồi xong cũng ngoan ngoãn đeo vào tay Zue.

Zue ôm siết lấy cơ thể ấy, bàn tay phủ trọn lấy bàn tay ấy:

- Chúng ta chỉ gặp nhau chưa đến một năm, anh không biết bao lâu là đủ để xây dựng sự vững bền cho một cuộc tình, nhưng mà anh tin một điều - Zue xoay người Lin lại, những ngón tay anh nâng cằm nhỏ lên, người hơi cuối xuống:

- Rằng cả cuộc đời bất tử này anh chỉ yêu duy nhất một mình em, cũng chỉ có một người vợ duy nhất là em.

Nụ hôn ấy có cả vị ngọt ngào và đắng.

Zue rời khỏi đôi môi Lin, sau đó lùi chân lại ba bước rồi xoay người qua một tí, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đang dần tối, hai tay anh siết chặt:

- Em đi mau đi, trước khi anh mất kiềm chế mà kéo em về.

Hai tay Lin siết chặt lấy gấu váy, sau đó đưa lên bịt lấy môi mình, rồi vụt chạy.

Viên ngọc nhỏ trên chiếc nhẫn của Zue vẫn cứ sáng lên. Đúng là hôm nay anh không thấy Lin khóc nhỉ?

Phút chốc giữa bầu trời màu tím than ngã tối chỉ còn lại bóng dáng cô độc đứng đó.

Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào. Mọi con sóng đều vào bờ? Thế tại vì sao yêu một người lại không thể bước về phía người đó?

Mặt trăng đã lên rồi.

- Chủ nhân - Một cô gái với mái tóc bạch kim óng ả dài đến tận gối bước đến cuối chào Zue.

- Selene đó à? - Zue đáp, đôi mắt vẫn nhìn về phía mặt trăng vừa lên.

Ngày mà anh có thể kiểm soát được ma lực của mình cũng chính là ngày mà Selene có thể hóa thành dạng người giống Helios.

- Ngài để cô ấy đi thật sao? - Đôi đồng tử hình bầu dục nhìn về phía Zue đầy nghi hoặc, ở bên chủ nhân đã hơn 300 năm rồi Selene không tin anh có thể dễ dàng từ bỏ đến thế.

- Tất nhiên không - Zue quay người lại sải bước chậm rãi đi lên bờ, hai ống quần ướt đẫm nước biển của anh cũng nhanh chóng khô đi:

- Selene, ta không phải toàn năng, có nhiều điều ta không thể kiểm soát được. Ta từng nói sẽ bảo vệ cô ấy cách chu toàn, nhưng cô ấy vẫn cứ khóc mãi.

- Cho nên ngài để cô ấy tạm rời đi cho đến khi ngài ổn định xong bố cục thế giới này rồi tìm cô ấy về.

- Phải, cách an toàn nhất là để cô ấy rời xa Vampire's World.

- Đợi lúc ngài đến đón cô ấy tôi sợ rằng cô ấy đã tìm được hạnh phúc mới rồi đấy ạ.

- Chiếc nhẫn đó không cho cô ấy tiếp xúc quá thân mật với người khác giới đâu.

Selene có chút khó đỡ. Thế này mà ngài nói cho cô ấy tự do à?

- Chủ nhân, tôi phải nói với ngài rằng chiếc nhẫn đó dù là vật có một không hai nhưng nó không may mắn gì đâu - Selene thở dài nhớ đến chủ nhân cũ của mình.

- Biết, là lời tỏ tình muộn màng của Ẩn Đế Vincent với Đế Hậu Titania phải không?

- Chủ nhân vẫn luôn thông minh.

Zue không nói gì nữa, cũng chẳng cười, đôi mắt lại trở về vẻ trầm tĩnh như thường.

- Dù ngài trông có vẻ không có gì nhưng tôi có cảm giác rằng ngài không ổn lắm nhỉ? - Selene hóa thành con rồng chở Zue bay vút lên tận mây xanh.

- Ừ phải, vì ta phải chiến đấu với nỗi nhớ nữa mà.

