[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know

Chương 44: Bất an




Astoria trơ mắt nhìn các quán quân lần lượt được cứu ra mê cung, lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi.

Không có Draco, không có Potter. Điều này có nghĩa là gì?

Draco chẳng lẽ bị Crouch con đánh bất ngờ nên không kịp phát tín hiệu màu đỏ?

Hay là…?

Cô không dám tưởng tượng.

Tên Draco kia, từ trước đến nay chưa hề thực sự đồng ý không động vào cúp!

Vậy mà anh muốn tự chui đầu vào lưới sao?

Astoria siết chặt nắm đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Blaise ở một bên thấy sắc mặt cô khó coi cũng an ủi vài câu, nhưng hoàn toàn bị cô làm như không thấy. Đầy đầu cô vẫn luôn nghĩ tại sao Draco phải chủ động chạm vào cái cúp kia. Nhưng cô lại ôm một chút hi vọng rằng anh chỉ bị lạc đường.

Mãi đến tận khi Đấng Cứu Thế và cúp bỗng nhiên xuất hiện trên sân cỏ ngoài mê cung, cô mãnh liệt đứng lên, không có Draco!

Chỗ ngồi của Slytherin phát ra tiếng ồn ào vì Potter, nhưng họ không giống những nhà khác đứng dậy xem trò vui. Chỉ có Astoria chạy xuống khán đài đầy hoảng loạn, chạy về hướng Potter đã bị nhóm Dumbledore vây quanh.

“Giáo sư Snape! Giáo sư Snape!” Astoria hoảng hốt la tên chủ nhiệm nhà mình, cô thấy ông đang dùng sức nắm chặt cánh tay trái.

Dumbledore giao Potter cho “Moody” bên cạnh, sau đó đứng kiểm tra cúp ở nơi đó, lại quay ra nói với Snape điều gì. Hiện trường có chút hỗn loạn, bọn học sinh không rõ tình huống đều xoay qua xoay lại trò chuyện, âm thanh rất ầm ĩ.

“Giáo sư Snape!” Astoria không quản chen ngang người lớn đang nói chuyện, la lớn: “Draco vẫn chưa đi ra!”

Snape hiển nhiên nghe được, ông quay đầu liếc mắt nhìn, tiến đến bên người Dumbledore nói gì đó. Hai người họ kiểm tra xung quanh, dường như phát hiện điều gì rồi cùng nhau rời đi.

Lúc đi ngang qua Astoria, Snape nói vội vã: “Giáo sư Flitwick đang kiểm tra mê cung.”

Nhưng mười mấy phút sau, giáo sư Flitwick trở ra từ mê cung nghiêm mặt nói cho cô biết: “Trong mê cung không còn ai.”

Astoria gấp đến độ sắp điên rồi, Draco quả nhiên đụng vào cái cúp kia cùng lúc với Potter! Mà bây giờ Potter đã trở về, anh vẫn còn ở nơi Voldemort…

Cô đẩy ra rất nhiều học sinh Slytherin bên cạnh, chạy thật nhanh về lâu đài lúc này hẳn là đang thẩm vấn Crouch con.

Vừa tiến vào lâu đài, cô nhìn thấy xa xa bóng dáng giáo sư Snape đang đi về hầm, vội vã đuổi tới.

“Giáo… Giáo sư…” Cô thở hồng hộc kéo áo choàng của Snape: “Dra.. co… Không… Không ở trong mê cung…”

Mặt Snape vốn rất nghiêm túc lập tức trở nên càng nghiêm trọng.

“Giáo sư…”

“Trò Greengrass, trò trước về phòng sinh hoạt chung đi. Trường học sẽ xử lý.” Snape không muốn nhiều lời, ông không có thời gian an ủi một nữ học sinh đang hoảng loạn, ông nhanh chân rời đi.

Astoria vô lực dựa vào vách tường.

“Merlin, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện…” Cô bất lực cầu nguyện, bởi cô phát hiện mình căn bản không thể làm bất cứ chuyện gì, cũng không biết mình có thể làm cái gì.

Trong túi cô có gương đôi, nhưng cô không dám dùng. Ai biết được giờ anh đang ở hoàn cảnh nào? Một Voldemort mặt rắn, và mười mấy tên Tử thần Thực tử mang mặt nạ?

