Juliet Thành Bạch Vân

Chương 20: Gặp lại bên Đoạn kiều




Rằm tháng 8, Tây Hồ như nàng Tây Thi khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy nhất. Trên mặt nước vô số những đoá liên đăng dập dềnh làm bừng sáng mặt hồ vốn tối đen hun hút, như một bầu trời thu nhỏ nơi mà ta có thể vươn tay chạm đến những vì sao trôi nổi. Đê Bạch, đê Tô trở thành hai dòng ngân hà uốn lượn vắt ngang bầu trời với những cành liễu, cành đào trĩu những lồng đèn. Lôi Phong tháp cũng hoàn toàn bỏ đi vẻ già nua uy nghiêm muôn thủa, thay vào đó nó sáng bừng lên một sắc vàng chói lọi thu hút. Đoạn kiều, Trường kiều nổi bật bởi vô số những dải hoa kết quanh thành cầu tạo thành một con đường hoa nổi trên mặt nước sáng rực rỡ. Đôi chỗ lại thấy những đứa trẻ tinh nghịch tay cầm đèn lồng nho nhỏ đủ hình dạng tụ tập lại với nhau bên chiếc đèn kéo quân, ngước lên bầu trời là vô số Khổng Minh đăng được thả bay trôi nổi trên không như những con sứa phát sáng tuyệt đẹp trong lòng biển đêm.

Một bạch y nữ tử đứng dưới tàng liễu bên hồ, thân hình bất động chỉ có xiêm y và tóc nàng thướt tha như thể nàng đã hoá thân thành cây liễu với những cành lá lay động trong gió. Ngắm nhìn mọi người vui vẻ tận hưởng không khí Trung Thu, nàng vẫn không hề tháo mạng che mặt mà cứ để như vậy tạo lên cảm giác đạm mạc xa cách với những ồn ào xung quanh.

Đột nhiên một vị thiếu phụ hớt hải từ phía sau chạy đến khẽ đụng vào vai làm nàng đang thất thần hơi chao đảo một chút, định lên tiến quở trách nhưng khi nhìn xuống thấy gương mặt tím bầm, tóc tai hỗn loạn, xiêm y không chỉnh của thiếu phụ này nàng nghẹn lời. Vị thiếu phụ đụng vào nàng liền lảo đảo ngã xuống, lúc lồm cồm bò dậy định chạy tiếp nhưng lại nhìn thấy kiếm trong tay nàng lại quỳ sụp xuống nắm lấy tay áo trắng như tuyết làm nó đen đỏ một mảng những máu và đất, nước mắt soát soát rơi xuống như mưa, khàn giọng luống cuống cầu xin.

- Nữ hiệp làm ơn hãy cứu con tôi, làm ơn làm phước cứu dùm con tôi….

Nàng là nữ nhân, nhìn cảnh một nữ nhân khác trong tình trạng này sao không động tâm cho được? Lại nghe thấy người này toàn thân chật vật chạy đi tìm người cứu con mình, cứu một đứa nhỏ nàng liền không suy nghĩ gì hết dùng sức kéo nàng ta đứng lên vội vã hỏi,

- Ở đâu, đứa nhỏ bị sao?

Thiếu phụ thấy nàng chịu giúp gương mặt thê thảm bừng sáng, vừa kéo tay nàng chạy đi vừa khóc kể.

- Là tôi không tốt, là do tôi…tôi lấy trượng phu không ra gì làm khổ hài tử! Hắn thua bạc tại đỗ phường, nhà đã hết sạch đồ không còn gì để bán hắn lúc nãy về nói muốn bán Tiểu Đậu vào kỹ viện lấy tiền trả nợ..huhuhu…tôi liều chết níu đứa nhỏ lại nhưng không được bất đắc dĩ đành buông ra đi tìm người đến cứu, nữ hiệp, quan thế âm bồ tát người làm ơn làm phước cứu lấy Tiểu Đậu của tôi huhuhu….mẫu tử tôi nguyện…

- Không phải nói nữa cứu người trước!

