Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 52




“Anh ơi, bóng!”

Chợt nghe tiếng trẻ con, tôi sửng sốt, nhìn đến quả bóng lăn dưới chân mình, lại nhìn thấy phía bên kia có một đứa nhỏ đang gọi mình, tôi liền đá quả bóng lại chỗ nó. Nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa nhỏ, bỗng nhiên trong đầu nhớ đến một hồi ức, một hồi ức từ lâu chậm rãi thức tỉnh.

Bóng đá…?

Đúng rồi…bỗng nhiên nhớ lại, hình như đã ở đây…gặp được người kia.

Là khi nào? Gặp trong tình huống nào?

Chậm rãi, từng mảnh vá chắp lại, hiện lên.

Đó là ba, bốn năm về trước, có một ngày ba tôi đón tôi đi học về nhưng không về nhà ngay mà đến đây thăm bạn.

Lúc gặp người bạn đó, đó là một người phụ nữ tôi chưa từng gặp qua. Hai người đi chỗ khác nói chuyện, liền chỉ còn tôi với một cậu con trai khác ngồi trong phòng chơi đùa.

Hiện tại nghĩ thật kĩ, người phụ nữ ngày đó tám chín phần là dì Mạnh, mà đứa con trai khi đó, chắc hẳn là anh?

Tôi là một đứa trẻ rất nghịch, ngày đó còn mang theo quả bóng mà ba mới mua cho. Ba ít khi mua đồ chơi cho tôi, nên mỗi lần nhận được gì tôi đều rất háo hức.

Mà giờ nghĩ đến, dường như ba dùng đó làm thứ thu hút sự chú ý của tôi thôi. Đưa đồ chơi cho tôi, tôi liền không để ý đến ba và người kia gặp nhau để làm gì.

Ba tôi đã thành công.

Lúc này tôi cũng không còn nhớ khuôn mặt của cậu trai khi đó, đừng nói đến ngày đó cả hai đã chơi đùa như thế nào. Nhưng với tính cách của tôi, quả thật có thể đối với người con trai bé nhỏ nằm trên giường bệnh kia nở một nụ cười xán lạn.

Nhớ ra rồi, nhưng gì cũng mập mờ không còn rõ nữa.

Chúng tôi gặp nhau từ lần đó sao?

Anh, từ ngày đó thích tôi sao?

Về nhà, anh vẫn sốt, mơ màng ngủ.

Tôi bắt đầu làm cơm chiều.

Gần đây trong nhà chẳng có ai cả cho nên tôi là người nấu nướng. Cũng chẳng có gì đáng kể, gặp phải tình huống như này thì đây là cách giải quyết duy nhất.

Đồ ăn tôi nấu cũng rất đơn giản. Bụng anh không tốt cho nên cũng chỉ ăn thức ăn mềm như cháo gì đó. Còn cơm cho dì, tôi cũng chỉ nấu cơm và một vài món bình thường, cũng không nghĩ sẽ hao tâm tổn sức vào việc như thế.

“Ba vào viện buổi tối, ban ngày sẽ đến chỗ làm luôn. Trong nhà chỉ có con và anh trai, trong khoảng thời gian này tuy rằng ở nhà ôn tập cũng không được nghỉ học quá nhiều, biết chưa?” Ra đến cửa ba vẫn còn dặn.

“Vâng.”

“Còn nữa, lúc chăm sóc anh trai thì không tính.” Ba hạ giọng thấp hơn một chút. “Lúc không chăm sóc thì cách xa ra một chút.”

Tôi ngẩn người, lập tức hiểu ý ba. “Ba yên tâm, con không có khả năng làm đồng tính luyến ái.”

“Ừ.” Ba thở dài. “Cho dù đầu óc nó không bình thường, con nhất định không được nghĩ theo như thế! Con không có tiền đồ ba nhận, học tập không giỏi ba không nói, cùng con trai làm… Nối dõi tông đường cũng không thể luôn!”

Tôi nhướn mày. Cái gì a? Lúc này đây ba đang trông cậy tôi nối dõi tông đường sao?

