IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 20: Câu chuyện về Thần chết




Không khí ban đêm tĩnh mịch bao trùm nơi đây.

Ánh trăng sáng vằng vặc mọc lên từ khu rừng phía xa, soi sáng cánh đồng vắng lặng. Nhưng có một cái

gì đó rất lạ, rất khác thường. Một mùi hương mà hầu hết mọi người đều không muốn ngửi, một mùi tanh tưởi làm ô uế không khí.

Mùi của máu...........

Từng lớp thi thể như chất thành từng đống, những vũng máu đỏ hòa quyện vào nhau chảy dài trên cả võ đường xuyên qua những cái xác đang nằm ngổn ngang, vất vưởng, chồng chất lên nhau. Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm tung bay những mảnh vải vụn do tàn cuộc của trận chiến, khiến nó thỉnh thoảng mắc vào một mảnh binh khí nào đấy dựng lên, vô tình hình thành một lá cờ tàn tạ mà u oán. Phát ra những tiếng phần phật, giữa đồng không tĩnh lặng, làm những người còn sống, đang nhăn nhó rên rỉ cũng phải thấy lạnh toát sống lưng mà dừng việc kêu ca lại.

Tuy vậy, nếu đứng xa xa nhìn lại, bạn sẽ thấy đây là quả là một thắng cảnh, khi mà những xác chết dần dần phân tán ra thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, bay lên, lung linh như từng chú đom đóm, tô điểm lộng lẫy thêm cho bầu trời đêm tĩnh mịch.

Ánh sáng dịu nhẹ còn phát ra từ những vũ khí không tổn hại quá nặng, biểu thị cấp bậc của chúng, tinh quanh lúc ẩn lúc hiện, dù không còn chủ nhân, nhưng những mảnh bảo khí này vẫn ngạo nghễ mà khoe ra vẻ đặc biệt của mình.

Giữa cánh đông tràn ngập xác chết và tinh quang ấy, có hai người, một nam một nữ, ngồi dựa lưng vào nhau trên xác một con rồng khổng lồ, hình thù như một quả núi lớn. Dáng vẻ cả hai cực kỳ mệt mỏi, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập ánh sáng tự tin cùng khuôn mặt tinh xảo của cả hai, đôi kim đồng ngọc nữ này vẫn là điểm nhấn của cả chiến trường tang thương chết chóc.

Thiếu niên luôn miệng nói gì đó, ở xa chỉ thấy miệng hắn mấp máy, còn cô gái nhắm nghiền đôi mắt, cẩn thận cảm thụ và lắng nghe những gì được kể.

Câu chuyện được kể bằng chất giọng đều đều mà lạnh lẽo. Nhưng nó cũng không cản trở được hứng thú của cô.

Theo dòng hồi tưởng của hắn, cô bắt đầu hình dung...

...

Lúc còn nhỏ, tôi vẫn thường hay tự hỏi:

Tử thần có thật không !?

Đó phải là một vị thần vĩ đại hay chỉ là một kẻ đem đến cái chết cho mọi người !?

Ngôi làng nhỏ của tôi mỗi mười năm đều phải đón tiếp một vị khách như vậy. Một kẻ gieo giắc cái chết và nỗi kinh hoàng.

Lão ghé vào đây theo định kỳ, chẳng biết thói quen này đã hình thành từ bao giờ, trên một chiếc xe đạp cũ kỹ, lão chỉ đến vào những đêm trăng tròn, cứ một thập kỷ một lần.

Lần nào lão đến, ngôi làng cũng chìm trong sự sợ hãi, lão chỉ ngồi đó, không làm hại ai, nhưng người ta kể mỗi lần bóng lưng gầy của lão đạp chiếc xe đạp cũ nát đó chầm chậm mà đi, ở chiếc yên sau luôn có hình bóng một ai đó mờ ảo, mà chỉ khi ánh trăng chiếu xuống con người ta mới nhìn rõ.

Bóng hình mờ ảo dưới trăng đó, có phải linh hồn của người đã khuất !?

Ai biết, bởi lẽ mỗi lần người ta nhìn thấy hình ảnh đó, một ai trong làng sẽ ra đi.

Ở lại đây kinh khủng quá phải không !?

