Huyết Vũ Vi Phong

Chương 12: 50% hiện thực




Lại nói, ông chủ cũng rất gian, tranh thủ không cho cô lảng tránh.

“Cô thích Tae Yun, đúng không.”

“Hả?” Đường Vũ Tân giật mình trợn mắt nhìn ông chủ Ra.

“Có lẽ tôi nói không chính xác lắm, không thể chỉ nói là cô thích Tae Yun không.” Ông chủ Ra lau đế ly, không để ý Đường Vũ Tân nói tiếp: “Cô xem Tae Yun như người nhà, đúng chứ?”

“Sao… đột nhiên lại nói chuyện này?” Đường Vũ Tân cảm thấy kì quái, hình như đây là lần đầu tiên cô gặp ông chủ Ra mà?!

“Không có gì, tùy tiện hỏi vậy thôi, Tae Yun… là một đứa nhỏ đáng thương.”

Thế này là sao? Xem mặt à? Anh là phụ huynh của công tố Min chắc?! Với lại câu này phải nói với Yoo Jung In chứ?!

“Công tố Min anh ấy… không thích bộc lộ tình cảm của mình, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thích một mình chịu đựng, nói đơn giản chút là ưa cậy mạn.” Đường Vũ Tân nói xong uống nốt chỗ bia còn lại trong chai, ánh mắt có chút mơ màng.

“Thật ra trước đây cậu ta không phải như vậy.” Ông chủ Ra tính đưa thêm cho Đường Vũ Tân một chai bia, bị Đường Vũ Tân xua tay từ chối.

“Không uống nữa, một lát còn phải về nhà, cho tôi nước thôi.” Đường Vũ Tân cười với ông chủ Ra. “Không phải ai cũng trở thành như vậy ngay từ đầu.”

“Ha ha.” Ông chủ Ra cười cười, rót cho Đường Vũ Tân một ly nước đá.

“Cười cái gì?”

“Cô nói như thế, giống như phụ huynh Tae Yun…” Nói xong miệng ông chủ Ra cười càng toe toét.

Trán Đường Vũ Tân nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông chủ Ra, cô già lắm à?!

“Cho nên đây là cuộc trò chuyện giữa phụ huynh chúng ta sao? Mà tôi đồng thời đóng hai vai người bị xem mặt và phụ huynh người xem mặt à?!”

“Ha ha ha…” Ông chủ Ra bị Đường Vũ Tân công kích lại bật cười, “Xem đi, tôi nói không sai, cô xem Tae Yun như người nhà, cô thủ hộ cậu ấy, đúng không?”

Tuy Đường Vũ Tân trợn mắt khinh bỉ ông chủ Ra nhưng trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn, sức quan sát của ông chủ Ra này cũng quá nhạy bén rồi!

“Ngài đang nói giỡn hả, thủ hộ cái gì… tôi làm gì có bản lĩnh đó…” Công tố Min người ta là ma cà rồng đấy, ai bảo vệ ai hả?

“Cho nên tôi mới dùng từ thủ hộ mà không phải bảo hộ [3], phạm vi rộng hơn.”

“Khoan khoan khoan… hình như chúng ta gặp nhau lần đầu tiên mà?!” Đường Vũ Tân cắt ngang.

“Đúng, sao thế?”

“Nói chuyện này thích hợp à?”

“Sao không thích hợp?” Ông chủ Ra hỏi ngược lại.

“Thích hợp sao?!!” Đường Vũ Tân sắp nổi nóng.

“Vậy không nói cái này”, Ông chủ Ra đại khái cũng hiểu, con gái thường hay xấu hổ, đổi đề tài, “Vì sao chọn Tổ công tố? Tôi nghe Tae Yun nói, đầu óc cô rất tốt, cũng rất cần mẫn, đến mẫu máu cũng giành đưa đi phòng kiểm tra thay cậu ấy.”

“À, vì tôi là người mới mà, đương nhiên phải siêng năng chút, nếu không sẽ bị đuổi về quê.” Đường Vũ Tân nghe ông chủ Ra nói mà dở khóc dở cười, mình đưa mẫu máu đi để lại không ít di chứng rồi.

“Về sau sao lại xin làm công tố viên? Sao cứ cố chấp với vị trí đó thế?”

