IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 111: Tu ma, tu ma (2)




Hoài Nam là kiểu người lý trí, đây cũng là căn nguyên đau khổ của hắn hiện tại. Người đầy lý trí, suy nghĩ rất nhiều, quan tâm rất nhiều, nhưng không bao giờ bị loạn. Nói cách khác, hắn bây giờ, trong đầu chỉ còn toàn những suy nghĩ thống khổ và tiêu cực, nhưng tuyệt đối không bị điên.

Trong hoàn cảnh hiện tại, thực ra nếu phát điên, hoặc ý thức bị hủy đi, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng Hoài Nam vẫn rất tỉnh táo, không chỉ quả tim thứ hai trên mi tâm luôn rót vào não hắn một luồng khí thanh lương mát mẻ, duy trì tinh thần của hắn, ma lực càng cung cấp cho hắn sức sống dai dẳng cùng khả năng chịu đựng bền bỉ, tuyệt đối không dễ dàng tan vỡ. 

Đau nhức, đau nhức, đau nhức.

Thống khổ tra tấn từ việc bị moi ruột, xẻ thịt, gặm xương khiến hắn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, lại càng khiến hắn không thể mê mang, mà phải tỉnh táo để tiếp nhận.

Phải chết, phải chết phải chết, phải chết….

Thân dưới bị tha đi, ruột rơi xuống, kéo theo dây thanh quản lòng thòng khiến hắn không thể phát âm như ý, những tiếng hét đau đớn chỉ còn lại thanh âm khò khè khó có thể nghe rõ. Vết thương do mất đi nửa người cực kỳ nặng, dù là ma lực tinh thuần được mấy con ma cây liên tục rót vào cơ thể cũng không dễ dàng gì có thể chữa lành, Hoài Nam cảm thấy mình sắp phải chết. Máu rơi xuống đất cùng bãi nội tạng trôi đi tinh hoa tính mạng, càng khiến hắn khó có thể khôi phục.

Bụp bụp bụp.

Mặc Sương Vũ ở bên cạnh liên tục điểm vào những huyệt đạo trên người Hoài Nam, ngăn cách dòng chảy của máu huyết, khiến máu trong cơ thể hắn không thể lưu thông đến những chỗ thiệt hại quá nặng. Dòng máu theo sự dẫn dắt của linh lực, tuần hoàn ngược lại, ưu tiên chữa trị và ổn định phần thân giữa của cơ thể. Lưu lại cho hắn một mạng.

Mặc Sương Vũ thở ra một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao chó ba đầu giữ cô ta lại không ăn. Chính là muốn coi như cô ta như một cái bảo hiểm an toàn, đề phòng nó quá chén khiến Hoài Nam chết mất.

Đã một tuần trôi qua, không biết bao nhiêu lần Mặc Sương Vũ kéo Hoài Nam trở về từ chỗ chết. Thực ra chính bản thân cô ta cũng không rõ ràng lắm, mình đang giúp hắn hay hại hắn. Chỉ có điều, Mặc Sương Vũ không có lựa chọn, cho dù kéo dài tính mạng chỉ càng khiến Hoài Nam tiếp tục thống khổ, thế nhưng nếu để hắn chết, Mặc Sương Vũ sẽ là nạn nhân kế tiếp. Nghĩ đến chính cảnh mình bị treo lên nhai xương róc thịt từng ngày, bị coi như một hộp thức ăn di động có khả năng tái sản xuất, Mặc Sương Vũ không rét mà run.

Tất cả những gì cô ta làm được lúc này, là tranh thủ quá trình điểm huyệt, chèn ép một số mạng lưới thần kinh của Hoài Nam, giúp giảm bớt những cơn đau hắn phải chịu.

Chó ba đầu không canh giữ bọn họ, nó chỉ thả hai người giữa rừng ma cây, thỉnh thoảng lại đi đâu đó, Mặc Sương Vũ nhẩm nhẩm tính, cứ hai ngày nó mới trở về một lần, dùng bữa Hoài Nam. Hôm nay nó mới đi ra ngoài, nói cách khác, bọn họ còn khoảng hai ngày yên bình nữa.

Nhẫn trữ vật của Mặc Sương Vũ đã bị chó ba đầu nuốt chửng. Nó sống lâu thành tinh, dĩ nhiên thừa biết một cái nhẫn trữ vật có thể làm những gì, toàn bộ pháp bảo và phù bảo trên người Mặc Sương Vũ cũng đã bị ăn sạch. Con ma vật này, ăn pháp bảo như ăn cơm. Hàm răng sắc bén của nó thậm chí có thể nhai nát cả Linh bảo. Không có nhẫn trữ vật, Mặc Sương Vũ dù có khôi phục lại tu vi Kim Đan kỳ, giữa rừng ma cây này, cũng chẳng có cách nào.



Đối với nhiều người, ma giới là địa ngục, nơi chất chứa đám cùng hung cực ác khắp lục đạo và vô số ma vật bạo ngược ngoan độc, vốn dĩ là nơi chim không thèm ỉa, nên chẳng có mấy nhân khẩu.

