Hy Du Ký

Quyển 2 - Chương 40: Có nam chính nào lại xuất gia không?’




Trong thư phòng, Bạch phủ là cảnh tượng hỗn độn không để đâu cho hết.

Trên chiếc bàn gỗ dài cực lớn, trên cái ghế bát tiên kê bên cạnh, đến cả đầu đỉnh vốn treo mấy bức tranh nổi tiếng cũng bị đám sổ sách ghi đầy những con số chiếm cứ cả.

Mà người đang ngồi bên bàn vùi đầu tính toán dư nợ quốc khố không phải là chủ nhân căn phòng – công tử Bạch gia, mà là Thái phó Lương gia …

Thái phó thuộc làu cả vạn sách thánh hiền, nào có ngờ được lại bị mấy cái bàn tính đẩy ngã chổng vó thế này.

“Hạnh Thư này, huynh định ăn thua với đống sổ sách ấy thật đấy à?” Bạch Long Mã đang ngồi uống trà cạnh đó lên tiếng khuyên giải, giọng nói chán nản, “Không phải người trong nghề, thì khó lòng cầm được bàn tính. Trước nay huynh chưa từng tính toán sổ sách, làm sao xử lí nổi tiền bạc dùng cho quân đội? Thái hoàng Thái hậu rõ ràng đang làm khó huynh mà.”.

Lương Hạnh Thư ngước mắt lên từ đống sổ sách, nhìn người bạn tốt của mình bằng vẻ khó xử, “Chính vì thế tôi mới đặc biệt đến nhờ huynh giúp.”

“Giúp ấy hả? Haizz, có lời này tôi phải nói trước với huynh. Nhà tôi hai đời Thừa tướng, một đời Ngự sử, vị nào vị nấy trong như nước sáng như gương, trong nhà trên có ba vị tẩu tẩu dưới có vài chục hạ nhân, nếu muốn mượn tiền thì… không có đâu.” Cảm tình thì có thể giữ lấy để còn qua lại được, chứ chuyện tiền bạc ấy à, thứ lỗi không thể cho người ngoài mượn. Quân tử chi giao mà, vốn nên như thế.

“Không phải tôi muốn mượn tiền huynh, tôi chỉ… chỉ muốn huynh giúp tôi xem phải làm thế nào mới giúp quốc khố mau chóng dồi dào được.”

“Thu thuế đi.”

“Nhưng ngày mùa đã dứt, cả năm làm việc đã ngừng, phải đợi đến năm sau, dân có thu nhập thì mới thu thuế lấy bạc được. Lúc này, bạc trong quốc khố chẳng còn bao nhiêu, phải làm thế nào đây?”

“Ôi chao. Nói đến chuyện này thì tôi đây quả thật phải giơ tay chịu trói rồi.” Chức Hữu đô Ngự sử này của hắn thường chỉ lo phê phán quan văn chỉ trích quan võ, cùng lắm chỉ no được cái mồm. Lương Hạnh Thư thân là Thái phó đương triều, dựa vào một bụng kình luân văn chương là có thể nhẹ bước trên mây. Xử lí quân lương vốn không thuộc phạm vi chức trách của hai người, bọn họ trước nay chỉ đọc luật pháp điều lệ, bút tích thánh hiền, tay múa may cán bút, nếu động đến những vấn đề tỉ mỉ thực tế như chuyện này thì quả thực hỏi câu nào tịt câu nấy.

“Tôi không có cách nào giúp huynh, nhưng có một người cự tinh thông vấn đề này. Nếu huynh bằng lòng, có thể thử thỉnh giáo hắn xem sao.”

“Ai?!” Thấy bạn tốt có người tiến cử, Lương Hạnh Thư hăng hái gặng hỏi.

“Người này huynh cũng biết mà?”

“Tôi cũng biết ư?”

“Cũng có thể là không.” Gã mím môi cười nhạt, quay người liếc nhìn cửa sổ khép hờ, “Tình nhân mới của nha hoàn nhà tôi - Thế tử Tề gia, huynh quen không?”

“…”

“Ấy! Đấy là cái bàn vuông tiền triều chạm trổ cầu kì từ gỗ Nam mộc, huynh không được phá!”

Muốn Lương Hạnh Thư y đi thỉnh giáo hạng súc sinh ấy ư? Nằm mơ giữ ban ngày! Dù phải nghĩ nát đầu y cũng sẽ tìm cho ra cách.

Y cũng biết Thái Hậu cố ý gây khó dễ cho mình. Bà ấy vốn ngứa mắt y là hạng thư sinh vô dụng, cho rằng y ngồi không mà hưởng, chẳng được tích sự gì, Hoàng đế theo y không học được điều hay, nên mới cố ý giao nhiệm vụ này co y. Nếu y nhận thua thì chẳng những không đòi được tam tiểu thư về, đến cả tự tôn của kẻ làm thầy người khác cũng đi tong.

Những con số khô khan cứng nhắc sắp hàng tổ hợp làm mắt y hoa cả lên. Thời gian vụt qua khiến y chẳng biết mình gục đầu xuống bàn chợp mắt từ lúc nào, chỉ biết lúc ngẩng đầu lên thì Bạch Long Mã đã rời phòng, bóng đem cũng dần buông xuống.

Tiếng ly trà bằng sứ va nhau vang lên bên tai. Y vì sợ nước trà dây bẩn ra sổ sách nên không sai người dâng trà hầu hạ. Nghĩ đến đây, y liền cảnh giác nhìn sang bên cạnh. Một đôi tay nữ nhân nâng ly trà nghi ngút khói, đặt xuống bên tay y.

“Mang ly trà ra chỗ khác, đừng nhiều chuyện.”

“Hả? Nhưng Bạch công tử bảo tôi dâng trà cho ngài …”

Giọng nói ngày đêm y nhung nhớ vừa vang lên liền khiến đôi mắt y trở nên sáng bừng. Lương Hạnh Thư vội nắm chặt lấy tay người nọ, kéo nàng tới trước mặt mình.

Tóc búi đen nhánh, mắt tròn lúng liếng vì kinh sợ mà mở thật to.

Nàng chỉ biết hôm nay công tử Bạch Long có khách tới chơi, công tử bảo nàng dâng trà, nàng liền lon ton bưng trà đến. Nàng đâu có ngờ người ngồi đây lại là đối tượng khiến nàng lúng túng thế này.

Nàng theo bản năng vùng vẫy muốn rút cổ tay khỏi vòng kìm kẹp của y. Y thấy nàng vừa gặp mình liền muốn chạy, lửa giận càng bốc cao, hung bạo ôm ghì nàng vào lòng.

