I Just Believe In You

Chương 29: Đừng giận nhau nữa được không?




Hôm nay có tiết kiểm tra toán một tiết, Tú Vy tranh thủ thời gian đến lớp để dò bài và trực nhật lớp. 

"Hi Vy!" Khánh Nhân cũng đến lớp khá sớm.

Tú Vy đang quét lớp, ngẩng đầu cười tươi: "Chào buổi sáng!"

"Hôm nay cậu trực nhật với ai vậy?" 

Nhỏ cuối người dời ghế để quét, thuận miệng đáp lại: "Với Phong, mà cậu ấy thể nào lại chẳng đi muộn, tối qua có trận bóng mà!" 

Người đáp vô tình người nghe có ý, Tú Vy đơn giản chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng, không nghĩ ngợi nhiều lại quên mất rằng câu trả lời kia có mấy phần thấu hiểu ẩn giấu. Khánh Nhân thoáng sững người, lát sau cứng nhắc hỏi lại.

"Cậu có vẻ rất hiểu Phong nhỉ?"

Nghe đến đây Tú Vy mới biết mình hơi lộ liễu, có điên mới đi gật đầu, nhỏ đành đáp qua loa: "Chuyện này cả lớp ai chẳng biết."

Lúc này trông Khánh Nhân mới buông lỏng suy nghĩ, nhỏ nói: "Vậy để tớ giúp cậu trực nhật!"

Hai người vừa quét lớp vừa nói vài chuyện liên quan đến đề bài sắp kiểm tra.

Vài đứa khác trong lớp bước vào, người này nối đuôi người kia, lớp học lại nhộn nhịp lên.

"Hi lớp trưởng!"

"Chào buổi sáng."

"Vy, lát nữa giảng lại bài này hộ tớ nhé!" 

Quả nhiên hôm nay Đình Phong lại đi muộn, vào sát nút, nhanh hơn giáo viên nửa nhịp. Như Hảo hôm nay cũng đến khá muộn, nó vào lớp lại im lìm như khúc gỗ, chỉ cười nói với mỗi Chí Quang. Tú Vy ủ rũ, cụp mắt xuống che giấu sự buồn bã. 

Cả tuần đều chiến tranh lạnh, nhỏ thấy mình không đủ sức chống cự nữa. Mà Như Hảo cũng chẳng khá hơn là bao, một tuần nay nó như đứa mất hồn vậy, về nhà là đóng chặt cửa một bước cũng không ra làm ông bà Lâm lo lắng. Nó biết một tuần đủ để những giận hờn được hóa giải, mà chính xác thì Tú Vy chẳng có lỗi lầm gì trong chuyện này, nó hiểu chứ. Nhưng mà... cảm giác bị người mình quan tâm nhất không tin tưởng rất khó chịu, mấy hôm nay nó nhiều lần nằm mơ thấy Tú Vy chán ghét nó. Giữa đêm mỗi lần bật dậy sau giấc mơ nó đều bật khóc nức nở, nỗi buồn ngấm vào tim nó từng chút một, thật sự khó chịu chết đi được. Đã từng bị người yêu phản bội trái tim nó như đeo một quả bom. Mỗi lần Tú Vy cười đùa với Khánh Nhân quả bom trong lòng nó như sắp phát nổ vậy, nó không biết lúc nào quả bom kia sẽ nổ, niềm tin lại tan tát. Nó rất sợ Tú Vy cũng quay lưng với mình giống như ngày Quốc Khôi nói anh ta đã yêu Đinh Hương vậy. 

Như Hảo nâng tầm mắt lén nhìn về phía Tú Vy và Khánh Nhân, còn cả Đình Phong nữa. Bọn họ đang thảo luận về một đề toán, ai nấy đều tranh luận kịch liệt chốc chốc lại nhìn nhau cười, thật vui vẻ. Hình ảnh này đã duy trì suốt một tuần nay rồi, chỉ cần Như Hảo nhìn sang Khánh Nhân lại cùng hai người họ cười cười nói nói. Nó thấy mình như bị bỏ rơi vậy, ai cũng không còn nhận ra sự tồn tại của nó chỉ vì một lần điên khùng lỡ tay ném trái bóng kia. Nó cuối đầu cười khẩy một tiếng, phải rồi niềm tin giữa những người lạ mỏng như giấy vậy, một lần lỡ tay sẽ chọc thủng khiến nó rách toạt ra. Người ta sẽ không để ý bạn tốt đẹp thế nào nhưng chỉ cần bạn xấu xa một chút thôi sẽ nhớ mãi không quên. Thói đời là vậy, người yếu đuổi dễ tranh thủ được lòng thương xót, kẻ có nhan sắc, biết ăn nói lại dễ dàng nhận được sự tha thứ hơn. 