Nhưng sự thực thì trái lại, ngoại trừ nơi Hoài Nam và Mặc Sương Vũ chẳng may lạc tới vốn chẳng có gì ngoài sỏi đá và một đám ma cây nhiều như cỏ dại, trên thực tế nhân khẩu của Ma giới luôn luôn đông đúc, chẳng kém bất cứ đại thế giới nào. Ma giới luôn hấp dẫn được vô số tu ma giả, những kẻ bị coi là nghe theo lời tà ma dụ dỗ, gia nhập từng giây từng phút.

Sinh vật có sẵn trí tuệ đổi sang tu ma luôn có kỳ tăng trưởng cực nhanh, thường có thể nhảy cóc qua khai trí kỳ, bởi vậy tu ma vẫn luôn hấp dẫn được lượng lớn người gia nhập. Tuy rằng nhập ma không thể quay đầu.

Đổi lại mấy thứ tác dụng phụ như sợ ánh nắng, khát máu thèm thịt tươi, dung nhan biến dạng hay da thịt đổi màu, thật chẳng đáng là gì. Với những người theo đuổi sức mạnh cực hạn, mọi thứ đều có thể cho qua. Nếu không như vậy, tà ma ngoại đạo các chủng loại, lấy cái gì hấp dẫn người ta.

Cũng chính vì dễ dàng trao cho người ta sức mạnh như vậy, ma giới dưới thời Thiên Ma từng có một hồi phát triển cực thịnh, dẫn tới thành công địch cho mọi thế giới khác. Cho dù như hiện tại, ma giới vẫn là nơi đáng sợ được nhắc đến nhiều nhất trong Lục Đạo. Thậm chí King của Trường Sinh Đảo, cũng từng tính kể hủy diệt ma giới rất nhiều lần. Đám tà ma ở đây một khi tràn lan ra ngoài Lục Đạo, mang theo ma khí nhuốm màu các đại thế giới khác, không kém gì thiên tai. Nếu không phải Lục Vân Tiên cường thế, mồm nói cái gì vạn vật bình đẳng, trong khi chính hắn dùng tu vi giới hoàng của mình mà đè đầu lên đánh con nhà người ta, ma giới cũng đã sớm bị liên thủ giết vào giết ra từ lâu. 

Tuy rằng có vấn đề rất nhiều, nhưng Lục Vân Tiên coi như cũng là một trong các nguyên tố giữ cho Ma giới có thể tồn tại. Không nói đến tu vi của hắn, chỉ riêng việc hắn chế tài bảy con đại tội ma vật, khiến chúng không thể mở cổng đến các thế giới khác, tạo ra ma triều xâm thực, cũng khiến các thế giới khác mang ơn rất nhiều. Mọi người cũng phát hiện ra, có một gã ma chủ như hắn ước thúc đám ma vật cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao có liên thủ đánh hỏng ma giới, chỉ cần hắc ám khung thương còn tồn tại, chỗ nào cũng có thể trở thành ma giới mới. Và người tu ma, những kẻ phát cuồng vì theo đuổi cực hạn sức mạnh, ở đâu cũng có, nhân số của ma giới sẽ chẳng bao giờ giảm bớt, đây là một cái vòng luẩn quẩn chẳng bao giờ dứt. Lục Vân Tiên đóng vai trò cân bằng không thể thay thế hiện tại, nên dù hắn chạy loạn, gây sự chọc gậy bánh xe khắp nơi dưới cái biển hiệu thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng chẳng có nhiều người thực sự tích lũy oán khí quá sâu với hắn.



Một ngày sau đó, Hoài Nam mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, tay chân cũng đã mọc ra đều đặn, không thể không nói, đám ma cây truyền ma lực vẫn rất chăm chỉ. Một phần cũng là vì chó ba đầu ăn thừa, những mảnh nội tạng rơi xuống đất cũng đều để lại cho chúng nó. Đám này được ăn ngon, lại biết được, hóa ra đồ ăn còn có thể tái sản xuất như vậy, dĩ nhiên là nâng Hoài Nam như nâng trứng, ma lực chăm chỉ truyền, đảm bảo hắn không chết. Dù sao ma lực còn có thể thông qua hấp thụ ma khí khôi phục, còn thịt tươi thì chỉ có Hoài Nam có thể sản xuất được mà thôi.

Hoài Nam tỉnh lại, cũng không tiếp tục kêu rên cái gì, một tuần liên tục bị ăn, hắn đã sớm chết lặng. Dĩ nhiên là còn đau nhức, nhưng hậu di chứng không thảm như ngày đầu tiên. Khi đó dù tay chân đã mọc ra đầy đủ, hắn còn mải miết rên rỉ đến nửa ngày sau. Trong đầu tràn ngập cảm giác đau đớn còn xót lại, thiếu chút nữa đã phát điên, hoặc nhiễm hội chứng PTSD*.