---

Lin chạy thật nhanh về kí túc xá của mình, đôi mắt đỏ hoe. Vừa vào đến kí túc xá nhỏ đã đóng sầm cửa lại lao đến tủ gom quần áo và các vật dụng cần thiết bỏ hết vào vali. Nhỏ phải đi thôi, đi trước khi nhỏ còn có thể kiềm lòng mà không quay lại kí túc xá đồ sộ ấy.

Bên ngoài trời đã về đêm, mặt trăng lên cao, sáng vằng vặc một màu bạc trắng. Hoa hồng trong vườn khoe sắc thắm dưới màn đêm lạnh lẽo hiu quạnh.

Tiếng bánh xe vali lăn trên con đường trãi nhựa khô khốc cùng bước chân vội vã của ai.

Mùa hè, khu kí túc xá dường như cũng chẳng còn ai trừ vài thành phần không thích về nhà hay không có nhà để về, dĩ nhiên an ninh của những ngày hè thì không được tốt như trước và dĩ nhiên những người ở lại đây phải chấp nhận điều đó khi quyết định ở lại.

Emi đã về từ khi nào. Cô ấy đang đi về phía Lin, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió, làn da tái nhợt, nụ cười yếu ớt.

- Cậu định đi à?

Emi bước đến cạnh Lin vài bước, đôi mắt nhìn về phía chiếc vali rồi lại nhìn Lin.

Lin buông chiếc vali ra, bước đến ôm lấy Emi. Emi cao đến 1m78 nên nhỏ dễ dàng gục đầu vào vai cô ấy:

- Ừ, tôi đang bỏ trốn Emi ạ, tôi đã lỡ phạm vào một sai lầm nghiêm trọng rồi.

Lần thứ hai Lin gục đầu vào vai Emi.

Emi đưa tay đặt lên vai bạn mình nhẹ vỗ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời tối:

- Chẳng phải đã nói rồi sao, yêu người không nên yêu còn đáng sợ hơn là trêu ghẹo vào người không nên trêu ghẹo. Vậy mà vẫn đâm đầu vào - Khẽ thở dài một tiếng, Emi nói tiếp: - Đi đi, đi càng xa càng tốt, thế giới này không hợp với cậu đâu.

Lin gật đầu, sau đó mĩm cười chào Emi lần cuối.

Lúc bước qua Emi đột nhiên cô ấy cất tiếng nói:

- Cậu hãy tháo...

Giọng nói Emi bất chợt bị ngắt quãng như thể cô phải chịu một cơn đau quặng nào đó cố giấu.

Lin thấy vậy cũng không bước đên cạnh Emi, chỉ cười khổ một tiếng:

- Đừng làm sai kịch bản, đạo diễn sẽ phạt đấy.

Ánh mắt Emi nhìn về Lin đầy phức tạp đến mức nhỏ chẳng thể hiểu nổi ý cậu ấy là gì, chỉ thấy thân ảnh mong manh như thể gió thổi qua là bay run nhẹ.

---

Elvis đã đích thân đến đón Lin đi, anh ấy như một người anh trai thực thụ lo toan đủ thứ cho em gái nhỏ. Vì để khỏi gây náo loạn nên anh sẵn sàng vận thường phục cùng nhỏ cưỡi trên con rồng đất dành cho thường dân.

Lúc qua cổng kiểm soát ở ngoại thành nếu không phải Elvis sợ ảnh hưởng đến nhỏ thì có lẽ đã công khai thân phận của anh khi mấy tên lính gác cổng bắt họ phải nộp một ít tiền vì đã để rồng chạy quá tốc độ nhưng rõ ràng họ chẳng phạm luật gì cả. Tất nhiên theo đúng luật pháp thì khoản tiền đó phải nộp vào quỹ chung, thế mà bọn chúng lại bắt nộp cho chúng. Rõ ràng là bọn tham quan. Song vì tránh phiền phức Elvis đành nuốt máu liêm chính của mình xuống rồi vứt cho chúng ít bạc coi như bố thí.