Nghe đến đấy đại khái nàng cũng đã hiểu, thời đại nào cũng như vậy! Đều có những kẻ ngay cả người thân của mình cũng không tha, siết chặt lấy thanh kiếm trong tay nàng vì tức giận và vội vã cứu người mà không để ý thấy cước bộ vô cùng trầm ổn, mau lẹ của người thiếu phụ này. Nhưng những người khác lại không phải ai cũng hồ đồ như nàng, ám vệ của Long Vân luôn ẩn thân theo nàng nhận thấy có điểm bất thường lập tức huýt lên một hồi còi ngắn, thấp rồi phi thân theo nàng. Ngay lúc ấy lại xuất hiện thêm một loạt hắc y nhân im lặng nhanh chóng xuất hiện vây họ lại, hỗn chiến nhanh chóng xảy ra. Biết đây chắc chắn là một cái bẫy dụ nàng, bọn họ một bên vừa chiến đấu một bên khẩn trương móc ra phi đạn trong người vận công ném thẳng lên trời. Chỉ nghe thấy một tiếng rít chói tai, trên không vốn có rất nhiều Khổng Minh đăng trôi nổi bỗng xuất hiện một đoá hoa kiều diễm sáng chói nổi bật trên nền trời đen thu hút sự chú ý của nhiều người. Phượng Vân tại nơi ẩn thân ngay khi tiếng rít chói tai xuất hiện đã biết không ổn vội vã dùng tốc độ nhanh nhất nhằm phương hướng phát ra nó mà đến, khi đến nơi phát hiện thấy ám vệ đã sắp không song bởi chiến thuật xa luân chiến của hắc y nhân. Hắn hừ lạnh một tiếng, chiết phiến bạch ngọc xoè ra như một cánh bướm trắng xinh đẹp dập dờn trong bóng tối, lướt qua đến đâu huyết tinh xuất hiện đến đấy. Hắc y nhân biết cao thủ đã xuất hiện lập tức có bài bản một số kẻ liều chết lao vào chặn đường cho những kẻ khác phi thân rút lui, Phượng Vân khoé mắt vừa chuyển bờ môi quyến rũ tràn ra một nụ cười ma mị.

- Lọt vào tay Ngọc Diện Diêm Vương ta còn muốn chạy?

Hắn thân ảnh loé lên, y bào mầu tối phần phật bay trong gió như một cánh bướm tử thần chụp xuống, từng động tác hết sức linh hoạt gọn gàng mê đắm như đang khiêu vũ lấy đi hết thảy sinh mạng người xem. Ám vệ ở một bên âm thầm nuốt nước miếng, biết rằng Phượng thân vương là kẻ không dễ chọc không ngờ lại còn là thị huyết ma đầu Ngọc Diện Diêm Vương thật sự. Tất cả diễn ra quá nhanh, thời gian vừa uống song chén trà thì hơn ba chục hắc y nhân hồn đã lìa khỏi xác, mùi tanh nồng đậm trong không khí bốc lên khiến hắn hơi nhăn mày. Hắn không thích mùi máu chút nào, liếc mắt nhìn ám vệ giọng hắn lạnh lùng.

- Hướng nào?

Ám vệ hiểu ý cúi đầu bẩm báo.

- Hồi thân vương cô nương bị đưa vào phía sâu trong khu vực hồ ạ…

Không một tiếng động thân ảnh hắn biến mất kèm theo chỉ thị.

- Huy động Phi Hổ quân ẩn quanh thành cho ta, mở mắt ra chủ ý mọi động tĩnh quanh hoàng thượng!

Trong lặng lẽ họ lại tản ra làm theo chỉ thị. Hai người quay lại thông báo bên Long Vân, hai người còn lại nhằm hướng ngoại thành 2 dặm nơi ẩn thân của Phiêu kỵ đại tướng quân Nam Cung Triệt cùng đội Phi Hổ quân như vũ bão trong truyền thuyết.

Quay lại với mỗ nữ của chúng ta.

Nàng hơi choáng váng chớp chớp mắt nhìn xung quanh khó hiểu, sau gáy đau nhói làm nàng khẽ nhăn mày đưa tay ra sau xoa xoa. Nhớ lại một chút, nàng nhớ rằng mình đang đứng bên hồ ngắm Khổng Minh đăng thì có người va chạm với nàng, là một thiếu phụ rất chật vật. Sau đó nàng theo nàng ta đi cứu đứa nhỏ sắp bị phụ thân mang bán vào lâu xanh, chạy theo nàng ta rẽ đông, rẽ tây một lúc đến thở không ra hơi thì đột nhiên sau gáy nhói một cái và một mùi hương nồng nồng ngọt đến ngao ngán xông vào mũi sau đó….đen xì!