“Ta thật sự thua kém hắn nhiều thế sao? Nàng bằng lòng cùng hắn gian díu, thế nhưng vừa trông thấy ta lại muốn chạy xa?”

Rốt cuộc là vì sao? Bởi vì y chỉ là tên mọt sách, không giống hắn làm được việc thực tế ư? Y thì bó tay chịu trói trước đống sổ sách này, còn tên họ Tề kia đã có thể bốc phét ba hoa với cử tử, văn nhân lâu rồi. Tề Thiên Sanh có thể làm tốt việc của y, nhưng y lại không thể thay thế được Tề Thiên Sanh, đến cả Bạch Long Mã cũng nói y không sinh ra để làm việc này rồi mà.

“Nếu tam tiểu thư đã ở đây, ta cũng đỡ mất công làm những chuyện này, Cứ coi như ta không bằng hắn, ta không tranh với hắn nữa, nhưng giờ tam tiểu thư phải đi cùng với ta.”

“Ta không đi!”

Y không để lời cự tuyệt của nàng vào tai, cúi người muốn cắn lấy bờ môi mềm mại. Nàng nghiêng cổ cự tuyệt y đến gần, y lại áp sát không chịu rút lui.

Y đố kị đến phát điên rồi.

Càng tới gần nàng y lại càng cảm thấy như có người đang nói, chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ kia đều thuộc về người khác. Y nhíu chặt mày, há miệng cắn lấy cái cổ kia, cố sức biến phần thân thể trong miệng thuộc về bản thân mình.

Động chạm mẫn cảm khiến nàng biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng hoảng loạn vươn tay, định cự tuyệt mà đẩy y ra. Nhưng y không hề buông lỏng, tay ôm chặt eo nàng, xâm phạm phần cổ nàng, thậm chí còn mất kiểm soát giật cổ áo nàng ra.

Không thể tiếp tục, nàng phải khiến y dừng tay, ngay lập tức…

“Ta thích chàng ấy.”

Trong bóng tối, lời nàng nhẹ nhàng thốt ra, vọng vào tai hắn lại đặc biệt rõ ràng. Ngón tay y thoàng cứng đờ, bàn tay sắp sửa lột bỏ y phục của nàng chợt sững lại.

“Ta thích chàng ấy, thích từ tận đáy lòng. Vừa nhìn thấy chằng ta đã thích, càng về sau lại càng thích.”

“…” Y không muốn đếm xỉa đến lời nàng nói, bịt chặt tai tiếp tục giày vò môi nàng.

“Ta bằng lòng gian díu với chàng ấy, chỉ cần chàng mở miệng nói muốn ta, ta sẽ bằng lòng.”

“…” Y muốn tiếp tục, nhưng lồng ngực nghẹt cứng không thở nổi.

“Dù chàng bừa bãi không ra gì, dù chàng căn bản không hay biết, cũng không sao, ta vẫn thích chàng.”

Rốt cuộc y cũng không thể tiếp tục hôn nàng, không tài nào thuyết phục bản thân tiếp tục chạm vào nàng nữa, người y cứng cả lại.

Y muốn lên tiếng hỏi nàng, vậy còn y thì sao đây.

Tình yêu cùng nỗi cố chấp của y không mảy may kém hắn, phải xử trí thế nào? Ngày ấy nàng chọc ghẹo y, cớ gì không ra tay triệt để hơn một chút, sao lại gieo cho y cả mảnh chân tình? Thế nhưng bao lời muốn nói ra của y cứ nghẹn cả trong yết hầu, không sao thốt ra được.

Y không muốn nói thêm bất kì lời nào với nàng nữa, bở vì miệng vết thương của y đang bị xé toạc ra, đau đớn rít gào không ngừng.

Cửa bị mở tung rồi lại bị đóng sập vào.

Hệt như cánh cửa trái tim người ta vậy.

Lương Hạnh Thư mau chóng biến mất trong bóng đêm.

Đường Tam Hảo trượt dài theo cạnh bàn, ngã bệt xuống đất. Nàng run rẩy kéo lại y phục đã bị xé gần rách, rồi chợt thấy sống mũi đột nhiên cay lạ. Nàng ngơ ngác thẫn thờ một lúc lâu, sau đó thình lình đứng bật dậy, lao người ra khỏi cửa.

Trời lúc này đã tối hẳn, hơi lạnh tê buốt.

Ngoài cửa Tề Nam Vương phủ, đèn lồng treo cao, tuy đỏ hồng diễm lệ muôn phần, nhưng người ta nhìn vào lại không cảm nhận được chút hơi ấm mỏng manh nơi đó.

Đường Tam Hảo co rúm người bên con sư tử đá ngoài cửa, xoa xoa hai tay. Tiếng lọc cọc từ cỗ xe ngựa đang lăn bánh trên đường lớn chợt vang lên khiến nàng phải nghển cổ nhìn.

Xe ngựa dừng trước cổng phủ, nàng nghe được rõ ràng tiếng sênh ca rộn rã trên xe, tiếng nam nữ đang đùa giỡn.

Hắn không vì lần trước bị nàng bắt gặp mà kiềm chế bớt lại, hắn vẫn cứ làm Thế tử Tề gia, làm Cửu thiên tuế phong lưu của hắn, còn nàng vẫn là đậu hủ không muối gọi dạ bảo vâng của nàng.

Giữa nàng và hắn chỉ là một hồi ngộ nhận hoang đường, sau buổi hân hoan mê mang hồ đồ, người nào lại trở về vị trí của người đó.

Tề Thiên Sanh nhảy xuống xe ngựa, gương mặt ửng đỏ của hắn nóng phừng phừng, ngả ngớn phất tay với đám nam nữ còn đang ầm ĩ trên xe, bảo bọn họ mau chóng đi đi. Hắn quay người lại, buông tiếng thở dài như vừa trút được gánh nặng, nhấc chân định bước vào trong.

Thế nhưng cạnh con sư tử đá lại có một bóng người, khiến hắn sững sờ tại chỗ.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng không nói gì, liền dứt ánh nhìn, làm như không trông thấy mà lướt qua nàng.

Mùi rượu, hương son phấn, vị phóng túng, tất cả đều xộc vào mũi nàng.

Nàng thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn lên tiếng.

“Em thích chàng.” Nàng không thể cứ nhát gan như vậy, nàng đã chịu đủ cảnh nước chảy bèo trôi rồi. Nàng có thể đừng trước mặt Lương Hạnh Thư nói những lời như thế, cớ sao không thể cao giọng nói với người thực sự nên được nghe lời ấy?

“…” Lưng hắn sững lại, quay mặt sang liếc nàng.

“Là thích từ tận đáy lòng. Lần đầu tiên gặp đã thích, càng về sau càng thích.” Đúng thế, hôm nay nàng mới biết, mới thừa nhận cái giới hạn mơ hồ không rõ này.

