IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 82: Thiên Không thành chi chiến (6)




Jodi Bennette nhìn màn ảnh quét hình 3D trên chiếc GMS của mình, toàn cục mà trông, vị trí Trung Thành đứng như một vòng xoáy khổng lồ, khí lưu hỗn loạn bởi những vụ nổ liên miên kéo theo áp xuất thay đổi tạo thành một tâm bão lớn. Nhưng bất kể là Thiết Khôi Lỗi có trận pháp điều hướng sức gió và GMS có hệ thống đẩy áp suất phản lực cao, đều không quan tâm đến cơn bão nhân tạo này, tất cả đều đỏ mắt bắn giết.

Thế nhưng hỏa lửa, mạt vụn kim loại và máu loãng bị những cơn cuồng phong này quấn lấy tạo thành một dải huyết vụ xanh đỏ đan xen nhìn vẫn rất dọa người.

Lòng bàn tay thoáng có mồ hôi chảy ra, tâm tình phải nói là vừa rung động vừa run sợ.

Phi công dự bị…

Ha, chức nghiệp thật là hay.

Tình huống phải dùng đến dự bị, thật sự là hỏng bét không xong.

Vừa cằn nhằn vừa muốn nổi bão, cô ta vừa điều khiển chiếc GMS của mình lấp vào lỗ hổng trong quân đoàn vừa bị đám tiên nhân liều mạng đục ra. Đối phương cũng là người có tầm nhìn, điều khiển quân đoàn đang đỏ mắt bắn giết này vẫn cực kỳ chuẩn xác, không hề kém hơn Hoài Nam chút nào. Từng chút từng chút yếu điểm của vòng phòng hộ lưu động tạo thành bởi quân nhân trái đất đang bị hắn kéo hở từng chút một.

Hoài Nam có tài, nhưng hắn còn quá trẻ. Đấu với những lão quái đã sống ngàn năm ở tiên giới, kết quả này thực sự đã rất không tệ rồi.

Thằng nhóc cợt nhả, nói nhiều, tư duy xấu xa…

Nhưng thật sự không đáng ghét.

GMS của Jodi Bennette vừa vào vùng chiến sự, lập tức có ba bốn mũi linh tiễn bắn tới như cá mập thấy máu, cô ta bình tĩnh điều khiển GMS tránh né, tám chiếc cánh xương gai sau lưng GMS phụt ra từng luồng khí lưu nhè nhẹ, khiến toàn thân khối kim loại khổng lồ này rung động với biên độ cực nhỏ, nhẹ nhàng lách mình đảo qua. Linh tiễn tốc độ cực cao không cho phép mục tiêu làm ra nhiều hành vi dịch chuyển với biên độ lớn, hơn nữa những mũi tên cũng đã khóa góc di chuyển, nếu như cứ tập trung bay đi tránh né một mũi tên, những cái con lại sẽ găm vào thân GMS mà tàn phá nó không thương sót. Dịch chuyển biên độ nhỏ thế này, là hành vi hợp lý nhất, nhưng đòi hỏi trình độ kỹ thuật cực cao. Khả năng điều khiển của cô gái này thành thạo vô cùng. So với Trung Thành cũng không kém hơn chút nào cả.

Có lẽ Hoài Nam không biết, hạm Angeresis của của hắn tuy ít người nhất trong số các tiểu hình chiến hạm, nhưng tất cả nhân viên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Đây là chiếu cố đặc biệt của Stellar và Hans với hắn. GMS của Jodi giống như một con chim yến nhẹ nhàng lách qua mưa bom bão đạn, tiếp cận một Thiết Khôi Lỗi vừa kết thúc nhát bắn bằng nỏ linh tiễn, quân đao hợp kim trên tay bốc lên năng lượng nóng nổi ở phần lưỡi, nhẹ nhàng chia đôi con Thiết Khôi Lỗi xấu số. Để lại một chùm hoa lửa rồi nương theo áp xuất vụ nổ tiếp cận một mục tiêu khác, tiếp tục vung đao, chặt tay, xoay người dùng súng quang bắn vào khoang điều khiển ở cự ly gần, khiến gã tu giả bên trong không thể nào phản ứng kịp, nhẹ nhàng bị một chùm năng lượng từ bên ngoài đục vào phòng điều khiển thiêu cháy.

