IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 37: Thần Tiễn nổi giận




“Các người ở đâu chui ra vậy !?” Thần Tiễn hỏi một câu rất không lịch sự.

Đáp lại hắn là một lưỡi kiếm lạnh băng kề sát vào cổ họng.

“Phàm nhân hạ cấp ! Ai dạy ngươi công pháp tu chân !?”

[Kiếm nhanh quá !]

Thần Tiễn sửng sốt một hồi, trước khi gặp tai nạn với đám Takeshi, hắn tự nhận mình số hai thì không ai dám nhận số một, sau này gặp cơ duyên vừa đột phá, vốn còn tưởng sẽ đè đầu cưỡi cổ cả hòn đảo này cho bõ cơn phẫn uất lúc trước, nào ngờ vừa mở mắt ra đã xuất hiện một đứa con gái với thanh kiếm vượt qua giới hạn tầm nhìn của hắn.

Hắn bắt đầu nghi ngờ, phải chăng lần bế quan (Đóng cửa) đột phá này đã vài trăm năm rồi !? Nhân loại bên ngoài đã tiến hóa đến một bậc mới, còn bản thân hắn đã thành người tối cổ, không theo kịp thời đại.

Mà khoan, những chuyện đó để sau hẵng tính, quan trọng là kiếm của người ta đã kề sát lên cổ hắn, rịn cả máu ra rồi. Thanh kiếm này làm bằng chất liệu gì vậy !? Làn da của Thần Tiễn sau khi đột phá có dùng đạn bắn cũng không thủng, hắn tin chắc như thế, nào ngờ vừa mới cứa nhẹ một cái máu đã phun ra vài đường thế này, quá mất mặt.

“Ai dạy mặc ta, tại sao phải nói với ngươi !?”

Tính tình Thần Tiễn trước sau vẫn không đổi, trước sức mạnh tuyệt đối cô gái này thể hiện ra, trong mắt hắn ngoại trừ một chút nghi hoặc và phẫn uất ra, còn lại không hề có lấy một điểm khiếp sợ nào.

“Ngạo khí cao lắm, xem ra đành phải phế hết tay chân của ngươi trước rồi đem về từ từ tra khảo vậy !” Thiếu nữ kia chỉ nheo nheo mắt, dùng giọng nói chầm chậm mà vô cảm, từ từ thổi ra một luồng khí âm hàn chết chóc cực lạnh lẽo.

Thanh kiếm ngọc kề sát cổ Thần Tiễn rung lên như điện thoại tắt chuông rồi bắn vọt lên không, chỉ để lại một luồng sáng mờ mờ ảo ảo, sau đó lao xuống nhanh như máy bay tiêm kích, Thần Tiễn còn chưa kịp hoa mắt, đôi chân đã thấy ẩn ẩn đau nhói. Con nhóc này chỉ hời hợt một câu đã muốn cắt chân hắn, phong cách hành sự dứt khoát mà ác độc này... cộng với thanh phi kiếm lơ lửng và bộ cung trang cổ kia...

[Tu chân giả sao !? Tại sao lại có tu chân giả ở nhân giới !?]

Thần Tiễn hốt hoảng muốn nhảy lùi về phía sau, nhưng hai chân hắn như bị ghim chặt xuống đất. Đây chỉ là ảo giác, bởi vì kiếm quá nhanh, dẫu phản xạ của hắn miễn cưỡng theo kịp, nhưng đôi chân, hay đúng hơn là cơ thể không tài nào phản ứng kịp, dẫn tới hiện tượng hồn đi mất mà người ở lại thế này.

Coong....

Phi kiếm giáng xuống lăng lệ, Takeshi và đám khán giả có thù với Thần Tiễn mở cờ trong bụng, nhưng chưa được nửa giây đã đều phải thầm hô đáng tiếc, một luồng sáng màu vàng kim vừa vặn bắn tới theo chiều ngang, đánh chặn vào phi kiếm sắc bén mà sát phạt kia, cứu cho đôi chân Thần Tiễn một mạng.