Hắn vẫn lặng thinh, nhưng ánh mắt nhìn nàng từ thản nhiên biến thành âm trầm nặng trĩu, nóng bỏng đến mức khiến đối phương phải tan chảy.

“Chỉ cần chàng nói muốn em, em sẽ bằng lòng.” Nàng không muốn lấy chén xuân dược kia làm cái cớ cho mình.

“…”

“Dù chàng có cấm em thích chàng, dù chàng có thấy em phiền phức, em cũng…”

Lời còn chưa nói hết, mà cũng không cần nói hết, nàng đã bị ghì vào một vòng ôm kín bưng không lọt gió, sức ghì kia như muốn xiết nàng vào tận trong thân thể hắn. Vòng tay hắn nồng nặc mùi rượu, nhưng nàng không chống cự, tơ thêu khẩm vàng trên áo cào đau gò má nàng, nàng không để ý, hoa tai ngọc hình rồng lạnh lẽo thấu tim chui vào cạnh cổ, nàng phớt tỉnh như không. Vòng ôm không đó ấm áp thơm hương, không đủ mềm mại dịu dàng của hắn, nàng nguyện ý rúc người vào.

Hơi thở gần sát như sương trắng vấn vít giữa hai người, hắn tự động kiếm tìm hai phiến môi hơi hé mở trên gương mặt nàng, rụt rè tiếp cận, hôn nhẹ, liếm nhẹ, sau đó lui về.

“Thế này đã đủ chưa?” Hắn cúi đầu chọc ghẹo nàng.

Không chờ nàng đáp lại, một tay hắn đã giữ chặt gáy nàng cái lưỡi nóng bỏng cạy mở môi nàng, chặn cứng cái miệng nói toàn những lời đáng yêu của nàng lại, cắn mút như muốn hút cạn phần năng lượng còn sót lại của nàng.

Hắn thô bạo bế bổng nàng lên, giơ chân đá bay cổng phủ, hơi thở áo sát ngực nàng có phần dồn dập, “Nói ra những lời như thế rồi, chắc em không hi vọng đêm nay ta sẽ tha em đi đấy chứ?”

“Đúng!”

“To mồm quá nhỉ, có phải bị ai chuốc thuốc, muốn lấy ta làm thuốc giải không đấy?” Hắn cố ý chọc ghẹo nàng.

“Không phải.”

“Thật không đấy?”

“Em nói thật mà.”

“Chứng cứ đâu?”

“…Em có mặc cái ấy…”

“Cái nào?”

“Cái yếm chàng tặng em đó!”

“…”

“Này, đừng có đứng ngoài cửa mà lột đồ người ta chứ!”

Nàng đã hoàn toàn chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong trái tim hắn. Hắn không thể thoát khỏi nàng, cũng không thể đuổi nàng đi được, lại càng không xua được nỗi ỷ lại đến khó hiểu vào nàng.

Nếu thực sự có một người chiếm giữ vị trí quan trọng duy nhất trong lòng ngươi, thì sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đây?

Liệu miếng đậu hũ trắng trong thuần khiết này, có chê hắn bẩn hay không?

“Ta muốn giấu em đi.”

“Ta muốn em ngoan ngoãn cuộn mình bên người ta.”

“Ta muốn mỗi ngày về nhà có thể nghe tiếng em nói với ta, nói muốn ta ăn cơm, muốn tắm rửa, còn… muốn cả ta.”

Hắn chống cằm, thầm thì những lời tình ý với nữ nhân ngủ say như chết kia. Bộ dạng mất mặt này hoàn toàn chẳng giống hắn chút nào. Hắn bị sao vậy nhỉ?

Hắn nhìn nữ nhân vừa bị bản thân mình giày vò suốt cả một đêm, mệt đến độ ngủ quên trời quên đất mà phì cười, rồi đột nhiên hạ quyết tâm, nhỏm người rời giường, đắp chăn cho nàng cẩn thận, sau đó rời phủ tiến cung.

“Tôi không làm nịnh thần nữa, bà tìm người khác đi.”

Đó là câu hắn quăng cho Thái hoàng Thái hậu - người đang ngồi trên ghế cao.

Hắn nhìn thấy châm này bà ta nhướng lên rõ ràng. Bà chậm rãi nói, “Con định cáo bệnh hay xin nghỉ? Hay vì ta không xử lí tên Lương Thái phó kia khiến con ghi hận trong lòng, làm mình làm mẩy với ta?”

“Tôi chỉ muốn cướp nữ nhân của tôi về.”

“Tôi chỉ muốn nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, chỉ được hầu hạ mỗi mình tôi mà thôi.”

“Còn nữa… tôi còn muốn sinh một con khỉ nhỏ.”

Mỗi lời hắn nói đều khiến Thái hậu nhướng mày, lúc nói đến câu cuối, hắn liền nhìn thẳng vào bà ta không hề giấu giếm. Bà ta âm u mở miệng, “Ý của con là, con muốn phá vỡ lời hứa đã định với ai gia?”

“Đúng thế.”

“…”

“Bà không cần lo lắng chuyện tôi sẽ chuyên quyền họ ngoại, cũng không cần bận lòng việc tôi có con rồi sẽ sinh lòng dạ bất chính với triều đình. Chúng ta cứ thoả thuận như vậy đi.”

“Hoang đường! Giờ con muốn tính nợ với ai gia đó ư?” Rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu cũng không ngồi yên được nữa, đập tay xuống long án. Mọi chuyện trong triều, dù là công khai hay ngấm ngầm đều có bàn tay hắn nhúng vào xử lí. Có thể nói hắn chính là phụ chính chuyên thần mà bà tự tay bồi dưỡng từ tấm bé. Trước đó bà chỉ ra tay trừng phạt hắn có chút thôi, thế mà hắn lại muốn buông tay bỏ gánh, “Năm đó con đã quỳ trước mặt ai gia, cầu xin ai gia che chở con như thế nào hả?”

“Tôi muốn nắm quyền trong tay, tôi muốn tước vị của kẻ kia, tôi muốn có chỗ đứng trong Tề gia, tôi muốn mọi người phải cung kính, cúi đầu khom lưng với tôi.”

“Hừ, xem ra con vẫn còn nhớ nhỉ. Vậy hùng tâm tráng chí ngày đó của con đâu rồi? Ý niệm muốn lật đổ phụ thân con đâu rồi? Lão ngấm ngầm giấu mình suốt bao năm qua để chờ ngày này, chẳng lẽ giờ đây cũng giống hệt ngày đó, lão chỉ cần dùng một nữ nhân liền có thể hạ gục được con rồi sao? Hay là con đã quên chuyện năm ấy, lão nhân lúc con còn chưa hiểu chuyện nam nữ thế nào, để thị thiếp của mình làm nhục con?”