Cứ theo từng chu kỳ lại phải lo lắng xem ai sẽ là người bị lão đưa linh hồn đi.

Trốn khỏi làng !?

Không thể nào, đây là nơi chôn nhau cắt rốn của tất cả chúng thôi, hơn nữa ai khẳng định được người chết là do lão mang đi. Dù sao mỗi mười năm cũng chỉ mất một mạng thôi mà.

Ôm cái tâm lý đó, mọi người thấp thỏm chờ đợi mỗi mười năm. Nhưng có vẻ sự chịu đựng của mọi người cũng đã đến giới hạn rồi, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị lão nhìn chúng và đưa đi, lâu như vậy, có ai chịu đựng mãi được. Và đêm nay, lão lại đến.

Lão ngồi đó giữa không gian trống trái của thị trấn hoang sơ tiêu điều, trước giếng nước nơi trung tâm được những căn nhà bằng gỗ đã bốc mùi rỉ mục bao quanh. Trên đầu là một cây thánh giá vang lên những tiếng kẽo kẹt của sự nứt vỡ đã lâu, không gian hoang vu âm trầm bởi những trận gió đơn điệu xào xạc không ngừng thổi qua, từng chiếc lá khô bay lượn mỗi khi có lớp gió nóng đi ngang, thỉnh thoảng chạm vào mấy con quạ đang đậu trên những tấm gỗ cũ hỏng đang nhìn xuống nền đường tiêu điều nứt vỡ bên dưới, làm chúng kêu lên mấy tiếng khó chịu rồi đập đập đôi cánh, tạo ra những tiếng động hiếm hoi trong cái không khí chết chóc này, bay lên bầu trời u ám.

Lão nhe hàm răng trắng tinh với hai chiếc răng nanh tinh xảo ra cười khẩy một cách nham nhở, chiếc xe đạp cũ nát dựng một bên ở thành giếng dường như khẽ run rẩy qua mỗi nhịp điệu hô hấp của chủ nhân, mùi hơi thở của con người từ mọi ngõ ngách trong thị trấn vẫn được truyền đến tất cả các giác quan của lão, sự sợ hãi, hoảng loạn, một chút dũng khí cuối cùng trong tim làm cho nhịp đập cơ thể sống mạnh lên trông thấy, và cái mùi này càng lúc càng rõ ràng hơn.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình lão in lên trên mặt đất một đường dài như cây cột bởi dáng người có hơi gầy mà cao liêu nghiêu, dường như còn mờ ảo hiện ra đôi cánh đen đặc hữu của những ác quỷ đáng sợ, từng vệt bóng những chiếc lá khô thổi bay bay vô tình làm cho quang cảnh có phần giống những chiếc lông vũ bay ra từ đôi cánh đen được tạo thành từ bóng trăng này. Cơn gió hanh khô mang những chiếc lá như từng tấm thiệp mời của tử thần đến những căn nhà đang đóng cửa kín mít, bên trong tối om, thoạt nhìn như vô chủ kia.

Tiếng lá cọ vào cửa loẹt xoẹt, mà xào xạc giữa đêm hoang vu tĩnh mịch làm cho tiếng hô hấp của những con người đang trốn trong căn nhà hay dưới những chiếc hầm xây sẵn có phần dồn dập hơn, tất cả không tự chủ được mà đều rịn ra một chút mồ hôi tay, cùng nhau nắm thật chặt những vũ khí thô sơ của mình, hi vọng những thứ này phần nào giúp cho họ có can đảm hơn. Lượng máu lưu thông cấp tốc do quả tim đập mạnh làm thân nhiệt tăng cao, đồng thời cổ họng cũng cảm thấy khô rát, không phải vì cái thời tiết nắng nóng quanh năm ở trấn này mà là vì họ không còn ngụm nước bọt nào để nuốt xuống, trấn tĩnh cơn sợ hãi nữa.

...

“Còn phải chịu đựng đến bao giờ đây !?”

“Hay là...”

“Giết lão.”

“Giết”

“Giết”

“Giết lão rồi chúng ta sẽ không phải sợ hãi như vậy nữa”

Như có luồng ma lực nào đó thôi thúc, toàn bộ mọi người bắt đầu trở lên kích động, tơ máu trong mắt đỏ lòm lên dần dần, hơi thở dồn dập, hàm răng nghiến vào nhau ken két, họ không nói ra, nhưng như có một luồn sức mạnh vô hình đem cái ý niệm giết chóc này thổi đến tâm trí từng người.