Xoẹt.

Phi kiếm bị đánh lệch đi, chém xuống vùng đất bên cạnh một đường lả lướt, kết quả là để lại một vệt cắt sâu không thấy đáy, kéo dài mãi đến chân núi, cắt ngang quảng trường này như dao chém đậu hũ. Kiếm khí kéo dài sang hai bên, vào tận trong rừng, thoải mái mà nhẹ nhàng cưa đôi thân thể của vài khán giả xấu số.

"Á á á...."

Những kẻ này đến lúc thân thể từ từ trượt xuống trước con mắt kinh hoảng của những người xung quanh mới nhận ra mình đã bị cắt làm đôi, đau khổ tru lên như những con thú hoang rồi mới bất cam chết đi.

“Phật giới nhất định nhúng tay vào phải không !? Hay đúng hơn là, hành động của ngươi có thể đại biểu ý kiến của phật giới chứ !? Tiểu hòa thượng !?” Một kích đánh lệch, dù trông rất nhẹ nhàng chẳng tốn chút công sức nào, nhưng đôi mày của thiếu nữ mặc cung trang cổ kia vẫn nhướng lên ẩn ẩn có chút tức giận. Ánh mắt lạnh băng quét qua, sát khí tập trung hoàn toàn lên Tiểu Hòa Thượng, người vừa nhảy ra phá đám chuyện tốt của mình.

Thần Tiễn lúc này mới cuống cuồng lùi lại mấy bước. Nhìn xuống đùi mình, vải đã bị kiếm khí làm tróc ra, để lại trên đôi chân hai vết ửng đỏ mờ mờ. Kiếm khí chưa chạm tới mà đã muốn cưa chân hắn, nếu Tiểu Hòa Thượng ra tay chậm một giây thôi, thì đời này hắn chỉ có thể dùng ba chi mà bò đi kiếm cơm mất rồi.

Đánh mắt nhìn sang, Tiểu hòa thương cả người bọc trong kim quang của những chữ phạn trôi nổi kia lúc này giống như ngọn hải đăng giữa trời đêm giông tố, đặc biệt thánh thiện và tỏa sáng. Đối với câu hỏi của thiếu nữ kia, hắn chỉ lắc đầu đáp:

“Thân thể người này có chút kỳ lạ, nếu như thí chủ có hứng thú với ký ức của hắn, Phật giới có rất nhiều công pháp rút ra hồn phách nguyên bản, từ đó thấu hiểu trải nghiệm của phần hồn đó. Nếu như chỉ muốn bắt hắn để tra hỏi, xin đừng làm tổn lại thân thể hắn, tiểu tăng có thể sưu hồn hắn ngay bây giờ để giao cho thí chú, đổi lại...”

“Ngươi đang nằm mơ hả !? Ta không phải đã nói rồi sao !? Hôm nay dù là ai cũng đừng mong mang hắn đi. Chặt chân chặt tay hắn xong ta sẽ mang tất cả những khúc đã rớt xuống đi, một chút thịt cũng đừng hòng để lại !” Thiếu nữ kia cười lạnh ngắt, Phi kiếm đã trôi nổi về bên cạnh cô ta, tỏa ra từng đợt sáng như cầu vồng, lượng khí tích tụ kinh người, tạo ra một hồi gió lốc nho nhỏ tập trung tại chỗ cô ta đứng.

“A di đà phật, chuyện này hà tất phải như vậy. Nhưng nếu thí chủ đã muốn phí sức một lần, bần tăng cũng đành phụng bồi !” Kim quang quanh người Tiểu hòa thượng cũng rực sáng, những dòng chữ Phạn trôi nổi bắt đầu xoay tròn càng lúc càng nhanh, khí thế hắn tỏa ra cũng chẳng kém gì nữ tu chân giả kia.