“Bình tĩnh! Astoria! Phải bình tĩnh!” Cô nắm gương đôi không ngừng tự lẩm bẩm: “Không có việc gì. Phải tin tưởng Draco. Anh ấy đã sớm biết mình phải đối mặt cái gì, anh ấy sẽ chuẩn bị, anh ấy sẽ không ngu xuẩn như vậy, anh ấy lợi hại như vậy, sẽ không bị Đuôi Trùn làm gì…”

Đột nhiên, mắt cô bỗng sáng lên, cô nhớ trong đám Tử thần Thực tử kia còn có cha anh Lucius Malfoy.

“Voldemort sẽ không ngốc đến nỗi đi giết hại con trai độc nhất của tay sai có giá trị của mình!” Astoria tự nói với mình: “Dobby không phải từng nghe được Voldemort không cho phép Crouch con giết chết Draco sao! Draco nhất định cân nhắc điểm này mới không kiêng kị xuất hiện trước mặt Voldemort.”

Thần kinh căng thẳng của cô hơi buông lỏng, hiện giờ giáo sư Snape cũng biết, thêm nữa Draco là con đỡ đầu của ông, ông nhất định sẽ giúp Draco!

Astoria hít một hơi thật sâu, đỡ vách tường đứng thẳng người, bước chân có chút run rẩy đi về hầm.

Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là chờ anh trở về bình an phải không?

Draco mất tích khiến học sinh Slytherin vô cùng khiếp sợ, nhưng chủ nhiệm Snape của họ chưa từng xuất hiện, phòng làm việc cũng không có ai.

Trường học chỉ qua loa thông báo học sinh về đi ngủ, tình huống cụ thể sẽ giải thích sau.

“Giải thích?” Blaise trách mắng: “Quán quân nhà chúng ta sau cuộc thi kết thúc còn không có xuất hiện!”

Astoria làm bạn gái Draco, giờ phút này ngồi ở phòng sinh hoạt chung đặc biệt gây chú ý, tất cả mọi người làm như Draco thật gặp chuyện không may, dồn dập nhìn cô đầy đồng tình.

“Em không khỏe lắm, về ngủ trước đây.” Cô thực sự không muốn ở lại chỗ này để cho mọi người nhìn, loạng choạng đứng lên.

Cô chú ý chị gái mình có vẻ rất lo lắng muốn tới đây, lại bị Blaise cản lại.

“Vậy em đi nghỉ cho khỏe đi!” Blaise giả vờ thoải mái dựa trên người Crabbe: “Tên Draco kia là con quái vật, nói không chắc cậu ta muốn trêu chúng ta chơi đấy!”

Astoria miễn cưỡng gật đầu với anh ta, sau đó chậm rãi đi về phòng ngủ của mình. Cô phát hiện lúc cô đi qua, mọi người tới tấp nhường đường cho cô, không khỏi hơi tức giận. Lẽ nào tất cả đều cho rằng Draco có chuyện rồi sao? Anh không có việc gì, anh nhất định sẽ khỏe mạnh!

Nằm trên giường mềm mại, mắt cô trợn trừng lên, không hề chớp một cái nhìn chằm chằm hoa văn nơi nóc giường, gương đôi bị nắm thật chặt trong tay.

Trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu “tích tắc, tích tắc” và tiếng tim đập thình thịch của chính cô.

“Trở lại nhanh đi! Nhanh lên liên lạc với em đi! Nói cho em biết anh không có chuyện gì, nói cho em biết anh vẫn khỏe…” Cô muốn chờ anh ở phòng sinh hoạt chung, nhưng không biết mọi người đã tản đi hay chưa. Trong đầu cô thỉnh thoảng hiện lên Dấu hiệu Đen đáng sợ kia, khuôn mặt rắn kinh tủng, cùng khuôn mặt thống khổ của Draco.

Thời gian trôi chậm quá, chậm đến nỗi cô khó có thể chịu đựng.

Có thể do tâm tình kích động, chờ lúc cô lấy lại tinh thần, phát hiện ma lực cô có chút bành trướng, kim đồng hồ treo tường đã bị cô làm cho xoay tròn thật nhanh.

Đồng hồ hỏng rồi, lần này cô càng không biết thời gian.