Aizzz không phải là bị người ta lừa đấy chứ? Thực đen đủi, lần đầu đại phát từ bi làm nữ hiệp không ngờ lại trở thành cá trên thớt cho người ta chém, đúng là làm người tốt thì không thể sống lâu mà!

Nghển cổ lên nhòm ngó căn nhà gỗ đơn sơ tối om nàng định đứng lên thử dò dẫm xung quanh thì có tiếng bước chân tiến lại, không thể làm gì hơn là đành tiếp tục giả chết vậy, xem chúng định làm gì nàng. Có muốn bị bán thì cũng phải biết giá trị của mình là bao nhiêu chứ, dù sao nàng cũng là lão bản của một nữa Ngưng Hương lâu bây giờ là hồng lâi lớn nhất kinh thành mà! “Để xem rồi cô nãi nãi ta thu thập lũ lừa đảo các ngươi thế nào!” Hậm hực nghĩ trong lòng nàng nằm im trong tư thế cũ tai vểnh lên nghe ngóng.

Kẹt…

Âm thanh cửa gỗ cũ kỹ mở ra rồi ngay sau đó khép lại, một âm thanh nữ nhân mị hoặc đến mê người vang lên.

- Chủ nhân, nô tì sau khi đánh ngất nàng đã phục thêm “Tam Thiên Tuý” trong 3 ngày tuyệt đối sẽ không tỉnh, và cũng để phòng trừ sau này nàng tỉnh dậy có ý chống đối

Không trả lời, chỉ có tiếng bước chân vang lên cạnh nàng rồi sa che mặt của nàng bị vén lên. Lúc này một giọng nam nhân nhẹ nhàng vang lên.

- Không sai, chả trách Long Vân lại để tâm đến vậy.

Nàng tự hỏi trong lòng, nàng có quen người tên Long Vân sao? Chả lẽ nàng che mặt nên bắt nhầm người, không có khả năng vì khăn che mặt của nàng bị vén lên rồi nha, ngay lúc này nàng cảm thấy nó lại hạ xuống như cũ. Nam nhân có giọng nói dịu dàng này đột nhiên cất tiếng cười lạnh lẽo, nàng không tự giác nổi hết cả da gà. Không phải trong phòng này ánh sáng rất yếu ớt có lẽ nàng đã bị lộ rồi, nhưng bọn họ lại rất tin tưởng vào “Tam Thiên Tuý” mà không phát hiện bất thường của nàng. “Tam Thiên Tuý” là một loại độc làm người ta mất đi tri giác chìm vào trong hôn mê 3 ngày, cứ tỉnh lại một ngày thì lại hôn mê trong 3 ngày tiếp theo, cứ vậy đến lần hôn mê thứ 9 thì toàn thân độc phát người trúng lâm vào hôn mê vinh viễn. Dĩ nhiên chúng cũng nắm thuốc giải và thuốc kìm chế độc tính phát tác dự định sẽ khống chế nàng nhưng đấy là suy nghĩ của chúng, nàng toàn thân bách độc bất xâm thì một “Tam Thiên Tuý” nhỏ nhoi này cùng lắm chỉ làm nàng thấy dễ ngủ hơn chút thôi.

- Tên Phượng Vân kia thì sao?

- Vẫn không thấy xuất hiện nhưng có tin báo toàn bộ hắc cản đường đã bị Ngọc Diện Diêm Vương xử lý và có vẻ cũng đang đi tìm vị cô nương này.