- Xem thái độ ngạc nhiên như vậy của anh có lẽ là lần đầu thấy tham quan sao? - Lin ngồi trên lưng rồng, giấu cơ thể trong chiếc áo choàng rộng màu trắng, cất giọng nhợt nhạt mệt mỏi nói.

- Không hẳn - Elvis nhún vai - Anh cũng từng chứng kiến rất nhiều,vài kẻ làm đến chức công tước đến bảng chữ cái đọc cũng không thuộc, chẳng qua chỉ là cậy nhờ người thân của mình mà lên. Còn vua Amory dưới sức ép của nhà Kentaurous thì chỉ mãi lo chạy đua vũ trang để chiến tranh có nổ ra thì vẫn giữ được ngai vàng.

Elvis chỉ nói đại loại như thế mặc dù nhỏ biết anh biết nhiều hơn thế nhiều, chỉ là kể cả khi biết và hiểu như thế cũng chỉ biết bất lực khoanh tay đứng nhìn.

Phải, cái vương quốc này, mục rỗng đến chẳng còn gì nữa rồi.

---

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Elvis đưa Lin đi. Anh đưa nhỏ đến một ngôi nhà nhỏ ở gần vùng rừng nhiệt đới ở phía Tây dị loài, đây là một vùng đất tươi tốt xinh đẹp nơi nhiều dị loài hiền lành sinh sống. Mặc dù Elvis có vẻ không có khả năng thích ứng với ánh mặt trời lắm nhưng không sao vì ban ngày anh đều rúc vào trong phòng ngủ.

Một, hai ngày đầu Lin có vẻ khá ổn, cô bé ổn đến mức Elvis cho rằng cô bé chỉ là nhất thời cảm nắng với hoàng tử vì vẻ bề ngoài quá thu hút của ngài ấy mà thôi. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, anh mới phát hiện ra cô bé không ngủ mặc dù sáng sớm cũng có chúc anh ngủ ngon rồi vô phòng đóng cửa lại, nhưng cô bé không hề ngủ, mà cứ trùm chăn ngồi bần thần bên cửa sổ nhìn ra ánh sáng mặt trời khá chói ở vùng nhiệt đới.

Lúc đó anh mới biết thì ra cái vẻ ổn thỏa kia là khuôn mặt giả tạo mà cô bé cô khoác lên để anh có thể yên tâm, chứ thật ra cô bé không ổn tí nào.

Ngày thứ hai Elvis bị cái nóng của vùng nhiệt đới làm cho thức giấc nên anh quyết định đi xuống nhà liên lạc với vài thân tín để họ mang ít băng lạnh đến, lúc đi ngang qua phòng Lin phát hiện ra cánh cửa chưa đóng hẳn, chỉ khép hờ chừa một khoảng nhỏ có thể nhìn rõ bên trong.

Lin ở trong đó trùm kín chiếc chăn ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay vòng lấy chân mình. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé ngỡ ngàng quay đầu lại, hàng nước mắt lóng lánh dưới ánh mặt trời nhạt xuyên qua tấm rèm cửa.

Bàn tay cầm nắm cửa của Elvis theo đó mà khựng lại, anh có chút bối rối, có chút tức giận, cũng có chút bất lực.

Thấy vậy Lin vội lau nước mắt đi, nở nụ cười gượng gạo, cô bé đứng dậy, sau đó lại vấp ngã, có lẽ là do ngồi quá lâu.

- Vì cái gì mà phải khổ như vậy - Elvis nhanh tay đỡ lấy Lin, cơ thể ấy nhỏ bé đến mức chỉ chạm đến ngang ngực anh.

Elvis không biết Lin có phải là Lisatte hay không, nhưng anh thật lòng coi cô bé như em gái ruột của mình. Bây giờ nhìn cô bé đau đớn thế này anh cũng khổ tâm lắm.

- Em không sao đâu, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương mà.

Elvis vuốt lấy mái tóc cô bé thở dài, hi vọng vậy.

Ba ngày, bốn ngày rồi một tuần.