Nếu có chút rượu thì tốt quá, uống say một cái là được, say rồi mơ mơ màng màng cũng không cần khó chịu như vậy, không cần khổ tâm như thế…

“Nia?”

Ở lúc cô đang buồn bực mất tập trung lật xem cuốn bút kí, gương đôi bỗng vang lên.

Hô hấp cô cứng lại, lập tức luống cuống tay chân cầm lấy gương đôi bên cạnh.

“Em còn chưa ngủ à?” Draco xuất hiện phía bên kia gương, xem ra còn khỏe mạnh, không có bất kỳ vết thương nào, chỉ có chút tiều tụy.

Cô cắn chặt môi dưới, vành mắt nóng lên, cố gắng kiềm chế hai tay đang run rẩy.

“Em chờ một chút.” Draco thấy cô không nói gì, vội vã dặn dò một tiếng rồi khép lại gương.

Nhìn Draco biến mất phía bên kia, không hiểu sao cô lại bắt đầu khẩn trương lên.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Astoria đoán được có thể là Draco. Nếu anh có thể vào một lần, nhất định có thể đến lần thứ hai, vậy nên cô đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa đang đứng một người khiến cô bận lòng cả tối, vẫn đang mặc bộ quần áo lúc thi đấu kia, có chút ngổn ngang, dính chút tro bụi, lại không có chỗ nào rách nát.

Hẳn là không bị thương đi…

Draco thấy cô chỉ mải đánh giá mình lại không nói tiếng nào, liền tự động đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại.

“Em chắc đợi lâu rồi nhỉ!” Anh mở miệng như tùy ý nói, tìm ghế tựa ngồi xuống.

Thấy không ai trả lời mình nên anh quay đầu nhìn, lại phát hiện cô vẫn đứng cạnh cửa đưa lưng về phía mình: “Làm sao vậy?”

Anh đứng lên đi tới bên người cô, nhưng kinh ngạc phát hiện cô đã rơi lệ đầy mặt từ lâu.

“Tại sao lại khóc?” Draco dựa lưng vào cửa đối mặt cô, hai tay đỡ lấy bờ vai cô.

Astoria nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ yên lặng khóc.

Nhìn cô khóc như mưa, Draco không đành lòng, không quản trên người dơ bẩn, anh kéo cô vào lồng ngực mình.

Astoria nhưng ngoài anh dự liệu đẩy anh ra, đi tới bên giường lấy khăn tay.

Draco biết cô đang giận dỗi, cười khổ một tiếng cũng đi theo, tuy nhiên thấy cô mãi không chịu quay đầu xem chính mình, bắt đầu vô lại dùng ưu thế thân thể áp đảo cô trên giường.

“Anh làm gì thế?” Bị hù cho cả kinh, Astoria không còn tâm trí khóc, nghẹn thút thít đẩy anh, không nghĩ tới lại bị ép gắt gao.

Draco cầm lấy cái khăn trong tay cô, tỉ mỉ thay cô lau sạch nước mắt trên mặt.

Astoria ngây ngốc nhìn cử động của anh, sau đó nước mắt lại chảy ra mãnh liệt một lần nữa.

“Làm sao lại khóc dữ dội hơn vậy hả?” Draco chật vật hiếm thấy, anh hoảng loạn lau mấy lần, cuối cùng quyết định dùng biện pháp cũ, hôn lên môi cô.

Bằng kinh nghiệm và kỹ thuật của anh, rất nhanh khiến sắc mặt Astoria đỏ ửng, tuy nhiên cô rất không cam tâm dùng sức cắn đầu lưỡi ai đó đang làm loạn, một hồi khẩu chiến tạm thời kết thúc.

“Em nhẫn tâm thật đấy!” Draco trừng mắt, hàm hồ nói không rõ, đột nhiên bị cắn như vậy cũng thật là đau.

Mũi Astoria lại lên men ê ẩm, hít hít mũi, nghiêng đầu qua chỗ khác tức giận không nói lời nào.

Draco buồn cười cầm lấy cái khăn vẫn đang nắm trong tay nắm hờ cái mũi của cô: “Đến đây, dùng sức!”

Tư thế này, y hệt tư thế dỗ trẻ em xì mũi.

Astoria lập tức đỏ mặt tới mang tai, cô rất không phối hợp tránh ra, khăn tay lại vẫn đi theo trên mũi.