Tim nàng thót lên, “Vậy là không phải bắt nhầm người sao? Chúng định bắt nàng để gây bất lợi cho đại ca sao? Có vẻ như chúng không biết đại ca chính là Ngọc Diện Diêm Vương!”. Trong khi suy nghĩ của nàng đang xoay chuyển thì hai người kia đã ra phía ngoài, chỉ nghe loáng thoáng bọn họ nhỏ giọng nói gì đó đến quân đội…ép thoái vị nhường ngôi… Khoan đã! “Thoái vị, nhường ngôi” ư? Vậy bọn họ là phản quân rồi, định dùng nàng gây sức ép với đại ca, hắn lại là thân vương còn nhị ca là tướng quân! Thực con bà nó cẩu huyết mà, bọn chúng nghĩ bắt được nàng thì sẽ áp chế được hai người đấy sao? Đánh giá nàng quá cao rồi, nhưng khi chúng phát hiện ra nàng không dùng được không phải sẽ giận cá chém thớt mà…băm nàng ra thành n mảnh sao? Rùng mình với suy nghĩ của chính mình, nàng cố gắng áp chế sợ hãi nghe ngóng xung quanh thấy hoàn toàn im lặng. Lúc ấy mới vô cùng cẩn thận để không phát ra bất cứ tiếng động nào bò dậy, không xỏ hài mà để chân trần bước nhẹ đến bên cửa hé mắt nhìn ra ngoài. Quả nhiên có 2 tê hắc y đứng bên ngoài canh gác, từ trong những lọn tóc được vấn nhẹ nhàng trên đầu nàng rút ra 2 thanh ngân trâm chia ra mỗi tay cầm một cái. Chậm rãi quay trở lại giường gỗ nằm xuống, nàng khẽ ho nhẹ một tiếng. Quả nhiên cửa ngay lập tức mở ra, một tên bước đến cúi xuống đánh giá nàng.

Bàn tay đặt tại mép giường của nàng nhanh như chớp phóng đến bên đùi hắn làm hắn cứng đờ người không thể rên một tiếng, đỡ hắn nằm xuống chỗ của nàng, kéo màn che đi nàng vẫn chân trần rón rén đến bên khe cửa. Nhằm chính xác gáy của tên còn lại luồn ngân trâm dài hơn gang tay ra đâm vào, hắn cứ như vậy không kịp kêu một tiếng đã bị định thân. Nhìn hắn lại nhìn tên đang nằm trên giường nàng gật gù, tốt lắm! Như vậy bọn họ cũng không phát hiện ra nàng đào tẩu quá sơm, sẽ có đủ thời gian để trốn.

Cùng lúc ấy dưới chân Lôi Phong tháp Long Vân nhận được một lọn tóc đen nhỏ và một mảnh tay áo mầu trắng có dính chút máu và đất đen, thực ra ngay khi nhìn thấy đoá hoa sáng chói nở bung trên nền trời hắn biết đã có việc không tốt xảy ra. Tuy đã cử 4 ám vệ theo sau nàng cùng bố trí người gần đấy nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, vậy mà thực sự xảy ra chuyện. Nắm chặt mảnh vải ở trong tay hắn hỏi Đức công công phía sau.

- Phượng Vân đâu?

Đức công công cúi đầu bẩm báo, lão biết chủ nhân của mình lúc này không kiên nhẫn với Cung Cửu nữa.

- Phượng thân vương đang đích thân tìm người khu vực phía sâu trong hồ.

- Thông báo cho Nam Cung Phiêu Kỵ tướng quân bố trí 3 tầng vây quanh khu vục này và một vòng vây quanh thành cho ta. Hôm nay tuyệt đối không được để Cung Cửu thoát.

- Dạ, hoàng thượng.

Long Vân nhìn xuống mảnh vải trong tay mình mày khoá chặt, chỉ mong Phượng Vân có thể tìm thấy Thuỷ Linh sớm nếu không rất có thể…. Hắn biết thủ đoạn của Cung Cửu thế nào, tên kia bắt Thủy Linh chính là muốn làm hắn rối trí mà nhân cơ hội ấy hành động, sở thích bệnh hoạn thích tra tấn con mồi trước khi xuống tay này hắn đã từng nhận thức. Vươn tay chạm vào đầu vai lướt dọc xuống cổ tay, ngực trái và vị trí xương sườn tất cả những vị trí ấy tuy sẹo đã lành, xương đã liền nhưng hắn vẫn cảm thấy ngứa râm ran mỗi khi nghĩ về hôm ấy Cung Cửu đã rạch rất nhiều đường lên người hắn. Đá gãy 3 xương sườn của hắn để tạo áp lực cho hoàng thúc và để thoả mãn thú vui nhìn hắn chết dần chết mòn trong đau đớn, muốn nghe thấy tiếng hắn thống khổ rên rỉ. Loại tra tấn ấy hắn không hi vọng nhìn thấy dủ chỉ là một nhát dao trên người Thuỷ Linh, nàng tuy bướng bỉnh cứng rắn nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối không có võ công. Cung Cửu chính là loại người càng thấy người khác thống khổ lại càng hưng phấn, thủ đoạn tra tấn người tuyệt đối là ngoài khả năng tưởng tượng của người khác…

“Phượng Vân đệ hãy nhanh lên!”