Lòng hắn trĩu xuống, hồi ức ghê tởm của bản thân bị người khác khơi lại khiến hắn thấy thấy buồn nôn.

“Năm đó nếu không có ai gia một lòng bảo vệ thì con đã sớm bị phụ thân con đuổi khỏi Tề gia. Con nghĩ vị trí Cửu thiên tuế, Thế tử Tề gia này của con là nhờ ai mà có hả?” Sau khi lớn tiếng răn đe, bà đột nhiên dịu giọng, thanh âm mang theo vài phần khuyên giải, “Sanh như à, phụ thân con trước nay chưa từng có ý muốn truyền tước vị cho con, con không hiểu sao? Lão chỉ coi con là hòn đá cản đường con lão thừa kế tước vị mà thôi. Để loại đi chướng ngại là con, lão có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Con thử nghĩ xem, nếu nữ nhân kia biết được chuyện con bị thị thiếp của cha ruột mình dụ dỗ gian dâm lúc mới mười ba tuổi thì nàng ta sẽ nhìn con thế nào đây? Chê con dơ bẩn? Thấy kì quái, hay thấy ghê tởm con?”

“…”

Hắn còn nhớ rõ câu nàng từng hỏi.

“Ngươi… cũng đùa cợt với thị thiếp của tỷ phu như vậy sao?”

Hắn không dám để nàng biết sự thật, cũng không dám đối diện với vẻ mặt khi ấy của nàng, nối khó hiểu cùng cơn trách giận của nàng đã khắc sâu vào lòng hắn.

Để nàng cho rằng bản thân phóng đãng, còn hơn để nàng biết được sự bẩn thỉu ẩn sâu trong đó. Để nàng hiểu lầm bản thân vô sỉ hạ lưu, còn hơn để nàng thấy miệng vết thương hắn đè chặt trong lòng.

Phụ thân hắn đã đối xử với hắn như thế đấy.

Trong Vương phủ này, ai hắn cũng phải đề phòng, không phòng không được.

Chỉ bởi vì mẫu thân của hắn không phải là nữ nhân phụ thân hắn thương yêu nhất.

Yêu là thứ quái quỷ gì mà có thể khiến một người cố chấp ti tiện đến nhường kia? Chữ “yêu” đó hắn chỉ muốn tránh càng xa càng tốt mà thôi.

Nữ nhân, cũng chỉ là thứ chơi cho vui là được.

Hắn đã chịu đựng đủ những tháng ngày nhu nhược, bị người điều khiển, bị người gài bẫy. Chỉ cần có thể hô gió gọi mưa, có thể đứng vững bằng cái vị trí Cửu thiên tuế này, thì mấy chuyện như lấy vợ sinh con can hệ gì đến hắn.

Lúc ấy hắn đã nghĩ như vậy đấy, sao hôm nay lại không tiếp tục được như thế nữa?

Bởi vì, miếng đậu hũ này vô lí có thừa, gây sự có dư. Không sinh khỉ con thì nàng sẽ một hai khóc lóc gây sự, nếu không trông coi cẩn thậ, nàng sẽ chạy khắp nơi rồi bị người ta bắt nạt. Với ai nàng cũng luôn mồm được được được, thế mà chỉ duy có hắn là nàng không ngừng lắc đầu, lè lưỡi, giở trò chơi xấu. Nàng chịu đựng tính khí xấu xa, nghi kị ngờ vực cùng vô vàn những lời lẽ quá đáng của hắn. Nàng cũng phần cơm cho hắn lúc nửa đêm, cũng từng nói muốn buông tay, từng cắn tai hắn, cuối cùng vì mấy câu nói mà về bên cạnh hắn.

Nàng từng bảo nàng thích hắn, dù hắn ghét nàng phiền phức cũng không sao.

Nàng đúng là một ổ phiền phức, phiền hắn vì nàng mà nghĩ đông nghĩ tây suy sau tính trước, phiền hắn đắn đo cách nghĩ cách nhìn của nàng như vậy, phiền hắn tự tay phá vỡ toàn bộ kế hoạch của mình.

Đáng lí ra hắn phải phong lưu thành tính, trăng gió chơi bời, làm ra bộ dạng đại nam nhân cho phụ thân hắn xem. Hắn vẫn nhớ lão già kia từng treo bên môi nụ cười mia mai, hầm hừ với hắn rằng: “Khuyển nhi, mấy chuyện âm mưu thủ đoạn, ta không có hứng thú, còn con – là không có tài năng.”

Hắn không muốn bị lão già khốn khiếp ấy xem thường, hắn muốn chỉ vào mũi lão mà rằng, nữ nhân dơ bẩn kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn hoàn toàn không nhớ gì về bóng người ẩn hiện đêm hôm đó, không nhớ mái tóc quấn lấy thân thể hắn như dây mây, hơi thở khiến người ta muốn nôn, móng tay dài đỏ rực khiến người ta sôi gan của ả, hắn thậm chí còn không nhớ ả tên họ là gì. Hắn là nam nhân, hơi sức đâu quan tâm đến cái gọi là trong sạch, coi như bị chó cắn một phát thôi.

Từ giờ phút ấy trở đi, hắn đều cẩn thận đề phòng tất cả nữ nhân trong Vương phủ, thậm chí còn sợ bóng sợ gió đến mức sắp xếp hai tiểu thị đồng hầu hạ bên người, từ mặc áo hằng ngày đến lên giường nằm ngủ cũng không muốn thấy bóng bất kì nữ nhân nào.

Hắn cứ nghĩ trò hãm hại của lão khốn kia đối với mình không đau không ngứa, chẳng đáng một đồng, cùng lắm cũng chỉ bị chụp mũ cái tội coi thường luân lý, không biết liêm sỉ mà thôi, hắn không để ý.

Thế nhưng lão khốn ấy chỉ cần dùng một câu đã dễ dàng ép hắn dưới chân núi Ngũ hành, vĩnh viễn không thể trở mình, “Nếu tiểu di tử biết được mấy chuyện xấu xa của con, thì hẳn sẽ có chuyện đặc sắc đấy nhỉ?”.

Nằm trên chiếc giường ám đầy mùi của tên khỉ đó, Đường Tam Hảo lười biếng lăn lộn thật lâu. Nàng dụi đầu vào gối không muốn dậy, mãi đến khi một giọng nói vang lên, kéo nàng khỏi giường.

“Tam nha đầu, em còn muốn nằm đó đến bao giờ?”