“Sợ hãi cái gì chứ !?”

“Sao phải sợ chứ”

“không phải lão cũng chỉ là một ông già thôi sao !?”

“Nhìn đôi chân yếu ớt kìa.”

“Nhìn cái tay đang run rẩy chống gậy kìa.”

“Giết lão không phải quá dễ dàng sao !?”

“Vậy nên, sợ gì chứ !?”

“Hãy nắm chặt vũ khí trên tay, và giết đi.”

“Giết”

“Giết”

“Hãy cầm chặt vũ khí của mình.”

“Hãy bổ những thứ đó vào thân thể yếu đuối của lão.”

“Làm được, chúng ta làm được.”

Người nọ đánh mắt sang phía người kia, trong con mắt hoảng loạn vì sợ hãi, tràn ngập tơ máu vì sự kích động, họ thấy được một sự khích lệ từ ánh mắt đối diện, thậm chí là ánh mắt van lơn.

“Làm được, cùng với nhau, chúng ta sẽ làm được.”

Cứ như vậy, giữa khoảng trống của làng, nơi giếng nước có một ông lão gầy yếu đang ngồi, bên chiếc xe đạp cũ kỹ, những con quạ lập lờ trên bầu trời u ám. Từng con người lờ đờ, kích động, bọt mép trào dâng, cặp mắt đỏ ngầu cùng với cơ thể phập phồng qua từng ngụm hít thờ dồn dập dần dần tụ tập theo thế bao quanh.

Kỳ lạ thay, lão vẫn ngồi đó không động đậy, thứ di chuyển có lẽ chỉ duy nhất là đôi bàn tay đang run rẩy nắm lấy cán cây gậy chống xuống đất, đỡ lấy phần nào sức nặng cơ thể già nua yếu ớt. Ánh trăng sáng loáng trên đầu phản chiếu qua cặp kính tròn cổ điển làm người ta không thể nhìn được ánh mắt lão đang có tư vị như thế nào, lão muốn gì, lão nghĩ ra sao.

Khi bị đám đông đang mất kiềm chế, như những con dã thú vây quanh thế này.

Ý niệm trong đầu mọi người hình thành một cách rõ rệt, nhưng không hiểu sao, phát ra miệng lại chỉ là những tiếng rên hừ hừ như dã thú, tiếng kim loại va quệt, quẹt quẹt dưới đất của những người yếu ớt không nâng nổi vũ khí của mình. Trong không khí đặc sệt lại cùng sự u ám này, thật sự rất quỷ dị.

Nhưng khi đến trước mặt lão, ngay cả tiếng hừ hừ này cũng không còn.

Người.

Đã bao vây rồi.

Vậy chúng ta bây giờ làm gì tiếp đây !?

Từng con người như đã mất đi khả năng ngôn ngữ ngơ ngác nhìn nhau, tuy không có tiếng động, nhưng ai cũng hiểu được trong ánh mắt người kia muốn gì.

“Ai sẽ lên trước đây !?”

“Ai là người đầu tiên xuống tay đây !?”

Tâm trạng kích động nhưng không đến nỗi mất đi lý trí cuối cùng, sự sợi hãi với con ác quỷ mỗi mười năm đến đây một lần này đã ăn sâu vào trong tâm trí của từng con người trong trấn, mỗi lần lão thản nhiên ngồi đây, chẳng phải đều có một người chết không rõ lý do gì đó sao !?

Đã bao lần mọi người họp nhau muốn đánh đuổi lão, nhưng chẳng phải đều sợ rúm ró, đóng kín cửa trong nhà khi nhìn thấy ánh trăng phản chiếu bóng lưng của lão xuống ẩn hiện một đôi cánh đen kịt đó sao !?

“Ai đó lên trước đi...”

Từng ánh mặt dại đi, cuồng nộ giờ lại có thêm sự sợ hãi không thể che giấu.

Sợ hãi là một phần của con người mà, ai phủ nhận được nó chứ...

...

Đột nhiên có một chiếc lá cây nhòn nhọn đâm vào cổ một người.