Hắn nhìn về hướng mặt hồ lung linh huyền ảo tay nắm chặt lại thành quyền, nàng là người đầu tiên ngoài Phượng Vân cho hắn có cảm giác “gia đình”, nàng thực sư coi hắn thành thân ca ca, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn cũng đã hứa sẽ bảo hộ nàng chu toàn rồi nhưng lại dùng nàng con mồi dụ Cung Cửu ra, tưởng rằng kế hoạch của mình chu toàn nhưng hắn không ngờ thủ đoạn của tên kia lần này dứt khoát như vậy. Cho người chặn lại ám vệ để một kẻ khác vô thanh vô tức mang nàng đi, hắn lúc này chỉ có thể hi vọng vào võ công của Phượng Vân và khả năng ứng biến của nàng mà thôi.

Đột nhiên không khí xung quanh trầm hẳn xuống, một luồng sát khí kinh khủng ập đến! Ám vệ và ngự lâm quân hộ vệ ngay lập tức tạo thành một vòng vây dày đặc xung quanh Long Vân ai nấy đều mồ hôi lạnh đầy người, vũ khí khí sẵn sàng trên tay. Một bóng trắng đang lao đến họ với tốc độ cực nhanh, Long Vân cũng phải biến sắc sống lưng bất giác lạnh toát cảm thấy như mọi vật cây cối xung quanh cũng phải đông cứng hết cả lại trước luồng khí tức nặng nề này.

Soát…

Trong khi mọi người chưa kịp nhìn phản ứng lại bóng trắng ấy đã lướt qua tất cả ngự lâm quân và ám vệ tiến đến trước mặt Long Vân rồi dừng lại, lúc này mới kịp nhìn thấy một nam nhân cao lớn toàn thân bạch y như tuyết thân thẳng như tùng một tay cầm bạc kiếm một tay vắt sau lưng vẻ mặt lạnh lùng đạm mạc, từ hắn toát ra một vẻ uy nghiêm tuyệt đối. Khí chất cuồng ngạo và sát khí bức người không chút kìm chế gào thét mà ra, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng càng làm cho khuôn mặt hoàn mỹ như thiên thần thêm băng lãnh. Hắn như một bức tượng bạch ngọc đứng đấy, đôi mắt hắc ngọc hoàn toàn không một chút ánh sáng không thèm liếc mắt đến những người xung quanh một cái chỉ nhìn chăm chú vào Long Vân nhàn nhạt nhếch khoé môi.

- Người đâu?

Long Vân với bao năm rèn luyện ở trên vương vị ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh hiểu ý hơi hơi gật đầu.

- Hoàng thúc, Phượng Vân đang tìm trong khu vực ngũ hồ.

Diệp Cô Thành mày khẽ nhíu, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng. Một con bạch điêu to lớn từ không trung sà xuống vững vàng đậu trên tay hắn ( mọi người đừng hỏi ta tại sao lại là bạch điêu, nó không phải là trộm của Quách Đại Ngốc đâu nhá) , hắn rút từ trong người ta một chiếc lọ nho nhỏ hướng phía con điêu mở ra. Ngay lập tức nó kêu lên một tiếng chói tai tung mình vào bầu trời đêm, Diệp Cô Thành bỏ lại một câu rồi cũng nhanh chóng biến mất.

- Trở về tính toán cùng các ngươi sau.

Long Vân đen mặt, không phải đã biết hắn dùng nàng làm mồi đấy chứ? Hay là hỏi tội hắn biết tung tích của nàng mà giấu diếm đây? Lúc hoàng thúc đến thực đáng sợ a~~~ kẻ làm hoàng đế như hắn cũng cảm thấy bị áo lực không nhỏ, phụ hoàng cũng chưa bao giờ làm hắn thấy bị bức bách như thế. Trong lòng hắn thấy có cảm giác…giống đứa nhỏ lén lút làm chuyện sai bị trưởng bối phát hiện vậy, ân! Chính là cảm giác ấy.

