I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 3




“TUYỆT!”

Nhà Marnie cách nhà tôi ba căn, nhưng tôi biết chính xác nó đang đứng ở đâu khi tôi gọi điện bảo với nó là tôi sẽ cho nó cái vé của tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng Bosco đang sủa theo cái kiểu mà nó thường hay sủa khi ai đó làm nó hứng chí lên và bắt đầu chạy vòng vòng quanh chiếc bàn trong phòng ăn. Thằng nhóc Teddy 8 tuổi thường vẫn hay làm bài tập ở đó, đang càm ràm ầm ĩ, “Đừng đập vào đầu em, Marn! Đừng đập vào đầu em!”

“Tuyệt, tuyệt, tuyệt.” Giọng Marnie như hát vọng qua điện thoại. “Ồ, chờ chút đã, có lẽ tao nên hỏi vì sao mày không đi trước đã - mày bị dính phải bệnh chết người gì à?”

“Ừ. Bệnh phù dâu.”

“Gì cơ?”

Tôi nằm dài ra giường, chống đôi chân trần lên tường và kể lại toàn bộ mọi chuyện.

“Vậy,” Marnie nói, “nghĩa là mày sẽ phải cầm đuôi váy cho Stacy và ngồi ăn ở cái bàn dài đối diện với các vị khách để tất cả mọi người có thể nhận ra khi mày dùng sai dĩa à?” Tôi đoán thế.

“Thế mày định làm gì với Daniel?” Marnie hỏi tiếp.

“Ý mày là gì?”

“Tao khá chắc là hắn không thể ngồi cùng bàn với cô dâu chú rể,” Marnie giải thích, “Và chân thành mà nói, tao không nghĩ là hắn muốn thế.”

Marnie đã gặp Daniel hai lần, một lần là cuộc hẹn kép mà chúng tôi đã sắp xếp ở Baltimore và một lần khác là trong một chuyến đi thăm bảo tàng ở D.C, với cùng một kết quả cho cả hai lần gặp. Daniel nói chuyện với tôi, rồi Marnie nói chuyện với tôi, rồi đến Daniel, rồi lại đến Marnie - nhưng hai bọn họ thì chả có gì để nói với nhau. Daniel là loại người hơi kỳ cục và thích mọi người nghĩ hắn là người như thế. Tôi cho rằng hắn kể vài thứ khá điên rồ về mình chỉ để gây sự chú ý, nhưng chí ít thì hắn cũng thú vị. Cái mà tôi thích nhất về hắn là hắn không có nhu cầu là phải thuộc về nhau hay làm những gì mà những người khác hay làm. Tôi đoán đó là tính nghệ sĩ ở hắn.

“Mày nghĩ có thể hắn không ăn mặc phù hợp cho lễ cưới à?” Tôi hỏi và trượt chân xuống khỏi tường.

“Hắn có cà vạt không nhỉ? Hắn có cái áo sơ mi nào có cổ không?”

“Có lẽ không.” Tôi thừa nhận rồi lăn khỏi giường. “Ừ, tao nghĩ mày đúng đấy. Tốt hơn hết là hắn không ngồi ở bàn đầu. Hắn có thể chỉ hòa lẫn cùng mọi người thôi.”

Marnie hú lên. “Hòa lẫn? Daniel á? Với đám bạn của Travis Avery Clarke ấy hả?”

“Thôi cười đi, Marnie. Sao mày có thành kiến với hắn thế?”

“Tao không biết. Hắn có thể trở nên hấp dẫn - nếu như mày thích kiểu nghệ sĩ - nhưng tao cho rằng hắn không phải dạng người mà tao sẽ chọn cho mày.”

“Có người nào trong cái danh sách dài ngoằng của mày mà mày muốn giới thiệu cho tao không?” Tôi hỏi.