Vừa tức giận lại vừa buồn cười, cô đẩy tay Draco, cuối cùng cũng coi như nhìn thẳng anh.

“Nếu không muốn nói cho em biết thì đừng để em biết gì cả!” Cô rất khổ sở nói: “Để em biết anh gặp nguy hiểm, lại để em ngu ngốc lo lắng sợ hãi…”

Vẻ mặt Draco nghiêm túc, sau một chốc mới nói đầy ý tứ: “Xin lỗi, anh sợ em sẽ lo lắng mà ảnh hưởng kế hoạch của anh.”

“Trước hết đừng vội nóng giận, hãy nghe anh nói đã. Nia, nếu anh nói trước cho em biết rằng anh sẽ đi gặp Chúa tể Hắc ám, em sẽ đồng ý sao?”

Astoria sững sờ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Không, em không hy vọng anh đi.”

“Nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, còn em nhất định sẽ lo lắng mà biểu hiện khác thường.” Draco rất tự nhiên vừa nói vừa dùng ngón tay chải tóc cô: “Dobby nói cho anh, Crouch con đã chú ý em từ lâu. Nếu gã sinh nghi, có rất nhiều chuyện sẽ không tiếp tục làm được nữa. Tử thần Thực tử có rất nhiều biện pháp dụ người tình báo.”

“Anh không nắm chắc có thể khiến Chúa tể Hắc ám biến mất lần nữa. Một khi hắn trở về, Malfoy không thể không chịu hắn áp bức, nếu tương lai hắn sẽ dùng anh uy hiếp cha mẹ, không bằng hiện tại anh chủ động xuất hiện.” Tiếp đó Draco giải thích cho Astoria tất cả kế hoạch của mình. Anh nói hai vị Đại pháp sư hắc bạch*, anh vô tình phát hiện “Moody” muốn hại anh, liền sử dụng Bùa tan ảo ảnh suốt cuộc thi, sau đó không cẩn thận bị đưa đến trước mặt Chúa tể Hắc ám cùng Potter.

Bây giờ Chúa tể Hắc ám đã biết Draco sùng bái hắn thần phục hắn, hắn muốn Draco làm một quân cờ ở Hogwarts, yêu cầu anh làm bộ vẫn trốn mãi đến khi chúng biến mất mới dám nghĩ biện pháp về Hogwarts. Mà Dumbledore dưới xác nhận độ chính xác từ Potter, dưới căn cứ xác minh từ Snape, đã tin tất cả điều này.

Astoria phải dùng vài phút mới tiêu hóa được nội dung anh nói, trố mắt há mồm: “Anh… Anh thực sự cả gan làm loạn…”

Draco hôn nhẹ trán cô: “Vì bảo vệ tính mạng người cả gan làm loạn như anh đây, xin em hãy học Bế quan Bí thuật nhé.”

“Không.” Astoria lắc đầu: “Chúng ta lập Lời thề Bất khả bội đi! Bế quan Bí thuật chỉ tránh được Lời nguyền Độc đoán thôi, còn có thuốc nói thật gì mà.”

Cô không hy vọng anh có bất kì khả năng nào bị lộ ra.

Draco nhìn chăm chú vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng anh ấm áp hiểu được dụng ý của cô, vì thế liền gật đầu.

____________________________________

*Hai vị đại pháp sư hắc bạch: Mình cũng chẳng hiểu tại sao lại gọi là trắng đen nữa, nhưng chắc chắn là chỉ Dumbledore và Snape. Nên cứ để đấy nhé 

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

“Kỳ thật Dumbledore tùy tiện liền đối người dùng phun thật tề nhiếp hồn lấy niệm cũng là đồng nghiệp YY (nghĩ) ra tới thôi, hắn còn không đến mức đối học sinh dùng như thế đê tiện thủ đoạn. Đối tiểu Crouch, kia nhưng thật ra bình thường, làm một cái thực chết đồ nói ra chân tướng tốt nhất phương pháp, hơn nữa có thể biết toàn bộ tình báo.

Tiểu long nói cho Potter trốn trở về phương pháp chính là gia tăng phượng hoàng xã nơi này tín nhiệm độ.

Hắc ma dấu hiệu gì đó, ghét nhất ~ tiểu long nhất định sẽ không bị dấu vết ~”