Tiết kiểm tra toán diễn ra khá nặng nề, mà đề toán khối 11 lúc nào cũng vắt kiệt tinh thần và trí tuệ của đám học sinh, vẫn là trong ba năm cấp 3 toán khối 11 là khó xơi nhất, nhất là hình học không gian. Chuông reo, giáo viên hô dừng bút nhanh chóng đi thu bài của từng người một. Sau khi giáo viên rời đi cả đám học sinh nằm rạp ra bàn khóc ròng.

"Kỳ này ai ra đề vậy? Khó chết đi được!"

"Chết tớ rồi, tớ sai đáp án những ba câu!"

"Câu cuối chứng minh kiểu gì vậy? Tớ nghĩ nát óc cũng không ra. Sai đề rồi!"

Đứa nào cũng thảm hại hết sức. 

"Cậu làm được mấy câu?" Chí Quang quay sang hỏi Như Hảo.

Nó nhẩm tính: "Chắc bốn câu, kỳ này khó thật!"

"Quá giỏi rồi đề ra năm câu cậu làm được những bốn câu."

"Tớ không chắc chắn đúng đâu!" Như Hảo lắc đầu.

Hai người cùng nhau xuống căn tin.

Tú Vy nhìn theo Như Hảo biến mất trước cửa lớp lại trở nên buồn bã. Khánh Nhân tinh mắt bèn rủ Tú Vy cùng đi.

"Tớ ăn sáng rồi!" Nhỏ từ chối, thật ra không muốn đi.

"Đi cùng tớ đi!" Khánh Nhân kéo tay lắc lắc.

Thế là Tú Vy đành gật đầu, đi cùng.

Như Hảo và Chí Quang ngồi ăn mì ở góc trong cùng. Khánh Nhân sau một hồi ngó nghiêng nhìn thấy Như Hảo bèn nhếch môi cười, lớn giọng gọi: "Vy muốn ăn gì? Bún mọc nhé!"

Cái tên được giọng nói kia cất lên làm tay Như Hảo khựng lại. Chí Quang ngồi đối diện thấy vậy thở dài: "Cậu ngốc thật!"

Như Hảo động đũa, liếc cậu: "Cậu vừa mắng ai ngốc hả?"

Chí Quang ngừng ăn, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn Như Hảo, chân thành hỏi: "Giận như vậy có vui không?"

Như Hảo há hốc, lát sau cụp mắt xuống lí nhí: "Sao có thể vui được. Nhưng nếu nói có thể không để trong lòng thì tớ không làm được."

"Mắng cậu ngốc là đúng, cậu đường hoàng là bạn thân của Vy mười năm chỉ vì một chút xíu hiểu lầm đã đẩy cậu ấy và Khánh Nhân kia càng ngày càng thân nhau hơn, còn mình núp về một góc buồn bã. Cậu buồn bã ai quan tâm hả? Trái lại người ta còn hả hê hơn."

Thường ngày là Như Hảo mắng cậu ngốc bây giờ nó lại ngồi yên để cậu mắng lại. 

Chí Quang lại nói tiếp: "Nếu không muốn mất tình bạn giữa hai người thì cậu phải gạt bỏ cái gai trong lòng đi. Cậu nên cùng Tú Vy nói chuyện rõ ràng, đừng giận lẫy nữa, thiệt cho cậu thôi."