Marnie hẹn hò rất nhiều. Nó là một “cô gái vĩ đại” như mẹ tôi vẫn gọi, cao ráo, khỏe mạnh, tóc vàng, và có điệu cười toang toác như người nó vậy. “Bạn của đám con trai, không phải niềm đam mê.” - đó là cách Marnie tự miêu tả bản thân, nhưng ngay cả nếu nó chưa bao giờ có một anh chàng đặc biệt thì nó cũng vẫn hẹn hò nhiều khủng khiếp. Và nó chưa bao giờ tỏ ra quá e thẹn khi rủ một tay nào đó đi chơi cùng.

“Mày nên đi chơi với dân thể thao.” Marnie nói. “Tao là dân thể thao và mày thích tao.”

“Đúng, nhưng mày biết cách nói chuyện về những thứ khác ngoài cái chiến thuật tuyệt hảo mà mày vừa mới thực hiện trong trận đấu gần đây và lịch sử chấn thương của mày.” Tôi đáp lại. “Cứ lần nào tao đi chơi với một tay vận động viên nào đó là hắn ta lại làm cho tao chán chả buồn chết.”

“Thế nhưng có vài tên lại cực kỳ dễ thương.” Marnie vẫn khăng khăng. “Như cái tên mới gửi thư hâm mộ cho mày ấy.”

“Ồ, hắn ta.” Tôi bắt đầu rảo bước quanh phòng.

“Đúng, hắn ta. Hai người nên nói những điều tử tế hơn về nhau đi bởi vì hai người có rất nhiều điểm tương đồng đấy.”

“Cái gì cơ?” Tôi thả người xuống chiếc ghế của mình và ngã người ra sau.

“Nghĩ thử mà xem. Cả hai cùng là loại bướng bỉnh, kiên quyết.” Marnie chỉ ra. “Và cả hai cùng yêu thể thao. Hơn nữa mày cũng phải thừa nhận là Adam biết viết.” Nó thêm vào.

“À, ừ, mày có thể nói về điều đó với ông ngoại vào tối thứ 7 khi hai người cùng chứng kiến lịch sử bóng chày được thiết lập trong khi tao thì phải đi lại loanh quanh ăn những thứ đồ ăn bằng ngón tay với những người đến từ trang xã hội.”

Marnie cười vang rồi tạm biệt. Tôi đứng dậy, nhấn nút tắt điện thoại và rồi ngã lăn ra giường.

Trong khi chúng tôi nói chuyện thì những tia sáng cuối cùng trong ngày cũng đã biến mất. Tôi yêu những đêm tháng 4, khi mà trời đã quá tối để có thể ngắm hoa nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy mùi mùa xuân - cái mùi đất ngai ngái đặc sệt của nó và mùi hoa nở thơm nồng dường như đang trôi nổi phía bên trên. Tôi quỳ cạnh cửa sổ và đẩy nó lên hết cỡ để có thể thò đầu ra ngoài.

Tôi có cả tấn bài học cần phải giải quyết trong tối nay, cũng như phải gửi email cho Daniel. Tôi muốn cảnh báo hắn về vai trò chính thức của tôi trong lễ cưới cũng như nhắc hắn về đêm vũ hội mùa xuân sẽ diễn ra trước đó một tuần. Nhưng tôi vẫn ở lại bên cửa sổ trong một vài phút, lắng nghe tiếng lá mỏng manh xào xạc, cảm nhận không khí buổi đêm mơn man trên cánh tay trần. Có một cái gì đó thật dịu dàng về tháng 4 làm tôi thấy nhức nhối. Nó như thể tôi luôn ở trên đường đua, luôn luôn làm việc và theo đuổi một mục tiêu hay thứ gì đó, nhưng tháng 4 có một cách nào đó giữ tôi đứng lại. Và rồi tôi sẽ bắt đầu đau đớn và khao khát một thứ gì đó mà tôi không miêu tả nổi, điều gì đó mà tôi vẫn chưa biết đến. Tất cả những gì tôi biết là sự nhức nhối đó và cái cảm giác lạ lẫm, ngọt ngào mà nó mang lại.

***

“Chạy tiếp đi! Chạy tiếp đi!”

“Jeez, em đưa đối thủ đến chỗ cậu ta! Trung vệ, em cắt đuôi ở đâu thế?”