Đang căng thẳng, lại giật bắn mình, ông vung gậy lên theo bản năng, nào ngờ nó chẳng may đập vào đầu một người bên cạnh. Cú đập khá mạnh làm người đó lăn ra mặt đất bất động, sống chết không rõ. Trên đầu chiếc gậy nhuốm đầy máu đỏ tươi.

“Mày giết con tao rồi.”

Tiếng một người phụ nữ đứng tuổi vang lên giằng xé tâm can trong đêm tĩnh lặng làm cả đám người giật mình hoảng hốt quay đầu lại.

Rồi như có ma xui quỷ khiến, những cú xoay người vô tình của những kẻ đang kích động đứng san sát vào nhau gây nên những sự va chạm ngoài ý muốn. Và lại có một số người mang thêm thương tích

Đám người lấy hết dũng khí tập trung đứng đây nghe thấy tiếng hét như một cái công tắc mở ra bản năng của mình. Những người bị thương quay sang nhìn người gây ra vết thương cho mình với ánh mắt thù hằn oán hận.

Tiếng người đàn bà ôm người bị thương đầu tiên bi phẫn vang lên

“Nếu lúc nào cũng phải có một người chết, vậy sao mày không chết đi !?”

“Đúng rồi.”

“Chỉ cần có một người chết thôi mà, rồi chúng ta sẽ sống yên ổn mười năm nữa.”

“Đúng rồi, sao mày đánh tao, mày muốn tao là người ra đi đúng không !?”

“Chúng mày nữa, nhìn tao làm gì, ánh mắt thật đáng ghét, chúng mày cũng muốn tao đi lắm chứ gì !?”

Bốp.

Sự kiềm nén cũng đã đến giới hạn cuối cùng, cái ông lão bị cành lá cây chạm trúng ấy nhấc cây gậy của mình lên bổ một cái thật mạnh xuống người đàn bà đang trừng mắt căm phẫn mình.

“Nhìn ánh mắt là biết nó muốn giết mình rồi, ta chỉ tự vệ thôi, không phải sao !?”

Phập.

Một người kinh hoàng nhìn con dao đàng cắm trước ngực mình, rồi căm phẫn phát ra những tiếng a..aa...a xé lòng. Hắn chính là người vô tình xoay người gây ra thương tích cho người bên cạnh, và người đó không ngần ngại gì cầm con dao của mình, đâm cho hắn một nhát.

“Muốn tao đi một mình sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

Bước chân hắn loạng choạng, cầm theo chiếc thuổng gặt lúa cong cong vung lên, nhưng có lẽ do mất máu quá nhiều, mục tiêu lại nhầm sang kẻ khác.

Thứ vũ khí cong cong do nông cụ tạo thành ấy hung ác bổ xuống, nhưng lại vào bả vai một người vô tội. người đó cầm con dao thợ rèn dài ngoằng, kêu lên kinh hoàng, rồi đâm thẳng nó vào bụng kẻ cầm thuổng, chưa hết, cơn đau làm mất đi lý trí, hắn dùng sức đâm mạnh vào, đẩy người cầm thuổng ra phía sau, mũi con dao lại thò ra khỏi cơ thể kẻ xấu số, vì thế mà lại đâm vào một kẻ khác.

“Nó là thằng ra tay đầu tiên.”

Bốp (đầu bị đập)

“Mày mới là đồ giết người.”

Phập ( người bị đâm)

“Chúng mày đều điên rồi.”

Á á Á

“Điên rồi.”

Xoẹt ( dao chém)

“Điên thật rồi.”

Hộc...Hộc

“Đừng hòng giết tao.”

Ngoạm. (răng cắn)

“Tao sẽ không chết.”

Phựt Phựt (thịt bị xé)

“Chúng mày chết hết đi.”

Cả đám người cứ như vậy mà xông vào cào cấu cắn xé lẫn nhau, chẳng vì một nguyên nhân gì, có thể chỉ đơn giản là do họ cần phát tiết sự sợ hãi và nỗi căm hận trong lòng.

Dù gì ra tay với người vẫn có cảm giác dễ dàng hơn.

Không phải sao.

...