( ivy: đôi khi ta thấy không nên để Long Vân cứng ngắc quá, dù sao hắn cũng là anh trai của Phượng yêu nghiệt và có vẻ thực tế hơn là khoác cho hắn một bộ hoàng đế uy nghi lúc nào cũng nghiêm túc)

Mỗ nữ của chúng ta giờ này hoàn toàn không hay biết tất cả ngoài kia đang nháo loạn nên vì mình, rón ra rón rén thò cái đầu nhỏ ra ngoài cửa ngó nghiêng xung quanh. Quả thực như nàng nghĩ, bọn chúng chỉ bỏ 2 tên hắc y canh nàng ở đây còn đâu đã bỏ đi hết rồi, chúng quá tự tin vào “Tam Thiên Tuý” mà, hừ cho dù có “Thất Nhật Tuý” hay “Thập Tam Miên” ở đây nàng cũng không thèm sợ! Nhanh chóng dò dẫm tìm đường chạy ra khỏi căn nhà gỗ, nàng ngạc nhiên rằng mình vẫn trong khu vực Tây Hồ, vẫn có thể nhìn thấy Khổng Minh đăng đầy trời và ánh sáng từ 2 dải Bạch đê, Tô đê. Mừng rỡ không để ý đến dưới chân đất đá lẫn cành cây cắt vào lòng bàn chân trần đến rớm máu nàng chạy xuống con đường dốc thoai thoải trong rừng mai, quay lại đằng sau nhìn lần nữa nàng có thể xác định mình là đang ở Cô Sơn giữa hồ. Sợ rằng bọn họ sẽ sớm quay lại nàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể của mình chạy hết tốc lực, chỉ cần đến được chỗ đông người thì khả năng bị bắt lại dẽ giảm xuống thấp hơn. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như nàng nghĩ, hắc y nhân cũng không chỉ có hai tên canh giữ nàng trong kia. Ngay khi bóng trắng của nàng xuất hiện tại đường xuống núi hướng về thía Bạch đê thì đã bị phát hiện, thấy nàng cước bộ loạng choạng không giống người có võ công lại bị trúng “Tam Thiên Tuý” mà vẫn có thể thoát được canh gác chạy đến đây chứng tỏ cũng không phải loại người đơn giản gì. Chúng yên lặng ra dấu chia nhau ra áp sát nàng, Cửu vương gia của bọn chúng đã ra lệnh phải canh giữ nàng cho tốt, bị cứu cũng phải bắt sống nàng lại thì chỉ cần nàng còn sống khi bị bắt lại là được, chân tay có bị thiếu cái nào cũng không phải vấn đề lớn.

Nghĩ là làm chúng xuất ra sợi thép mỏng ở đầu có lưỡi móc phóng về phía đôi chân nhỏ bé đang chạy kia, phế đôi chân trước xem nàng chạy thế nào!

Soạt….phập….toác….

Thuỷ Linh hét thảm một tiếng, chân trần trượt phải một cành cây khô loạng choạng ngã xuống đất lăn vài vòng mới lồm cồm bò dậy, nhìn lại thân cây phía sau nàng lúc nãy còn nguyên vẹn vậy mà không hề báo trước nổ tung một lỗ như bị đạn bắn vào, mảnh gỗ bắn ra xung quanh bắn cả vào tóc nàng. Nhìn kỹ lại thấy găm sâu trong thân cây là một lưỡi móc bằng kim loại phản chiếu lại ánh trăng léo lên lạnh lẽo, nối với nó là một sợi dây thép mảnh căng cứng. Nàng chột dạ quay hẳn về phía sau thấy xuất hiện mấy hắc y nhân nữa nhìn nàng vì trượt chân ngã mà tránh được móc sắt của chúng một cách không thể tin được, nàng bật dậy xách váy lên chạy còn hung hơn lúc nãy, vừa chạy vừa lầm bẩm.

- Con mẹ nó! Lần thứ 2 thoát chết vì trượt chân, ta đúng là nữ chính siêu cường mà. Lát nữa thể nào cũng có soái ca đến cứu cô nãi nãi ta moa hahaha… ( ivy: =.=#)

Hắc y nhân phía sau trán nẩy lên gân xanh kèm 3 đường hắc tuyến, nữ nhân chết tiệt này là loại người gì? Thực mất mặt bọn chúng mà, không cần phải lệnh của chủ nhân hôm nay bọn chúng quyết phải tóm bằng được nữ nhân này để rửa mối nhục lần đầu tiên trong đời bắt người thấy bại vì một cái lý do quá vớ vẩn như vậy.