“Xông lên, xông lên, xông lên!”

Huấn luyện viên của cả hai đội đang gào thét. Chúng tôi còn lại một phút nữa và tỷ số trận đấu đang hòa. Chúng tôi đang thi đấu với đội hàng đầu Oilman và có cơ hội để nâng tỷ số lên 4-3. Đây có thể là một chiến thắng vĩ đại. Tôi đang lật nhanh các trang giấy và liên tục viết mà không hề nhìn xuống - những ghi chú mà chỉ tôi mới có thể đọc được. Ba của một cầu thủ ngồi một bên tôi và Marnie ngồi bên kia, cả hai người họ đang hô hào lủng cả phổi cùng với đám đông cổ vũ đội nhà. Vinny đứng phía sau tôi, phía trên một hàng ghế, tay đập bùm bụp vào lưng tôi. Tôi đã từ bỏ nỗ lực bảo cậu ta rằng phóng viên thì không thể để cho nhịp cảm xúc của trận đấu cuốn đi; một phóng viên phải tỏ ra điềm tĩnh như các cầu thủ, nhận biết mọi ngóc ngách trên sân đấu, nhìn thông suốt trận đấu giống như các cầu thủ vậy.

“Lên nào, Adam!” Marnie và Vinny cùng nhau gào lên khi Logan làm một động tác huých vai giả, tránh được cầu thủ phòng ngự theo kèm mình, và rồi thực hiện một đường chuyền sắc bén đến vị trí tấn công góc. Cầu thủ tấn công nhanh chóng xỉa gậy nhưng bóng lại đi chệch khung thành.

“Thử lại lần nữa đi!” Marnie gào lên. “Các bạn làm được mà, Tilson!”

Huấn luyện viên của chúng tôi, thầy Gryczgowski, được biết đến rộng rãi hơn với cái tên “Grizzly” - mặc dù không ai gọi thế trước mặt thầy - đang nhảy choi choi bên đường biên như một con gấu đang nhảy điệu hip-hop. Đôi khi thầy quá hứng khởi đến nỗi các cầu thủ phải kéo thầy khỏi đường biên để thầy không nhảy vào trong sân đấu. Từ khóe mắt tôi nhìn thấy hai cánh tay Grizzly đột nhiên vung lên đầu, như thể thầy muốn tự bóp ngạt mình vậy. Đám đông đội nhà rên lên. Chúng tôi phải chịu một quả phạt vì một lỗi ngu ngốc: một cầu thủ đã bước vào trong vùng cấm.

“Những pha mất bóng đang giết chết chúng ta.” Tôi nói khi đội đối thủ đưa bóng đến điểm phạt.

“Chúng ta có thể chặn chúng lại.” Marnie trả lời. “Và rồi đánh bại chúng trong thời gian bù giờ.”

“Lên nào, hàng phòng ngự. Trượt đi!” Tôi gào lên bất chấp lòng quyết tâm phải tỏ ra điềm tĩnh.

“Táng nó đi!”

Trong 5 giây mọi chuyện đã chấm dứt. Cầu thủ Oilman lách cắt mặt, và rồi nảy bóng lên. Gậy của đội Oilman vung lên trong chiến thắng. Phía khán đài của chúng tôi trở nên chết lặng.

“Được rồi, Vin.” Tôi nói với vẻ xuôi xị. “Đến giờ cho các câu hỏi rồi.”

Thằng bé chầm chậm theo tôi ra khỏi khu vực khán đài. “Tôi ước gì chúng ta không phải phỏng vấn các cầu thủ khi họ thua cuộc.”

Tôi liếc nhìn cậu ta. Hai hàng lông mày của Vinny nhíu lại với vẻ lo lắng. Cậu ta bảo với Tom là mình muốn viết về mảng thể thao, nhưng tôi có cảm giác là cậu ta sẽ thoải mái hơn khi viết những bài phiếm vui vẻ, nhạt nhẽo cùng với Kelly.