Rạng sáng, lão mỉm cười đứng dậy, phủi phủi lớp quần áo đã hơi nhuốm màu vì bụi, nhìn đám hồn ma vất vưởng đầy vẻ không cam tâm đang lượn lờ trên cánh đồng đầy xác chết và những tiếng khóc ai oán, những tiếng gào thét trong đau đớn.

Lão vẫy vẫy tay với một linh hồn gần mình nhất, để nó lên yên sau của xe đạp, lại thong thả rời đi

...

“Con người, yếu ớt quá phải không !?”

“Không chỉ thể xác, mà cả tâm linh cũng vậy, dễ dàng sụp đổ chỉ vì một thứ siêu nhiên nào đó...”

Thiếu niên ngừng kể rồi hỏi cô gái, rồi hắn phất phất tay, một xác chết được nhấc lên nhẹ nhàng, không một tiếng động, để lộ ra khoảng đất phía dưới.

Ở đó có một nhánh rễ cây nho nhỏ.

Hai đàn kiến vây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đất lạnh cóng tiến hành chiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảnh hoang nguyên cằn cỗi vắng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩn tuyệt vời có một không hai nên trận chiến diễn ra hết sức khốc liệt, chỉ sau một lúc vài nghìn con kiến đã biến thành thi thể. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắt con người, vài nghìn xác kiến cũng chỉ là một mảng đen đen nhỏ xíu.

Một giọt máu từ xác chết đang lơ lửng nặng nề rơi xuống giữa chiến trường thảm liệt này, làm cả đàn kiến mất đi một mảng lớn, thi nhau bỏ chạy tứ tán.

“Trong mắt những kẻ siêu việt nhân loại, con người cũng như vậy.”

Cô gái gật đầu không phản đối, nhỏ nhẹ nói:

“Kể cả chúng ta, nếu không có trường sinh đảo thì cũng chỉ như những con kiến cánh, bay cao hơn đồng loại một chút mà thôi, các siêu năng lực gia, võ thuật gia, hay học giả trên thế giới này cũng vậy.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời cao với ánh trăng vằng vặc soi rọi, hững hờ nói:

“Nhưng đã có trường sinh đảo, tôi sẽ xếp một ngọn tháp bằng từng con kiến nhỏ, cứ xếp mãi, rồi cuối cùng cũng sẽ chạm được vào bầu trời cao kia. Những con kiến đầu tiên làm chân tháp có thể sẽ phải hi sinh, nhưng những con còn sống sót lên đến đỉnh sẽ có một cuộc sống mới, không còn ở dưới bóng trời cao nữa.”

Hắn giơ tay lên trước tầm mắt, từ góc nhìn ở dưới lên thì mặt trăng như đã nằm gọn trong bàn tay của hắn vậy.

Cô gái quay lại nhìn hắn, mái tóc màu bạc phủ xuống đã che đi đôi mắt màu vàng lạnh băng, trông hắn lúc này chỉ như một con người bình thường, muốn với tới trời cao xem thiên khung có gì bí ẩn. Cô chỉ mỉm cười không nói, cũng không muốn hỏi hắn, phải đi đâu, làm gì mới có thể tạo ra nhiều xác “kiến” chất chồng lên như vậy...

Hắn cũng thấy làm lạ với cô gái, ngoảnh đầu lại nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của cô nghi hoặc hỏi:

“Không còn gì muốn biết nữa à !?”

Vì bình thường, cô ấy hỏi hắn rất nhiều thứ, rất nhiều. Nhưng lần này lại yên lặng đến lạ thường.

“Không.” Cô gái vẫn chỉ cười cười, ngẫm nghĩ một chút, định nói thêm gì đó với hắn nhưng rồi lại thôi, vì một giọng nam mạnh mẽ vang lên bên tai hai người:

“Báo cáo King, đã tìm thấy đỉnh Olympus.”

Ngay sau đó một đoạn tin tức và vài mảnh bản đồ được truyền tải đến hai người.

“Tốt, toàn quân bám sát, ta và Queen sẽ đi trước mở đường.”

Thiến niên châm dứt câu chuyện, đứng dậy, trang nghiêm nói.

Cây gậy tỏa ra ánh sáng chói lòa, bao phủ toàn thân hắn và cô gái, khi ánh sáng vụt tắt thì trên xác rồng khổng lồ đã không còn bóng dáng một ai.