Mỗ nữ dù yy hết cỡ nhưng cũng hiểu đạo lý may mắn không đến 2 lần trong một ngày nên rút toàn bộ ngân trâm trong người ra cầm sẵn trong tay. May mắn đây là trong rừng nàng lại thân hình nhỏ nhắn dễ luồn lách nên bọn chúng dù có khinh công cũng không thể tiếp cận nàng quá nhanh được, cũng hạn chế được ám khí. Môt tên thân thủ nhanh nhất tiến sát đến sau lưng nàng, vươn tay muốn phóng dây thép nhưng nàng lần này lại vẫn nhanh hơn. Nghe tiếng gió phía sau lưng nàng lập tức vung tay quăng ra một nắm ngân trâm, “Một vài cây ngươi có thể tránh được nhưng bà đây quẳng ra một nắm mấy chục cây trong khoảng cách gần như thế xem ngươi tránh thế nào?” Quả nhiên phía sau vang lên một tiếng “Uỵch” nặng nề, ngân trâm của nàng lần này tẩm chính là định thân dược nguyên chất không pha loãng như lần dùng với mấy tên gia đinh của công tử nhà cựu Lại Bộ Thượng Thư nữa. Hiệu quả khỏi phải nói, dù ngươi có là voi hay khủng long bạo chúa cũng trụ không được chứ đừng nói ngươi chỉ là một con người nhỏ nhoi.

Đắc ý chẳng được bao nhiê thì những tên còn lại đã tiến đến gần, nàng nhìn lướt qua bọn chúng. Tất cả có 5 tên trừ tên ngã xuống là còn 4, nhưng lần này chúng đã cảnh giác hơn với nàng không hề tiếp cận gần nữa mà tranh thủ những đoạn rừng thưa phóng ra dây thép.

Gót chân nhói lên đau đớn như bị đốt, nàng thét lên ngã sấp xuống phía trước. 4 tên hắc y ngay lập tức xông lên nhưng nhìn thấy ngân trâm trong tay nàng loé lên thì dừng lại giữ khoảng cách. Ngước nhìn cầu Đoạn sáng rực rỡ với nam thanh nữ tú hoa lệ chỉ còn cách mình một khoảng rừng vài chục mét, lại quay lại nhìn những hắc y nhân như linh cẩu chỉ chờ nàng mất cảnh giác là lao vào xé xác. Tròng mắt nàng đảo một vòng, tay trong ống tay sao rung lên, một chiếc lọ dương chi bạch ngọc phát ra ánh sáng mờ mờ trong cảnh tranh tối tranh sáng của ven rừng nhìn đặc biệt bắt mắt lăn đến chân một tên hắc y, thu hút sự chú ý của chúng. Nàng làm như buột miệng đầy tiếc nuối.

- A “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” của ta….

Ngay lập tức 4 đôi mắt sáng rực không thể dời chiếc lọ nhỏ, tay chúng vươn ra định lao đến chộp chiếc lọ. Biết thời cơ của mình đã đến nàng vung tay, một nắm ngân trâm khác bắn về phía chúng. Không cần biết có trúng tên nào nữa không nàng nén đau bật dậy chạy nhanh về phía cầu Đoạn phía trước mặc cho mỗi bước chân như là một bước dẫm lên thuỷ tinh, máu dưới gót chân lẫn lộn với đất rừng bê bết. Nàng cắn răng đặt được bước đầu tiên lên cầu Đoạn cũng là lúc 3 tên hắc y xông tới, nàng ngao ngán nghĩ “Mất toi lọ “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” cùng đám ngân trâm mà hạ được có một tên! Quá lãng phí”. Luồn tay vào trong áo, nàng hiện chỉ còn vài căn ngân trâm tẩm độc nữa thôi. Nắm chặt lấy vũ khí cuối cùng của mình nàng dựa vào thành cầu quay lại nhìn bọn chúng, ánh mắt nàng vẫn mơ màng cong cong cho thấy dưới lớp sa che mặt là một nụ cười ngọt ngào bất chấp toàn thân nàng y phục trắng đã bê bết đầy những đất và lá rừng, gấu váy thì dính máu từ gót chân nàng cùng bùn đất đen đỏ lẫn lộn. Mọi người trên cầu ngạc nhiên quay lại nhìn nàng, tuy một thân nàng chật vật phải tự vào thành cầu nhưng khí chất bất phàm vẫn làm người ta không cưỡng được mà không dời được mắt. 3 tên hắc y nhân còn lại sát khí bừng bừng tuốt kiếm xông tới bất kể xung quanh có rất nhiều người làm bọn họ sợ hãi đùn đẩy nhau toán loạn trên cầu, lúc nàng nghĩ rằng lần này chết chắc thì đột nhiên một tiếng rít chói tai từ trên trời vang lên. Một con bạch điêu lớn vươn móng vuốt bịt sắt điên cuồng lao đến tấn công tên hắc y gần nhất làm hắn không thể tiếp cận nàng, hai tên còn lại bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng vượt qua mà tiến đến. Một tên dùng nhuyễn tiên vung lên vun vút tiến về phía nàng, đẩy thành cầu nàng tung người tránh thoát.