“Ừm, tôi… thích công tố viên.”

Nói xong, ánh mắt Đường Vũ Tân ảm đạm. Cô nhớ đến kiếp trước của mình, cũng là công tố viên, cũng rong ruổi ở tòa án đấu tranh với các thế lực ác độc, chưa phá sai vụ án nào, không sợ những vụ án áp lực dư luận lớn.

Nhưng hiện tại, tuy cô vẫn là công tố viên nhưng tất cả đều lạ lẫm. Mỗi ngày cô đều phải mệt mỏi đến hai giờ sáng tìm hiểu pháp luật quốc gia này, mỗi ngày đều gồng mình xem các vụ án cũ trước đó đến hai giờ sáng, mỗi ngày sau khi tan tầm đều phải đi tìm hiểu đất nước này… ít nhất là mỗi một ngóc ngách trong thành phố mà cô đang sống đây, nếu không cô muốn ngụy trang không có kẽ hở thế nào?

Vô số đêm khuya, lúc cô xem xong hồ sơ còn có điều luật, nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì, vô số hình ảnh kiếp trước lại đột nhiên từ bốn phương tám hướng ào vô đầu cô, cuối cùng hình ảnh luôn là người một nhà ngồi ăn lẩu với nhau, có lúc thì là cảnh mọi người trong nhà đang chúc mừng cô lên chức công tố viên…

Mà ở đây thì sao? Ở đây, Đường Vũ Tân nằm trên giường nhìn chung quanh phòng ngủ, không có người nhà, ai cũng không có… cô là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, về sau được người tốt bụng nhận nuôi, vốn cũng có thể có được một gia đình hạnh phúc nhưng năm 22 tuổi, một vụ tai nạn xe đã cướp đi sinh mạng bọn họ. Sau này Đường Vũ Tân coi hồ sơ mới biết, chiếc xe đó bị mấy tên cướp ngân hàng chặn bắt, kẻ cướp kia căn bản không biết lái xe…

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Đường Vũ Tân lại không cầm được nước mắt, nhưng cô quật cường không để nó rơi xuống, cô muốn về nhà…

Thế nên cô liều mạng cũng muốn ở lại Tổ công tố, cô muốn thấy ông chủ Ra, cho dù là đại boss Đường Vũ Tân đều có cảm giác thân thiết. Ở thế giới này, trong lòng Đường Vũ Tân, những người này có lúc sẽ đảm nhiệm vai trò người thân, trong thế giới xa lạ này cô quen biết duy nhất chỉ có bọn họ, bọn họ là giới hạn cô biết…

“Cô không sao chứ?”

Đường Vũ Tân ngẩng đầu lên, không biết công tố Min quay lại đứng cạnh cô lúc nào, cả anh và ông chủ Ra đều nhìn cô, bọn họ thấy mắt cô hoe đỏ. Đột nhiên ông chủ Ra có chút luống cuống, không biết rốt cuộc mình nói sai cái gì, không phải vừa rồi rất ổn sao?

“Tôi không sao.” Đường Vũ Tân uống hết ly nước, đặt ly lên quầy, quay đầu nói với công tố Min: “Anh còn chưa ăn gì nhỉ, không quấy rầy anh ăn cơm nữa, tôi đi trước đây.”

Cả ông chủ Ra và Min Tae Yun đều ngẩn người, trong lòng hoảng sợ đồng thời cũng hết sức nghi ngờ. Min Tae Yun muốn mở miệng gọi Đường Vũ Tân lại nhưng lại phát hiện bóng lưng cô sao mà cô đơn đến vậy…

“Anh, anh nói gì với cô ấy thế?” Giọng Min Tae Yun hơi trách móc, anh không phát hiện được nhưng ông chủ Ra lại nhận ra, ngầm hiểu cười cười.

“Không nói gì, chỉ đem nghi ngờ mấy lần trước em kể với anh ra hỏi thôi.” Ông chủ Ra rót một ly máu bên trong quầy, đặt lên mặt quầy cho Min Tae Yun.

“… Có lộ liễu quá không?” Công tố Min nắm chặt đế ly nhìn đám Yoo Jung In.

“Em thấy nó với vang đỏ có khác gì nhau? Thừa dịp bọn họ chưa quay lại mau uống đi.”