Mới đầu chỉ có thức khuya không thôi, dần dần Lin còn bỏ cả bữa, dù Elvis có cố ép cô bé ăn thì ăn vào cũng nôn tháo nôn để ra. Mái tóc cũng dần tắt đi màu nắng, nụ cười ngọt ngào mà anh luôn thấy ngày trước hoàn toàn biến mất, làn da trắng hồng căng mịn tái nhợt đi ngày qua ngày.

Cứ như thế sau một tháng cô bé như cái xác khô vừa đội mồ sống dậy. Đến lúc này cô bé thậm chí còn không còn sức để gượng cười nói những câu tốt lành cho Elvis không lo lắng nữa. Cả ngày lẫn đêm nhỏ cứ ngồi co người nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng như thể ngắm mái tóc ai, kể cả ban ngày cũng cứ ngồi đó ngắm những vầng mây trắng bồng bềnh trôi ngang qua khung cửa sổ. Kể cả lúc ngủ cũng mơ thấy ác mộng nước mắt đầm đìa không ngừng gọi tên "Zue".

Elvis nhận ra rằng với Lin thời gian không hề làm nỗi đau dịu đi mà chỉ làm nó càng tệ hơn.

Dù vampire có tấm thân bất tử đi chăng nữa thì cũng cần năng lượng để sống, trong trường hợp vampire có ma lực thì càng cần nguồn cung cấp cao hơn. Vậy mà Lin cứ ăn uống nữa vời như thế thì làm sao mà trụ nổi, nhỡ nhỏ bị thoái hóa thành vampire E thì anh biết phải làm sao? Hết cách Elvis đành nghĩ đến phương án tìm một người bạn đến để nói chuyện với Lin, và người tốt nhất mà anh biết chính là Issac, cậu ta có khiếu ăn nói tốt, lại có vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã theo kiểu không quá cao quý cũng không quá tầm thường đủ để dễ bắt chuyện và hơn hết là cậu ta hiểu được nỗi đau của tình yêu khác giai cấp.

Lúc Issac đẩy cửa bước vào, anh sững người nhìn cô gái trước mặt, cô ấy trông như cái xác khô, nụ cười tỏa nắng ngày nào giờ chỉ còn lại đôi mắt hốc hác vô hồn dù đã cố câu lên nụ cười chào anh nhưng vẫn chẳng ra làm sao cả. Tệ hơn Issac nghĩ rất nhiều.

Lin đang ngồi trên ghế sofa, trùm kín cái chăn màu trắng trên người, hình ảnh đó làm Issac nhớ đến ngày hoàng tử Jupiter trùm kín Lin trong áo choàng khi từ Thung lũng đen về. Là ngẫu nhiên hay do Lin cố ý vậy?

Issac không đến ngồi kế Lin mà ngồi cách đó khoảng gần một mét sofa, hai tay anh đan vào nhau, đầu cuối xuống, mái tóc hung hơi xoăn nhàn nhạt trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng.

- Nó tệ phải không? Dẫu vậy nếu có thể quay lại anh vẫn ước gì ngày xưa cô gái anh yêu cũng như em bây giờ, có thể mạnh mẽ rời xa anh.

Ánh mắt Lin lúc này khẽ chớp, nhỏ không quay lại nhìn Issac nhưng có lẽ đang lắng nghe. Có vẻ bước đầu của Issac đã thành công khi thu hút sự chú ý của một người đang trong tình trạng mất đi linh hồn như Lin.