Các cầu thủ xếp hàng và bắt tay đối phương. Vinny và tôi đứng trên đường biên, cậu ta cứ chuyển từ chân này sang chân kia, còn tôi thì cố cộng nhanh số pha mất bóng. Tôi túm được Roger, manager của đội, khi anh ta cố lỉnh đi. Anh ta giữ những con số thống kê, vì thế tôi luôn quấy rầy anh ta.

“Tỷ lệ sút bóng của chúng ta tuần này khá cao, Jane. Đó sẽ là một điểm tích cực để em tập trung vào.”

“Đúng, em hiểu điều đó.” Tôi nói. “Điều em cần là bảng tổng kết các pha mất bóng của cả hàng tấn công và phòng ngự, và nhân tiện đó là cả tỷ lệ giữ bóng trên sân của chúng ta luôn.”

Roger thở dài, thực hiện vài phép tính, rồi đưa cho tôi con số cuối cùng. “Dĩ nhiên là những con số này không tạo nên một câu chuyện hoàn chỉnh.” Anh ta nhắc tôi.

“Thế anh cho rằng điều gì làm nên câu chuyện đó?”

“Adam Logan - tương đương với cầu thủ giỏi nhất trong những người giỏi nhất của giải.” Anh ta nói.

Tôi gật đầu. “Em biết đó là một trong những yếu tố.” Rồi quay sang Vinny, “Cậu muốn phỏng vấn ai? Josh hay Adam?” Josh là thủ môn, và cũng là thủ lĩnh của hàng phòng ngự.

“Josh,” Vinny nói, “Tôi không cho rằng anh ta có thể nói trọn vẹn một câu, vì thế có lẽ anh ta sẽ không thể viết cả lá thư cho Ban biên tập được.”

Josh thích tạo ra cái ấn tượng đó - hắn thích mọi người nghĩ rằng hắn là một gã không có đầu óc, một gã khùng điên ở ngoài sân thi đấu sẵn sàng ăn tươi nuốt sống những quả bóng bay với tốc độ 80 dặm một giờ. Nhưng tôi biết rõ hơn. Hắn nhanh nhạy về đầu óc cũng như về cơ thể và luôn luôn dành cho tôi những trích dẫn hay ho.

“Okay, làm việc đi.” Tôi bảo Vinny.

Tôi phải chờ gặp Adam bởi vì hắn đang được vây quanh bởi những người ủng hộ đội bóng. Lacrosse là một môn thể thao phổ biến ở Maryland và luôn thu hút được đám đông rất lớn, nhưng tôi cho rằng tay đội trưởng của chúng tôi đã chiếm được trái tim của số đông fan hâm mộ hơn thường lệ, đặc biệt là những đứa con gái trong trường tôi.

Trong khi chờ đợi, tôi gọi với ra với một cầu thủ tấn công. “Này Ryan, có thời gian chứ?”

“Không.” Hắn đáp với lại.

Tôi trố mắt nhìn theo hắn với vẻ ngạc nhiên, và rồi đi lòng vòng quanh đám đông của Adam.

“Hi Jordy,” Tôi nói, “Tôi có vài câu hỏi dành cho bạn đây.”

“Có lẽ Adam sẽ trả lời những câu hỏi đó.” Jordy trả lời rồi bỏ đi.

“Pablo?”

“Để sau đi.” Pablo nói.

Vậy là tôi đang phải đối đầu với thái độ chiến tranh lạnh. Tôi thử thêm với ba cầu thủ nữa và nhận được kết quả tương tự. Sẽ thế nào nếu như tôi không kiếm được gì cho bài báo? Tôi không tin tưởng vào chuyện viết những bài báo mà không có đầu vào cho phần nội dung. Cháu gái Jimmy Olsten nghiến chặt răng, quyết tâm hơn bao giờ hết, nhưng Daisy Jane thì lại cảm thấy lòng mình bị tổn thương.

Tôi tiến về phía Adam. “Chào, tôi có vài câu hỏi.” Tôi bảo với hắn ta. Hắn chẳng nói gì cả - chỉ cầm lấy chiếc gậy và mũ bảo hộ của mình, nhét găng tay xuống dưới cánh tay, và rồi bước đi.