Giọng Đường Song Thái vừa vang lên khiến nàng giật thót. Phản ứng đầu tiên của nàng là không biết giấu thân thể trần trụi của mình vào đâu. Nàng bật người dậy ngay lập tức, vơ lấy tấm chăn rồi rúc người vào trong đó.

“Tỷ… tỷ…, muội với chàng, bọn muội…”

Đường Song Thái thấy bộ dạng nàng hoảng hốt như vậy, cũng không trách cứ, ngược lại phì cười, “Làm cũng đã làm rồi, giờ mới sợ bị người ta bắt gian tại giường thì có muộn quá không?”

“…”

“Chuyện này có gì to tát đâu, dù sao đây cũng không phải lần đầu Thế tử gia bị người ta bắt gian trên giường. Đến Vương gia cũng quen rồi, chỉ hi vọng muội cũng có thể làm quen với chuyện này.”

Lời lẽ khó nghe khiến Đường Tam Hảo cau mày lại.

“Thói quen xấu này của Thế tử gia sửa hoài cũng không được. Nào, xuống giường mặc quần áo vào, theo tỷ tỷ trở về.”

“Về… về đâu?”

“Về đâu? Đương nhiên là về phủ của Bạch Long công tử. Tam nha đầu, em quên là Thái hoàng Thái hậu đã ban em cho người ta rồi sao?”

“Em không muốn, em không về chỗ ấy đâu!”

“Ôi chao, câu này nghe mới lạ thật, thì ra Tam nha đầu cũng biết nói không cơ đấy. Ngoan, nghe lời tỷ tỷ, về chỗ Bạch Long công tử đi. Thế tử gia của chúng ta nhân duyên hỏng hết, khí số đã tận rồi, Vương gia đã có lòng muốn truyền tước vị cho Bạch Long công tử, Thái hoàng Thái hậu cũng không làm chỗ dựa cho hắn nữa. Nếu đã không quyền không quý, em theo hắn cũng có gì tốt đẹp đâu?”

Đường Song Thái nhẹ nhàng giật tấm chăn Đường Tam Hảo ôm chặt trong tay xuống, chỉnh lại lọn tóc rối vương bên khoé môi sưng đỏ, khoác y phục lên người cho nàng, “Vương gia đã nói rồi, thứ phế vật bẩn thỉu tột cùng kia không xứng với Tam nha đầu, chúng ta không cần khom người trước hắn.”

“Cái gì mà bẩn thỉu tột cùng?”

Đường Song Thái liếc mắt nhìn Đường Tam Hảo, trong con ngươi bao hàm thâm ý, giúp nàng chải lại mái tóc dài, mở lời như vô tình.

“Nếu một nam nhân vô dụng đến mức bị người ta làm nhục, thì có phải loại bẩn thỉu, đáng vứt đi không?”

“…”

“Giả như nữ nhân làm nhục hắn còn là thị thiếp của phụ thân hắn, vậy thử hỏi hắn có đáng bị xem như thứ phế vật bẩn thỉu tột cùng không?”

“…” Nàng bị những lời Đường Song Thái nói đóng đinh lên giường.

Nàng ngơ ngác một lúc lâu, não bộ trống rỗng vô thức hiện lên khoảng thời gian nàng cùng hắn cãi nhau đến long trời lở đất vì người thị thiếp kia. Lời còn vang vẳng, thanh âm chói tai ấy liên tục lặp đi lặp lại bên tai nàng…

“Ngươi… cũng đùa cợt với thị thiếp của tỷ phu như vậy sao?”

“Cô muốn quản chuyện của ta à? Quan hệ của bọn ta thế nào thì liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà muốn biết rõ chứ”

“Bây giờ ngươi đang thẹn quá hoá giận sao? Bị người ta vạch trần chuyện xấu thì chỉ biết to mồm che giấu! Ngươi có giỏi thì nói cho ta biết mình chưa từng làm ra chuyện đó, có giỏi thì nói cho ta biết ngươi trong sạch đi!”

“Ta đã làm đấy, thì sao? Thất vọng lắm à?”

Hắn nói ra những lời lạnh lẽo làm tổn thương người khác ấy cũng chỉ vì tự bảo vệ mình, người thất vọng phải là hắn mới đúng. Nàng đúng là ngốc, đi hỏi một câu hỏi đốn mạt đến thế, lại cứ nghĩ bản thân có quyền chất vấn, hùng hổ xông lên xé toạc vết thương của hắn ra.

“Chẳng ai nói oan cho ta cả, năm mười hai tuổi ta đã to gan chạm vào thị thiếp của phụ thân mình đấy, cô còn muốn biết gì nữa không? Muốn biết ta đã làm ra bao nhiêu chuyện thất đức rồi ư? Hay là muốn biết ta đã trêu ghẹo bao nhiêu cô nương, từng có quan hệ mờ ám với bao nhiêu người rồi?”

“Muốn khinh thường ta cũng được, coi ta là súc sinh cũng chả sao, tuỳ cô. Cái tên thần kinh trong lòng cô có như thế nào cũng mặc kệ… chẳng liên quan gì đến ta. Cô cho rằng ta sẽ để tâm mấy chuyện đó sao?”

Khi ấy rốt cuộc hắn đã cảm thấy thế nào mới hét lên với nàng những lời như thế? Hắn đã sợ hãi nàng phát hiện được sự thật khó chấp nhận ấy xiết bao, còn nàng chỉ chăm chăm nhớ rằng mình phải trút bỏ nỗi uỷ khuất cùng bất công dồn nén trong lòng, mà quên để tâm xem lòng hắn đang vướng bận những gì.

Hắn sợ hãi ánh nhìn thất vọng của nàng, sợ nàng chê hắn bẩn thỉu, sợ nàng trốn tránh hắn, vậy mà nàng đã đối xử với hắn thế nào? Nàng lảng tránh hắn thật xa, dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, lấy cái kiên trinh tự cho là đúng của mình ra khinh rẻ hành vi ngả ngớn của hắn cùng thị thiếp, thậm chí…

Thậm chí nàng đã từng thật sự cảm thấy hắn bẩn thỉu vô cùng.

Xé mở từng lớp từng lớp nguỵ trang mạnh mẽ kia đi rồi thì mới phát hiện, hoá ra hắn đã ôm theo vô vàn uỷ khuất lâu như thế, những ngờ vực tổn thương, hoài nghi nàng đều trút cả lên người hắn.

Nàng phải vô sỉ đến chừng nào mới có thể nói ra những lời ngọt ngào mà nàng vốn không dám nói, tình yêu của nàng sao mà yếu ớt thế.

“Cạch.”