Ba bốn con Thiết Khôi Lỗi ở quanh thấy đồng bạn bị xử lý nhẹ nhàng như vậy liền tức giận muốn áp sát tiêu diệt, cự ly này quá gần, thời gian tích lũy linh tiễn còn không bằng tự thân bọn họ dùng số đông tuyệt đối khép góc đối phương. Nào ngờ trước cảm nhận của thần thức, một chùm tên lửa từ đối tượng rải đều ra tứ phía, chấn cho bọn họ bay ngược lại, nhất thời chấn động mất điều khiển, bốn con Thiết Khôi Lỗi xấu số này rất nhanh bị hợp kim đao và súng quang của GMS và MS gần đó xử lý. Cùng lúc đó, nhân vụ nổ làm di dời đại đa số chú ý, Jodi đã thành công tiếp cận mà cưa đôi một con Thiết Khôi Lỗi khác.

Khác với Trung Thành điều khiển AI hoàn toàn là dùng sức mạnh và tốc độ nghiền áp, GMS được Jodi điều khiển giống như một chiếc lá liễu theo chiều gió phiêu dật, tốc độ không cao, nhưng kỹ xảo mượn lực và tá lực được sử dụng thành thạo khiến vô số gã quân nhân ở gần đó được một phen lác mắt.

Hóa ra GMS cục mịch nặng nề có thể điều khiển như vậy.

Đến cả Trung Thành nhìn thấy kỹ thuật điều khiển GMS này cũng phải xấu hổ mặc cảm. Hắn nghĩ đến mấy lần mình làm mặt ngầu xông ra chiến đấu, đối phương nhìn chiến pháp thô bỉ của mình hẳn là đang cười ngất trong phòng chỉ huy. Mặc dù kỹ thuật điều khiển GMS của hắn đã vào loại cực tốt, lại có thêm trí thông minh nhân tạo như AI hỗ trợ, so với người này, vẫn không đáng nhắc đến. Nếu đối phương có được GMS như AI, thành quả thu được chắc chắn vượt trội hơn hắn rất nhiều.

Lỗ hổng quân đoàn tu giả Mặc Gia đục thủng tưởng như tuyệt cảnh cho toàn quân, được cô gái dùng sức một người kéo lại.

Người như vậy lại cam chịu ở đằng sau hậu phương hỗ trợ bọn họ…

“Chậc, thật muốn quay lại cái phòng đó, cùng uống cùng ăn, cùng cười nói.”

Không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, mấy luồng thần thức vẫn luôn quấy nhiễu ý thức khiến hắn mơ hồ, lúc nào cũng giống như đang rơi vào ảo cảnh ma quái. Hắn đã ra lệnh cho AI liên tục kích điện cơ thể mình, để bảo trì trạng thái tỉnh táo, Trung Thành chỉ liếc nhìn vùng chiến sự đang được Jodi dùng sức một người để từ từ ổn định, liền yên tâm tiếp tục chuyên chú ngắm bắn.

Hai nòng pháo tạo ra luồng hồ quang vặn soắn kéo dài vẫn duy trì tốc độ ổn định thu gặt tính mạng trên chiến trường.

Thấy hắn cứ như vậy nhẹ nhàng giết người, mỗi một lần bắn quét ngang một mớ đồng đội, đám tu giả Mặc Gia bắt đầu thấy lạnh gáy.

Còn như vậy chúng ta liền bị hắn quét sạch.

Không còn thời gian công kích đám tay chân nữa rồi.

Mặc Thời Võ sử dụng thần thức cực mạnh của mình, dễ dàng nắm bắt được tâm trạng tồi tệ của đám con cháu đang điều khiển Linh Chu và Thiết Khôi Lỗi.

Phàm nhân giỏi liều mạng hơn bọn họ, điều này là tất nhiên, sinh mạng thấp kém liền có thể dễ dàng phung phí như vậy. Muốn chơi liều mạng, lấy đám sinh mạng thấp kém ra đánh đổi là được rồi.

Thần thức của ông ta nhanh chóng bao phủ chiến trường, bóp nghẹt toàn bộ kênh thần thức khác của đám tu giả mặc gia. Cưỡng chế bọn họ thành một chủ thể thống nhất.

Bây giờ toàn bộ hạm đội Mặc Gia đều đo Mặc Thời Võ điều khiển. Không còn chút do dự nào, không còn chút sợ hãi với cái chết, dưới thần thức mạnh mẽ của cao thủ Hóa Thần kỳ, tu giả Trúc Cơ kỳ điều khiển Thiết Khôi Lỗi không hề làm ra được sự phản kháng nào đáng kể. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cao tầng Mặc gia thoải mái chế tạo Thiết Khôi Lỗi. Chỉ cần Trúc cơ kỳ tiểu bối là có thể điều khiển, pháo hôi tốt như vậy, đi đâu tìm đây !?