Khánh Nhân và Tú Vy đã trở về lớp, Như Hảo sau khi được Chí Quang thông não đã suy nghĩ khác hơn. Phải, tại sao nó lại ngu ngốc để Khánh Nhân kia có cơ hội thân với Tú Vy hơn. Nó phải làm hòa với Tú Vy, phải cho tình bạn của hai người một cơ hội chứ. Nghĩ vậy nó thấy tâm trạng của mình thoải mái hơn nhiều, ra về nó sẽ gặp Tú Vy nói cho rõ ràng. 

Ra về, Tú Vy đang thu dọn tập vỡ Đình Phong lại vứt cho nhỏ cái cặp nhờ nhỏ xách về rồi biến mất như làn gió. Khánh Nhân nhìn sang, cầm cặp của Đình Phong hộ Tú Vy, vui vẻ cười: "Chúng ta về thôi, để tớ cầm hộ cho!"

Tú Vy gật đầu, vừa định cùng Khánh Nhân ra ngoài liền được Như Hảo gọi lại.

"Tú Vy!"

Giọng nói này cả tuần nay Tú Vy không được nghe, nhất thời đứng im tại chỗ, chậm chạp quay đầu.

"Chúng ta nói chuyện một chút!" Như Hảo cười nhẹ.

Tú Vy tròn xoe mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh gật đầu kịch liệt: "Được, được!" Trên mặt vui vẻ không tài nào kể siết. Nhỏ quay sang nói với Khánh Nhân: "Cậu về trước đi, cặp của Phong để tớ cầm về, tiện đường!" 

Gương mặt Khánh Nhân trở nên ngượng ngập, nhỏ trả lại cặp trên tay cho Tú Vy, vẫy tay xong thì rời đi, lúc nhìn sang Như Hảo không giấu nổi sự tức giận. Như Hảo cũng không vừa liếc nhỏ một cái, miệng còn nhếch lên rất châm chọc.

Sân trường còn lác đác vài học sinh, Tú Vy ngồi cạnh Như Hảo trên băng ghế đá, dưới bóng cây phượng vỹ đang chuyển đỏ. 

"Cậu... hết giận chưa? Vẫn còn... trách tớ sao?" Tú Vy dè dặt cất lời. "Chúng ta đừng giận nhau nữa được không?"

Một cơn gió thổi qua làm vài sợi tóc Như Hảo rối tung lên, Tú Vy tiện tay vén lại hộ, Như Hảo ngẩng đầu cười nhẹ: "Tớ không trách cậu, chỉ là thấy tủi thân thôi, bây giờ thì hết rồi! Xin lỗi cậu, tớ thấy mình quá vô lý rồi!"

"Thật ra tớ cũng phải xin lỗi cậu, lúc đó tớ không nên truy xét kiểu đó." 

"Vậy sau này cậu đừng truy xét được không? Tớ biết cậu thích trắng đen rõ ràng nhưng sau này trừ tớ ra được không? Sau này dù cho có chuyện gì xảy ra cậu hãy tin tớ có được không?" Giọng Như Hảo nhẹ nhàng vang lên. Nó nhìn Tú Vy chờ đợi đáp án, trong lòng tràn ngập mong chờ.

Vậy mà Tú Vy bật cười gật đầu không chút do dự: "Được, tớ biết cậu sẽ không hại tớ đâu nên tớ tin cậu. Cậu phải biết tớ trân trọng tình bạn của chúng ta hơn bất kỳ thứ gì khác."

Như Hảo xúc động, cười mà mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cậu!"

Hai đứa ôm lấy nhau tựa như bao giận hơn đều như gió thoảng mây bây. Phía xa xa cái bóng lấp ló của ai kia biến mất sau ngã rẽ.

Lời tác giả: Viết đến đây lại thấy chua xót trong lòng bởi vì tiếp theo sẽ không còn bình yên nữa. Mọi người có thể sẽ không thích Tú Vy bởi vì tính cách cô ấy quá mờ nhạt, dường như có lúc bị Như Hảo lấn lướt. Thật ra nhân vật Tú Vy sẽ được bóc tách từng chút một, cô ấy của sau này có sự kiên trì của mình, cố chấp của mình và ý chí không ai vượt qua. Nam chính của chúng ta vẫn ít đất diễn quá nhỉ? Sắp tới sẽ xuất hiện cool ngầu hơn.