“Chậm đã, hai người các ngươi coi bọn ta là không khí hay sao hả !?” Hai vị thiên sứ một cao gầy một thấp béo lúc này mới hắng giọng lên tiếng.

Hai người đang gầm ghè nhau cũng tạm thời đình chiến mà quay qua.

“Chỗ này là nhân giới, Tiên giới hay phật giới đều không được chào đón ở đây. Trước mắt chúng ta mà muốn mang người của nhân giới đi như vậy sao !?”

“Đừng chọc cười ta, dư đảng của chúng thần liên minh. Các người cũng thèm rỏ rãi thứ ánh sáng mà hắn vừa phát ra phải không !? Nếu ta không nhầm, mục đích các người trà trộn lên đảo cũng chỉ vì thứ này. Lúc này mở miệng bênh vực cho người của nhân giới, có phải giả dối lắm không !?” Cô gái kia vẫn không hề có ý định ngừng tay, chỉ liếc mắt qua lạnh nhạt đáp.

“Ta đã nói rồi. Vatican đã cắt đứt quan hệ với thần giới từ lâu, bây giờ bọn ta là người nhân giới.” Thiên sứ cao gầy chau mày phản bác.

“Mà cho dù bọn ta hứng thú với ánh sáng của hắn thì đã sao !? Năm xưa thiên chúa của bọn ta từng dùng hào quang thần thánh để cứu nhân độ thế, ánh sáng được miêu tả trong kinh thánh giống hệt với luồng thần quang vừa nãy, là tín đồ trung thành nhất của người, bọn ta có trách nhiệm phải điều tra đến cùng, đây cũng là vinh quang và nghĩa vụ của tín đồ !” Thiên sứ béo lùn chầm chậm mở miệng cười nói.

“Và quan trọng nhất, bọn ta có hai người ! Trên thực nghiệm đảo không thể sử dụng sức mạnh quá lớn nếu không sẽ bị kết giới trục xuất, ngươi còn nắm giữ chút lợi thế nào mà lớn lối như vậy !?”

Phừng.

Hai người đồng thời vận sức, đối cánh ánh sáng sau lưng vươn dài ra, gió lốc nổi lạnh, cả một vùng rừng cũng rực sáng hẳn lên. Uy áp tỏa ra dữ dội dọa hết các khán giả xung quanh lùi lại vài mét mới hốt hoảng quay ra nhìn nhau. Thậm chí Takeshi được Shirayuki che chở cũng phải sởn tóc gáy. Cảm giác như toàn bộ tà khí quanh người mình và đám quỷ đều sắp sửa bị tịnh hóa đến nơi.

“Chỉ là đám thiên sứ hai cánh mà thôi, so với đám binh tôm tướng cá bị đẩy lên chiến trường chịu chết mỗi đợt chiến tranh cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu đây là thực lực của Vatican hiện tại thì thật sự là....” Thiếu nữ cười cười nghiêng nghiêng đầu dùng giọng trào phúng nói:

“Rác rưởi quá !”

“Từng nghe người của tiên giới là kiêu ngạo nhất trong các đại thế giới, đúng là không sai ! Xem ra không trải qua tẩy lễ bằng vũ lực, ngươi không thể sáng mắt ra được !” Thiên sứ béo lùn cũng cười khẩy đáp lại.

“A di đà phật, các vị, trước khi đánh nhau, có ai thấy trên bầu trời đang rất sáng không !?” Tiểu hòa thượng lại một lần nữa chen miệng vào ném đá hội nghị.

Đúng lúc mọi người giương mắt nhìn lên, một giọng nam trầm thấp cũng vừa cất:

“Hậu nghệ sát chiêu. Vạn Tiễn triều tịch.”