Min Tae Yun cũng cảm thấy cơ hội không sai, ngửa đầu uống cạn chất lỏng trong ly, uống xong Min Tae Yun cảm giác khá hơn một chút, đặt ly xuống nhìn ông chủ Ra.

“Anh, có lẽ em lại làm hỏng một chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Nghe Tae Yun nói ông chủ Ra hiểu ý, anh nói “lại”, hết tám phần là lại dính tới cô công tố Đường kia rồi.

“Lúc em đi cứu cô ấy, đã làm bật lửa rớt đâu mất rồi.”

“Hả, em đi nhặt lại là được rồi.”

“Vấn đề là… cái bật lửa đó, hình như cô ấy nhặt rồi…”

“…”

Trên đường về, đầu óc Đường Vũ Tân cứ lặp đi lặp lại một vấn đề: cô thích Min Tae Yun sao? Chắc hẳn là thích nhỉ? Hoặc có thể giả thuyết trước đây rất lâu đã thích rồi nhưng bản thân lại không biết? Đường Vũ Tân cười cười tự chế giễu mình, thích một nhân vật trên phim truyền hình, đúng là trẻ con…

Vậy công tố Min sẽ thích cô chứ? Công tố Min có thể thích cô sao? Nếu công tố Min thích cô thì sau này Yoo Jung In thế nào đây?

“Ôi…” Nghĩ đến đây, Đường Vũ Tân bất giác thở dài.

“Sao vậy, có chuyện buồn phiền?”

Tiếng nói bên tai làm Đường Vũ Tân giật mình, quay đầu nhìn chỉ thấy trưởng phòng Jang mặc đồ âu xuất hiện bên cạnh cô.

“Trưởng phòng Jang?!!” Thiếu chút nữa Đường Vũ Tân bị nghẹn thở.

“Sao nào, thấy tôi bất ngờ lắm hả?” Trưởng phòng Jang liếc Đường Vũ Tân, phát hiện hôm nay cô hơi ủ rũ.

“Không có…” Đương nhiên không bất ngờ rồi, không phải mỗi ngày ông đều xuất hiện vào giờ này để kiếm thức ăn sao, hôm nay tên máu xấu nào lại xúi quẩy đây? Nhìn ánh mắt đen nhánh hơn bình thường của trưởng phòng Jang, Đường Vũ Tân nghĩ thầm.

“Cô có tâm sự?” Thật ra Jang Chul Oh ăn xong chuẩn bị về nhà, đi nửa đường vừa vặn đụng phải Đường Vũ Tân đang hồn bay phách lạc. Jang Chul Oh nghĩ bụng khéo thế, đồng thời cũng thắc mắc, sao bình thường gọn gàng xinh đẹp hôm nay lại ủ rũ như vậy? Vì thế cởi chiếc áo mưa đen của mình ra ném vào giỏ rác, đi tới cạnh Đường Vũ Tân.

“Đều viết ở trên mặt à?” Đường Vũ Tân không trả lời, hỏi ngược lại.

“Bằng không đâu?”

“Không phải chuyện gì to tát, việc nhỏ.”

“Nhìn không giống lắm… uống rượu à?”

“Vâng, vừa đi Blood, tổ chức liên hoan, trưởng phòng Jang cũng biết Blood chứ.” Đường Vũ Tân không dùng câu hỏi, giọng điệu chắc chắn như thế làm Jang Chul Oh giật mình.

“Ừ, có nghe nói sơ sơ.”

“Trưởng phòng Jang tin người có linh hồn không?” Đang lúc Jang Chul Oh còn chưa kịp phản ứng thì thái độ Đường Vũ Tân lại thay đổi.

“Hỏi vấn đề này làm gì?” Trưởng phòng Jang không biết vấn đề này, sau này cũng không biết, bởi vì ông đang yên đang lành bị người ta biến thành ma cà rồng, bản thân ngay cả đường sống đều không được lựa chọn.

“Đột nhiên tôi tin tưởng người có linh hồn thôi,” Ánh mắt Đường Vũ Tân nhìn xa xăm không có tiêu điểm, “Linh hồn con gười sau khi chết hình như có tồn tại, đổi một cách nói khác, con người có thể dùng một cách khác để bất tử không?”