- Cô ấy là một vampire thường thấp kém, sinh ra trong một gia đình cũng thấp kém, vốn là người chăm sóc hoa của tư dinh nhà anh. Tên cô ấy là Violette, cô ấy cũng giống một đóa violet trồng trong vườn nhà anh vậy, nhỏ bé, rụt rè nhút nhát và hay xấu hổ. Cô ấy không thông minh giỏi giang tầm cỡ thiên tài như em, không xinh đẹp nổi trổi như em, nhưng anh yêu cô ấy, lúc đó anh mới 18 thôi, có lẽ đó là sai lầm của anh. Em cũng biết đó, mẹ anh ngăn cản kịch liệt thậm chí còn kinh động đến cả nhà Amory, anh đã cố gắng bảo vệ Violette bằng cả mạng sống, lúc đó nông nỗi nên cho rằng chỉ cần cố thì được. Nhưng sau đó không lâu Viollete đã bị ám sát cách dã man, xác cô ấy thậm chí còn không nguyên vẹn, là tên sát thủ ngầm của nhà Amory, tên Gray ấy, anh rất mừng khi tháng trước hắn đã có cái chết tương xứng cho những việc hắn đã gây ra.

Nói đến đây, Issac không hề tỏ vẻ gì đau thương mà thay vào đó là một nụ cười nhếch môi lạnh lẽo:

- Nếu có thể quay lại, anh sẽ không bao giờ yêu cô ấy, anh đã thề như thế đấy.

Ánh mắt Lin nhìn sang Issac, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng do quá lâu rồi không nói chuyện kèm theo không uống nên khô khốc không nói được câu nào ra hồn, chỉ ậm ừ rồi nhìn Issac đầy cảm thông.

Xem ra nhỏ đã có chút gì đó khá hơn trước khi Issac đến, quả nhiên Elvis không sai khi chọn Issac.

Issac đưa tay kéo Lin lại nằm xuống chân mình, tiếng anh vang lên từ từ:

- Hoàng tử thông minh hơn anh, ngài ấy hiểu rõ kết cục của chuyện này, ngài ấy đã luôn bảo vệ em như thế, nên sống sao cho ngài ấy đừng lo lắng đi nhé.

Lin gật gật đầu không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt âm thầm chảy trên chân Issac và cái cắn môi đầy cam chịu.

Lúc Issac ra khỏi phòng Lin đã chìm vào giấc ngủ sâu lâu rồi nhỏ không tài nào có được.

Elvis thở dài cảm ơn Issac, nhưng sau đó hai tay anh khoanh trước ngực, ánh mắt có phần nghiêm túc hơn:

- Tôi không biết ngài hận nhà Amory thế nào, nhưng đừng kéo Lin vào thù hận của ngài, cậu chủ nhỏ nhà Carley ạ.

- Ngài đang nói gì vậy? - Issac điềm tĩnh hỏi lại.

- Chính ngài đã kéo Lin vào cuộc thi Olympus kì đó, chính ngài đã sai người bày kế cho công chúa Edana chơi xấu Lin vì ngài biết Lin sẽ thắng bởi ma lực của ngài cho phép ngài tiên đoán kết quả của một sự việc - Mắt Elvis ánh lên vẻ sắc xảo - Chính ngài muốn hoàng tử và Lin công khai mối quan hệ, ngài muốn họ gần nhau hơn, chính xác là ngài tạo cơ hội để hoàng tử yêu Lin, sau đó để hoàng tử chống lại Đức vua và Hoàng hậu vì Lin.

Issac cất tiếng cười, đôi mắt tím lúc này chẳng còn vẻ phong nhã như thường mà nhuốm đầy vẻ u ám:

- Phải đấy, tôi chính là muốn con trai bọn chúng trải qua cảm giác giống tôi từng trãi. Nhưng mà tôi không ngờ đến cô bé ấy lại cao cả như vậy, sẵn sàng hi sinh tình cảm của mình, và tên hoàng tử kia dù yêu nhưng vẫn tỉnh táo đến thế. Có lẽ vì IQ của tôi đều không bằng họ nên không tính đến. Nhưng lúc đó thôi, còn bây giờ tôi nợ Lin, tôi sẽ không để cô bé phải đau khổ đâu, chính sự cao cả lương thiện ấy đã cảm hóa tôi rồi.

Sau đó dáng vẻ ấy lại bình tĩnh trở lại, từ tốn sải bước đến con rồng đang đợi trước cửa rồi nhanh chóng bay đi mất.