Trên đầu bọn họ từ lúc nào đã có một mặt trời trắng, tỏa ra từng luồng khí tức hủy diệt mãnh liệt. Đám người Takeshi và các khán giả đã nhìn thấy Thần Tiễn lẳng lặng tạo ra mặt trời này từ trước, hay đúng hơn là đã từng ăn quả đắng với chiêu thức này nên đã sớm co vòi chạy xa, còn lại đám người tự nhận là đến từ thế giới khác vốn đang bận hăm dọa nhau nên hoàn toàn không để ý. Lúc này thì sát chiêu đã thành.

Thần Tiễn nhổ ra một ngụm nước bọt, trầm giọng nói:

“Con mẹ các người, thật sự xem ta như nem chả, mỗi đứa muốn ôm một khúc mang đi hay sao !? Để lại mấy miếng thịt làm chi phí đi đã !”

Hắn vừa dứt lời, mặt trời trắng trên đầu đã nổ tung. Vô số luồng sáng bắn xuống như cơn mưa lưu tinh sáng vời vợi, cả bốn người đồng thời biến sắc, vội vã khởi động chiêu thức bảo vệ hữu hiệu nhất của mình.

Phi kiếm của cô gái kia nhanh chóng xoay tròn trên đầu như một chiếc khiên khép kín. Những chữ Phạn bao quanh người Tiểu Hòa thượng cũng linh động như cá, tổ hợp lại với nhau thành một vòm chắn để hộ chủ. Hai thiên sứ càng đơn giản hơn, dùng đôi cánh ánh sáng kia gắt gao bao phủ toàn bộ cơ thể.

Cùng lúc đó thì cơm mưa ánh sáng đã hoàn toàn trút xuống.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Mặt đất giống như bị lật ngược. Uy lực của chiêu này thừa sức cày tung một vùng đất đai rộng lớn, sau khi Thần Tiễn tấn cấp thì sức sát thương lại càng đề cao thêm một thành nữa. Dù không có bảo khí Hậu Nghệ Cung để duy trì nó liên tục như trước, nhưng so sánh sát thương cực đại trong khoảnh khắc thì như trời với đất.

Đám người còn đang bận chém gió khoe bối cảnh ở dưới dĩ nhiên trở tay không kịp, toàn toàn bị chôn vùi dưới đám bụi mù, thành thật đóng vai dân đen ngày mưa đá, một chỗ núp cũng chẳng có, bị những luồng sáng lạnh băng ngập trong khí tức hủy diệt kia công kích liên tục. Lập tức hốt hoảng như gà bay chó chạy.

Shirayuki từ lúc thấy Thần tiễn giơ cung lên trời đã ngay lập tức ôm Takeshi chạy biến ra vùng an toàn, uy lực của cây cung này cô vẫn còn nhớ rõ, may mắn là thể chất vừa mới được cải thiện giúp cô có thể đẩy nhanh tốc độ, sức mạnh cũng như sự phản ứng, nếu không chắc bây giờ cũng đang nằm trong lớp bụi mù không ngừng bị ánh sáng dập xuống kia.

Pháp sư và Anacharka cũng hít sâu một hơi, đặc biệt là Anacharka, nghĩ đến vừa nãy mình còn khiêu khích thằng khủng bố dưới kia, không khỏi thấy may mắn vì được ông bà phù hộ.

Thê thảm nhất là đám ruồi máy của Ji Jine, tốc độ 1 con ruồi tuy nhanh, nhưng so với phản ứng của các cao thủ vẫn có vẻ quá chậm, quá nửa số ruồi vẫn nằm trong phạm vi công kích của mưa ánh sáng, tất nhiên là cặn bã cũng chẳng còn.

“Á á, đừng bắn nữa, đều là tài sản quốc gia hết đó, đừng bắn nữa mà !! “ Ji Jine kêu gào thảm thiết trước màn hình, trong khi đó, thiếu niên Ji Won đứng sau lưng cô, hai bàn tay đã nắm chặt lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc. Đây là lần đầu tiên hắn mục kích tận mắt sức mạnh của Thần Tiễn.

Còn 4 người trực tiếp đứng dưới mưa tên, chăng còn thấy chút tăm hơi nào.