“Công tố Đường, chúng ta nên tin khoa học.”

“Khoa học?” Hai mắt Đường Vũ Tân nhìn chằm chằm trưởng phòng Jang, giống như bản thân ông tồn tại là đi ngược lại sự tồn tại của khoa học vậy.

Jang Chul Oh bị Đường Vũ Tân nhìn đến nỗi dựng tóc gáy… không sai, quả thật là dựng tóc gáy, ánh mắt đó dường như đang nói, ông, loại người như ông cũng xứng nói khoa học sao? Tuy có lẽ sẽ khiến người khác khinh bỉ nhưng ai làm cho bản thân ông là giả khoa học [4] chứ?

“Được rồi, khoa học… trên thế giới này có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được, ai khiến tôi tin khoa học?!” Tâm tình Đường Vũ Tân có vẻ phiền muộn, khoa học con mẹ nó! Khoa học có thể phát triển đến trình độ làm cô xuyên trở về không?!!

Jang Chul Oh hoàn toàn không nhìn thấu được Đường Vũ Tân, rốt cuộc ở Blood phát sinh chuyện gì? Đột nhiên lại khiến Đường Vũ Tân trở nên kỳ lạ như vậy?

“Trưởng phòng Jang này, trễ vậy rồi còn chưa về nhà? Hẹn hò với bạn gái à?”

“Ha ha, tôi còn chưa tính có gia đình đâu.”

Thình lình Đường Vũ Tân vỗ vai trưởng phòng Jang, “Chú hai à, ngài cũng già rồi không nhỏ nữa, nên có gia đình rồi…” Không thể lại lừa gạt con gái vị thành niên nhà người ta biến thành ma cà rồng nữa…

Đương nhiên nửa câu sau Đường Vũ Tân không nói, nói ra cô chết chắc rồi…

Khóe mắt Jang Chul Oh khẽ co giật, con nhỏ này sao một chốc lại có một bộ dạng vậy? Cái vẻ mất mát vừa nãy đi đâu rồi?!

Nhìn bộ dạng trưởng phòng Jang sắp co giật, tâm tình Đường Vũ Tân lại tốt lên một chút, cô cười nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, trưởng phòng Jang cũng về thôi.”

“Cô còn chưa nói có chuyện gì.”

“Nói rồi… kì thật ngài cũng không thể hiểu hết được.” Đường Vũ Tân nhìn thẳng mắt trưởng phòng Jang, chân thành nói: “Giống như ngài cho rằng tôi không thể hiểu ngài vậy, tôi cảm thấy nhất định ngài cũng không thể biết tôi đang nghĩ gì, trải qua những gì.”

“Cô chưa nói, sao kết luận sớm thế?”

“Bởi vì quả thật không có gì để nói, tâm tư con gái, không nên để cho người khác biết…”

Đường Vũ Tân nói xong, đột nhiên gật gù đắc ý đi mất, để lại trưởng phòng Jang một mình đứng trong bóng đêm đắn đo xem câu Đường Vũ Tân nói có ý gì, bởi vì cổ văn phiên dịch thành tiếng Hàn thực sự rất dễ đọc nhịu…

[3] Thủ hộ 守护 nghĩa là trông nom, gìn giữ và bảo vệ. Bảo hộ 保护 là giúp đỡ và che chở. Nên mới nói là phạm vi của thủ hộ rộng hơn.

[4] Thuật ngữ giả khoa học (tiếng Anh: pseudoscience) là một loại hình của các kiến thức hay các quy trình nào đó, mà nói chung không được giới khoa học công nhận là một môn khoa học do không đáp ứng được các nguyên tắc khoa học cơ bản, đồng thời nó luôn cố gắng tự chứng tỏ đó là môn khoa học. Nguyên tắc đó là khả năng kiểm chứng bằng các phương pháp khoa học.

Một số các biểu hiện của nó là việc giả khoa học sử dụng ngôn ngữ của khoa học, các lý thuyết không được xây dựng bằng nghiên cứu khoa học, các lý thuyết trong một vấn đề có thể trái ngược lẫn nhau, có những trường hợp có thể có xung đột với các lý thuyết khoa học.

Hic, khó hiểu quá trời. Mọi người tham khảo thêm trên wiki nhe.