Cơ thể hắn hiện giờ săn chắc, ngày càng tiếp cận vóc dáng hoàn mỹ. Liên tục phá rồi lại lập, cũng cố trên quá trình khôi phục, lại được ma lực hùng hậu của mấy trăm con ma cây thay phiên truyền vào, cảnh giới của hắn tăng lên cực nhanh, đã sớm vượt qua luyện thể kỳ đỉnh phong. Hơn nữa vốn có bộ não của sinh vật thông minh, hắn chẳng mấy bao nhiêu thời gian dừng lại ở khai trí kỳ, là quãng thời gian lột xác khó khăn nhất của ma vật. Lại liên tục điều khiển ma lực thúc giục cơ nhục sinh trưởng, Hóa Hình kỳ là cảm giác như thế nào, hắn cũng đã có phần nắm chắc.

Ma lực bồi luyện, dễ dàng vượt qua luyện thể kỳ. Liên tục chịu đựng cảm giác hành hạ thống khổ, cũng là một loại luyện hồn tối ưu. Khai trí kỳ dễ dàng vượt qua, hóa hình kỳ cũng đã ẩn ẩn có nắm chắc. Nếu đặt ở Tiên Giới, hẳn là hắn đang tiếp cận Dục Anh kỳ, chuẩn bị phát triển Nguyên Anh, tương đương với Kim Đan kỳ đỉnh phong. Chỉ kém một bước nữa là bước vào cảnh giới Nguyên Anh, có sức mạnh bài sơn đảo hải.

Nói cách khác, so chiến lực hiện tại, Hoài Nam mạnh hơn Mặc Sương Vũ nhiều lắm. Cảnh giới càng cao, chất lượng thịt và tốc độ tái sinh của hắn càng tốt, chó ba đầu mấy ngày nay rất thỏa mãn.

Đây cũng là chỗ hấp dẫn của tu ma, mặc dù ma giới tàn khốc, nhưng ma vật phát triển cũng cực kỳ nhanh, tuy không cấp tốc đến biến thái như Hoài Nam, thế nhưng chục năm leo tới Hóa Hình kỳ, tương đương Nguyên Anh kỳ cần trung bình vài trăm năm ở Tiên Giới, vẫn có không ít.

Thế nhưng chỉ dùng một tuần để chạm tới cánh cửa Hóa Hình kỳ, trong lịch sử Ma Giới, bới ra cũng chẳng được mấy người như Hoài Nam. Đây cũng là nhờ đám ma cây cống hiến vô tội vạ, và công pháp tu ma của chó ba đầu cho hắn cũng vào loại thượng hạng. Đổi thành ma vật bình thường, nghe được đãi ngộ của Hoài Nam (bỏ qua đoạn bị ăn sống) chỉ sợ đã ghen tị đến hộc máu.

“Tiểu Vũ, chúng ta ở đây bao lâu rồi !?” Hoài Nam nhạt giọng hỏi, so với trước đây, hắn trở lên lầm lỳ lãnh đạm hơn rất nhiều.

“Đại khái khoảng một tuần gì đó. Minh ngục khuyển mới ra ngoài, có lẽ chừng hai ngày sau mới quay trở lại.” Mặc Sương Vũ tránh ánh mắt Hoài Nam, không dám nhìn thẳng vào hắn, mấy ngày nay cô ta đóng vai tùy tùng của ác bá, cũng khiến Hoài Nam chịu không ít đau khổ.

Một phần cũng vì Hoài Nam hiện đang trần như nhộng. Hết cách, đến tim hắn cũng bị moi ra mấy lần, quần áo gì đó sớm đã bị ăn sạch. Hắn vẫn còn bị hai con ma cây trói tay treo lơ lửng, có muốn tìm cái gì đó che thân cũng bất lực.

Hoài Nam nhìn Mặc Sương Vũ ngượng nghịu không dám đối nhãn với mình mà cười nhạt, ánh mắt hắn đầy tà khí lăng lệ. Trải qua một tuần liên tục bị ăn sống, tâm lý hắn cũng đầy những suy nghĩ u ám, thế nhưng bây giờ không phải lúc thể hiện ra ngoài, điều chỉnh lại thái độ, Hoài Nam thấp giọng nói:

“Tiểu Vũ, nhóc có biết tiếng Ma giới không !?”

Mặc Sương Vũ ngần ngừ một chút rồi gật đầu. Hoài Nam thở ra một hơi, cười nhẹ:

“Vậy thì tốt, phối hợp với một chút, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Hắn hạ giọng, nói có chút âm hàn:

“Nhân tiện giải quyết con chó khốn kiếp đó luôn.”

… 

(*): Hội chứng PTSD: Rối loạn Stress sau sang chấn. Đại khái là kinh qua một sự kiện khủng bố quá mức chịu đựng dẫn đến tinh thần tan vỡ. Ví dụ một phụ nữ từng bị cưỡng hiếp vào buổi đêm có thể sẽ từ chối không ra đường khi trời tối kể cả khi thực sự an toàn. Hay như trong một trường hợp cụ thể, người trung niên sống sót sau vụ khủng bố 11 tháng 9 khi xin việc làm khác, không muốn làm việc ở nơi cao tầng. Nặng hơn thì suốt đời lưu lại ám ảnh, nhiều cựu binh sau khi giải ngũ không ôm súng ngủ sẽ ko có cảm giác an toàn. Nặng hơn nữa thì hỏng luôn, coi như bị thần kinh.