Toàn bộ công kích của phía tiên nhân dừng lại. ShenJian ôm đầu thống khổ, cố gắng thoát khỏi áp chế thần thức của Mặc Thời Võ, còn may cảnh giới của hắn là Nguyên Anh kỳ, chỉ kém Mặc Thời Võ một cấp, miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, run rẩy nói:

“Hắn… thao túng bọn họ… bọn họ chuẩn bị liều mạng…”

Giọng nói đứt quãng của ShenJian thông qua thiết bị liên lạc truyền tới chỗ Hoài Nam, hắn hít sâu một hơi, thời khắc khó khăn nhất đã tới rồi.

“Phàm nhân, các ngươi làm được tới mức này, thật sự rất khá, nhưng đến đây thôi là được rồi.” Ngồi trong chiếc Linh Chu ở vị trí an toàn nhất hạm đội, Mặc Thời Võ cười lạnh dùng công pháp truyền âm khiến từng lời rót thẳng vào lỗ tai mỗi người trên chiến trường.

Trung Thành nghi hoặc, toàn bộ thần thức ép phê hắn nãy giờ đã hết sạch, đột ngột tiêu thất khiến hắn thoải mái không nói lên lời. Shen Jian vẫn ôm đầu thống khổ, thất khiếu đều chảy máu, nhưng vẫn cứng rắn đứng thẳng, cầm chắc cung trên tay. Claude giống như một cái xác khô héo hút nửa nằm nửa ngồi trên vai AI, khối cầu lửa tam muội vẫn lơ lửng trước mặt không tiêu tán. Robert toàn thân rách nát tả tơi, liên tục ngạnh kháng Linh Tiễn và bùng nổ tiểu vũ trụ, cơ thể hắn đã đạt tới giới hạn cuối cùng của sự ổn định, gã này vẫn còn cắn răng đứng đó chửi tục văng bậy đều đều. Jodi Bennette điều khiển chiếc GMS đã mất hai chân và một tay bay về thủ hộ cạnh Trung Thành.

Tất cả đều cảm nhận được, đây sẽ là lần giao tranh cuối cùng.

Mặc Thời Võ cười lạnh, thần thức mạnh mẽ tỏa ra, cưỡng chế nghiền nát ý thức của toàn bộ tu giả Trúc Cơ kỳ dưới trướng, cướp đoạt quyền điều khiển thân thể bọn họ, sau đó liên tiếp phát ra mệnh lệnh dưới tư thái tuyệt đối.

Đám tu giả Mặc Gia lúc này giống như những con rối bị ông ta điều khiển, không còn chút ý thức nào, tất cả đều thành thật tuân theo từng chỉ thị. Giống y như lúc giương súng nhắm vào đồng đội mình khi trước.

Linh Chu còn lại hơn một trăm chiếc, tất cả đều được điều động dồn vào một hướng, tạo thành một cụm dày đặc, Trung Thành không hề bỏ lỡ cơ hội này, lập tức nã pháo vào cụm Linh Chu này. Bắn pháo vào đám đông, làm ít công lớn.

Quả nhiên đám Linh Chu bị một pháo của hắn phá hủy hơn mười chiếc, ngót đi một mảng.

Thế nhưng bọn chúng vẫn tụ tập vào mới nhau.

Giống như ở trung tâm có thứ gì đó thu hút lại.

Sau đó trận pháp linh văn trên từng chiếc Linh Chu đồng loạt sáng lên, phong áp bị biến đổi trên một mảng lớn, Linh Quang tráo cũng không cần phát động, tất cả linh lực của Linh Chu đều sử dụng để điều khiển khí áp, thực hiện gia tốc.

Gần một trăm chiếc Linh Chu còn sót lại, đồng loạt gia tốc, sức gió cộng hưởng tăng phúc lên một mảng lớn, đẩy bọn chúng lao về phía trước như một đầu tên lửa thô bạo.

“Gã này điên rồi.”

“Hắn vậy mà muốn dùng Linh Chu tông chúng ta.”