“Bạn không phiền cung cấp câu trả lời chứ, đúng không?”

“Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi hợp lý nào.” Hắn đáp lại trong khi rẽ đám đông trên đường đi. Mọi người vỗ lên lưng hắn, nói những câu khích lệ. Tôi vật lộn để có thể theo kịp hắn.

“Một pha làm bàn tuyệt đẹp ngay trước giờ nghỉ giải lao giữa trận.” Tôi bảo hắn, và có thể thấy nắm tay hắn siết chặt trên cây gậy.

“Này Adam, nỗ lực cừ lắm!” Một fan hâm mộ kêu tướng lên.

“Adam, anh thật tuyệt vời!”

Hắn gật đầu với hai đứa con gái đó. “Cảm ơn vì đã đến.”

“Và một pha hỗ trợ tốt ngay sau pha giao bóng.” Tôi thêm vào khi tôi và hắn lách qua giữa những băng ghế. Nắm tay hắn trên chiếc gậy lại siết chặt lần nữa.

“Tôi làm bạn căng thẳng à?” Tôi hỏi.

“Khi bạn phỉnh phờ tôi trước khi tung ra đòn kết liễu thì có đấy.”

“Đó không phải là phỉnh phờ,” Tôi đáp lại, “Đó là sự thật.”

Hắn vùng xoay người lại đối mặt với tôi, đôi mắt hắn rực lên màu xanh lục, đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy. “Sự thật là cái tay được giao nhiệm vụ kèm tôi đã cố quá thành quá cố và làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng.” Nói rồi hắn lại bước đi.

Tôi lật mở cuốn sổ của mình và nguệch ngoạc lại lời của hắn. Câu nói đó là thành thực và khiêm tốn, nhưng không hoàn toàn là sự thật.

“Dĩ nhiên,” Tôi nói và rảo bước nhanh hơn, đồng thời lật nhanh lại những trang trước đó trong cuốn sổ để xem tôi đã viết lại những gì trong suốt trận đấu. “tay đó đã cố gắng quá sức bởi vì trong đợt tấn công trước đó bạn đã đột nhập quá nhanh vào từ bên phải, lừa được hắn ta nên hắn ta phải theo sát bạn lần tấn công tiếp theo đó.”

Adam liếc nhìn tôi, mắt hắn có vẻ thận trọng.

“Tôi nói đúng chứ?”

“Lần này thì đúng.” Hắn trả lời.

Chúng tôi băng qua một cái cầu nối giữa khu vực sân thi đấu phía dưới và phía trên. Vài đứa con gái đang ngồi trên thành cầu, đung đưa đôi chân dài để trần. Tôi có thể ngửi thấy mùi kem chống nắng.

“Hey, Adam!” Bọn chúng chào Adam.

“Tối gọi cho em nhé.” Một trong hai đứa nói. Tôi im lặng cho đến khi chúng tôi qua phía bên kia chiếc cầu. Những đứa con gái với giọng nói êm như nhung luôn làm tôi cảm thấy tự ti.

Khi chúng tôi bắt đầu băng qua sân bóng chày, Adam quay lại phía tôi. “Liệu có thể hỏi luôn những gì thực sự có trong đầu bạn để tôi có thể tắm táp tí được không?”

“Bạn đang cố rũ bỏ tôi à?” Đúng thế.

Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. Tôi cố gắng nhìn nhận hắn ta qua đôi mắt của mọi người trong một giây, qua đôi mắt của mấy đứa con gái ngồi trên cầu. Mái tóc vàng nhạt, vẫn còn ướt sũng mồ hôi, uốn lượn quanh gương mặt và phía sau gáy hắn. Hai hàng lông mi trông dày và vàng óng đối chọi với đôi mắt xanh lục. Một vệt mồ hôi làm nổi bật hai gò má cao và quai hàm khỏe mạnh. Hắn có tất cả mọi thứ trong con người hắn, vẻ bề ngoài, đầu óc, tài năng thể thao, thế nhưng...