Bùng..

Đoạn thành cầu nàng vừa dựa vào vỡ bung thành mảnh vụn bắn ra tứ phía, bắn cả vào những người đang nhốn nháo không chạy kịp xung quanh và cả vào vầng trán bướng bỉnh của nàng, làm nó rách ra ứa máu. Dòng máu đỏ tươi nóng hổi từ trán theo thái dương của nàng chảy xuống đuôi mắt rơi từng giọt trên sa mạn mầu trắng che mặt vô cùng diễm lệ chói mắt. Nàng đau đớn loạng choạng ngã xuống, dùng mu bàn tay quệt bớt máu trên trán không cho nó chảy xuống mắt để nhìn cho rõ thì thắt lưng cảm thấy căng thẳng, tên hắc y đã dùng nhuyễn tiên quấn lấy eo nàng kéo giật lên khiến nàng không tự chủ được bị nhắc lên không. Một luồng khí lạnh thấu xương thốc tới kèm theo một giọng nam nhân trầm thấp quen thuộc gầm lên rung chuyển cả cây cầu và tất cả những người xung quanh đang nhốn nháo.

- BUÔNG NÀNG RA…!

Tim nàng nảy lên một nhịp, mọi hoảng sợ đau đớn đột nhiên toàn bộ biến mất. Mọi thứ lộn xộn xung quang bỗng trở nên vô cùng yên lặng, nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía giọng nói ấy. Một cơn gió thổi đến thốc lên sa che mặt lộ ra một dung nhan kiều diễm kinh động lòng người, đôi mắt to long lanh với đuôi mắt dài rõ ràng hơi cong lên. Gương mặt trắng bệch thoáng chốc ửng hồng và đôi môi mọng được tô son đỏ ướt át dương lên một nụ cười sáng bừng, nàng vẫn như trước không thể tự chủ được quay lại cười với hắn như khi ngồi dưới tàng mai tại cổng Tranh Mệnh trang.

Trong tầm mắt của nàng, một nam nhân lướt nhanh trên mặt hồ mà đến. Điểm mũi chân trên những đoá liên đăng lung linh, hắn như một vị thiên tiên bạch y như tuyết bất nhiễm bụi trần trong giấc mộng của mọi nữ nhân. Khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh băng giờ lại nứt ra mọi sắc thái cảm xúc…đôi phượng mâu với hai khối hắc ngọc khoá chặt lấy đôi mắt nàng, trong đó là lo lắng…là phẫn nộ…là chờ mong…là….nhung nhớ.

Hắn! Một nam nhân cuồng ngạo như chiến thần, một nam nhân băng lãnh như mùa đông, một nam nhân sắc bén như lợi kiếm, một nam nhân mà nàng muốn trốn tránh cứ vậy xuất hiện trước mắt nàng…vung bạc kiếm chém đứt nhuyễn tiên đang trói nàng cũng là chém đứt mọi chống cự, mọi bức tường mà nàng dựng lên giữa nàng và hắn.

“Nhân Duyên Ngàn Năm” của nàng bắt đầu cũng bằng một ánh mắt, trói buộc nàng cũng chỉ bằng một ánh mắt này thôi…