Elvis thở dài. Đêm nay bên cung điện có ít việc cần đích thân anh xử lí mà Lin thì có vẻ ngủ rất say, chưa kể tình trạng sức khỏe của nhỏ lúc này rất tệ. Elvis thực sự không an tâm khi để nhỏ một mình mà đi, nhưng lại không thể không đi, dạo này anh vắng bóng nhiều quá nên hoàng hậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi, bà ấy rất tín nhiệm anh, chắc chắn sẽ sẵn sàng điều tra nếu cảm thấy cần thiết nên Elvis đành thở dài lập kết giới rồi để lại mấy con rồng canh nhà xung quanh.

Lin đã ngủ rất ngon, lâu lắm rồi nhỏ không ngủ được một giấc bình yên đến thế, à không, không lâu lắm, chỉ một tháng nhưng đối với Lin nó như cả năm trời dài đăng đẳng. Vốn dĩ nhỏ còn ngủ sâu hơn nữa vì ngủ cũng là một cách nạp năng lượng nhưng bỗng dưng lúc này bên tai vọng lại tiếng kêu đau đớn của con rồng canh cửa khiến Lin mơ màng dậy, cơ thể nhỏ mệt lã đến mức không nhấc tay lên nổi, mấy ngày qua không để ý lắm nhưng lúc này nhỏ mới biết cơ thể nhỏ đã cạn kiệt năng lượng đến mức thảm hại. Nhỏ cố mở mắt ra nhưng mi mắt lại nặng trĩu và đầu óc quay cuồng. Trong cơn mơ màng bỗng dưng lóe lên ánh dao sắc dưới trăng. Lin dù mệt lã nhưng bản năng vẫn vực vậy né người qua nhưng vẫn không thể né trọn.

PHẬP.

Máu văng ra bắn vào mặt chiếc nhẫn hình mặt trăng đeo trên ngón áp út của Lin, lập tức mặt ngọc ánh nhẹ lên.

Lúc này Lin dù đầu óc không tỉnh táo cũng bị cơn đau làm cho tỉnh hẳn. Nhỏ dồn chút sức tàn lấy con dao bạc mà Elvis đấu dưới gối nhằm đề phòng bất trắc đâm vào vai tên bịt mặt, sau đó hất hắn xuống nhà rồi phất tay hóa băng đóng băng vết thương lại.

Băng không ra, Lin nghiến răng, nhỏ chẳng còn tí sức nào cả, phải cắn môi vắt đến lần thứ 4 mới có thể đóng băng lại. Vết thương bị kiếm pha bạc loãng đâm không nguy hiểm gì nhưng phải mấy kha khá thời gian mới lành được và cũng rất đau. Rõ ràng nếu muốn giết Lin thì đã dùng dao bạc nguyên chất rồi chứ. Mà vấn đề đó lo sau đi, bên ngoài có tiếng động dồn dập chứng tỏ bọn chúng đến theo phe. Mà Lin lúc này lại đang trong tình trạng chạy cũng không nổi chứ đừng nói là chiến đấu, còn Elvis thì đã nói trước với nhỏ là hôm nay anh có việc về lại đế đô rồi.

Phải chạy xuống lầu lấy quả cầu liên lạc báo cho ai đó đến cứu mới được.

Nghĩ thế Lin liền một tay bám tường một tay ôm ngực nén đau đi đến cửa ra, nhưng vừa nhích được một chút thì tiếng bước chân ngoài cửa lại rõ mồn một lên, ít nhất là 5 tên đang chạy lên lầu. Không được, nhỏ không thể xuống lầu được.

Lin sợ hãi lùi lại, nhỏ phải làm sao đây? Lin chưa muốn chết đâu, nhỡ như rơi vào tay bọn chúng sẽ bị lốc thịt như lời tiên đoán tộc tiên từng nói với nhỏ thì sao? Lin sợ quá.

Zue à, em sợ quá, em sợ lắm Zue.

Khoảnh khắc máu của Lin bắn vào mặt chiếc nhẫn cưới trên tay cũng chính là khoảng khắc chiếc nhẫn cặp còn lại kia cũng ánh lên sắc đỏ.