“Tại sao tôi lại làm bạn phiền lòng đến mức thế?” Tôi hỏi thẳng thừng. “Có hằng hà sa số người trong trường này sẵn sàng bảo với bạn là động tác của bạn nhanh thế nào, có những cú sút như trái phá ra sao, thân hình nóng bỏng và gương mặt tuyệt hảo...”

“Gì cơ?” Hắn hỏi lại, nghiêng đầu xuống gần như thể hắn không nghe thấy những gì tôi vừa nói vậy.

“Bạn nghe tôi nói rồi đấy.”

Hắn đứng thẳng dậy. “Đây có phải là câu hỏi dành cho bài báo của bạn không?”

“Đó là điều mà tôi đã cố gắng tìm hiểu. Tại sao bạn lại nổi nóng và bận tâm bởi quan điểm của một người, đặc biệt là khi tất cả những người khác đối xử với bạn như thể bạn là một anh hùng vậy? Ý tôi là, bạn hẳn là phải khá cáu tiết khi viết đến tận 3 cột báo dành cho tôi như thế.”

“4, tôi đã cắt bớt đi.” Hắn nói, rồi rảo bước nhanh hơn. “Câu trả lời là, tôi không biết. Câu hỏi tiếp theo.”

“Chúng ta thắng đến một nửa trong những pha giao bóng ngày hôm nay, điều này là khá hơn so với những tuần trước. Có bình luận gì không?”

“Không, nhưng tôi chắc là bạn có đấy.”

Okay, tôi nghĩ, nếu như hắn đã không muốn nói về những mặt tích cực thì tôi sẽ cho hắn thứ khác. “Chúng ta giữ bóng trên sân ít hơn 40% thời gian, bạn nghĩ gì về điều này?”

“Có lẽ là giống những gì bạn nghĩ thôi.” Hắn nói. “Câu tiếp theo.”

“Có 8 pha mất bóng trong nửa đầu trận đấu khi chúng ta chơi với đội hình tấn công 2-1-1-2, và 5 pha trong nửa sau khi mà hầu hết thời gian chúng ta chơi đội hình tiêu chuẩn 2-1-3. Trong nửa sau số pha sút bóng nhiều gấp đôi. Có muốn nói gì về điều đó không?”

“Tôi sẽ phải nói là chúng tôi chơi tốt hơn trong nửa sau trận đấu thôi. Câu tiếp theo?”

Tôi cắn chặt lưỡi. Giữ bình tĩnh, tôi tự nhủ, giữ bình tĩnh.

“Câu tiếp theo,” hắn giục, “bạn còn thời gian từ đây đến cửa trường.”

“Tha cho tôi đi.”

“Nực cười, đó là điều mà tôi đã muốn ở bạn từ rất lâu rồi.”

“Nghe này Logan,” Tôi đáp trả, “Bạn hãy lấy bút nhớ dòng ra và đọc qua toàn bộ những bài báo của tôi, rồi bạn sẽ thấy tôi đã nói rất nhiều những điều tốt đẹp về bạn và các đồng đội của bạn. Nhưng tôi không phải là một người trong đội cổ vũ. Tôi là một phóng viên, và công việc của tôi là đưa cho những người đọc báo một cái nhìn rõ ràng.”

“Về mọi thứ dưới cách nhìn của bạn.” Hắn nói.

“Vài người trong số đám con trai mấy người đúng là có cái tôi mỏng manh đến phát sợ.”

“Chí ít thì tôi cũng không có cái tôi to đùng như bạn.” Hắn đáp lại. “Tôi không giả định mọi thứ theo cái cách duy nhất mà người ta có thể nhìn nhận chúng. Tôi không viết như thể tôi biết toàn bộ về một môn thể thao mà tôi thậm chí còn không thể chơi được.”

Hai chúng tôi gườm gườm nhìn nhau.

“Còn câu hỏi nào không?” Hắn hỏi.

“Sao phải phí thời gian chứ?” Tôi phản pháo.

“Ít nhất thì chúng ta cũng đồng ý về một điều.” Hắn nói, rồi quay lưng bỏ đi.