Tiếng chậu hoa vỡ nát từ ngoài cửa vọng vào, Đường Song Thái nhướng mày tiến ra ngoài cửa, trông thấy mấy chậu hoa trong sân đều đã bị roi vụt nát, bốn bề lại không một bóng người. Nàng nhếch môi cười nhẹ, quay đầu nhìn Đường Tam Hảo đang hoá đá trên giường.

Nàng muốn đuổi theo, lại không biết đuổi theo rồi phải nói gì. Có phải gặp rồi sẽ thấy xấu hổ lắm không? Rốt cuộc nàng phải nói gì mới khiến hắn thoải mái, phải làm cách gì mới khiến hắn tin nàng, thích nàng.

Cũng có thể… liệu có phải vốn dĩ hắn không muốn gặp nàng? Cho rằng nàng cũng là một quân cờ được người sắp sẵn?

Nàng không biết, một thoáng chần chừ này giày vò người khác thế nào, làm tổn thương người khác ra sao.

Tề Thiên Sanh ngơ ngác ngồi trên bậc thềm ngoài cổng Tề Nam Vương phủ, cánh cổng lớn sau lưng từ đầu tới cuối vẫn im im đóng, tiếng cửa mở hắn muốn nghe rốt cuộc không thấy vang lên.

Đến cả hắn cũng thấy kì vọng của bản thân quá nực cười.

Chuyện đến bản thân hắn còn thấy bẩn thỉu thì lấy tư cách gì đòi hỏi người khác phải bỏ qua, đòi hỏi người khác phải cảm thông?

Sắc trời dần tối, xe ngựa dành riêng cho Tề Nam Vương gia từ xa lại gần, dừng trước cửa Tề Nam Vương phủ, nam nhân trên xe một tay cầm chiếc hộp gấm thêu một tay vén rèm bước xuống.

Tề Như Thích phủi đi bụi đất trên người, đang định bước vào phủ, lại vì trông thấy bóng người đang ngồi trên bậc thềm mà dừng bước.

“Khuyển nhi cũng biết ngồi đây chờ ta về sao, thật là lạ quá.”

“Lại dẫn nữ nhân ra ngoài đi dạo đấy à? Ôm bài vị thôi mà cũng hào hứng được.” So với bài vị của Công chúa mẫu thân hắn hưởng nhang khói trong từ đường, thứ đang được lão ôm trong lòng quả thực hạnh phúc, không cần khói hun lửa đúc hằng ngày cũng được.

Lão chỉ cười nhạt không đáp.

“Tước vị kia tôi không cần nữa, ông đem đi cho gã họ Bạch đi.”

Sau đó hắn đứng dậy, lướt qua thân hình sừng sững như núi của lão mà đi.

Lão đâu ngờ được thằng con mình chờ ở đây chỉ để nhận thua, con ngươi hơi nheo lại, có phần ngờ vực, “Con định đi đâu?”

“Hành Thiên tự.”

Xuất gia làm hoà thượng?

Sau đó, Tề Thiên Sanh quả thực mất tích.

Trên triều vắng bóng một vị Cửu thiên tuế, Tề Nam Vương phủ mất đi một vị Thế tử gia, trái tim Đường Tam Hảo thiếu mất một con khỉ hoang tính tình bừa bãi.

Thế giới đảo điên.

Lục bộ Thị lang thành một đám ruồi nhặng không thủ lĩnh: Công bộ Hình bộ cần tiền sửa cầu sửa nhà, Binh bộ Lại bộ cần tiền phát lương bổng quan binh, Hộ bộ không chỉnh lí được sổ sách công nợ, đến cả Lễ bộ cũng ngóc cổ ngồi chờ vị nịnh thần Cửu thiên tuế kia ra chủ ý cho đại thọ của Thái hậu.

Đám quan viên khuất tất không tìm được cửa miếu đăng hương, vàng bạc châu báu cầm trong tay muốn tiêu mà không dám tiêu, không tiêu lại sợ tiền vàng phát mốc.

Đường lớn vắng bóng công tử ngông nghênh giục ngựa bất cần, bách tính không tìm được đối tượng mắng chửi cho vơi bớt cơn bực dọc.

Thái hoàng Thái hậu thiếu mất đứa cháu ngoan chạy việc đỡ đần, tấu chương đến tay với đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi chất cao như núi: Cái gì mà đường cống ngầm trong hoàng cung bị sập, cái gì mà con chó sư tử bà nuôi có chửa hoang. Nếu Sanh nhi còn ở đây thì mấy chuyện vứt đi ấy đâu cần phải đến lượt Thái hoàng Thái hậu ngày bận trăm công nghìn việc như bà hỏi đến.

Bạch Long công tử không còn ai để bới móc, công việc đột nhiên tăng vọt. Chạy động chạy tây khắp nơi bắt lỗi của người ta đâu có phải nhẹ nhàng bằng tập trung tấn công một người? Thử hỏi gã phải đi đâu mới tìm được một con khỉ khắp người đầy tật xấu lại còn thích khoe ra cho thiên hạ người người đều thấy như Tề Thiên Sanh chứ?

Đến cả tiểu Hoàng đế cũng thấy bực bội trong lòng. Không còn ai cùng y cãi nhau tay đôi trên triều nữa, Lương thái phó lúc nào cũng nghiêm khắc muốn y theo đạo lí của người quân tử, đôi lúc muốn văng tục cũng tìm không ra đối tượng phân cao thấp.

Tất cả mọi chuyện là do ai?

“Đường Tam Hảo, tất cả đều là lỗi của ngươi.”

Đường Tam Hảo bị lôi lên triều, mặt cứ đần ra.

Nàng mắc phải tội lớn đến thế nào? Trên có Thái hoàng Thái hậu dưới có quan viên lục bộ, tất cả đều nhắm thằng vào nàng.

Thế giới này thật kì quái.

Nàng đuổi được cháu ngoại Thái hậu, trừ bỏ công tử nịnh bợ tác oai tác quái, lật đổ Thế tử phong lưu coi thường vương pháp, nhận của hối lộ, độc quyền triều chính, vì cớ gì nàng còn bị người ta chửi rủa?

Thái hoàng Thái hậu đi đi lại lại trên ngai cao, tức giận không kiềm được. Tiểu Hoàng đến đứng một bên liên tục cầm quạt phe phẩy cho bà, lửa càng bốc cao.

“Ngươi ép cháu ta đến mắc nó phải xuất gia rồi? Ngươi giỏi lắm!”

Đường đậu hũ vừa nghe liền hoảng hốt, “Xuất giá? Chàng gả cho ai rồi?”

“…Gả cho Phật Như Lai làm hoà thượng rồi!”

“Cái gì? Chàng đi làm hoà thượng rồi ư?” Sao có thể được?! Chàng yêu quý mái tóc đen xám không có lấy nửa sợi vấn màu cua mình, lúc nào cũng thích dùng đuôi tóc mơn man gò má cùng khoé miệng cua nàng như thế cơ mà.