Trung Thành cảm thấy hàn ý rét lạnh bao phủ khắp toàn thân, tốc độ cộng hưởng sức gió của Linh Chu đã vượt qua tốc độ của tiểu hình chiến hạm, bọn họ bị tông là cái chắc, không thể thoát được.

Mục tiêu vô cùng to lớn, hắn chẳng cần ngắm nữa cũng có thể bắn chúng.

Thế nhưng bắn trúng cũng chỉ giỏi lắm phá hủy chục chiếc, với tốc độ này, chỉ cần ngót nghét một nửa, hai hạm đội sẽ va chạm theo cách thức thô bạo man rợ nhất.

Như hai con trâu rừng húc nhau.

Cái này không còn là trận chiến nữa.

Đây là nướng quân.

Dùng một nửa hạm đội của mình để đổi lấy toàn bộ địch nhân.

Trung Thành chìm trong cảm giác tuyệt vọng, đến lúc này, hắn có ngắm chuẩn mấy, có nỗ lực đến mấy cũng vô dụng. Tất cả mọi người đều có tâm tình này, dù súng quang trên tay bọn họ vẫn đang đánh tới quần thể Linh Chu kia một cách vô vọng, không ai ôm nổi chút tâm lý may mắn nào cả.

Quần thể chiến hạm vẫn đang chạy trước, liên tục rải đạn về phía sau. Quần thể Linh Chu thì cứ thế dí sát, giống như con dòi đeo bám, tốc độ cao tới vô lý.

Đến lúc này chỉ còn nước bỏ hạm mà chạy trốn.

Thế nhưng nếu GMS và MS bỏ hạm, những nhân viên phi chiến đấu trên hạm phải làm sao bây giờ !?

Tiến thoái nưỡng nan, tâm tình tất cả chìm trong đáy cốc, súng quang trên tay cũng muốn ngừng bắn trong tuyệt vọng.

Bọn họ đã cố hết sức rồi.

Đúng lúc này, Shen Jian vẫn luôn ôm đầu rên rỉ mấp máy khóe môi đã đầy máu của mình, thở hổn hển nói vào kênh liên lạc:

“Hắn đã giết sạch bọn họ…”

Hoài Nam lập tức nhạy bén bắt lấy từng chữ.

“Cũng có nghĩa là, hắn chỉ còn một mình !?”

Sinh cơ, đây chính là sinh lộ. Hoài Nam khẩn cấp hét lên trong kênh liên lạc:

“Chủ Soái đối phương chỉ còn một mình, đây là tuyệt địa phản kích cuối cùng của chúng ta, tốc độ GMS bay ngược lại sẽ tiếp cận soái hạm của đối phương nhanh hơn tốc độ hai hạm đội va chạm, nếu chúng ta giết chết chủ soái đối phương trước thời điểm va chạm, trận chiến này lập tức xong.”

Trung Thành bừng tỉnh từ cơn ác mộng, ánh mắt lóe lên tinh quang sắc bén.

“Tôi sẽ giết hắn.”

“Xung quanh hắn có rất nhiều tinh nhuệ. Dù mất ý thức nhưng cũng vẫn còn chiến lực.” Hoài Nam trầm giọng cảnh báo, đột kích chỉ có một lần cơ hội, thất bại thì tất cả chẳng còn.

“Tôi cũng sẽ đi. Đám lâu la tôi xử lý, chủ soái để cậu lo, được không !?” Jodi Bennette đột nhiên nói vào kênh liên lạc, khuôn mặt cười cười nhìn không ra áp lực gì: “Nhưng cần đổi một chiếc GMS mới, được không sếp !?”

Hoài Nam đỏ mặt, thoáng do dự rồi cắn răng đáp: “Chuẩn tấu.”

Trong kênh liên lạc còn vang lên rất nhiều thanh âm khác:

“Tôi sẽ mở đường cho hai người.”

“Kỹ thuật rất tốt nha, hai người giết boss bọn này không dám tranh đâu à.”

“Tôi sẽ yểm trợ.”

“Tôi có thể làm pháo hôi nha.”

“Bọn tôi sẽ phân tán sự chú ý của hắn tạo cơ hội cho hai người.”

Trung Thành nhắm mắt lại, giống như đang tận hưởng những thanh âm léo nhéo trong kênh liên lạc, ngẩng đầu thở đều đều mấy hơn, đến lúc cúi đầu xuống, ánh mắt dưới vết sẹo mờ mờ ánh lên vẻ kiên định:

“Chúng ta sẽ chiến thắng.”