Không khỏi có chút buồn cười. Ba, ba bức mẹ chết, thiếu chút cũng bức tôi chết, vì người phụ nữ kia mà đánh tôi, đuổi tôi…Thế nhưng vẫn trông cậy tôi sẽ nối dõi tông đường?

Sao ba lại có suy nghĩ ấy nhỉ?

“Ba, đầu óc anh thực bình thường.”

“Làm sao mà bình thường? Nó rõ ràng…”

“Ba, làm người cũng không thể như vậy sao? Trước luôn coi anh tốt, anh hoàn hảo, sau phát hiện anh không như trong tưởng tượng liền thành “đầu óc không bình thường” sao?”

“Nó…nó thích con trai. Thích con. Như thế chẳng phải không bình thường sao?”

“Ba, anh chỉ là thích người không nên thích mà thôi. Cho dù đầu óc không bình thường, nhìn nhận anh là con trai người phụ nữ ba yêu, ba sẽ không thấy thế.”

“Miễn bàn Tiểu Mộng, nhắc tới lại bực.” Ba lắc đầu. “Thật không nghĩ ba đui mù như vậy. Thật không nghĩ Tiểu Mộng lại không nguyên tắc như thế.”

Tôi thật sự muốn lạy ba vài lạy.

Người phụ nữ đó bức chết mẹ tôi, đánh tôi nhiều lần, như vậy vẫn là có nguyên tắc. Thế mà con trai người đó thích tôi, ba chịu không nổi, liền thành không có nguyên tắc, liền thành oán hận trước kia đui mù.

Anh tốt với tôi, anh chính là thích tôi mà thôi. Như vậy lại không được.

Ba đi rồi tôi mới quay trở vào phòng ngủ, nhẹ giọng gọi anh.

“Anh, anh có đói bụng không?”

Anh lắc lắc đầu. Cho dù trong phòng không bật hết đèn, vẫn có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của anh. Tôi đỡ anh ngồi dậy, để anh tựa lưng vào ngực mình, khẽ lắc đầu. Anh gầy như vậy. bây giờ còn sờ thấy xương.

“Không đói cũng ăn một chút gì đi? Một chút thôi.”

“Anh…thật sự…không muốn ăn.” Anh lắc đầu. Tựa hồ động tác đơn giản ấy thôi cũng thật khiến anh không thoải mái, anh ho khan vài tiếng.

“…Tiểu Diễn, rất khó chịu.”

“Ừ, em biết.” Tôi ôm anh, yên lặng đau lòng.

“Tiểu Diễn.”

Anh lại gọi, thế nhưng chẳng nói gì cả, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Tôi càng khẩn trương mà ôm lấy anh.

Tôi cả đêm ấy không sao ngủ ngon. Anh hơi cựa một chút tôi liền tỉnh, sau đó lại lấy thuốc, lấy nước, tận lực mà chăm sóc. Nửa đêm anh sốt cao, cũng may sáng hôm sau đã hạ sốt, cũng chịu ăn một chút.

Ánh sáng mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào tạo thành vài đườg sáng giữa phòng, những hạt bụi li ti cũng chơi đùa trong ánh sáng len lỏi ấy, trở nên cực kì xinh đẹp, lung linh.

Đến trưa, anh vẫn không thoải mái trong người, cuộn mình trong chăn lăn qua lộn lại.

Tôi có thể làm gì đều đã làm, giúp anh uống thuốc, chườm nóng, xoa bụng, thế nhưng anh vẫn khó chịu, vẫn đau, tôi ngồi bên giường, cảm thấy rất giày vò.

Vô luận là làm thế nào cũng không giảm bớt sự thống khổ ấy, cho dù dùng hết sức mình vẫn không thể.

Nói thật mấy ngày liền như vậy tôi đã rất mệt mỏi. Cái gọi là lao tâm lao lực quá độ, có lẽ chính là cảm giác của tôi lúc này, làm thế nào cũng không được, làm thế nào cũng không xong…

Nên làm sao đây? Có lòng không có lực, thế nào cũng không được.

Cũng không thể cứ như vậy, từ hôm qua đến giờ anh ăn một chút đó cũng xem như chưa ăn gì.

Tôi tới bếp múc một bát cháo, tới gọi anh.

“Anh, ăn một chút đi.”

-Hết chương 52-