“Ngươi nói đi! Vì sao ngươi lại ghét bỏ nó?”

“Thần không có. Thần có ghét bỏ gì chàng đâu.” Làm ơn đi, nếu không nhầm thì đến tỏ tình cũng là nàng nói trước. Đến giờ nàng còn chưa nghe được nửa lời yêu thích từ miệng vị thiếu gia kia đâu đấy. Dù có là màn kịch kẻ ác đi cáo trạng, ra vẻ ta đây đáng thương cũng không thể diễn như thế được.

“Ngươi nói đi, ngươi làm sao đến được cho ta một đứa cháu toàn diện cả về đức – trí - thể, dù cho việc trên đời có bẩn thỉu, cực nhọc vô sỉ đến thế nào cũng đều có thể hoàn thành hả?”

Nàng bị quát đến độ giật lùi từng bước, bờ môi khẽ mím vào. Để tóm được con khỉ giận dỗi bỏ nhà ra đi kia, nàng bất chấp tất cả, “Thần có biện pháp có thể tìm được chàng, có điều cần nhờ người giúp sức.”

Thái hoàng Thái hậu lơ đáng nhướng mày, “Ngươi có biện pháp gì?”

Hành Thiên tự.

Non xanh nước biếc, cảnh sắc nên thơ, chuông chùa ngân vang, văng vẳng bên tai, nhang khói nghi ngút, lượn quanh thân người.

Mọi người thấy đoạn trên có vẻ quen tai đúng không? Vậy lão hoà thượng thối sắp xuất hiện trước mắt đây nhất định sẽ khiến nọi người còn thấy quen hơn nữa.

Trước tượng Phật cao sừng sững, lão hoà thượng thân khoác cà sa, tay nắm dạo cạo đoạn duyên trần thế lập loè phản chiếu ánh nắng tiến về phía vị công tử áo gấm đang đứng quay lưng lại. Phàm phu tục tử mài đao xoèn xoẹt với bò dê, mà những người ăn chay niệm Phật như lão thì chỉ mài dao xoèn xoẹt với quả đầu của người sống. Lúc này đây chỉ thấy công tử kia y phục đỏ bóng, tóc xám buông xuống vai, cau chặt đôi mày mà khinh thường lão hoà thượng đang cực kì hưng phấn xúi bẩy người khác để quả đầu trọc như mình.

“Lần đầu nhìn thấy ngài, lão nạp đã cảm thấy ngài có duyên với Phật môn rồi. Kiếp trước của ngài nhất định là một con linh hầu.”

“Ông mắng ai là khỉ đấy?”

“Ngộ Trì, muốn cạo đầu đi tu thì phải quỳ gối trước Phật để nhận lễ. Bản phương trượng lệnh cho con quỳ xuống hành lễ sau mới được nhận vào cửa Phật lánh mình.”

“…Quỷ tha ma bắt lão trọc nhà ông! Ông mắng ai vô sỉ (*) đấy hả?”

(*) Ngộ Trì và vô sỉ trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau.

“Là Ngộ Trì. Ngộ Trì có ý nói tuy con ngộ đạo muộn, nhưng vẫn có duyên với Phật, con không thích pháp hiệu này sao? Thế con thấy Ngộ Liễu thế nào? Dù sao thì cũng một hàng với Ngộ Không cả, cứ tuỳ ý lựa cho thoả thích.”

“…Có phải ông rảnh rỗi (*) quá không hả? Quỷ tha ma bắt lão trọc ông đi, ai bảo ông là tiểu gia muốn làm hoà thượng trọc đầu! Ta chỉ đang hỏi ông có cách gì khiến bản thân trở nên sạch sẽ hay không mà thôi!”

(*) Ngộ Liễu và rảnh rỗi trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau.

“Năng tắm rửa một chút là sạch ngay mà.” Phương trượng chớp mắt, ra vẻ cực kì vô tội. Ông cảm thấy vị Thế tử này thật là khó chiều, hùng hùng hổ hổ từ kinh thành vọt thẳng tới đây, túm lấy cổ áo ông mà gào thét muốn trở nên sạch sẽ.

Đi đường vất vả đương nhiên là rất bẩn rồi, tắm rửa một phen không phải là sạch sẽ ngay sao. Tốt xấu gì ông cũng từng là cao tăng đấy nhé, có mỗi câu hỏi thiếu nào như thế có cần phải chạy từ kinh thành tới tận đây chất vấn ông không? Đối với loại chấp niệm không cần thiết như việc ưa sạch sẽ này, người xuất gia trước nay chưa từng có.

“Ôi chao, lão tăng sư phụ ơi, Cửu thiên tuế nhà bọn con đâu có nông cạn như thế chứ. Ngài ấy muốn hỏi việc thăng hoa về mặt tâm linh kia!”

“Nếu Tề Thế tử đã có giác ngộ muốn theo đuổi sự thuần khiết cao độ về mặt tâm linh, vậy thì ngài nhất định phải cắt đứt duyên trần mới mong giải thoát được. Nào, đến đây, đến đây nào, để lão nạp thay ngài cắt bỏ ba ngìn sợi phiền não trên đầu đi nhé.”

“Sư phụ, sư phụ! Người này chúng ta không thể nhận, không thể nhận được đâu!” Ngoài cửa vang lên tiếng của một chú tiểu.

“Cũng vì con khỉ này mà cáo thị được ban ra khắp nước, nào là giả mạo Tề Thiên đại thành, dụ dỗ khuê nữ nhà lành, triều đình đặc biệt ban lệnh thưởng, nếu ai bắt được con khỉ này sẽ được thưởng một quả chuối tiêu bằng vàng ròng. Để dân chúng dễ bề phân biệt, đặc trưng của con khỉ này như sau: Bên tai đeo một khuyên hồng ngọc trạm trổ hình rồng, bên người lúc nào cũng dắt theo hai con khỉ nhỏ, một cầm roi, một cầm kiếm, món ăn ưa thích là đậu hũ, ngoài ra còn có câu cửa miệng ‘Quỷ tha ma bắt nhà ngươi! Ngươi mắng ai là khỉ hả?’.”

“Cửu thiên tuế, ngài bị truy nã kìa… Con khỉ kia vẽ y hệt ngài.”

“Đúng thế… Đến cả tên cũng chẳng buồn viết… Thế nhưng… mọi người đều biết đó là Thế tử ngài đây…”

“Lão trọc, hai tên tiểu đồng lắm lời này tặng cho ông cắt tóc giải sầu đấy, tiểu gia không cần nữa.”

Tề Thiên Sanh giơ chân đá văng hai tên oát con lắm miệng kia ra, quay người đi thẳng về phía sương phòng mà bản thân đang lánh tạm, làm ngơ những lời lên án thê thảm vang lên phía sau lưng.

Cái lệnh truy nã nhảm nhí kia nhất định là do lãi thái bà bày trò trêu hắn, thế nhưng bức tranh trên đó vẽ quấy quá, khó coi như thế, giống y hệt tờ giấy nhỏ mà lúc ai đó phần cơm cho hắn đặt lại vào buổi tối hôm nào đó.

Hắn biết bản thân mình rất nực cười, từ sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã phóng túng vô sỉ buông thả bao nhiêu năm rồi, giờ lại đột nhiên muốn trở nên trong sạch.

Hắn biết đó là chuyện xa xỉ biết nhường nào. Hắn cũng không còn cách nào khác nên mới mang theo tấm thân đầy vị hồng trần trốn đến cửa Phật thanh tịnh này.

Tiếng chuông vẫn văng vẳng từng hồi, khói hương vẫn vấn vít lượn lờ.

Hắn đẩy cánh cửa căn viện nhỏ ra, đang định sải bước tiến vào, còn chưa kịp đứng vững đã bị một người nhào thẳng vào lòng. Mái tóc màu tro buông xuống bờ vai bị đối phương túm gọn lên. Hắn nghe thấy tiếng gió thổi vào tai như mang theo tươi vui ấm áp, khiến hắn thấy lòng mình cũng phơi phới lên.

“May quá may quá, chàng còn chưa cạo trụi quả đầu này, nói thật là đầu trọc khó coi lắm, nếu phải ngày ngày đối diện với cái đầu trọc lóc của chàng chắc em sẽ điên luôn quá.”

“Sao nàng lại ở đây?”

“Em có lời muốn nói với chàng mà.”

Yết hầu của hắn chuyển động, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, bộ dạng lếch thếch đến độ chính bản thân hắn nhìn còn ngứa mắt, giọng căng thẳng vô cùng, “Không cần, những lời trước đây nàng nói với ta, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”

“Em từng nói gì cơ?”

“…” Những lời nói ngọt ngào, những lời yêu thương liên miên không dứt nàng nói với hắn, hắn bảo không nghe thấy, nàng liền xem như chưa từng nói, quên toàn bộ hay sao, “Nếu nàng đã quên rồi thì càng tốt.”

Giận dỗi, xoay đầu, quay người đi mất.

Nhưng mới đi được hai bước, hắn liền phát hiện ra mái tóc mình còn nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.

“Trả tóc cho ta!” Hắn giằng lại mái tóc đang được nàng âu yếm.

“Chàng muốn đi đâu?”

Hắn nheo mắt lại, “Làm hoà thượng, làm đầu trọc, cắt tóc!” Cắt trụi mớ tóc lướt qua khoé môi nàng, dính nước miếng của nàng, trở thành một nam nhân thuần khiết đến độ không thể xâm phạm, thần thánh đến độ không ai chạm được, sau đó thẳng tới Tây Thiên hầu hạ Phật tổ Như Lai! Pháp hiệu ư, cứ dùng vô sỉ vô lại là được!

“Chàng định biến thành đầu trọc thật đấy à?”

“Hừ!” Cắt có mấy sợi tóc thôi, không đau không ngứa. Dù sao nàng cũng quên mình từng nói thích hắn thương hắn rồi, đời còn gì tiếc nuối, còn gì không thể?

“Được rồi, nếu ý chàng đã quyết thì em cũng hết cách. Vốn em còn có lời muốn hỏi chàng kia.”

“Chuyện gì?”

“Sau khi chàng về rồi, thì muốn ăn cơm trước, muốn tắm rửa trước, hay là muốn em trước?”

“…” Hắn không thể tin được những gì mình mới nghe, quay đầu lại nhìn nữ nhân vừa hết sức tự nhiên thốt ra câu hỏi ấy. Nàng đang lấy lòng hắn, một lòng một dạ muốn hắn được vui.

“Ăn cơm, tắm rửa, hay là…”

“Muốn nàng!” Màu mắt hắn từ nhạt nhoà thành đậm đặc, vội càng đáp lại như sợ nàng thu hồi lời đã nói ra.

Đây là vấn đề đơn giản nhất mà hắn từng gặp suốt cuộc đời này, hắn chẳng cần động não, thân thể và miệng đã cho ra phản ứng nguyên thuỷ nhất rồi.

Ngọn núi đang đè trên lưng hắn bống nhẹ bẫng như không, chỉ cần một câu nói bâng quơ của nàng đã có thể phá tan mọi gông xiềng, dù cho cái giá phải trả có là chú Kim cô, hắn cũng bằng lòng.

Nàng nhếch môi mỉm cười, mở rộng hai tay với hắn như thể trẻ nhỏ muốn được bế bồng.

Lựa chọn đã xong, hắn sải bước tiến về phía trước, ghì nàng vào lòng, động tác đang định tiến xa hơn lại đột nhiên khựng lại. Hắn dời mắt sang nơi khác, rầu rĩ, “Nàng… không chê ta bẩn ư?”.

“Chàng có chê em sạch sẽ quá không?” Nàng kì quái hỏi, “Không sao, em có thể tìm ngay một nam nhân đến làm em dơ bẩn. Chàng cứ chờ ở đây, em đi một lát sẽ về…”

“…Mẹ kiếp! Nàng dám à?!” Hắn bị những lời ngây thơ của nàng chọc đến nghiến răng nghiến lợi, “Việc làm nàng dơ bẩn ấy à, không cần phiền người khác, để ta là được!”

Nơi Phật môn thanh tịnh, vẫn nên dừng lại ở mức tắm rửa dùng cơm thôi, những hoạt động mang tính hạn chế vẫn phải cân nhắc đến tâm tình Phật tôt.

Hắn đưa mắt nhìn tượng Phật cao cao sừng sững cách đó không xa, đầu mày nhướng lên. Hắn giang rộng vạt áo trước mình, giấu nàng trong vòng tay, chắn đường nhìn của Phật tổ mà hung hăng cắn xuống.

“Đừng, vẫn nhìn thấy đấy. Này!”

“Có làm sao, giỏi thì cho sấm sét đánh tiểu gia đi! Này, đây là dì út nhà ta đấy, ta ưng nàng đến mức muốn loạn luân cùng nàng đấy, có giỏi thì bổ sấm đánh sét xuống người ta đi!”

“Ầm ầm”

“…”

“…Vào phòng đi. Em không muốn thấy chàng bị sét đánh đâu.” Mồm người không thể nói lời xúi quẩy quá, đây là bài học ông trời dạy cho.